Xe của Lục gia chạy thẳng vào trường trung học Minh Đức.
Tô Diệu nhìn những khu giảng đường và sân trường khang trang sạch sẽ qua cửa kính xe, trong lòng không khỏi xúc động. Dù sao thì trong trí nhớ của Tô Diệu, cô mới rời trường cấp ba được hai năm. Trước đây cô học ở một trường cấp ba bình thường, cha mẹ cô ưa thích lối sống giản dị nên không tiết lộ tài sản, cho nên trước khi Tô Diệu 18 tuổi, cô luôn cho rằng nhà mình không có tiền.
Khi còn học cấp ba, Tô Diệu không chịu mặc đồng phục học sinh đàng hoàng, cô nhuộm tóc đeo khuyên tai, mơ ước sau này trở thành minh tinh để cải thiện điều kiện gia đình, vì vậy rất được chú ý trong đám bạn học cùng tuổi. Còn ngày hôm nay, dưới cái nhìn chăm chú của một đám học sinh trung học, Tô Diệu đi đôi giày cao gót bước vào văn phòng giáo viên với tư cách là mẹ kế của Lục thiếu.
Lục Triệt tuỳ tiện ngồi trên ghế, ỷ vào vết thương ở chân, cậu kéo một chiếc ghế không có ai ngồi đến bên cạnh, sau đó gác cái chân bó bột của mình lên. Thiếu niên kiêu căng ngạo mạn, nào có dáng vẻ của một học sinh phạm lỗi đang bị trách phạt?
Rõ ràng rằng, cho dù gây chuyện đánh nhau ở trường học đến mức bị mời phụ huynh, cậu cũng đã tái phạm rất nhiều lần rồi, là một con lợn chết không sợ nước sôi.
Chủ nhiệm lớp Tống Kinh Quốc cũng bó tay với cậu, Lục Triệt căn bản không nghe lời anh ta nói, bắt viết bản kiểm điểm cũng không chịu viết.
Hơn nữa, chủ nhiệm lớp của Lục Triệt đã đổi đến năm, sáu người rồi.
Thầy Tống mới được tuyển vào trường năm nay, cũng được coi là một giáo viên khá nghiêm khắc trong trường. Anh ta còn khá trẻ tuổi, cho nên trước đó cũng không biết học sinh ở các trường quý tộc khó quản lý như thế nào. Đặc biệt là Lục Triệt, nếu làm Lục Triệt tức giận, cậu ta liền trực tiếp lôi chuyện ba mình đã tặng cho trường học bao nhiêu toà nhà ra để đe doạ, hỏi nếu năm sau ít đi một toà nhà thì tiền lương của anh ta có bồi thường nổi không?
Đáng thương cho một chủ nhiệm lớp tuổi trẻ đầy hoài bão và tình yêu với nghề, lại thường xuyên bị một đám trẻ con dùng tiền tài vũ nhục. Thế nhưng hầu hết các học sinh trong trường đều thực sự có thể dùng gia thế của mình để đè bẹp anh ta.
Tống Kinh Quốc đã thầm liệt kê trong đầu những tội trạng của Lục Triệt từ một đến mười, nhưng lại nhịn xuống để chờ phụ huynh của Lục Triệt đến mới nói. Anh ta đã đọc qua bài phỏng vấn về ba của Lục Triệt trên tạp chí, mặc dù nội dung rất ngắn, nhưng biết được rằng thì ra trước kia Lục tiên sinh cũng là người làm nên từ hai bàn tay trắng, hơn nữa hành trình làm giàu cũng rất ly kỳ và truyền cảm hứng, nhất định khác với những bậc phụ huynh quyền cao chức trọng và kiêu ngạo kia.
Đáng tiếc mấy lần đều không đợi được Lục Xuyên Hoài đến trường học, chủ nhiệm lớp đã chuẩn bị tâm lý không có chỗ cáo trạng. Vốn tưởng rằng lần này vẫn là trợ lý của ba Lục Triệt đến trường giải quyết, không ngờ thầy Tống vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người Lục gia đến là một cô gái trẻ.
"Lục... phu nhân?"
Tống Kinh Quốc cũng đã đọc tin tức về Tô Diệu, sau vụ tai nạn xe của Lục Triệt vài ngày trước, Tô Diệu lại trở nên nổi tiếng. Các phương tiện truyền thông đều đua nhau đưa tin cô đến bệnh viện thăm Lục Triệt, trong ảnh chụp trên tạp chí, cô cũng ăn mặc như vậy, đeo kính râm khẩu trang, tạo cho người ta cảm giác vừa thần bí vừa khí chất.
Trước khi Tô Diệu bước vào văn phòng, cô đã nghe thấy rất nhiều tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra, dường như có người đang mắng Lục Triệt.
Tuy nhiên, sau khi cô bước vào, cảm thấy bầu không khí bên trong dường như đóng băng trong giây lát.
Âm thanh ầm ĩ ban đầu cũng biến mất.
Tuy nhiên, lần theo một mùi nước hoa nồng nặc, cuối cùng cô cũng tìm ra chủ nhân của giọng nói chua ngoa trước đó, ánh mắt dừng trên người Dụ Phỉ Phỉ.
Dụ Phỉ Phỉ lại đưa mắt đánh giá chiếc áo gió trên người Tô Diệu trước, cổ họng nhất thời nghẹn lại.
Là mẫu giới hạn trong quý này của một thương hiệu lớn, cô ta gọi điện thoại đặt hàng cũng chưa mua được, còn phải đợi ít nhất hai tháng, vậy mà có người đã mặc nó rồi?
Sau khi chào hỏi chủ nhiệm lớp, Tô Diệu hỏi: "Tình huống hiện tại rốt cuộc là như thế nào?"
"Là thế này, Lục phu nhân..."
Thầy Tống vừa mới lên tiếng, Dụ Phỉ Phỉ đã ngắt lời anh ta trước: "Lục Triệt đánh Lương Phong nhà chúng tôi, cô xem nên xử lý thế nào đi?"
Lương Phong? Cái tên này nghe quen quen!
Tô Diệu nhớ lại, đây không phải là anh bạn bác sĩ của Lục Triệt trong tiểu thuyết sao?
Chính là cái kiểu bác sĩ hay nói lời thoại "Hơn nửa đêm cậu gọi tôi đến chỉ vì một vết thương nhỏ như vậy?".
Sau này mối quan hệ giữa hai người sẽ vô cùng thân thiết, không ngờ thời cấp ba lại đối đầu như vậy.
Trong nguyên tác, mấy người bạn của Lục Triệt đều có giá trị nhan sắc rất cao, mỗi người đẹp trai theo một kiểu. Ánh mắt Tô Diệu rơi xuống trên người Lương Phong, có thể thấy mặc dù trên mặt có vết thương, nhưng đường nét khuôn mặt và dáng người quả thực không có gì để chê. Một người nhìn qua vừa ngoan hiền vừa đẹp trai, trong khi người kia lại có một vẻ đẹp kiêu ngạo khó thuần.
Nhưng trong nguyên tác, Lương Phong hoàn toàn khác với dáng vẻ cậu học sinh ngoan ngoãn trước mặt. Tính cách của cậu ta vô cùng giảo hoạt, tuyệt đối không phải là người sẽ ngoan ngoãn để Lục Triệt bắt nạt. Chỉ là cậu ta rất giỏi giả vờ, nếu như Tô Diệu không đọc nguyên tác, có lẽ cũng sẽ bị vẻ ngoài ngây thơ vô hại của cậu ta lừa. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.
Tô Diệu nghi ngờ có thể còn có ẩn tình khác.
Cô không trả lời câu hỏi của Dụ Phỉ Phỉ ngay lập tức, mà hỏi Lục Triệt: "Ai ra tay trước?"
"Có quan trọng không?" Lục Triệt buồn chán xoay bút, giống như hoàn toàn không để ý chuyện này.
"Đương nhiên quan trọng." Tô Diệu nói: "Bây giờ người ta đang chỉ vào cậu mà mắng, cậu phải nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi mới có thể phản bác lại.". ngôn tình tổng tài
Nghe vậy, Lục Triệt dừng tay lại, cây bút rơi xuống trên mặt đất.
Giúp cậu phản bác? Cậu không nghe lầm đi?
Trước đây, bất cứ ai nhìn thấy vẻ ngoài giả dối của Lương Phong đều cho rằng nhất định là lỗi của cậu. Bởi vì Lương Phong là học sinh giỏi, còn cậu là học sinh kém, nên các giáo viên đều mắng cậu trước. Ngay cả bạn gái của cậu cũng không tin cậu, nghĩ rằng cậu luôn là kẻ gây sự.
Lục Triệt không ngờ rằng người đầu tiên đứng về phía cậu sẽ là Tô Diệu.
Lục Triệt mất tự nhiên sờ sờ mũi, nhưng không nói gì.
"Không phải là cậu gánh tội thay người khác đấy chứ?"
"..."
Tô Diệu hỏi câu hỏi này bởi vì cô nghĩ đến tính cách của nam chính trong nguyên tác. Trong nguyên tác có một tình tiết, sau này Lục Triệt sẽ bị một người phụ nữ có con quấn lấy, khiến nữ chính tưởng rằng mình bị phản bội, suýt chút nữa đã chia tay với cậu ta. Mãi đến hàng trăm chương sau sự thật mới được tiết lộ, thì ra đứa trẻ kia là con của một người bạn của Lục Triệt, cậu ta chỉ gánh tội thay người kia mà thôi.
Một trong những tính cách của Lục Triệt chính là không thích giải thích, vì vậy cậu luôn phải chịu tội thay người khác.
Tô Diệu thấy cái tay đang sờ mũi của cậu cứng đờ, xem ra cô đoán đúng rồi.
Câu hỏi này khiến Lương Phong đang ở một bên không nhịn được liếc nhìn Tô Diệu một cái.
Cậu ta nghe thấy cô nói với chủ nhiệm lớp: "Thầy Tống, tôi muốn xem camera giám sát một chút."
Khác với mẹ kế của Lương Phong, Tô Diệu không trang điểm lộng lẫy, trên người cô cũng không có mùi nước hoa nồng nặc. Dụ Phỉ Phỉ đến là để chứng tỏ cô ta gả vào hào môn, có thân phận phu nhân ở Lương gia. Còn Tô Diệu, cô ấy đến là để giải quyết vấn đề.
Lương Phong mím môi, lần đầu tiên cậu ta cảm thấy Lục Triệt có chỗ hơn mình. Mẹ kế của Lục Triệt hình như tốt hơn mẹ kế của cậu một chút..
Tô Diệu xem camera giám sát, đánh nhau với Lương Phong là một vài người khác.
Cô biết ngay mà, chân của Lục Triệt bị thương, đánh nhau chắc chắn không chiếm được ưu thế, nhưng Tô Diệu lại thấy trên người cậu không có bất kỳ vết thương nào khác, vì vậy đoán rằng cậu ta căn bản không ra tay.
Dụ Phỉ Phỉ hiển nhiên chưa từng nghĩ tới việc kiểm tra camera giám sát trước khi trách cứ Lục Triệt, cho nên cô ta cũng kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Lúc này, chủ nhiệm lớp lại nói: "Chính Lục Triệt nói là trò ấy sai người khác đánh."
Dụ Phỉ Phỉ nghe vậy lập tức trở nên đúng tình hợp lý: "Lục phu nhân, cô cũng nghe rồi đấy, chính miệng Lục Triệt đã thừa nhận, cô nhất định phải giải quyết cho tốt!"
Tô Diệu: "Cô vội cái gì? Tôi nghĩ hay là gọi những học sinh khác thực sự tham gia đánh nhau vào hỏi cho rõ ràng trước đã."
Nghe vậy, thầy Tống gật gật đầu, cảm thấy cũng có lý.
Nhưng Lục Triệt lại phản ứng khá gay gắt, có chút sốt ruột đứng lên nói: "Không cần tìm người khác, muốn giải thích gì thì tìm tôi."
Dù sao thì, cho dù cậu thực sự gây chuyện đi chăng nữa, cũng không có ai làm gì được cậu.
Lục Triệt đang chuẩn bị rời đi, nhưng khi quay đầu lại liền nhìn thấy Tô Diệu ngồi xuống chiếc ghế mà cậu vừa mới ngồi.
"Không được, hôm nay tôi nhất định phải biết rõ ràng mọi chuyện."
Mấy người mà Lục Triệt che chở, chính là mấy đứa nhóc lần trước đã nói xấu và cười nhạo Tô Diệu trong bệnh viện.
Cô làm trưởng bối, không thể vì tiểu bối nói vài câu không dễ nghe liền gây sự? Được.
Nhưng nếu tình cờ bắt gặp bọn họ gặp rắc rối, hôm nay lại để rơi vào tay cô! Nếu cô không dạy dỗ mấy đứa nhóc này một chút, nhân cơ hội xả giận cho chính mình thì cô không phải họ Tô.
Thấy Tô Diệu không có ý định rời đi, tâm tình của Lục Triệt không khỏi có chút phức tạp.
Cô hà tất phải làm như vậy? Nhất định phải làm rõ mọi chuyện thay cậu sao?
... Nếu muốn gây thiện cảm cũng đâu cần làm như vậy, cậu cũng sẽ không cảm kích mà.