Gá Duyên

Chương 2




Mẹ chồng cô, bà Cẩm đang đứng ngay giữa cửa nhà, vung tay thoải mái quẳng quần áo của Ngân ra ngoài ngõ.

Ngân giận tái mặt, nhảy phắt xuống xe làm xe máy chao đảo. Đức gấp gáp phanh xe, quát lớn. “Thím muốn chết đấy à?”

“Ở cái nhà này, chết còn sướng hơn sống.” Ngân quắc mắt quát lại Đức, chạy về phía bà Cẩm.

Bà Cẩm vừa thấy gương mặt giận dữ của Ngân, lòng dạ bà ta thấy hả hê khiến động tác vứt đồ càng thêm sảng khoái. “Cô là đồ mặt dày. Cút ra khỏi nhà tôi!”

Quần áo bị ném vào người Ngân, ánh mắt cô tối tăm nguy hiểm. Cô quét mắt nhìn quần áo cùng giày dép vương vãi trước cửa nhà.

Gia đình bà Cẩm nổi tiếng mẹ chồng ghê gớm, tuần nào cũng ba bốn buổi mắng chửi, xua đuổi con dâu. Suốt bảy năm qua, hàng xóm láng giềng đã quen cảnh cãi vã như cơm bữa của nhà bà Cẩm, người vây xem không còn nhiều như những ngày đầu.

Ngân rất chán ghét thái độ hóng hớt, thờ ơ của hàng xóm. Cô quét mắt nhìn mọi người rồi nhìn thẳng bà Cẩm. “Tại sao mẹ có chìa khóa nhà con?”

“Nhà nào của mày hả?” Bà Cẩm chống nạnh, gào toáng lên. “Đây là đất của tao. Con tao xây nhà trên đất của tao. Bây giờ nó mất rồi, nhà này phải thuộc về tao.”

“Có phải mẹ lừa gạt thằng Mốc để nó chỉ chỗ cất chìa khóa sơ cua không hả?” Ngân vặn hỏi.

Ngân vạch trần thủ đoạn lừa gạt cháu nội trước mặt người ngoài khiến bà Cẩm nhục nhã, nói năng thêm chói tai. “Tao lấy chìa khóa nhà của tao, lừa gạt chỗ nào hả? Tao cho mẹ con mày ăn bám mấy năm qua, vậy mà mày dám trả treo tao thế hả?”

Ngân cười khẩy, nhìn bà Cẩm như một mụ điên. Thái độ tự tin, coi thường của cô làm bà Cẩm nóng nảy, xông tới muốn tát cô. “Đây là thái độ của con dâu với mẹ chồng đấy hả? Từ khi con tao chết, mày trở mặt, không để mẹ chồng là tao vào mắt phải không?”

Ngân nghiêng người tránh thoát cái tát của bà Cẩm. Cô đanh mặt, rút phắt điện thoại ra bấm số. Cô vừa nói vào điện thoại vừa đề phòng bà Cẩm lao tới đánh người.

“Cảnh sát 113 phải không ạ? Nhà tôi bị trộm phá cửa vào nhà, làm ơn đến giúp tôi. Vâng, địa chỉ của tôi là…”

Ngân đọc vanh vách địa chỉ nhà trong ánh mắt kinh hãi của bà Cẩm.

“Mày… mày dám báo cảnh sát hả con kia?”

“Nhà con bị mẹ phá cửa đột nhập vào nhà. Con không muốn bị thương vô cớ nên bắt buộc phải báo cảnh sát để bảo vệ bản thân. Mẹ góa con côi như con chỉ có thể tin tưởng vào chính quyền bảo vệ cuộc sống của mình thôi ạ.”

“Mày… mày… mày…” Bà Cẩm bị chọc giận, mặt đỏ tía tai, hai tay run bần bật vì tức. Bà ta lao tới đánh Ngân.

Một cánh tay màu mật ong nhanh nhẹn chộp tay bà Cẩm, kéo bà lùi về sau.

“Mẹ đừng làm loạn nữa.”

Bà Cẩm thấy người ngăn cản mình là đứa con trai lớn liền sáng mắt lên. Đức là anh cả, rất có uy và tiếng nói trong nhà. Bà Cẩm như được tiếp thêm dũng khí, chỉ tay vào Ngân, mắng xa xả.

“Con về đúng lúc lắm. Đức, con nhanh đuổi mẹ con nó ra khỏi nhà đi. Nó ăn dầm ở dề nhà mình sáu bảy năm rồi, tính báo cô cái nhà này đến chết à? Bây giờ nó còn dám báo cảnh sát bắt mẹ đây này. Con xem có đứa con dâu nào láo toét như nó không hả? Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.”

“Đuổi mẹ con thím Ngân đi? Mẹ nói linh tinh gì vậy hả? Thím Ngân và thằng Mốc là con dâu là cháu nội ruột thịt của mẹ đấy. Đây là nhà của chú thím, mẹ lấy quyền gì đuổi thím ấy hả?”

Đức nhíu mày nhìn bà Cẩm đầy mệt mỏi. Hắn đẩy người bà Cẩm về căn nhà bên cạnh. “Vào nhà hết đi, đừng ở đây gào thét làm trò cười cho thiên hạ xem.”

“Tôi không đi. Chưa tống cổ được mẹ con nó ra khỏi nhà, tôi nhất quyết không đi. Không phải nó báo cảnh sát hay sao? Tôi đứng đây, thách ai dám bắt tôi đi đấy.” Bà Cẩm vùng vằng, tức tối đánh vào người Đức.

Ngân nhếch miệng giễu cợt.

Cô về làm dâu nhà bà Cẩm tám năm. Chồng cô tên Công, là con trai thứ hai của bà Cẩm. Công mất trong một tai nạn giao thông khi Ngân có bầu được tám tháng. Cô ở vậy thờ chồng bảy năm là bảy năm bà Cẩm làm loạn đòi chia nhà cửa, đòi đuổi mẹ con cô ra ngoài để chiếm nhà.

Đức là anh cả trong gia đình. Hắn tuy cục tính và hơi côn đồ nhưng sống tình nghĩa, luôn chăm sóc cho đứa cháu trai mồ côi bố. Đức biết tính mẹ ruột, biết hành vi của bà Cẩm là sai trái nên thường xuyên bênh vực Ngân. Thái độ của hắn làm bà Cẩm thêm ghét bỏ Ngân.

Cảnh sát 113 đến rất nhanh. Hàng xóm thấy cảnh sát liền tụ tập hóng hớt đông hơn.

Ngân mời cảnh sát vào trong nhà để trình bày sự việc.

Bà Cẩm thấy cảnh sát thì hoảng sợ trong lòng, bên ngoài vẫn vênh váo đi vào nhà Ngân với thái độ đây là nhà bà ta.

Trong phòng khách ngổn ngang đồ đạc vì bị bà Cẩm quậy phá, Ngân và bà Cẩm ngồi đối diện bên bàn trà, cảnh sát ngồi giữa. Đức đứng ở cửa nhà, vai tựa vào tường, khoanh tay trước ngực, mặt không có biểu cảm nhìn mọi người.

Ngân trình bày sự việc. “Đây là nhà của tôi. Mẹ chồng tôi tự tiện mở cửa vào nhà, ném đồ đạc cá nhân của tôi ra đường. Đây là hành vi đột nhập và phá hoại. Mong các anh giải quyết chuyện này đúng pháp luật giúp tôi.”

Cảnh sát lần đầu gặp tình huống con dâu gọi điện báo cảnh sát tố cáo mẹ chồng, liền sửng sốt nhìn Ngân và bà Cẩm.

Bà Cẩm không chịu thua kém, đốp lại ngay. “Đây là đất của tôi. Nhà này là con trai tôi xây. Hiện tại con tôi mất rồi, tôi có quyền đòi lại căn nhà này.”

“Đất này đúng là của mẹ chồng tôi.” Ngân gật đầu khẳng định.

Bà Cẩm hí hửng cười, muốn lấn tới mắng Ngân thì bị giọng nói đáo để tát cho sưng mặt. “Nhưng vợ chồng tôi đã bỏ tiền mua mảnh đất này. Tôi vẫn giữ giấy tờ mua bán.”

Mặt bà Cẩm tái mét, lắp bắp hỏi. “Không phải… không phải thằng Công đã xé giấy mua bán đất rồi hay sao?”

Ngân cười mỉa mai trong lòng, nghiêm túc nói với hai đồng chí cảnh sát. “Người đứng ra làm thủ tục mua bán đất và thanh toán tiền là tôi. Mẹ chồng tôi đã nhận đủ tiền mua đất, vậy nên mảnh đất này không còn thuộc quyền sở hữu của bà nữa.”

Cô đứng dậy, đi đến chiếc tủ kê tivi. Cô lấy một xấp giấy tờ, đặt trước mặt hai đồng chí cảnh sát, nghiêm túc nói. “Giấy mua bán đất cùng các loại giấy tờ liên quan đất đai đều ở đây. Hai anh có thể kiểm tra. Chồng tôi đã mất, hiện tại tôi là người duy nhất đứng tên sổ đỏ căn nhà này.”

Đất đai của bà Cẩm là từ ông nội truyền lại. Bà Cẩm có ba đứa con trai, là Đức, Công và Long.

Đức là anh cả, kết hôn sớm nhất trong ba anh em, bà Cẩm cắt đất cho Đức đầu tiên. Căn nhà hiện tại của Đức là do anh tự bỏ tiền xây dựng.

Khi Công lấy vợ, bà Cẩm cắt đất cho Công nhưng không làm giấy tờ sang tên. Bởi vì Bà Cẩm sống với con trai út nên bà ta dự định cho Long được nhiều đất hơn Công.

Ngân không muốn chung đụng đất đai với nhà em chồng, cô bàn bạc với Công, mua lại mảnh đất được mẹ chồng hứa cho. Tiền bạc mua bán đất sòng phẳng và hợp pháp. Tiền xây nhà là vợ chồng Ngân vay ngân hàng, mượn bạn bè, một đồng cũng không xin bà Cẩm. Vậy nên, Ngân chưa từng đuối lý chuyện đất đai, nhà cửa.

Ngân đưa ra yêu cầu.

“Bà Cẩm đột nhập vào nhà khi tôi đi vắng, lục lọi căn nhà, phá hủy đồ đạc, ném đồ dùng cá nhân của tôi ra khỏi nhà. Tôi mong hai anh xử lý hành vi vi phạm pháp luật của bà Cẩm.”

“Mày… mày…” Bà Cẩm đứng phắt dậy, tức giận chỉ tay vào Ngân rồi ôm ngực ngã xuống sàn.

Đức chạy tới bế bà Cẩm ngồi lên ghế.

“Thím Ngân! Đủ rồi.”

Ngân mím môi, đón nhận ánh mắt trách cứ của Đức. Cô luôn tôn trọng người anh chồng này, cũng biết hành vi chính thức xe rách mặt của mình hôm nay hơi quá đáng. Cô không nói thêm lời nào nữa.

Thái độ thỏa hiệp của cô làm Đức thở dài.

Đức nhanh chóng nói chuyện với cảnh sát. Hắn giao thiệp rộng, hai đồng chí cảnh sát khu vực này đều biết hắn. Chỉ bằng vài ba lời nói, vụ việc được Đức dàn xếp ổn thỏa. Hắn đưa bà Cẩm về nhà bên cạnh nghỉ ngơi rồi nhanh chóng quay lại đi uống nước với cảnh sát.

Hàng xóm thấy cảnh sát rời đi liền vội vàng tản ra về nhà. Đảm bảo đến chiều tối là cả cái xóm này đều biết chuyện con dâu bà Cẩm báo công an tố bà Cẩm xâm nhập bất hợp pháp.

Từ đầu đến cuối, Ngân ngồi im một chỗ trên ghế, lạnh mặt nhìn mọi người rời đi. Căn nhà ba tầng nhanh chóng vắng lặng, không còn tiếng cãi vã ngoa ngoắt của mẹ chồng nàng dâu.

Đã quá trưa, buôn bán tất bật nguyên một buổi sáng khiến cơ thể Ngân mệt mỏi. Dù vậy cô cũng không có tâm trạng nấu cơm hay nghỉ ngơi. Cô ngồi lặng người trên ghế, nhìn đăm đăm vạt nắng chói chang hắt xuống trước cửa nhà.

Trận cãi nhau tay đôi với mẹ chồng không phải là lần đầu trong suốt tám năm làm dâu nhưng đây là lần đầu tiên Ngân tìm đến sự hỗ trợ của cảnh sát.

Ngân lấy Công ở tuổi hai mươi ba. Cô nhanh chóng có bầu ngay sau đó. Công mất vì tai nạn giao thông khi nhóc Mốc chưa chào đời.

Ngân tốt nghiệp cấp ba rồi đi làm thuê. Việc không có bằng cấp đại học khiến cô đổi nghề liên tục. Đa phần là công việc lao động chân tay vất vả. Bảy năm làm mẹ đơn thân nuôi con nhỏ, thân xác Ngân mệt vì cơm áo gạo tiền, tinh thần cô bị hành hạ bởi sự tham lam, quá quắt của mẹ chồng.

Trước khi Công mất, bà Cẩm đối xử với Ngân khá tình cảm, không chút ghét bỏ. Vậy mà giỗ con trai vừa qua một trăm ngày, bà Cẩm nghe lời dâu út, tranh nhà cửa với Ngân, đòi đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà. May mắn cuộc sống vợ chồng của Ngân trước đây đầm ấm, hòa thuận. Người chồng đã khuất núi của cô hiểu rõ mẹ ruột, lại tôn trọng và thương vợ nên nhà cửa, đất đai cùng tiền bạc trong nhà luôn để tên hai vợ chồng, để đảm bảo quyền lợi cho Ngân trong tương lai.

Cuộc sống bon chen trong xã hội đã quá cực nhọc, Ngân rất ít khi ngồi thở ngắn than dài, nhưng khi tinh thần bị dồn nén quá lâu, cuộc sống bị quấy phá quá mức, khoảnh khắc buồn tủi hiện tại làm Ngân thẫn thờ ngồi lặng trên ghế rất lâu.

Trong khi đó, ngay sau khi Đức rời đi cùng hai đồng chí cảnh sát thì căn nhà nằm giữa nhà hắn và nhà Ngân vang lên tiếng loảng xoảng đổ vỡ.

Nhà Long nằm giữa nhà Ngân và nhà Đức.

Một bóng người nhỏ xíu chạy huỳnh huỵch ra khỏi cổng nhà Long. Nó vọt vào nhà Ngân, la lớn xen vào mạch suy nghĩ của Ngân.

“Mẹ, mẹ ơi.”

Đứa con trai bảy tuổi sà vào lòng Ngân, ngẩng đầu cười ỏn ẻn. “Mẹ đừng sợ. Mốc trả thù cho mẹ rồi.”

Ngân mỉm cười xoa mặt con trai, vài giây sau mới ngớ người trước câu nói của thằng bé. Cô hỏi. “Trả thù cho mẹ là sao?”

Mốc giơ gậy gỗ to bằng hai ngón tay vẫn luôn giấu sau lưng ra phía trước.

“Con đã đập vỡ bể cá quý của thím Tú.” Mốc đứng thẳng, vỗ vào ngực bộp bộp. “Từ giờ Mốc sẽ bảo vệ mẹ.”

“Cái gì? Con đập bể cá của chú thím? Mốc, sao con lại làm thế?” Ngân đứng bật dậy, muốn đi sang nhà Long.

Lời chất vấn của Ngân làm Mốc chột dạ. Thằng bé liếm môi, nhào vào lòng Ngân, không cho cô đi ra khỏi nhà. Nó thủ thỉ. “Mẹ ơi, mẹ đừng lén khóc khi con ngủ nữa. Những ai bắt nạt mẹ, con sẽ bắt nạt lại.”

Lời trách mắng nghẹn trong họng, Ngân vừa muốn tra hỏi nguyên nhân đập bể cá thì bị tiếng rít chói tai cắt ngang.

“Mốc! Thằng Mốc đâu rồi?” Tú - vợ của Long, con dâu út của bà Cẩm xồng xộc xông vào nhà với đôi mắt long sòng sọc giận dữ