Cao Minh Viễn đưa Khiết Băng vào trong thang máy, cô vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
“Cao Minh Viễn, anh mau buông tôi ra.”
“Đừng sợ, anh sẽ không làm hại em đâu! Chúng ta ra đằng kia nói chuyện một lát được không?”
Mặc dù Khiết Băng không tình nguyện, nhưng vẫn bị Cao Minh Vẫn kéo đi. Hắn đưa cô đến sân thượng của tòa nhà, ở độ cao này, hai người có thể nhìn thấy cánh đồng hoa oải hương bên dưới.
Bầu trời lấp lánh ánh sao, thêm bóng trăng vàng chiếu rọi xuống đất, càng làm khung cảnh xung quanh trở nên thơ mộng. Khiết Băng ngây người, rồi trầm ngâm đứng tựa vào lan can, phóng tầm mắt ra đằng xa theo đường hoa dài bất tận.
Cao Minh Viễn bước lại gần, Khiết Băng nhíu mày, cảnh giác dịch sang một bên. Hắn ta thở dài, rồi lên tiếng:
“Em không cần cảnh giác với anh như vậy đâu.”
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng ở một chỗ. Cao Minh Viễn nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, lại nhìn xa xăm về phía trước, khẽ cười:
“Ở ngoài này thật bình yên đúng không? Bên trong ồn ào như vậy, thật sự không thích hợp với em đâu!”
Khiết Băng không hiểu Cao Minh Viễn đang muốn ám chỉ điều gì, chỉ là cô biết hắn đến tìm mình chắc chắn có mục đích. Nghĩ vậy, cô liền nói:
“Có chuyện gì anh nói nhanh đi. Sở Trạch đang đợi, tôi còn phải nhanh chóng quay lại bữa tiệc nữa.”
Cao Minh Viễn xoay người về phía Khiết Băng. Quan sát cô một lúc, rồi hắn hơi cúi đầu, ra vẻ thành khẩn:
“Khiết Băng, anh muốn gửi lời xin lỗi đến em. Xin lỗi vì đã vô tình kéo em vào ân oán giữa anh và Thẩm Hạo Khanh, xin lỗi vì đã làm em tổn thương sâu sắc. Em… tha thứ cho anh có được không?”
Cao Minh Viễn kiên nhẫn chờ đợi Khiết Băng đáp lại lời hắn. Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thở phào như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tha thứ hay không tha thứ cho hắn, đối với cô không quá quan trọng.
Nếu Cao Minh Viễn đã nói vậy, Khiết Băng cũng chẳng cần làm khó hắn. Một cái gật đầu của cô có thể làm cả hai thấy thoải mái, vậy cô cũng không ngần ngại.
“Được, dù sao tôi cũng muốn quên hết mọi chuyện trong quá khứ. Chỉ là sau này, chúng ta cứ xem như không quen biết nhau đi.”
Cao Minh Viễn hiểu ý tứ trong câu nói của Khiết Băng. Tuy cô chấp nhận tha thứ cho hắn, nhưng lại không còn chút sự tin tưởng nào dành cho người đàn ông này nữa. Bản thân hắn hiểu rất rõ, sau này có muốn kết bạn với cô cũng khó.
Cao Minh Viễn xoay người lấy chai rượu vang trên bàn, rót ra hai chiếc ly thủy tinh đã chuẩn bị sẵn. Hắn cầm một ly rượu trên tay, một ly đưa cho cô gái nhỏ.
Chần chừ mất mấy giây, hắn mới nói:
“Uống với anh một ly, xem như chúng ta hòa giải hết mọi chuyện nhé.”
Khiết Băng không nghĩ ngợi nhiều, một hơi đã uống cạn ly rượu. Sau khi đặt ly rượu lên bàn, cô quay người rời đi.
Nếu không tìm thấy cô, chắc chắn Sở Trạch sẽ rất lo lắng. Cho nên cô phải nhanh chóng quay lại bữa tiệc mới được.
Khiết Băng đi dọc theo hành lang lối vào, không hiểu sao cô lại thấy chóng mặt. Có lẽ tối nay cô uống nhiều rượu, nên đầu óc mới lâng lâng như vậy.
Khiết Băng đi dọc theo hành lang lối vào, không hiểu sao cô lại thấy chóng mặt. Có lẽ tối nay cô uống nhiều rượu, nên đầu óc mới lâng lâng như vậy.
Rầm!
Cô bước thêm ba bước, sau đó ngã sầm xuống sàn. Lúc còn sót lại chút ý thức cuối cùng, Khiết Băng cảm nhận được có ai đó bế mình lên.
Cao Minh Viễn đưa cô về phòng khách sạn đã chuẩn bị từ trước, hắn cũng hết cách mới nghĩ đến trò bỉ ổi này. Nhìn Khiết Băng nằm bất tỉnh trên giường, Cao Minh Viễn cảm thấy thật tội lỗi.
“Khiết Băng, xin lỗi em.”
Hắn lấy ra một văn kiện trong chiếc cặp táp, sau đó lấy mực đỏ để Khiết Băng lăn tay, đóng vào trong tờ giấy chứng minh Cao Minh Viễn vô tội. Làm xong thì hắn rời đi, để lại cô gái nhỏ nằm một mình trong phòng.1
Có văn kiện này trong tay, hắn ta sẽ không sợ bị Thẩm Hạo Khanh đe dọa nữa. Sau này có mở lại đại hội cổ đông, Cao Minh Viễn cũng không phải kiêng dè.
Thẩm Hạo Khanh vẫn đang tìm Khiết Băng. Hắn nhìn thấy cô nhân viên phục vụ ở đằng xa, liền chạy đến hỏi:
“Xin lỗi, cô có nhìn thấy một cô gái phương Đông, mặc váy dạ hội màu đen không?”
“Xin lỗi, cô có nhìn thấy một cô gái phương Đông, mặc váy dạ hội màu đen không?”
Cô nhân viên liền nói vừa nhìn thấy Khiết Băng được một người đàn ông bế đi, rồi chỉ tay về dãy phòng nghỉ dành cho khách ở phía bên trái.
Thẩm Hạo Khanh vội đến đó, hắn hỏi nhân viên lễ tân, quả nhiên Cao Minh Viễn đã đặt phòng từ trước. Trong lòng Thẩm Hạo Khanh tràn ngập cảm giác bất an, sợ rằng Cao Minh Viễn có ý đồ bậy bạ với cô gái nhỏ.
“Không thể được! Cao Minh Viễn, nếu cậu dám làm gì Khiết Băng, tôi sẽ giết cậu.”
Thẩm Hạo Khanh tìm đến phòng mà Cao Minh Viễn thuê, không nói lời nào đã đạp cửa xông vào bên trong. Hắn nhìn quanh phòng, gọi lớn:
“Cao Minh Viễn, cậu ra đây cho tôi.”
Căn phòng im ắng lạ thường, Thẩm Hạo Khanh tìm cả trong nhà tắm vẫn không thấy hắn ta đâu, chỉ thấy Khiết Băng đang nằm ngủ say trên giường.
“Khiết Băng, em tỉnh dậy đi.”