Gả Thay Cho Chị: Thẩm Thiếu, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 70: Chúng ta làm lại từ đầu có được không?




Sở Trạch ra ngoài tìm người phụ nữ muốn gặp mình. Anh còn tưởng là ai, hóa ra là Ninh Khiết Quỳnh.

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Ninh Khiết Quỳnh xoay người, nhìn thấy thái độ của Sở Trạch không mấy thân thiện. Cô ta cười giòn thành tiếng, liền đáp trả:1

“Bạn cũ gặp lại, anh có cần lạnh lùng như vậy không?”

Có quỷ mới muốn làm bạn của cô ta! Ninh Khiết Quỳnh hại em gái anh thê thảm như vậy, Dương Trạch sao dám nhận người bạn cũ này?

“Cô muốn nói gì thì nói đi, vòng vo như thế để làm gì?”

Ninh Khiết Quỳnh vẫn rất bình thản, cô ta rót một ly rượu vàng đưa cho Sở Trạch, nhưng anh nhất quyết không uống.

“Sao vậy, sợ tôi giở trò gì à?” Cô ta hỏi.

Sở Trạch thản nhiên gật đầu, ai mà biết được Ninh Khiết Quỳnh có cho thứ gì vào trong rượu không. Cô ta nham hiểm đến mức nào, anh tất nhiên hiểu rõ. Tốt nhất vẫn nên cảnh giác thì hơn.





Sở Trạch thản nhiên gật đầu, ai mà biết được Ninh Khiết Quỳnh có cho thứ gì vào trong rượu không. Cô ta nham hiểm đến mức nào, anh tất nhiên hiểu rõ. Tốt nhất vẫn nên cảnh giác thì hơn.

Ninh Khiết Quỳnh chậc lưỡi, hóa ra trong mắt người đàn ông nào thì cô ta cũng xấu xa như vậy. Cô ta nâng ly rượu lên tay uống cạn, sau đó uống luôn cả ly rượu mà ban nãy đưa cho Sở Trạch.

“Yên tâm rồi chứ?”

Sở Trạch cau mày nhìn Ninh Khiết Quỳnh. Cô ta rảnh rối đến mức bay mấy tiếng đồng hồ sang đây chỉ để tìm anh uống rượu thôi sao? Khiết Băng vẫn còn ở trong khi đợi anh, Sở Trạch không nên lãng phí thời gian như vậy.

“Tôi vào trong nhé?”

“Đợi một chút!” Ninh Khiết Quỳnh lên tiếng giữ anh lại.

Sở Trạch dừng bước, xem như cho cô ta cơ hội để nói tiếp. Ninh Khiết Quỳnh cười nhàn nhạt, nói ra một câu không thật lòng:

“Chúc mừng anh đã nhận lại em gái nhé!”

“Còn gì nữa không?” Sở Trạch hỏi.

Tất nhiên vẫn còn chuyện quan trọng liên quan đến Cao Minh Viễn. Vốn dĩ ban đầu Ninh Khiết Quỳnh không định nói ra, nhưng bây giờ ngoài Sở Trạch, không ai khuyên được hắn nữa.







“Minh Viễn… anh ấy mắc bệnh nan y, anh có biết không?”

“Hơ, cô đang nói đùa gì thế?”

Ninh Khiết Quỳnh cười như không, bản thân cũng ước đây chỉ là một trò đùa. Nhưng lần trước chính mắt cô nhìn thấy lọ thuốc điều trị ung thư trong vali của Cao Minh Viễn, tinh thần liền trở nên suy sụp.

“Tùy anh, tin hay không cũng được.”

Cảm thấy đã kéo dài đủ thời gian cho Cao Minh Viễn đưa Khiết Băng đi, Ninh Khiết Quỳnh mới để Sở Trạch quay lại buổi tiệc.

“Tôi nói xong rồi, đi trước đây.”

Sở Trạch vào bên trong, nhìn quanh không thấy bóng dáng của Khiết Băng đâu. Anh hỏi Peter về em gái, anh ta liền bảo cô đã được một người đàn ông lạ mặt đưa đi, người đó còn nói hắn là bạn trai của Khiết Băng.

Sở Trạch bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc ai đã đưa cô đi mất? Là Thẩm Hạo Khanh sao? Hay là… một người khác?

Trong lòng anh tràn đầy lo lắng, giữa nơi đất khách quê người này không thể để lạc mất em gái được. Sở Trạch vội chạy đi tìm.





Trong lòng anh tràn đầy lo lắng, giữa nơi đất khách quê người này không thể để lạc mất em gái được. Sở Trạch vội chạy đi tìm.



Thẩm Hạo Khanh lấy khăn ấm lau mặt cho Khiết Băng, cả người cô ám mùi rượu nồng nặc. Hắn đấm mạnh tay xuống giường, tức giận vì Cao Minh Viễn và tên đàn ông lạ mặt kia lại chuốc say cô đến mức này.

“Hạo Khanh?”

Khiết Băng còn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng vẫn nhận ra người đàn ông trước mặt. Nhìn thấy hắn, cô lại nhớ đến đứa con trong bụng chưa kịp chào đời, bật khóc thành tiếng.

“Con của em… mất rồi…”

Đứa trẻ thì có lỗi lầm gì chứ? Tại sao nó phải hứng chịu thù hận của người lớn. Khiết Băng không sao chấp nhận được sự thật đau lòng này, cô không thể!



“Đừng khóc. Khiết Băng, tất cả là lỗi của anh. Anh đã không bảo vệ hai mẹ con em, xin lỗi em…”

Thẩm Hạo Khanh đau đớn ôm Khiết Băng vào lòng, trong tim hắn như có ngàn vạn lưỡi dao cứa vào. Đáng lẽ hắn có thể làm cha rồi, nhưng vì sự cố chấp và độc đoán, hắn đã đánh mất cô và đứa con của mình.





Thẩm Hạo Khanh đau đớn ôm Khiết Băng vào lòng, trong tim hắn như có ngàn vạn lưỡi dao cứa vào. Đáng lẽ hắn có thể làm cha rồi, nhưng vì sự cố chấp và độc đoán, hắn đã đánh mất cô và đứa con của mình.

“Chúng ta làm lại từ đầu có được không? Sau này em sinh cho anh đứa con khác, cả nhà chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.”

“Còn được sao?”

“Được! Chỉ cần em với anh cùng cố gắng thì sẽ được thôi.”

Thẩm Hạo Khanh ôm chầm lấy Khiết Băng, cơ thể cô nóng rực, áp sát vào da thịt mát rượi của hắn. Thẩm Hạo Khanh nâng nhẹ cằm cô lên, đáp xuống một nụ hôn dịu dàng. Cô hơi ưỡn người, như thể câu dẫn hắn. Thoáng chốc, bàn tay của Thẩm Hạo Khanh đã vòng ra đằng sau, từ từ kéo khóa áo của Khiết Băng xuống.

“Hạo Khanh, nóng quá!”

Men say làm cô mất kiểm soát, Khiết Băng chìm trong nụ hồn nồng nhiệt với Thẩm Hạo Khanh. Hắn thuận thế đẩy cô nằm xuống giường, một tay đỡ sau gáy cô, tay còn lại đã kéo váy của Khiết Băng qua nửa bụng.





Men say làm cô mất kiểm soát, Khiết Băng chìm trong nụ hồn nồng nhiệt với Thẩm Hạo Khanh. Hắn thuận thế đẩy cô nằm xuống giường, một tay đỡ sau gáy cô, tay còn lại đã kéo váy của Khiết Băng qua nửa bụng.

Hắn mang theo nụ hôn trườn xuống bên dưới, từng chỗ đi qua làm Thẩm Hạo Khanh lưu luyến không muốn rời đi. Vẻ đẹp kiều diễm của cô tối nay khiến hắn phải mê đắm.

“Khó chịu quá…”

Khiết Băng luồn tay vào sau áo của Thẩm Hạo Khanh, chạm vào tấm lưng mát rượi của hắn. Thẩm Hạo Khanh thở dốc, chầm chậm nói:

“Khiết Băng, để anh giúp em.”

Chẳng mấy chốc, hắn đã cởi bỏ bộ quần áo trên người mình. Chiếc váy dạ hội trên người Khiết Băng cũng được gỡ ra, ném đại xuống đất. Giữa hai người không còn bất kỳ cản trở, Thẩm Hạo Khanh ôn nhu gặm lấy vành tai của cô, bên dưới bắt đầu tiến sâu vào.

“Ưm… a…”

Đêm dài triền miên, hai người quấn quýt lấy nhau trên chiếc giường lớn.