Gả Vào Hào Môn, Tôi Trở Thành Mẹ Kế Của Nam Chủ Trong Tổng Tài Văn

Chương 10: Mẹ kế kinh doanh 1: Chặn đào hoa (có phí)




Tô Diệu nghe vậy, mở to hai mắt nhìn.

Cô không nghe lầm đi, vậy mà anh ta lại muốn tặng cô cổ phần của nhà hàng này. Mặc dù Tưởng Tốn nói không đáng bao nhiêu, chỉ có một phần ba tổng số cổ phần, nhưng theo Tô Diệu thấy thì vị trí của nhà hàng này không tồi, lưu lượng khách hàng khá nhiều và ổn định, hôm nay không phải ngày nghỉ nhưng vẫn đông khách. Hơn nữa định vị thương hiệu là nhà hàng tư nhân cao cấp, vừa rồi Tô Diệu đã xem qua thực đơn, giá cả món ăn cũng không rẻ.

Hàng năm cổ tức thu được ít nhất cũng phải mấy chục vạn.

Tô Diệu chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này, cho nên cô chỉ tuỳ tiện suy đoán, con số này có thể không chính xác.

Nhưng nói tóm lại thì số tiền này chính là một khoản thu nhập bền vững hàng năm, vô cùng đáng giá.

Người có tiền tặng quà đều hào phóng như vậy sao!

Thì ra sau khi xuyên sách, thật sự có bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống.

Tô Diệu vô cùng cảm động.

Nhưng ngoài mặt lại nói, "Không được, sao tôi có thể nhận món quà quý giá như vậy?"

"Có gì mà không được, vốn dĩ lúc cô và Xuyên Hoài kết hôn, tôi nên chuẩn bị một phần lễ vật mới phải."

Chẳng qua hai người không làm hôn lễ, bữa tiệc lần trước cũng tan rã trong không vui, cho nên bạn bè thân thích đều không đưa lễ vật đã chuẩn bị đến. Lần trước Tưởng Tốn không có ấn tượng tốt với Tô Diệu. Nhưng hôm nay, sau một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với cô, anh ta đã phá vỡ thành kiến trước đó.

Anh ta nhận nhầm người, coi Tô Diệu như học sinh mà giáo huấn, nhưng cô không so đo chút nào. Trong bữa tiệc lần trước, có lẽ vì chuyện gì đó khiến cô và Xuyên Hoài cãi nhau, cho nên cô mới có thái độ khó chịu như vậy.

Vừa rồi lúc Tô Diệu rời đi, anh ta còn thầm cảm khái với Lục Xuyên Hoài, rằng không ngờ em dâu lại rộng lượng như vậy.

Lục Xuyên Hoài nghe vậy cũng không nói gì, chỉ cười cười.

Rộng lượng? Quản gia từng nói, chỉ vì nghe được vài lời không hay ở bệnh viện, về đến nhà cô còn rất tức giận kìa. Sau khi nhận được vòng cổ, tâm trạng của cô mới tốt lên.

Sở dĩ cô không giận Tưởng Tốn là bởi vì Tưởng Tốn đã nhận lỗi, đồng thời cũng cho rằng cô còn trẻ tuổi, cho nên Tô Diệu mới vui vẻ như vậy.

Lục Xuyên Hoài đã nhìn thấu tâm tư của Tô Diệu.

Việc đưa đẩy trên bàn ăn vẫn còn tiếp tục.

Tưởng Tốn khăng khăng muốn cô phải nhận món quà gặp mặt này. Tô Diệu lại kiên trì từ chối "Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được."

Giống như cuộc đại chiến lì xì giữa trưởng bối và hậu bối trong dịp Tết. Nhất là khi Lục Triệt nhìn thấy sự kháng cự giả dối trên khuôn mặt Tô Diệu, không hiểu sao càng nhìn càng thấy quen thuộc.

Nhưng mà, Tô Diệu muốn nhận là sự thật, nhưng cô biết mình không thể nhận cũng là sự thật.



Trước đây, khi cô theo ba ra ngoài xã giao, cũng có rất nhiều người tặng quà cho cô. Nhưng đó đều là ông chủ của một số công ty nhỏ, hoặc là họ hàng thân thích, ba cô không cho cô nhận quà của bất kỳ ai, bởi tương lai sẽ phải trả lại phần ân tình đó.

Cô không biết rõ về Lục Xuyên Hoài, bây giờ nghĩ lại lời dặn dò của ba mình, cô cảm thấy nếu trong tình huống này cô nhận lễ vật của Tưởng Tốn, chỉ sợ Lục Xuyên Hoài sẽ cảm thấy cô quá không hiểu chuyện.

Người đàn ông này tâm tư thâm trầm, nhưng từ khí chất có thể thấy là người rất có năng lực. Tô Diệu hy vọng trong tương lai cô và anh có thể giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau, không thể vì chút chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn được.

Tưởng Tốn cũng cho rằng Tô Diệu chỉ từ chối hai lần cho có lệ rồi sẽ nhận lấy, kết quả cô đã từ chối hơn mười lần rồi.

Tưởng Tốn nói đến khô cả miệng nhưng Tô Diệu vẫn không đồng ý, sau khi uống một ngụm trà mới cầu cứu Lục Xuyên Hoài, "Cậu mau thuyết phục em dâu nhận đi, nếu không tôi sẽ cảm thấy rất áy náy về chuyện ngày hôm nay. Thực sự không đáng bao nhiêu tiền, bảy năm trước tôi cũng chỉ đầu tư có ba vạn tệ mà thôi."

Nghe vậy, cuối cùng Lục Xuyên Hoài cũng lên tiếng thuyết phục Tô Diệu, "Cô đồng ý đi, tôi có một phần ba cổ phần ở đây, cũng đưa cho cô hết."

"Nhà hàng tư nhân này đã mở nhiều năm rồi, lúc bắt đầu không có khó khăn gì, quản lý cũng không tốn quá nhiều công sức, cho nên cô cứ coi như một cách để giết thời gian đi." Anh nói với Tô Diệu.

Giọng nói bẩm sinh của anh vốn đã trong trẻo, lại có sự điềm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành, giống như rượu ngon sau nhiều năm lắng đọng chậm rãi chảy bên tai Tô Diệu. Bởi vì hai người ngồi gần nhau, Tô Diệu còn có thể nhìn thấy một bên gò má và hàng mi dày rủ xuống của Lục Xuyên Hoài, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh, khác hẳn với những người đàn ông trung niên khác.

Không phải mùi hương phàm tục của con người, mà là một loại hương tuyết tùng rất dễ ngửi.

Khiến Tô Diệu thất thần trong giây lát.

Sau khi định thần lại, cô nhận ra chẳng những Lục Xuyên Hoài lên tiếng khuyên cô nhận lấy mà anh còn đưa cho cô thêm một phần ba cổ phần.

Nếu cô thực sự đồng ý thì một mình cô nắm giữ những hai phần ba cổ phần, vậy chẳng phải cô sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của nhà hàng này sao.

Đúng lúc Liễu Vân Hinh đang đi đến, cô ta cũng nghe được lời này của Lục Xuyên Hoài, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Lúc trước khi cô ta mở nhà hàng này thực sự vất vả, phải nhờ đến sự giúp đỡ của Tưởng Tốn và Lục Xuyên Hoài. Khi đó, tình cảm giữa ba người còn sâu đậm hơn bây giờ, sau này có lẽ Lục Xuyên Hoài biết được tâm tư của Liễu Vân Hinh đối với anh nên rất ít đến đây. Liễu Vân Hinh không phải một người phụ nữ dễ dàng bỏ cuộc, nếu Lục Xuyên Hoài không đến, cô ta sẽ chủ động tấn công. Đáng tiếc những năm gần đây công việc kinh doanh của người đàn ông này ngày càng lớn mạnh, đạt đến đỉnh cao mà cô không thể với tới, muốn gặp được anh cũng càng ngày càng khó.

Rồi một thời gian trước, cô ta nghe tin anh kết hôn.

Liễu Vân Hinh vẫn không có ý định từ bỏ, ở một nơi như thành phố A, cô ta biết xã hội thượng lưu hỗn loạn như thế nào. Đối với một người đàn ông giàu có mà nói, hôn nhân gần như không có ý nghĩa gì. Tuy nhiên, Lục Xuyên Hoài lại không giống với những người đàn ông trầm mê nữ sắc khác, ngay cả Lục Triệt cũng bắt đầu tránh né sự quan tâm của Liễu Vân Hinh, vì vậy cô ta đành phải nhờ Tưởng Tốn tạo giúp mình một cơ hội.

Nhưng bữa tối ngày hôm nay không giống như cơ hội dành cho cô ta, mà giống như một bản án tử hình vậy.

Vốn dĩ Liễu Vân Hinh định mang rượu đến, nhưng bây giờ đôi tay của cô ta run đến mức suýt nữa không cầm nổi bình rượu. "Tiểu biệt trang" là tâm huyết của cô ta, nhưng nếu Tô Diệu có được hai phần ba cổ phần, lập tức cô ấy sẽ vượt qua Liễu Vân Hinh trở thành cổ đông lớn nhất.

Đây là Xuyên Hoài đang cảnh cáo cô ta, anh đang thay vợ mình áp chế cô ta sao?

Sắc mặt Liễu Vân Hinh còn hơi tái nhợt, nhưng vẫn tiếp tục mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Lục Xuyên Hoài, "Trước đây anh và anh Tưởng đều rất thích uống rượu hoa quế tôi tự tay làm, năm nay tôi đặc biệt giữ lại hai bình đầu tiên chờ mọi người đến.

Ngoại trừ Lục Triệt, Liễu Vân Hinh rót cho mỗi người trên bàn một ly rượu hoa quế.

Tô Diệu cúi đầu liền ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của hoa quế tỏa ra từ ly rượu trắng bằng sứ trước mặt.

Liễu Vân Hinh cầm chén rượu đi về phía cô, dáng người thướt tha như mỹ nhân từ trong tranh cổ, "Lục phu nhân, tôi mời cô một ly. Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tôi đã quý mến cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, hy vọng sau này chúng ta có thể làm việc chung với nhau thật vui vẻ."

Tô Diệu cũng nâng ly rượu lên, "Tôi vừa mới nhận được hai phần quà lớn, nhưng lại không hiểu rõ việc quản lý nhà hàng, vì vậy sau này còn phải nhờ cô chỉ bảo nhiều hơn. Chị Liễu, tôi nên kính chị một ly mới phải."

Liễu Vân Hinh chỉ có thể gượng cười: "..."

Rượu hoa quế này rất thơm, hương vị cũng không tồi.

Sau khi ăn xong, nhân viên nhà hàng còn đóng gói hai bình rượu hoa quế, nói là Liễu Vân Hinh tặng cho Tô Diệu vì cảm thấy cô rất có hứng thú với loại rượu này.

Nhiều người ăn cơm cùng nhau như vậy, nhưng lại chỉ có mình cô được tặng rượu mang về, chỉ là Lục Xuyên Hoài lại đưa tay cầm lấy giúp cô.

Trong lúc chờ ông già lái xe tới, Lục Triệt rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi Tô Diệu: "Dì không có gì muốn nói sao?"

"Cậu muốn tôi nói cái gì?"

Lục Triệt: "Ông ấy đối xử với dì như vậy..."

Giọng điệu này, vậy mà còn có vài phần bất bình thay Tô Diệu.

"Ý của cậu là, ba cậu lấy tôi làm cái cớ để cự tuyệt Liễu Vân Hinh sao?"

Sắc mặt của Lục Triệt có chút không được tự nhiên, "Dì nhìn ra rồi à."



Nói thừa, Tô Diệu cũng không bị mù, từ lúc Lục Xuyên Hoài tới, ánh mắt của Liễu Vân Hinh nhìn anh rất kỳ lạ, còn luôn tìm cớ để xuất hiện trước mặt anh, lại nói những lời khó hiểu như vậy với cô ở trong nhà vệ sinh. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.

Nhiều sơ hở như thế.

Lục Triệt hỏi cô: "Dì không tức giận sao?"

Tô Diệu có tư cách gì mà tức giận đây?

Chỉ là cô có thể nhìn ra được, bất kể trước kia Lục Xuyên Hoài có gian díu gì với Liễu Vân Hinh hay không, nhưng dù sao bây giờ anh cũng không muốn qua lại với cô ta nữa.

Bởi vì hành vi tự tìm đường chết ở trước mặt chính chủ của người phụ nữ kia đã khiến Lục Xuyên Hoài không thể chịu đựng được nữa. Bằng chứng là anh đã đưa toàn bộ cổ phần mình nắm giữ cho Tô Diệu.

"Nếu tôi thực sự tức giận, tôi sẽ phối hợp giúp anh ta để khiến đối phương hết hy vọng sao?"

Vừa rồi trong lúc kính rượu, Liễu Vân Hinh và Tô Diệu nói qua nói lại. Người trước nói hàm ý sâu xa, người sau lại vờ như nghe không hiểu.

Dù sao đến cùng thì Liễu Vân Hinh mới là người bị tổn thương, thê thê oán oán (*) chạy trối chết. Tô Diệu thì vẫn bình an vô sự, còn tay không chiếm được thân phận cổ đông lớn nhất, cô cảm thấy mình đã chiếm ưu thế.

(*) Thê thê oán oán: thê lương và oán giận.

"Nhưng dì muốn số cổ phần đó để làm gì?" Lục Triệt khó hiểu.

Theo Lục Triệt thấy thì nhà hàng này chẳng đáng bao nhiêu tiền, cũng chỉ là một khoản đầu tư nhỏ mà thôi, lại chẳng phải cho cô cổ phần của công ty ba cậu.

Lấy chút đồ như vậy để cô đi chặn đào hoa, lão Lục cũng quá keo kiệt rồi.

Tô Diệu lại cảm thấy cô đã kiếm lời, chỉ cần ăn một bữa cơm và nói vài câu, cô đã có thể nhận được thù lao lớn như vậy.

Sau khi Tô Diệu xuyên sách, cô phát hiện trong tay cô thực sự không có tiền, thẻ ngân hàng thì trống rỗng, nguyên chủ đầu tư cái gì cũng đều lỗ vốn. Cô thực sự hâm mộ Lục Xuyên Hoài và Tưởng Tốn, chỉ tuỳ tiện đầu tư vào một nhà hàng nhỏ, vài năm sau lợi nhuận đã tăng lên mấy chục lần.

Vì vậy sau khi nhận được phần lễ vật này, Tô Diệu vô cùng trân trọng, công ty của ba cô phá sản đã dạy cho cô biết dòng tiền quan trọng như thế nào. Cổ tức thu được từ nhà hàng nhỏ này khá nhiều và ổn định, chính là cái loại thu nhập mà cô thích nhất. Tất nhiên cô vẫn nhớ rõ nguyên tắc không nên bỏ tất cả trứng vào một rổ. Cô muốn dự trữ một phần tài sản cho bản thân trong tương lai, chẳng hạn như gửi tiền tiết kiệm, mua trang sức vàng bạc hoặc những đồ vật có giá trị sưu tầm cao, các loại hình bất động sản...

Tô Diệu nói với Lục Triệt, "Cậu thử nghĩ mà xem, nếu một ngày nào đó gia đình cậu phá sản, tất cả mọi thứ cậu sở hữu bị tịch thu, mỗi ngày cậu đều nhận được những cuộc gọi uy hiếp đòi nợ, tất cả bạn bè và người thân trước kia đều xa lánh cậu. Cậu nghèo đến mức không đủ tiền mua một cái bánh crepe, chỉ có thể ăn suất cơm 5 xu với canh miễn phí trong căng tin, còn bị người khác chụp lại cảnh khốn cùng đó đăng lên diễn đàn để chế nhạo rằng cậu là một nữ sinh nghèo rớt mồng tơi. Khi đó cậu sẽ hiểu, có tiền trong tay quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác."

Bây giờ Lục Triệt còn chưa hiểu được nỗi chua xót khi trải qua chuyện này, nhưng về sau cậu ta sẽ hiểu. Theo nguyên tác, gia đình nam chính cũng từng trải qua nguy cơ gần như phá sản, sau đó căn cơ bị tổn hại nghiêm trọng, khó khăn vô cùng, mãi cho đến khi cậu ta trưởng thành mới vực dậy được, sau này trở thành một tổng tài bá đạo.

Tính thời gian, Lục gia chuẩn bị xuống dốc rồi.

Trong sách không nói nguyên nhân xuống dốc là gì, chắc là do vận khí, Tô Diệu cũng không ngăn cản được.

Cô chỉ có thể nắm chặt cuộc sống trước mắt, sau này cũng đỡ khổ hơn.

"Tôi là nam sinh, không phải nữ sinh." Lục Triệt sửa lại cho cô.

"Nhưng mà, bánh crepe là cái gì?"

Tô Diệu liếc cậu một cái, nhìn bề ngoài Lục Triệt giống như một tên đại ca trường học, nhưng thực ra lại là một cậu bé đơn thuần và tốt bụng.

Đến bây giờ Tô Diệu và cậu còn chưa tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng những lời vừa rồi của Lục Triệt mơ hồ đã đứng về phía cô.

Nể tình chuyện này, Tô Diệu nói: "Sau này có cơ hội, tôi sẽ mời cậu ăn."

Cơ hội mà cô nói chính là sau này nếu Lục gia phá sản, khi đó Lục Triệt không còn cơm để ăn.

Rất nhanh, Lục Xuyên Hoài đã lái xe tới.

Qua cửa sổ xe, anh thấy Lục Triệt đang nói chuyện với Tô Diệu.

Lục Triệt thậm chí còn không thèm nói chuyện với người ba là anh đây, nhưng thằng bé và Tô Diệu hình như rất hợp nhau. Lục Xuyên Hoài lộ ra vẻ mặt suy tư.

Lục Triệt mở cửa ghế sau ra, sau khi ngồi lên liền đóng sầm cửa lại.

Tô Diệu "..."

Đây là bắt cô ngồi ghế lái phụ sao?



Không biết có đúng không, nhưng Tô Diệu cảm thấy Lục Triệt có ý kiến rất lớn đối với Lục Xuyên Hoài, thậm chí trong bữa cơm tối nay còn không nghe thấy cậu gọi một tiếng "ba". Mặc dù Lục Xuyên Hoài có gắp thức ăn cho cậu, nhưng hai cha con gần như không nói với nhau câu nào.

Vậy cô nên thân thiết với ai thì tốt hơn?

Trong lúc Tô Diệu còn đang rối rắm, cô liếc nhìn ghế lái phụ một cái, lại bắt gặp ánh mắt của Lục Xuyên Hoài.

Sau đó, cửa xe ở ghế lái phụ tự động mở ra.

Chuyện này thì Tô Diệu không cần rối rắm nữa, cô chỉ có thể lựa chọn ngồi cùng hàng với Lục Xuyên Hoài mà thôi.

Sau khi cô lên xe, cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ. Tô Diệu không phải là người thích im lặng, cô thân thiết với Lục Triệt hơn Lục Xuyên Hoài một chút, vì vậy quay đầu lại hỏi cậu "Thế giới của các..."

Suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra "Thế giới của các người".

Tô Diệu nhanh chóng dừng lại, hỏi: "Có trò chơi di động nào thú vị không?"

Lục Triệt lấy điện thoại di động ra gửi câu hỏi vào trong nhóm chat, nhờ mấy người anh em của cậu cùng nhau giới thiệu.

Thật ra, thế giới này giống với thế giới thực của Tô Diệu vào mười năm trước, cô xuyên vào tiểu thuyết tổng tài được viết vào năm 2022, hơn nữa tác giả còn chưa viết xong đâu.

Cho nên trò chơi ở đây cũng là mấy trò chơi thịnh hành vào mười năm trước, kiểu như Xe Bay Cực Phẩm hay là Cô Đảo Kinh Hồn gì gì đó.

Trùng hợp là mười năm trước, Tô Diệu bị ba mẹ quản giáo vô cùng nghiêm khắc, còn chưa có cơ hội chơi những trò này. Bây giờ không ai có thể quản cô chơi game, nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ.

Tô Diệu vui vẻ đến mức chân rung rung, không chú ý tới khoé mắt Lục Xuyên Hoài đang liếc qua, ánh mắt thâm trầm, lại lâm vào trầm tư.

Sau khi về đến nhà họ Lục, quản gia có chút sững sờ khi nhìn thấy cảnh ba người cùng nhau về nhà.

Tô Diệu thấy quản gia xúc động đến mức hai mắt đỏ bừng, trong lòng đã hình dung ra lời kịch độc thoại nội tâm của quản gia, đã lâu không thấy thiếu gia và ông chủ cười như vậy rồi.

Nhưng khuôn mặt của Lục Triệt thì lạnh lùng, vẻ mặt của Lục Xuyên Hoài thì không cảm xúc, cũng không cười.

Ngược lại là Tô Diệu lại bị suy nghĩ của mình làm cho phụt cười ra tiếng.

Hai cha con Lục Xuyên Hoài và Lục Triệt đồng thời quay đầu nhìn về phía cô.

"Tôi nhớ tới câu chuyện cười mà anh Tưởng kể trong bữa tối." Tô Diệu giải thích.

Cơm cũng ăn xong rồi, dọc đường cô không nhắc tới, bây giờ nhớ đến mới bật cười?

Lục Xuyên Hoài: "..."

Lục Triệt: "..."