Gá Duyên

Chương 3




Mốc thấy Tú liền nhảy phắt ra sau lưng Ngân, hoàn toàn quên mất lời nói sẽ bảo vệ mẹ.

Dáng người Tú thon nhỏ, mặt mũi xinh đẹp, trẻ trung. Dù hiện tại cô ta tức giận thì gương mặt vẫn xinh đẹp. Vẻ ngoài dễ nhìn là một trong những nguyên nhân giúp Tú được lòng mẹ chồng và chồng.

Tú vừa thấy Ngân liền quắc mắt, mắng chửi té tát. “Chị có biết thằng Mốc vừa làm gì không hả? Nó dám đập vỡ bể cá nhà tôi. Chị dạy con cái kiểu gì vậy? Sao để nó phá phách mất dạy vậy hả? Giờ đám cá phải làm sao đây? Một con cá vài triệu đấy. Chị có đền nổi không hả?”

Mốc bám chặt áo Ngân, thò đầu ra, bĩu môi với Tú. “Cá của thím vừa xấu vừa vô tích sự. Con thấy cá chép mẹ mua nấu riêu chua còn ngon hơn đám cá xấu xí đó.”

“Mốc! Không được hỗn!” Ngân quay người, kéo Mốc ra phía trước, nghiêm khắc quát. “Trả lời mẹ, tại sao con đập bể cá của chú thím hả?”

“Con biết nguyên nhân bà nội vào nhà mình, ném quần áo của mẹ ra đường rồi. Là thím Tú xúi bà đấy ạ. Con nghe lén được thím và bà nội nói chuyện trong phòng ngủ. Thím Tú là người xấu, luôn cùng bà nội bắt nạt mẹ. Con chỉ bắt nạt đám cá của thím để trả thù thôi.”

Đây không phải chuyện mới lạ trong nhà, Ngân liếc nhìn Tú. Cô ta chột dạ đảo mắt một vòng rồi trừng Mốc. “Hỗn láo! Mới mấy tuổi ranh đã biết nói dối, lừa lọc rồi. Mẹ mày không biết dạy thì để tao dạy. Tao phải gang rách cái mồm bịa chuyện này mới được.”

Tú xông tới, túm cổ áo Mốc, muốn đánh thằng bé. Ngân phản ứng nhanh, giật lại con trai, xô Tú ra xa.

“Thím dám đánh con tôi, tôi liều mạng với thím.”

Ngân cao một mét sáu mươi lăm, quanh năm làm việc chân tay, lực tay rất khỏe. Cô đẩy mạnh một cái là Tú lảo đảo suýt ngã.

Tú tức điên, xông tới cào cấu Ngân.

Ngân đẩy Mốc ra phía sau rồi dùng một tay chộp lấy vai Tú. Cô lôi Tú xềnh xệch tới cửa nhà, thô bạo quẳng Tú xuống đất.

“Nhà tôi không chào đón người lớn đánh trẻ con. Mời thím ra khỏi nhà tôi.” Ngân đứng trên bậc cửa, cúi đầu nhìn Tú đầy lạnh nhạt.

Tú ngã sõng soài. Một bàn tính lướt nhanh qua đầu, Tú ôm lấy tay phải, gào khóc ăn vạ.

“Chị đánh gãy tay tôi rồi. Đau quá! Đau quá!” Tú lảo đảo đứng dậy, âm thanh gào khóc ngày càng lớn như loa phóng thanh. “Chị thật quá đáng. Con chị hỗn láo với người lớn, chị không dạy dỗ nó, lại đi đánh tôi, chị có còn là người không hả? Mẹ phải vô phúc thế nào mới có loại con dâu như chị. Mẹ con chị muốn phá nát cái nhà này mới vừa lòng đúng không?”

“Thím không được đổ tội của thím lên đầu mẹ con.” Mốc thấy mẹ Ngân bênh vực mình liền chạy đến cửa nhà, lời nói càng thêm dũng cảm. Nó nói toạc mọi thứ nghe lén được. “Hôm qua bà nội nói thím Tú không biết sinh con là đang phá nát nhà bà. Thím không tin thì hỏi bà nội đi. ”

Mặt Tú xanh như tàu lá chuối. Chuyện làm dâu năm năm vẫn chưa có con là cái gai trong lòng cô ta.

“Mốc! Thằng ranh con kia! Con đang nói linh tinh gì vậy hả?” Không rõ bà Cẩm đã đứng ở cổng nhà Long từ bao giờ. Bà giơ chày gỗ, hùng hổ chạy về phía mẹ con Ngân. Vẻ yếu ớt, bệnh tật trước mặt cảnh sát của bà đã biến mất không dấu vết.

Ngân cảnh giác, giơ tay chặn trước mặt Mốc. Lâu nay, bà Cẩm luôn thiên vị con dâu út. Dù bà có nói xấu dâu út thì cũng phải nói sau lưng. Bây giờ thái độ hòa thuận giả tạo bị vạch trần, Ngân sợ bà Cẩm thẹn quá hóa giận lỡ tay làm Mốc bị thương.

Bà Cẩm vụt chày gỗ vào cửa sắt nhà Ngân để ra oai. “Bà đánh chết mày. Thứ cháu bất hiếu!”

Chày gỗ suýt nữa đập trúng mặt Ngân làm mặt cô xám ngoét vì giận. Cô quát lớn. “Mẹ làm cái gì vậy? Đây là chảy gỗ, vụt trúng đầu là vỡ đầu chết người đấy. Mẹ muốn đánh vỡ đầu cháu nội của mẹ hả? Mẹ đừng ép con phải báo cảnh sát lần thứ hai.”

Cú đánh vào cửa sắt chỉ là đe dọa, bà Cẩm không hề có ý định làm tổn thương Mốc. Bây giờ nghe Ngân nhắc đến cảnh sát là bà Cẩm nhớ lại tình cảnh bản thân đuối lý, phải giả bộ ngất xỉu trước mặt cảnh sát 113. Bà Cẩm tức run người, vung chày gỗ đánh vào người Ngân.

Ngân ôm Mốc nhảy lùi lại tránh né. Bên tai là tiếng mắng chửi cay độc của bà Cẩm.

“Mày dám đe dọa tao hả? Láo toét! Mất dạy! Đời thủa nhà ai có con dâu ăn nói như thế với mẹ chồng không? Mày xem mày dạy thằng Mốc thành dạng người gì rồi hả? Đúng là mẹ nào con nấy, dột từ nóc nhà dột xuống.”

Tú thấy bà Cẩm đánh người hung dữ, sợ bị vạ lây nên nhanh chân trốn vào cổng nhà mình.

Ngân ôm Mốc nên động tác tránh đòn chậm chạp hơn. Chày gỗ đánh trúng bắp tay cô đau nhức. Cô mím môi, đẩy mạnh vào Mốc vào trong nhà.

“Con vào phòng ngay! Mẹ chưa cho phép thì không được ra ngoài… Á!” Lưng Ngân trúng một đòn. Cơn giận không thể kìm chế làm mặt cô tím đỏ. Mẹ chồng cô là người càng nhịn càng khiến bà ta lấn tới. Cô nghiến răng quay người, muốn đạp vào người bà ta. Đúng lúc chày gỗ vung cao nện thẳng vào đầu Ngân ở khoảng cách gần.

Ngân nghiêng người, nhắm mắt theo phản xạ.

“Bốp.”

Tiếng chày gỗ va chạm da thịt vang lên thật rõ. Cơn đau trong tưởng tượng không xuất hiện làm Ngân mở trừng mắt sợ hãi.

Trước mặt cô là bờ vai rộng cùng sống lưng thẳng tắp. Một tay Đức ôm trán, một tay giữ chày gỗ của bà Cẩm. Máu chảy dọc trên mặt hắn, trông thật đáng sợ.

Ngân luống cuống muốn kéo tay Đức kiểm tra vết thương.

Bà Cẩm thấy Đức chắn đòn cho Ngân khiến bản thân bị đánh vỡ đầu, sợ đến mức hét toáng lên. “Anh làm cái gì vậy hả? Sao lại chắn đòn cho con Ngân? Trời đất ơi! Máu, máu…”

“Con không sao.” Đức giữ chặt vết thương trên đầu, nghiêm túc với bà Cẩm. “Mẹ vào nhà đi.”

“Để tôi xem vết thương của anh. Sao lại chảy máu nhiều thế này?”

“Không cần.”

Đức nhìn về phía Tú, gằn giọng. “Thím đưa mẹ vào nhà ngay cho tôi.”

Trong nhà, Tú sợ nhất là ông anh cả, cô ta không dám trái lời, vội vàng chạy ra kéo bà Cẩm về nhà.

Ngân muốn lấy xe máy đưa Đức lên y tế phường kiểm tra vết thương nhưng bị từ chối.

“Tôi tự chạy xe máy được. Thím dọn dẹp đồ đạc và lo cho cu Mốc đi. Thằng bé cũng sợ lắm rồi đấy.”

Thái độ của Đức làm bà Cẩm tức phát điên. Nửa cơ thể bà ta bị Tú kéo vào trong cổng vẫn cố thò đầu ra ngoài, quát thét về phía Ngân. “Mày là con đàn bà sát chồng, hại chồng chết trẻ chưa đủ, bây giờ còn rù quến anh chồng. Đồ thối thây!”

“Đủ rồi.” Đức gầm lên giận dữ, nhảy phắt xuống xe máy, hầm hừ đi về phía bà Cẩm.

Đức kết hôn đầu tiên trong nhà. Hôn nhân của hắn không hạnh phúc như hai người em trai. Sau một năm chung sống, hắn bị vợ cắm cho cái sừng dài hai mét và cuỗm sạch tiền bạc trong nhà theo trai. Sau khi hoàn tất thủ tục đơn phương ly hôn, mặc cho bà Cẩm oán trách, khóc lóc vật vã mong hắn lấy vợ kiếm lấy thằng cu, Đức vẫn ở một mình đến bây giờ.

Bà Cẩm sợ hãi hét lên, chui tọt vào trong nhà. Tú luống cuống nép sát vào cổng, nín thở nhìn vẻ ngoài khủng bố của Đức.

Hắn không còn chặn vết thương trên đầu khiến máu chảy ngày càng nhiều. Bộ dạng đầu đầy máu cùng ánh mắt hung dữ khiến Đức không khác một tên côn đồ.

Đức xoay người, nhìn thoáng qua Ngân rồi lên xe máy đi mất.

Ngân đứng yên tại chỗ, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhức.

Bà Cẩm luôn trút xuống đầu cô đủ mọi lời buộc tội vô lý. Cô luôn kính trọng anh chồng, những lời vu oan của bà Cẩm làm vấy bẩn quan hệ giữa anh chồng em dâu. Đây là nguyên nhân khiến Ngân rất phiền muộn khi được Đức giúp đỡ.

Sau đó, Ngân biết Đức phải khâu tám mũi trên đầu nhưng cô không sang nhà Đức để hỏi han. Mặc dù hắn bị thương vì chắn đòn giúp cô nhưng cô không muốn tạo cơ hội cho bà Cẩm chì chiết, xúc phạm nhân phẩm mình.

Tối cùng ngày, Ngân dắt Mốc sang nhà Long.

Tú vừa thấy hai mẹ con Ngân liền đon đả chào hỏi, cười vui vẻ như không có chuyện xảy ra ban ngày.

“Muộn rồi, chị Ngân chưa ngủ à? Hai mẹ con sang nhà em có chuyện gì vậy?”

“Có mình thím ở nhà thôi à? Chú Long đâu thím?”

“Chồng em đi bù khú với đám bạn nhậu rồi, còn khướt mới về. Chị và cháu vào đây ngồi đi.”

“Nếu chú Long không có nhà thì hôm sau cháu Mốc sẽ sang gặp chú Long xin lỗi lần nữa vậy.” Ngân gật đầu, vỗ nhẹ vào lưng con trai.

Mốc bước đến trước mặt Tú, khoanh tay, ngoan ngoãn nhận lỗi. “Con đập vỡ bể cá là cháu sai. Con xin lỗi thím ạ.”

Tú nhìn vẻ nghiêm nghị của Ngân, nhìn gương mặt hối lỗi của Mốc, liền cười xòa, xua tay. “Trẻ con hiếu động là bình thường. Chú thím không giận Mốc đâu. Thím nhận lời xin lỗi của con. Con không cần xin lỗi chú Long lần nữa. Người nhà với nhau, khách sáo cái gì chứ.”

Thái độ hiền dịu, dễ tính của thím Tú trái ngược hoàn toàn buổi trưa làm Mốc sốc, há hốc miệng nhìn Tú.

Tú xoa đầu Mốc, trìu mến nói. “Thím mới phải xin lỗi Mốc này. Thím là người lớn mà thím không giữ được bình tĩnh, nóng giận mắng con bằng các lời khó nghe. Mốc không được giận thím nhé.”

Mốc kinh ngạc đến mức quai hàm trễ xuống, luống cuống không biết nên phản ứng thế nào.

Ngân thu hết biểu cảm của Tú và Mốc vào mắt. Cô thầm cảm thán trong lòng, người em dâu bên chồng này không hổ là có cái miệng ngọt và thảo mai. Bảo sao bà Cẩm bất mãn chuyện dâu út làm dâu năm năm chưa có con cũng không dám quát nạt Tú.

“Không được. Cháu Mốc làm sai là phải xin lỗi. Thím không cần chiều nó.”

“Được rồi. Thím nhận lời xin lỗi của Mốc.” Tú xoa đầu Mốc.

Mốc rụt cổ, không thoải mái khi bị xoa đầu.

Ngân nhìn xung quanh phòng khách, nghiêm túc hỏi. “Cá của chú thím có bị sao không? Tôi biết chú Long rất quý đám cá đó. Thím cho tôi đền tiền.”

“Tiền bạc gì chứ. Cá quý đến mấy cũng không bằng tình thân gia đình. Trong khi đợi bể cá mới, nhà em mang cá gửi bên nhà bạn rồi. Đám cá không sao hết. Việc này bỏ qua đi chị. Chị ngồi đây tâm sự với em vài câu đi nào. Mẹ sang hàng xóm buôn chuyện, đêm mới về. Em ở nhà một mình, buồn chán quá.”

Tú kéo tay Ngân để cô ngồi xuống cạnh mình. “Em mới rang xong mẻ hạt dẻ này. Hai mẹ con ăn xem có thích không? Thích thì để mai em mua thêm rồi mang qua nhà cho.”

Tú đẩy đĩa hạt dẻ nóng hổi đến trước mặt Mốc. Nụ cười từ ái giống như cô ta rất yêu thích đứa cháu chồng. “Mốc, ăn hạt dẻ đi con.”

Hai mắt Mốc sáng lên, nhìn chằm chằm đĩa hạt dẻ. Nó lén nhìn Ngân, nhận được cái gật đầu của cô mới dám bóc hạt dẻ ăn.

Tú bật cười. “Chị Ngân dạy con khéo ghê. Không nhí nhố, láu táu như đám con nít bên nhà ngoại em.” Tú thở dài, vuốt nhẹ bụng, giọng nói ủ rũ. “Em cũng mong có một đứa con ngoan như nhóc Mốc. Tiếc là…”

“Thím còn trẻ, đừng lo lắng. Con cái là lộc trời cho, thím sẽ sớm có tin vui thôi.”

Tú cười buồn, ánh mắt quét nhanh qua Mốc. Sau khi xác định thằng bé tập trung bóc hạt dẻ, cô ta ngồi dịch vào gần Ngân, hạ giọng nói chuyện.

“Chị Ngân này, chị có muốn bán nhà không? Em có người bạn đang muốn tìm mua nhà ở quanh khu này.”