Chiếc siêu xe sang trọng của nhà họ Lục vững vàng đậu trước cổng trường trung học số 1 thành phố. Mọi người biết Lục thiếu đã đến nên đều nhìn về phía bên này.
Cửa xe mở ra, cái chân bó bột của Lục Triệt xuất hiện đầu tiên. Vệ sĩ đi cùng cậu đến trường muốn ngồi xổm xuống cõng Lục Triệt lên nhưng lại bị cậu ghét bỏ đẩy ra. Còn không đến mức phải như vậy, cậu thà tự mình vừa đi vừa nhảy còn hơn.
Lục Triệt học ở trường trung học quý tộc, trong trường không có nhà ai nhiều tiền hơn nhà cậu, vì vậy đi đến đâu cậu cũng được mọi người nịnh nọt lấy lòng, vốn dĩ cậu nên cảm thấy vui vẻ mới đúng. Nhưng cũng có vài người không thích nhìn thấy cậu, chẳng hạn như kẻ thù lớn nhất của Lục Triệt trong trường học, chính là chủ tịch hội học sinh Lương Phong.
Thật tình cờ, hai người lại chạm mặt ngay trước cổng trường.
Hai thiếu niên cao gần bằng nhau, chân phải Lục Triệt bó bột nhưng cả người cậu đều là hàng hiệu, hơn nữa lớn lên đẹp trai nên nhìn cũng không có vẻ chật vật. Ngược lại, trên má phải Lương Phong có một vết bầm tím, khiến cho vẻ ngoài đẹp trai vốn có cũng bị ảnh hưởng.
Khí chất của Lương Phong cũng trái ngược hoàn toàn so với vẻ cao ngạo nổi loạn của Lục Triệt, cậu ta mặc đồng phục học sinh nghiêm túc, trên vai đeo một chiếc cặp sách màu đen, dáng người đĩnh bạt mà an tĩnh, vừa nhìn thấy chính là dáng vẻ của một học sinh giỏi.
Học sinh giỏi thực sự sẽ đánh nhau?
Lục Triệt cười nhạt một tiếng, bộ mặt thật giả dối của tên này cuối cùng cũng bại lộ.
Lương Phong nhạy cảm ngước mắt lên nhìn nơi phát ra âm thanh, ánh mắt rơi vào trên người Lục Triệt, cũng cười nhạt đáp lại: "Ha."
Sau đó Lục Triệt liền nhìn thấy Cốc Hạ Thanh đang đi phía sau cậu ta, chủ động vẫy tay gọi: "Lại đây."
Cổng trường nhiều người nhìn như vậy, nữ sinh không chịu ngước mắt lên đối diện với Lục Triệt, ngược lại chủ động đi tới phía sau Lương Phong: "Hôm qua lúc thầy giáo chữa bài thi tôi có một phần không hiểu, có thể hỏi cậu không?"
Nghe vậy, Lương Phong quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía Lục Triệt, ánh mắt đầy khiêu khích, tỏ vẻ hào phóng nói, "Đương nhiên có thể."
Lục Triệt trơ mắt nhìn một màn này, chân cậu bị thương nên không đuổi kịp.
Vì vậy cậu cố gắng gọi Cốc Hạ Thanh: "Tôi bảo cậu đến đây đỡ tôi! Cậu không nghe thấy sao?"
"..." Cô gái cúi đầu bước nhanh hơn.
Bạn gái của cậu vậy mà lại chạy theo Lương Phong?
Lục Triệt tức giận đến mức mắng to một tiếng.
*
Hôm nay Tô Diệu lại dậy muộn!
Việc này cũng không thể trách cô được, cô đã dần chấp nhận tuổi tác hiện tại của mình, hơn nữa cũng đã làm xong bản kế hoạch "Chuẩn bị bước sang tuổi ba mươi". Tối qua trước khi đi ngủ cô thậm chí còn định làm thêm một bản kế hoạch về ngăn ngừa lão hoá.
Cô đã nhờ quản gia tìm giúp một vài cuốn sách về chủ đề này, nhưng lại cảm thấy đọc sách quá nhàm chán, vì vậy cô quyết định lên mạng tìm video để xem. Bây giờ trên mạng còn chưa xuất hiện nhiều blogger chuyên về làm đẹp, cô tìm được đều là mấy video chia sẻ kiến thức của một vài chuyên gia, nghe xong cảm thấy rất buồn ngủ, cũng chẳng có gì thú vị.
Vì vậy để nâng cao tinh thần, Tô Diệu quyết định tìm một bộ phim hoạt hình anime để xem, kết quả là... không thể cưỡng lại được.
Xem đến mức không ngừng lại được, do đó đêm qua Tô Diệu thức đến ba giờ sáng mới đi ngủ.
Lúc ngồi vào bàn ăn, Tô Diệu ngáp liền hai cái. Nghĩ đến đêm qua mình lại thức khuya, cô nhịn không được lấy điện thoại ra mở camera trước nhìn xem trên mặt có quầng thâm mắt hay nếp nhăn nào không.
Trên màn hình hiện ra một khuôn mặt ngũ quan tinh xảo, nhìn qua vẫn rất căng mịn.
Nhưng cũng có thể là do chế độ làm đẹp của điện thoại? Biết đâu sau khi giảm cân không còn được như vậy nữa?
Tô Diệu lại bắt đầu lo lắng về ngoại hình của bản thân, trong lòng vô cùng hối hận vì hành động thức khuya đêm qua. Sau khi lấy lại tinh thần, cô quyết định sau khi ăn xong nhất định sẽ nghiêm túc tập luyện yoga.
Nhưng mà kế hoạch còn chưa thực hiện được, lúc cô vừa ăn xong thì quản gia nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong sắc mặt liền thay đổi.
Tô Diệu vừa ăn một miếng trái cây tráng miệng vừa tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
Ba chữ này vừa nói ra, Tô Diệu liền có chút hối hận.
Đoán chừng Lục Triệt lại chọc phải phiền toái, bằng không sao có thể khiến vị quản gia được đào tạo chuyên nghiệp này nhíu mày chứ?
Nếu cô thực sự có tâm lý của một người phụ nữ ba mươi tuổi thì nên hiểu rằng, lúc này tốt nhất là giả vờ như không biết gì, tránh phải đối mặt với quản gia để không tự đặt mình vào tình huống khó xử.
Nhưng lúc đó Tô Diệu nói quá nhanh, quên mất cô hẳn là nên đứng ngoài cuộc.
Cho đến khi quản gia kinh ngạc nhìn cô một cái, cô mới nhận ra có gì đó không ổn!
Trước đó khi Lục triệt bị tai nạn, mọi người trong nhà đều vô cùng hoang mang lo sợ, nếu vết thương quá nặng cần cấp cứu, Lục tổng lại không có nhà nên chỉ có thể hỏi ý kiến phu nhân, do đó quản gia mới thông báo cho cô biết.
Nhưng lần này Lục Triệt gây chuyện ở trường học, nói lớn cũng không lớn, vốn dĩ ông không định nói cho cô biết.
Nếu cô đã hỏi, quản gia đành phải thành thật trả lời: "Thiếu gia đánh nhau ở trường học."
Tô Diệu: "..." Ồ.
Thật sự không nên lắm miệng mà, chuyện này cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Nếu là mẹ ruột, khi nghe được chuyện này nhất định sẽ tức giận và lo lắng, nhưng mẹ kế thì có tư cách gì đây!
Nhưng quản gia lại nói thêm một câu: "Giáo viên cho mời phụ huynh đến."
Tô Diệu: "..." Mời phụ huynh?
Trước kia lúc Tô Diệu còn học sơ trung và cao trung(*) cũng là một đứa trẻ khá nghịch ngợm, cô còn từng nhuộm tóc màu hồng nhạt để tham gia một cuộc thi tìm kiếm tài năng rất nổi tiếng lúc bấy giờ. Thậm chí còn được công ty lớn tuyển chọn đào tạo hai tháng, kết quả lại bị ba cô kéo về nhà. Ba mẹ của Tô Diệu rất truyền thống, nhất định không cho cô tiến vào giới giải trí, họ muốn cô ngoan ngoãn đi theo con đường học vấn. Nếu học không giỏi thì sẽ cho cô đi du học để lấy được tấm bằng tốt hơn, cũng không trông mong tương lai cô có thể tiếp quản công ty của gia đình, cùng lắm thì tìm một người con rể tốt là được.
*Sơ trung và cao trung: giống như THCS và THPT ở Việt Nam
Tô Diệu vô cùng bất mãn với sự sắp xếp của người nhà, sau khi thi tuyển tài năng thất bại, cô bắt đầu đối nghịch với ba mẹ, thường xuyên trốn học, chuyện mời phụ huynh cũng thường xuyên như cơm bữa, vì vậy cô đặc biệt mẫn cảm với những từ này.
Sau này khi biết được những thay đổi của tình hình thế giới và bối cảnh năm 2020, cô không đi du học nữa mà chọn thi vào một trường đại học trong nước, chỉ là vẫn rất chán ghét cuộc sống do ba mẹ sắp đặt, luôn thầm trách ba mẹ cứng rắn dập tắt ước mơ ngôi sao của cô, đến Tết cũng thà ở lại trường học cũng không muốn về nhà.
Nhưng mà biến cố đến quá nhanh, khi cô còn chưa đủ lớn để hiểu được cuộc sống an ổn mà ba mẹ muốn dành cho mình thì công ty của gia đình đã phá sản. Sau đó ba mẹ cô được phát hiện sức khỏe không tốt, áp lực giống như một ngọn núi lớn đè lên người cô.
Lúc này mới xuyên sách được mấy ngày, Tô Diệu đã cảm thấy cuộc sống trước kia xa xôi như cách mấy đời.
Cô bây giờ là Tô Diệu trong tiểu thuyết tổng tài, trở thành phu nhân liên hôn của một doanh nhân giàu có. Cô đã không còn là một sinh viên đại học hai mươi tuổi cam chịu và ngây thơ như trước kia nữa, mà là mẹ kế của một học sinh trung học mười sáu tuổi.
Nếu trường học muốn mời phụ huynh, hẳn nên là ba của Lục Triệt nhỉ?
Vừa lúc cho Tô Diệu cơ hội để hỏi ra điều mà cô vẫn luôn muốn hỏi: "Khi nào thì ba của Lục Triệt trở về?"
Quản gia lại một lần nữa dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tô Diệu, đây vẫn là lần đầu tiên phu nhân nhắc đến ông chủ đi.
"Ông chủ đã về nước."
Tô Diệu nghe vậy cả người đều toát mồ hôi lạnh: "Cái gì?!"
Lục Xuyên Hoài đã trở lại? Sao không ai nói cho cô biết?
Vậy chẳng phải hôm nay cô sẽ phải gặp người chồng trên danh nghĩa của khối thân thể này sao?!
Tô Diệu căn bản không có một chút chuẩn bị nào, trong lòng đã sợ muốn chết.
Cô hỏi quản gia mấy giờ máy bay cất cánh, biết được người đã trở về vào buổi sáng thì càng cảm thấy ngoài ý muốn.
Đi công tác về mà không về nhà trước sao? Quản gia lại nói anh đã đến công ty.
"Ông chủ đi công tác lâu như vậy, hôm nay chỉ sợ không rời công ty bên kia được." Quản gia lại nói thêm một câu.
Ý là anh ta sẽ không đến trường học?
Ba của Tô Diệu trước kia cũng bỏ mặc cô như vậy, chung quy là vì lịch trình của công ty quá bận rộn.
Sau đó Tô Diệu không muốn bị ba quản nữa, nhưng ông ấy lại cố tình can thiệp vào cuộc sống của cô.
Có ba mẹ như vậy thật sự rất phiền phức!
Tô Diệu không nhịn được âm thầm đồng cảm với Lục Triệt một chút.
Đồng thời không khỏi tự mình cân nhắc, lời này của quản gia là đang ám chỉ cô nên chủ động gánh vác trách nhiệm của người làm cha mẹ sao?
Nếu là nguyên chủ thì cô ấy nhất định sẽ không đi.
Nhưng Tô Diệu không muốn khiến cho quan hệ giữa hai cha con nam chính trở nên căng thẳng, cô muốn thay đổi vận mệnh không tốt trước kia. Hơn nữa cô đã nhận lễ vật của Lục Xuyên Hoài...
Gần đây tối nào Tô Diệu cũng phải lấy chiếc vòng cổ sapphire kia ra ngắm nhìn chà lau một lần, hận không thể ôm nó mà ngủ, nghĩ rằng một ngày nào đó nếu cô có thể xuyên trở về, đem thứ này đổi thành tiền là có thể giải quyết vấn đề nợ nần của gia đình.
Nếu không thể xuyên trở về, cô hy vọng nếu bọn họ ly hôn thì ba của Lục Triệt sẽ không đòi lại món quà mà anh đã tặng cô, vì nể tình sau khi nhận lễ vật cô đã hoàn thành tốt nghĩa vụ làm mẹ đối với Lục Triệt.
Ít nhất... cũng để lại cho cô một nửa.
Tiền của nguyên chủ đều đã mang hết cho tiểu bạch kiểm, cô cũng không biết có thể lấy về được bao nhiêu, cô cần vốn để có thể sống an ổn ở thế giới này.
Nghĩ đến đây, Tô Diệu nói với quản gia: "Vậy để tôi đi một chuyến đến trường học của Lục Triệt đi."
Haizz, Tô Diệu lại bắt đầu phát sầu về việc nên mặc gì.
Cô đứng dậy đi về phòng, bỏ lỡ ánh mắt kinh ngạc lần thứ ba mà quản gia dành cho mình.
Tô Diệu ở trong phòng thay quần áo mấy lần đều không hài lòng, đột nhiên lại không muốn ra ngoài nữa. Nhất là khi nghĩ đến thời gian chiều nay của mình có thể bị chậm trễ, kế hoạch tập yoga lại một lần nữa bị trì hoãn, cô cảm thấy có chút buồn bực.
Khó trách trước khi cô xuyên sách, chị họ của cô kết hôn đã mười năm mà vẫn chưa có con, chị ấy nói nếu có con thì sẽ không còn là chính mình nữa, chỉ có thể làm mẹ, sự nghiệp cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đừng nói là có con, trước kia Tô Diệu cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc làm mẹ kế của nam chính cũng sẽ trải qua cảm giác bất lực khi bị "con cái chi phối".
Mấy ngày trước Lục Triệt mới bị tai nạn, vết thương trên chân còn chưa lành đã đánh nhau với người ta, mười sáu tuổi đầu rồi cũng không để người khác bớt lo, hiện tại nhìn không ra sau này làm thế nào mà cậu ta trở thành tổng tài bá đạo thần bí được nữa.
Sao Lục Triệt không đi làm hacker để tấn công công ty ba mình nhỉ? Như thế chẳng phải thú vị hơn nhiều so với đánh nhau à?
"Phong quản gia." Tô Diệu đột nhiên từ hành lang lầu ba nhìn xuống, đề nghị nói: "Hay là chú gọi điện thoại cho Lục Triệt, hỏi thằng bé xem có muốn tôi đến không, tôi sợ thân phận của tôi sẽ làm nó khó xử."
"Được, thưa phu nhân."
—— Tốt nhất là Lục Triệt không muốn để cô đến, như vậy cô cũng không cần phải ra ngoài nữa.
*
Bên phía trường học, cả Lục Triệt và Lương Phong đều được gọi đến văn phòng. Chủ nhiệm lớp hỏi cả nửa ngày rằng ai là người gây sự trước nhưng cả hai đều im lặng không nói một lời.
Đột nhiên một mùi hương gay mũi ập đến, một người phụ nữ trẻ tuổi dáng người uyển chuyển xách theo một chiếc túi LV mới bước vào. Lục Triệt nhìn thấy cô ta đi thẳng đến trước mặt Lương Phong, sau đó quay sang chủ nhiệm lớp nói: "Xin chào Tống lão sư, tôi là mẹ của Lương Phong."
"Cô ta không phải."
"Con, đứa trẻ này..." Người phụ nữ tức giận đến mức giậm giậm đôi bốt da dê dưới chân, bị phản bác ngay trước mặt khiến cô ta có chút xấu hổ.
Tống lão sư cũng đã nhận ra, người phụ nữ này tên là Dụ Phỉ Phỉ, vốn là một diễn viên. Năm ngoái sau khi gả cho một người đàn ông giàu có liền tuyên bố rời khỏi giới giải trí, bởi vì đối tượng kết hôn là phụ huynh của một học sinh trong trường nên các giáo viên đều biết rằng Dụ Phỉ Phỉ thật ra là mẹ kế của Lương Phong.
Tống lão sư cũng đứng dậy chào hỏi đối phương: "Lương phu nhân, xin chào."
"Tống lão sư, ba của Lương Phong không thể đến được nên tôi đến thay anh ấy." Sau khi Dụ Phỉ Phỉ gả vào hào môn liền toàn tâm toàn ý làm một phu nhân nhà giàu, chỉ là đứa con riêng của chồng Lương Phong này vẫn luôn không hợp với cô.
Cô ta cần một cơ hội để đóng vai một người mẹ kế tốt, từ đó lôi kéo con riêng về phía mình, vì thế chỉ tay vào Lục Triệt đang đứng một mình dựa vào tường: "Là cậu đánh thằng bé?"
"..." Lục Triệt không có phản ứng gì.
Lúc này điện thoại trong túi rung lên, cậu nhìn thoáng qua thấy người gọi là quản gia liền trực tiếp bấm trả lời điện thoại ngay trong phòng giáo viên.
Phong quản gia thuật lại lời Tô Diệu muốn hỏi: "Thiếu gia, phu nhân hỏi cậu có cần cô ấy đến trường một chuyến không?"
Lục Triệt nghe vậy hơi nhướng mày, hỏi lại: "Ba tôi trở về?"
"Đúng vậy, nhưng ông chủ không có về nhà, còn đang họp ở công ty."
Khóe miệng Lục Triệt giật giật.
Mẹ kế của Lương Phong vẫn tiếp tục hùng hổ hăm dọa trước mặt Lục Triệt, ngay cả quản gia cũng nghe được động tĩnh ở bên này: "Thiếu gia, ở trường xảy ra chuyện gì sao? Có muốn liên lạc với trợ lý của ông chủ không?"
Kinh nghiệm xử lý tất cả các loại rắc rối của Lục Triệt chính là liên lạc với trợ lý của Lục tổng.
"Không cần, dì ấy không phải muốn đến sao? Ông bảo dì ấy đến đi." Lục Triệt nói.
"Ý cậu là để phu nhân tới?"
"Ừ."
Cuộc sống này cũng thật nhàm chán, Lục Triệt thầm nghĩ.
Tốt nhất là chuyện càng ầm ĩ càng tốt, cậu muốn xem màn đối đầu đỉnh cao giữa hai bà mẹ kế.