Đức và Mốc đi đến vị trí định vị trên điện thoại, đúng lúc thấy Ngân bị đẩy ngã.
Đức kiểm ra khắp người Ngân, xác định cô không bị thương, lúc này mới hỏi.
“Có chuyện gì vậy? Sao họ đánh em?”
Ngân vội vàng giải thích chuyện đã xảy ra rồi nói với bốn người đứng bên kia chiếc cổng.
“Thiện đã cứu tôi khỏi kẻ điên. Mọi người không tin có thể lên đồn công an hỏi thăm tin tức. Tôi đến đây để cảm ơn Thiện. Tôi biết mẹ thằng bé bị bệnh nên muốn giúp đỡ. Tôi không có ác ý.” Ngân vừa nói vừa nhìn về phía căn phòng cuối cùng trong sân.
Cửa nhà đóng kín, bên cửa sổ thập thò một bóng người. Vừa thấy Ngân nhìn là bóng người hoảng sợ biến mất.
Sau khi hiểu lầm được hóa giải, Đức và Ngân đi đến trước cửa nhà Thiện. Những người hàng xóm không quay trở vào trong nhà, họ đứng gần đó để giám sát hai người.
Dưới sự kiên trì gõ cửa của Ngân, cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra. Gương mặt gầy của Thiện thò ra ngoài. Nó liếc qua Mốc rồi nhìn Đức. Không hiểu sao, nó thấy hơi sợ trước gương mặt lầm lì của ông bác này.
Nó nói với Ngân. “Cô ồn ào làm mẹ cháu tỉnh ngủ rồi. Mẹ cháu đồng ý gặp cô. Cô nói chuyện nhanh rồi đi đi nhé. Mẹ cháu ốm, không nói được nhiều đâu.”
Cửa nhà mở rộng, gia đình ba người của Ngân đi vào trong.
Căn phòng rộng không tới hai mươi mét vuông lộ rõ dưới ánh mặt trời hắt qua cửa sổ. Vôi trên tường tróc lở nham nhở, lộ ra gạch đỏ bên trong. Đồ đạc là các món đồ cũ kỹ góp nhặt từ bãi rác. Có hòm gỗ đựng quần áo, có bàn ghế gãy chân, có dây phơi treo lủng lẳng quần áo chăng ngang phòng, có đống sách tranh ảnh thiếu nhi nơi góc nhà, có vài món đồ chơi bị hỏng được lau chùi cẩn thận xếp ngay ngắn trên sàn.
Nơi góc nhà là chiếc phản ghép lại từ nan giường, bên trên phủ chiếu. Một người phụ nữ gầy gò, xanh xao với chiếc bụng to trướng khó nhọc quay đầu nhìn về phía Ngân.
“Cô ấy có bầu hả mẹ?” Mốc nấp sau lưng Đức, lí nhí hỏi.
Ngân ra dấu im lặng với Mốc. “Cô ấy…”
Đức đột ngột cắt ngang lời Ngân.
“Hồng? Thật sự là cô?”
Giọng hắn khá lớn làm Ngân và người phụ nữ cùng giật mình.
Thiện chạy vội đến trước chiếc phản, dang tay che khuất người phụ nữ. “Tại sao bác biết tên mẹ cháu?”
Không cần Đức trả lời, Ngân cũng biết nguyên nhân. Hồng là tên vợ cũ của Đức. Nói như vậy, đứa bé này là…
Ngân quan sát thật kỹ gương mặt Thiện. Đường nét trên mặt vẫn còn nét trẻ con, không tìm được điểm nào giống Đức. Ngân đè tay lên ngực nhịp tim của cô vẫn không thể trở lại bình thường. Cô cảm thấy bất an, bồn chồn khác thường.
Đức xách cổ áo Thiện nhấc sang bên cạnh. Thằng bé vung tay đá chân muốn ngăn cản cũng không thắng được sức lực lớn của Đức.
Gương mặt người phụ nữ hiện ra rõ ràng trong mắt Ngân.
Vợ Đức tên Hồng. Đức ly hôn Hồng sau một năm kết hôn. Khi đó Ngân chưa về làm dâu nhà bà Cẩm, vậy nên cô không biết mặt Hồng. Đức bị vợ cắm sừng. Vợ Đức ôm tiền trong nhà lén lút bao trai. Hồng đồng thuận ly hôn và không đòi chia nhà cửa với điều kiện Đức phải đền bù một khoản tiền lớn cho tuổi thanh xuân của cô ta.
Theo lời kể của Tú, Hồng là một cô gái đẹp, khác xa gương mặt hốc hác, da vàng, chân tay gầy trơ xương của người phụ nữ nằm trên phản gỗ.
“Anh là ai? Tại sao biết tên tôi?” Hồng hỏi với giọng khó nhọc.
“Cô không nhận ra tôi?”
Hồng đột ngột ho sù sụ. Tiếng ho khàn đục như muốn nổ phổi.
“Buông cháu ra!” Thiện đá vào người Đức, la lớn.
Thằng bé được thả xuống đất liền chạy tới quỳ trên sàn, vuốt ngực cho Hồng. Động tác nhuần nhuyễn như làm rất nhiều lần.
Dù vậy, cơn ho dai dẳng, kéo dài đến vài phút.
Hai cánh tay gầy nhẳng của Hồng đập xuống phản theo động tác ho. Ngân đi nhanh đến hỗ trợ thì ngửi thấy mùi khai nồng nặc. Hồng ho nên không kiểm soát được việc vệ sinh, tiểu ngay tại chỗ.
Thiện từ chối sự giúp đỡ của Ngân. “Cô đừng chạm vào. Cháu làm một mình được.”
Thiện như đã quen với việc này, nó dọn dẹp cho mẹ rất thành thạo. Đứng ở khoảng cách gần nhìn thằng bé vệ sinh cho Hồng, Ngân thấy rõ vết tím tái ở miệng và tay của Hồng, xương cẳng chân cong vẹo kỳ dị.
Dứt cơn ho, Hồng nhắm mắt thiếp đi vì mệt. Giấc ngủ chập chờn, không yên ổn. Tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra khỏi miệng Hồng như tiếng thở khò khè.
“Có cần đưa chị ấy đi khám không?” Ngân hỏi Đức.
Hắn nãy giờ vẫn đứng yên nhìn Hồng chằm chằm. Đối diện với người vợ từng phản bội mình, tâm trạng của Đức rất phức tạp.
Thiện đuổi khách. “Mẹ cháu mệt muốn ngủ rồi. Cô chú về đi. Mẹ cháu không nói chuyện được đâu.”
Hiện tại Ngân là vợ Đức, cô không thích hắn có liên hệ với vợ cũ nhưng cô không nhẫn tâm để mặc một đứa bé chăm sóc người mẹ bệnh tật thế này. Nếu bây giờ cô rời đi, Ngân biết bản thân sẽ rất khó chịu. Cô muốn đưa Hồng đến bệnh viện hoặc ít nhất mời bác sĩ về khám. Cô nói ra suy nghĩ của mình khiến Đức bất ngờ.
“Em không phải vì anh hay vì chị ấy. Thiện là đứa con hiếu thảo. Nó chỉ bằng tuổi thằng Mốc thôi. Biết hoàn cảnh thẳng bé rồi, em không thể không làm gì cho nó.”
Bởi vì Thiện không quen biết Đức và Ngân nên nhất quyết không cho hai người đưa Hồng đến bệnh viện. Nó mời vị bác sĩ già vẫn khám cho mẹ đến nhà.
Bác sĩ già là một bác sĩ đã về hưu, mở phòng khám tai mũi họng cho trẻ em và người già. Ông ta thấy hoàn cảnh mẹ con Thiện tội nghiệp nên luôn cố gắng hỗ trợ trong khả năng.
Qua lời giải thích của bác sĩ, Ngân hiểu rõ tình huống của Hồng.
Bố đẻ của Hồng chết vì ung thư gan. Thời điểm phát bệnh đã vào giai đoạn cuối, sống không quá hai tháng. Đến khi Hồng biết bản thân mắc bệnh nan y giai đoạn cuối như bố ruột, cô từ bỏ chữa trị. Một là vì nhà không có tiền, hai là vì cô nghĩ đây là bệnh di truyền, không có khả năng chữa trị, ba là cơ thể cô lúc đó bị thương nặng, không thể đi lại.
Tinh thần người bệnh ảnh hưởng trực tiếp lên sức khỏe. Bệnh của Hồng trở nặng nhanh chóng. Thiện thấy mẹ rên rỉ đau suốt đêm, nằm bẹp một chỗ, ăn uống thường xuyên nôn trớ,... nó nài nỉ bác sĩ gần nhà đến khám. Một đứa trẻ không có người lớn hướng dẫn, không có tiền như Thiện chỉ biết mua thuốc giảm đau, thuốc lá để giảm các cơn đau của mẹ.
“Thuốc lá làm mẹ cháu bớt ho nhưng từ đó mẹ hay ngủ và quên nhiều chuyện. Mẹ cháu quên mất ông ngoại rồi.” Thiện ủ rũ nói xen vào lời bác sĩ. Mắt nó rớm nước, không hiểu sao lại nói ra lo lắng trong lòng với những người lạ mặt. “Cháu sợ mẹ sẽ quên cháu…”
Bác sĩ giải thích. “Ung thư gan bước vào giai đoạn cuối đã di căn lên não sẽ khiến bệnh nhân không nhớ được nhiều thứ. Thằng bé hiểu nhầm tình trạng ngủ li bì của mẹ nó là đang nghỉ ngơi. Tôi cũng muốn giúp mẹ con thằng bé nhưng không đủ khả năng. Bệnh đến giai đoạn này rồi…”
Bác sĩ rời đi trước. Thiện rụt rè thúc giục. “Cô chú có thể về chưa ạ? Cháu muốn tranh thủ mẹ ngủ, đi nhặt thêm ít vỏ chai.”
“Nhặt vỏ chai làm gì?” Mốc tò mò hỏi. Từ khi bước chân vào đây, nó vẫn luôn nấp sau lưng Đức và giữ im lặng. Nó không biết Thiện là ai, tại sao bố mẹ lại đến đây, chỉ là nó thấy Thiện chăm sóc bác gái nằm trên giường thật tội nghiệp. Nó hơi sợ và… ngưỡng mộ một cách khác thường.
“Để bán lấy tiền chứ làm gì nữa?” Thiện bĩu môi nhìn ra sau lưng Đức. Thằng bé hơi sợ Đức nhưng rất thù dai về thằng nhóc đi cùng Ngân. Thiện không có bạn bè, không biết cách chơi chung với bạn cùng tuổi nhưng bon chen trong xã hội, nó biết, ai đánh mình một, mình phải đánh lại hai. Không đánh được thì kết bạn trước, trả thù sau.
Trong khi Mốc và Thiện trừng mắt nhìn nhau, Đức nói với Ngân. “Tôi muốn cho cô ấy một khoản tiền. Sau đấy báo chuyện này lên tổ trưởng tổ dân phố hoặc người chịu trách nhiệm ở đây. Ít ra cũng phải để người phụ trách nơi này hiểu rõ hoàn cảnh những người nghèo khổ sống trong khu vực. Giúp được gì cho thằng bé thì giúp.”
“Em cứ nghĩ anh sẽ hận chị ấy.”
“Chúng tôi đồng thuận ly hôn, dù là lỗi của ai thì đã là chuyện xảy ra cách đây hơn mười năm. Mỗi người đều có gia đình riêng. Hiện tại tâm trạng tôi giống em, muốn hỗ trợ chút gì đó với thằng bé thôi. Em không cần hiểu lầm tôi.” Giọng Đức nghiêm túc, ánh mắt ngay thẳng, chân thành nhìn Ngân.
“Em tin anh.” Cô nắm lấy tay hắn. “Vậy, anh cũng tin em chứ?”
Đức nhận ra sự trịnh trọng trong giọng nói của Ngân. Hắn gật đầu.
Ngân buông tay Đức, đi đến trước mặt Thiện, trìu mến nhìn thằng bé. “Chú kia tên Đức, là chồng của cô. Chú ấy biết mẹ của cháu. Cô chú muốn hỏi mẹ cháu một số chuyện. Cô chú cùng cháu đợi mẹ cháu ngủ dậy, được không?”
Thiện vụng trộm nhìn Đức, hơi rụt vai vì sợ nhưng ánh mắt hiền lành của Ngân làm nó không nỡ từ chối. Nếu không nhờ túi tiền của Ngân thì mấy tháng trước mẹ sẽ không hết đau, không nuốt được cháo. Nó hiểu rõ hành vi trộm túi của người đã giúp mình là rất xấu. Sự hối hận, ăn năn khiến nó không thể từ chối.
Thiện gật đầu.
“Cháu ngoan lắm. Trong khi đợi mẹ cháu tỉnh, cô hỏi cháu một vài việc nhé. Cháu năm nay mấy tuổi rồi?”
“Mười tuổi.”
Ngân nhìn cơ thể gầy gò, chân tay nhỏ bé hơn tuổi của Thiện, thấy xót trong lòng. Thằng bé không đủ dinh dưỡng nên dáng người nhỏ con như Mốc tám tuổi.
“Tên thật của cháu là gì?”
“Đức Thiện.”
Đôi mắt sắc bén của Đức trợn to vì kinh ngạc.
“Cháu sinh ngày nào?”
Khi ông ngoại còn sống, nó vẫn được ông nói lời chúc mừng và làm đồ chơi cho nó từ các vỏ chai vứt đi. Vậy nên, Thiện nhớ rất rõ ngày sinh của mình.
Ngân vò tóc nó. “Ngoan lắm.”
“Á? Đau.” Thiện che đầu theo phản xạ, nhìn Ngân khó hiểu. Sao lại nhổ tóc nó?
Ngân quay về trước mặt Đức, động tác nhổ tóc nhanh không kém.
Đức chộp lấy cổ tay Ngân. “Chuyện này không thể nào.”
“Anh hiểu em đang làm gì hả?”
“Tôi hiểu em và biết rõ con người Hồng. Cô ấy ham tiền, mê trai trẻ, thích tự do, thích không làm mà hưởng. Với tính cách của cô ấy, nếu ly hôn rồi phát hiện bản thân có bầu, chắc chắn cô ấy sẽ quay lại đòi mọi quyền lợi cho đứa con. Không có chuyện im lặng đến bây giờ.”
Ngân nhìn gương mặt ốm yếu bệnh tật, mắt trũng sâu, da vàng bủng beo, tóc xơ xác của Hồng, hoàn toàn không nhìn ra được nét đẹp của cô ta khi khỏe mạnh. Thiện không giống Đức thì có thể giống Hồng, giống bên ngoại.
Ngân nói. “Bây giờ chúng ta là gia đình, em không hy vọng có nghi ngờ hay bất an nào xen vào tình cảm của chúng ta. Vợ chồng tin tưởng nhau thì cứ làm xét nghiệm đi.”
Lần xét nghiệm ADN huyết thống này không cần tới bệnh viện như lần Đức và Mốc thử máu. Ngân gọi dịch vụ đến tận nhà lấy tóc của Thiện và Đức mang đi.
Ngân nhìn Thiện đang khoe đồ chơi cũ với Mốc ở góc phòng, nói với Đức. “Bốn tiếng nữa mới có kết quả. Em đưa Mốc về phòng trọ nghỉ ngơi trước đây. Thằng bé theo chúng ta từ sáng đến giờ, chắc mệt mỏi lắm.”
“Tôi đợi cô ấy tỉnh dậy để nói chuyện. Tôi không tin cô ấy mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ tôi là ai.”
Sau khi Ngân rời đi, Thiện thấy thấp thỏm khi ở một mình với Đức. Mặc dù ông bác này mua cho nó hộp cơm có rất nhiều thịt, nó cũng không muốn đến gần. Không khí lãnh đạm xung quanh Đức không thân thiết, êm ái như Ngân.
Hồng tỉnh dậy sau một tiếng đồng hồ. Thiện ríu rít vây quanh Hồng, hỏi mẹ có đói không, có muốn uống nước không? Đức mua cơm hộp cho Thiện, mua luôn một suất cháo cho Hồng. Thiện lén mở hộp cháo ra nếm thử rồi. Rất ngon! Nó tin mẹ Hồng sẽ ăn được rất nhiều.
“Mẹ không đói. Con ra ngoài đi. Để mẹ nói chuyện với chú.” Giọng Hồng vẫn rất yếu ớt, khàn khàn khó nghe.
Thiện không nhận ra lời nói của mẹ mạch lạc hơn bình thường. Nó lo lắng hỏi. “Mẹ quen chú ấy à? Chú ấy trông không giống người tốt. Con ở đây với mẹ được không? Con sợ chú ấy bắt nạt mẹ.”
Từ khi có trí nhớ và hiểu biết, Thiện đã thấy rất nhiều người tìm đến nhà đánh mẹ Hồng.
“Ra ngoài.” Hồng quát khẽ như một thói quen.
Thiện lập tức nghe lời dù tiếng quát không lớn, không uy nghiêm.
Căn phòng tối mờ còn lại hai người. Mùi mốc, mùi khai, mùi bụi bặm lâu năm, mùi gỗ mục,... quẩn quanh trong phòng.
Hồng nằm ngửa, đầu nghiêng về phía Đức, nhìn hắn thật lâu.
“Anh không thay đổi nhiều.”
“Ai cũng phải thay đổi.”
“Đúng vậy. Anh đã có gia đình và con cái, khác hẳn suy nghĩ của em. Em cứ nghĩ một người khô khan như anh sẽ không bao giờ mở lòng được với ai.” Hồng nói rất chậm, từng chữ, từng chữ. Cơ thể cô kiệt quệ sức lực, ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn.
“Cô không mất trí nhớ? Vậy sao cô lại tỏ ra không biết tôi là ai?”
“Đúng là lúc vừa gặp lại anh, em không nhận ra. Có rất nhiều ký ức bị quên đi, em cũng không có quyền lựa chọn.”
“Vậy sao bây giờ cô lại nhớ ra tôi?”
“Hồi quang phản chiếu.”
“Cô lại muốn giở trò gì hả?” Đức sẵng giọng hỏi, rồi hắn giật mình, nhíu mày nhìn Hồng. “Cô nghe được cuộc nói chuyện của tôi và Ngân phải không? Cô giả bộ ngủ!”
“Em tỉnh lâu rồi, chỉ là mí mắt nặng trĩu, không đủ sức mở ra thôi.”
Đức không tin lời Hồng. Hắn đứng dậy, bực bội nói. “Dù sao chúng ta từng là vợ chồng, thấy hoàn cảnh của cô, tôi không thể nhẫn tâm coi như không biết. Tôi không nghĩ đến bao nhiêu năm trôi qua, cô sắp chết rồi vẫn luôn tính kế tôi. Nếu cô tỉnh táo rồi, vậy tôi đi đây.”
Đức xoay người, đi ra cửa. Hắn thấy Thiện lén lút nghe trộm ở cửa sổ. Giọng nói yếu ớt mang theo bệnh tật chợt lớn hơn.
“Thằng bé là con anh.”
Bước chân tới cửa đã phải dừng lại. Đức đứng tại chỗ.
“Em sớm muộn cũng sẽ chết. Anh muốn để con ruột lang thang đầu đường xó chợ hay được nhận vào trung tâm trẻ mồ côi nào đấy à?”
Câu hỏi thẳng thắn không cho lương tâm Đức rời đi.
Hắn ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn Hồng thở hổn hển sau khi nói quá dài.
“Việc em mất trí nhớ và quên dần mọi chuyện là có thật. Em không rõ tại sao bây giờ có thể tỉnh táo, nói chuyện rõ ràng với anh thế này. Có khi hồi quang phản chiếu thật đấy. Vậy nên em cầu xin anh hãy nghe hết mọi chuyện rồi quyết định sau.”
Hồng khó nhọc kể lại những chuyện đã xảy ra sau khi ly hôn.
Hồng ôm tiền theo tình mới vào Sài Gòn. Cô phát hiện có thai và dựa theo ngày tháng cấn thai, đứa bé là con của Đức. Gã tình nhân nổi giận, thường xuyên đánh đập Hồng. Gã lừa tiền của cô và biến mất. Bởi vì Hồng mang theo suy nghĩ ôm con quay về tìm Đức nên Hồng không phá thai. Vừa có thai vừa không có tiền, Hồng phải làm đủ nghề để kiếm sống. Sau khi sinh Thiện, Hồng cặp kè với đàn ông có vợ. Tiền làm mờ mắt, ngay cả dự định quay về với Đức cũng bị Hồng lãng quên. Kết quả Hồng bị đánh ghen, phải ôm Thiện trốn về Hà Nội.
Hồng vứt con trai cho bố mẹ đẻ nuôi nấng. Sự sa đọa của Hồng làm mẹ ruột ốm nặng rồi qua đời. Quen thói tiêu xài hoang phí, Hồng tiếp tục quyến rũ đàn ông có vợ, không chút đoái hoài con trai. Mỗi lần bị đánh ghen là Hồng lại trốn về nhà bố ruột. Bố ruột của Hồng phải chuyển nhà nhiều lần là vì lo lắng cho an toàn của cháu ngoại.
Chuỗi ngày làm kẻ thứ ba của Hồng chỉ kết thúc khi bố ruột mất vì ung thư. Hậu quả của việc ăn chơi, cặp bồ với đàn ông là cơ thể Hồng mắc nhiều bệnh phụ khoa, đi bệnh khám thì phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối.
“Đây là báo ứng của em.”
“Cô quay về Hà Nội được mấy năm rồi?”
“Tám năm.”
“Tại sao cô không tìm tôi?”
“Bố em không muốn trả cháu ngoại cho nhà anh. Ông nói em là rác rưởi, cháu ngoại của ông không thể là rác rưởi. Mẹ em mất, ông chỉ còn mình thằng Thiện là người thân. Trong mắt ông, đứa con gái như em đã chết rồi.” Nụ cười chua chát trên mặt Hồng làm cô ta ho khùng khục.
Mặc dù Đức và Hồng sống với nhau chưa tới một năm đã ly hôn nhưng hắn vẫn nhớ người bố vợ hiền lành năm xưa. Giờ đây biết ông đã mất, hắn cũng không thấy thoải mái.
“Sau khi ông ngoại mất, tại sao cô không mang nó trả tôi? Tôi không tin một người vô trách nhiệm và ích kỷ như cô sẽ muốn tự mình nuôi con trai.”
“Đúng. Em chưa từng muốn nuôi nó.”
Bóng người lấp ló ở cửa sổ cứng đờ sau câu nói tàn nhẫn của Hồng. Tích tắc tiếp theo, Thiện chạy ào vào phòng, quỳ trên sàn, nắm chặt tay Hồng, òa khóc.
“Mẹ nói dối, mẹ nói dối. Ông ngoại nói mẹ thương con mà. Mẹ thương con mà.”
Cơ thể Đức hơi nhào về phía trước, tay vô thức vươn ra muốn kéo Thiện đứng lên. Cuối cùng hắn gượng gạo thu tay, trầm mặc nhìn Thiện gục đầu xuống thút thít khóc.
Hồng hờ hững nhìn Thiện khóc. Hoặc do cơ thể cô ta quá yếu, các cơ thể mặt không đủ sức vặn vẹo thành biểu cảm. Giọng cô ta chậm hơn rất nhiều giữa tiếng khóc tủi thân của Thiện.
“Tôi đột nhiên ngất xỉu ngoài đường, đến bệnh viện khám thì nhận án tử hình, không sống được tới nửa năm. Điều trớ trêu là… con vợ già của thằng bồ tìm được đến đây. Bọn chúng đánh… gãy chân tôi… Chỉ cần tôi ra khỏi nhà là… lũ người ác độc vây đánh…”
“Mẹ! Mẹ đừng nói nữa.” Thiện nắm lấy tay Hồng, lo lắng nói.
Hồng thở đứt quãng, giọng nói càng về sau càng khàn, cứ như cổ họng bị cào rách từ bên trong. Nặng nề và u ám.
“Thằng bé này cũng bị… đánh… rất nhiều…” Hồng xoa đầu Thiện được vài cái rồi run rẩy buông xuống vì không đủ sức.
Thiện bị nghi ngờ là con riêng của đám đàn ông cặp với Hồng. Mặc cho Hồng phủ nhận, không một ả đàn bà ghen tuông nào tin lời kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.
Mắt Hồng như bị phủ thêm lớp nước mỗi khi nhớ được những ngày nhơ nhớp đã qua. Đầu óc Hồng có vấn đề, khi nhớ, khi quên. Nhớ các chuyện tội lỗi từng làm, quên những ngày hạnh phúc ít ỏi khi bố mẹ còn sống.
Thiện thấy mẹ khóc, trong khi đó Đức luôn im lìm, lạnh lùng ngồi nhìn. Nó tức giận, đẩy mạnh vào người Đức.
“Chú về đi. Mẹ cháu phải nghỉ ngơi.”
Đức vẫn ngồi yên trên chiếc ghế gỗ khiến Thiện không điều khiển được bản thân, vung tay đánh Đức.
“Chú làm mẹ buồn, làm mẹ khóc. Chú không phải người tốt! Chú ra khỏi nhà cháu ngay!”
Cổ tay gầy gò của nó bị túm lấy. Một đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng vào nó. Người nó đông cứng một cách khó hiểu.
Hồng không có nhiều phản ứng
Hồng cố nhấc tay lên, khua một vòng trong phòng, tự cười giễu. “Chứng kiến cuộc sống thê thảm, nhìn thấy thân thể tàn tạ này của tôi, chắc chắn anh hả hê lắm, đúng không?”
Dứt lời, Hồng ho một tràng dài rồi nôn trớ. Thứ cô ta nôn chỉ có nước và nước.
Thiện vừa khóc gọi mẹ vừa lau chùi cho Hồng. Cơ thể Hồng rung lên vì cơn đau nơi bụng. Các ngón tay gầy như cành cây khô ấn vào phần bụng trước để giảm đau.
Sau cơn rên rỉ đau đớn, Hồng nằm thở đứt quãng trên tấm phản.
Trong căn phòng tối mờ, chỉ còn tiếng khóc của Thiện.
Đến bây giờ Đức mới cảm nhận rõ người phụ nữ này đang bệnh rất nặng. Cơ thể cô ta nằm li bì trên giường, tay chân gầy guộc như da bọc xương, bụng to phình lên nhìn rất quỷ dị.
Hồng hé mắt, đôi mắt vẩn đục, ướt nước. “…Mang nó đi… hoặc… cho ai thì cho… Tùy anh…”
Trong khi đó, tại phòng trọ thuê theo ngày của Ngân và Đức. Kết quả xét nghiệm ADN đã được nhân viên dịch vụ đưa đến tận tay Ngân.
Kết quả xét nghiệm làm Ngân ngồi lặng người trên giường. Mốc ngồi chơi điện thoại bên cạnh, vô tâm đến mấy cũng nhận ra cảm xúc tiêu cực toát ra từ người mẹ Ngân.
Mốc ngồi sát vào Ngân, ôm tay cô. “Mẹ ơi, mẹ đang buồn à?”
Ngận giật mình, vội đặt tờ kết quả ra xa khỏi tầm mắt Mốc.
Mốc không nhận ra hành động của mẹ có gì khác thường. Nó tiếp tục hỏi. “Có phải cô nằm trên giường và anh Thiện làm mẹ buồn không?”
“Hai đứa thân nhau rồi à? Lại còn gọi là anh nữa.”
“Anh ấy hơn con hai tuổi. Các đồ chơi trong phòng là anh ấy tự làm đấy. Hóa ra vỏ lon coca và vỏ chai nước khoáng có thể làm thành đồ chơi. Con sẽ nhờ bố Đức làm cho con đồ chơi giống của anh Thiện.”
Đôi mắt tràn đầy tia ngưỡng mộ của Mốc làm Ngân ngẩn ngơ. Cô ôm chầm lấy thằng bé. Hơi ấm từ người Mốc như xua đi giá lạnh trong lòng Ngân. Bao nhiêu lo âu, hoang mang, rối bời vẫn luôn vặn xoắn trí não cô,... dần dần được Mốc an ủi, vỗ về.
Mốc ngậm chặt miệng, không nhắc đến Thiện nữa. Trực giác nhắc nhở nó, mẹ không thích anh trai tài giỏi kia.
Từ bé, mẹ Ngân rất thích ôm nó. Nó cảm nhận được mỗi cái ôm có ý nghĩa khác nhau. Mẹ Ngân vui sẽ ôm hôn nó. Mẹ Ngân tức giận sẽ phạt rồi ôm nó an ủi. Và khi mẹ Ngân buồn, vòng tay ôm nó thường siết chặt để kiềm chế sự run rẩy.
Nó tì cằm lên vai Ngân, ngửi hương thơm chỉ có trên người mẹ. Nó khẽ nói. “Mẹ ơi, mình về quê, được không mẹ?”
“Con không thích ở Hà Nội đâu. Ở Hà Nội, mẹ lúc nào cũng buồn.”
“Mẹ ơi, bố Đức bỏ mẹ con mình rồi ạ?”
Vòng tay Ngân siết chặt hơn. Cô muốn nói không phải, không phải đâu con.
Lời nói không thoát ra ngoài được. Mắt Ngân mờ đi, vùi sâu vào tóc con trai.
“Con nghe thấy bố mẹ nói chuyện ở nhà anh Thiện… Con xin lỗi vì đã nghe trộm… Con không hiểu bố mẹ nói gì… Con chỉ biết mẹ đang rất buồn. Con không thích mẹ buồn…”
“Mình về với bà ngoại đi mẹ.”
“Bố không thương mẹ nữa thì còn có con, bà ngoại và bà Ba thương mẹ mà…”
Nước mắt rơi ướt đẫm mặt Mốc, thấm ướt vai Ngân. Giọng thằng bé lạc đi vì khóc.
“Mẹ ơi… mình về quê đi… Mẹ đừng khóc… đừng khóc…”
“Mẹ không khóc.” Ngân buông con trai, giơ tay chùi nước mắt thì cổ tay bị giữ lấy.
Cảm giác ấm áp quen thuộc làm cô mở to mắt nhìn người bên cạnh.
Nước mắt được lau đi, tầm nhìn rõ hơn. Đức đột ngột xuất hiện bên cạnh làm Ngân và Mốc giật mình.
Ngân bối rối quay người, lau nước mắt.
Mốc chùi nước mắt thật dứt khoát. Gương mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ quật cường và oán giận nhìn Đức.
“Là bố sai. Bố làm hai mẹ con buồn. Bố xin lỗi.” Đức xoa đầu Mốc, chân thành nói.
Mốc gạt tay Đức, tố cáo. “Mặc dù con không biết mẹ giận bố chuyện gì nhưng mẹ không vui, mẹ khóc thì chắc chắn là lỗi của bố. Bố dỗ mẹ đi.”
“Con ra kia chơi để bố mẹ nói chuyện nhé.” Đức gật đầu, đưa điện thoại cho Mốc.
Mốc kéo áo Đức, ngập ngừng nói. “Con nhớ bà ngoại rồi. Con không thích ở đây đâu. Bố dỗ mẹ nín khóc rồi nhà mình về quê luôn, được không ạ?”
“Bố và mẹ nói chuyện xong sẽ trả lời con nhé.”
Đức không đưa ra lời hứa khiến cơ thể Ngân cứng lại. Cô nhìn hắn không rời mắt.
Mốc phụng phịu không vui, ôm điện thoại ngồi một bên. Nhà trọ thuê theo ngày rất nhỏ, Mốc ngồi cách bố mẹ rất xa nhưng chỉ cần nó dỏng tai nghe lén là nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện.
Đức lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt Ngân rồi bất ngờ ôm chặt cô.
Ngân vùng vẫy.
“Cho tôi ôm em một lúc. Một lúc thôi.”
Giọng Đức sát bên tai Ngân. Buồn bã và mệt mỏi.
Hai cơ thể tựa vào nhau trong tiếng nhạc chơi điện tử của Mốc.
Tờ giấy kết quả đập vào mắt Đức. Hắn không đọc được nội dung bên trên vì chữ quá nhỏ.
“Đã có kết quả rồi.”
“Ừ.”
“Thiện là con anh.”
“Ừ.”
Lời nói của Ngân khẳng định Hồng không nói dối.
“Anh biết thằng bé là con anh à? Biết… từ lúc nào?”
Giọng nói run rẩy đã tố cáo tâm trạng bất an, sợ hãi của Ngân.
Đức đẩy cô ra, muốn lau nước mắt cho cô thì nhận ra Ngân không hề khóc.
Sự thê lương tràn đầy hai mắt, lan khắp gương mặt Ngân.
“Ngân, em phải luôn ghi nhớ chuyện này. Em và Mốc là người thân, là gia đình của tôi. Tôi sẽ không giấu giếm em bất cứ chuyện gì. Chuyện của Thiện, dù tôi đưa ra bất cứ quyết định nào, tôi sẽ luôn đặt gia đình mình lên hàng đầu. Chỉ cần em tin tôi thì vợ chồng mình sẽ vượt qua được mọi chuyện.”
Ngân ôm lấy Đức. “Em tin anh.”
Đức kể lại chuyện đã xảy ra ở nhà Hồng. Hắn nói. “Cô ta nói chuyện với tôi hai lần. Lần đầu tỉnh táo, lần thứ hai không nhận ra tôi. Tôi muốn đưa cô ta vào bệnh viện khám để biết chính xác bệnh ung thư đang giai đoạn nào. Cô ta phản kháng quyết liệt nên đành thôi.”
Ngân không quen Hồng nên không đưa ra bất cứ lời phán xét nào về cuộc đời cô ta. Điều cô quan tâm là chuyện tương lai của Thiện.
“Anh tính làm thế nào với Thiện?”
“Tôi sẽ tìm hiểu về giấy tờ thông tin của Thiện, xem những năm qua nó sống thế nào. Có thể tôi phải ở trên này hai ba hôm.”
“Vậy em và con về quê trước. Mốc phải đi học và nhà cửa cần người quán xuyến.” Ngân nhìn thoáng qua Mốc. Thằng bé chột dạ vì bị bắt quả tang đang nghe lén, vội vã gục mặt vào điện thoại. Ngân cười khẽ rồi nói. “Trước khi về quê, em muốn gặp chị ấy. Em cũng muốn mua chút gì đó cho Thiện.”
Thiện rất thích quần áo mới và đồ ăn được Ngân mang đến. Xuất phát từ tâm lý hối lỗi, Thiện không bài xích Ngân.
Cuộc trò chuyện giữa vợ cũ vợ mới trong dự định của Ngân không thể diễn ra. Triệu chứng mất trí nhớ do bệnh ung thư gây ra khiến Hồng không nhận ra Ngân và Đức, không nhớ từng gặp hai người vào ngày hôm qua. Sức khỏe của Hồng yếu dần. Đa phần thời gian là cô ta nằm ngủ thiêm thiếp. Thiện giải thích mẹ Hồng đau bụng nên không thể ăn cháo, mẹ không có sức nói chuyện với người khác.
Sau khi Đức đưa Ngân và Mốc lên xe khách về quê, hắn đến gặp bà Cẩm.