Gá Duyên

Chương 20




Sau khi dọn hàng xong, Ngân đưa Đức về nhà. Từ xa, cô đã thấy hai bóng người quen thuộc, là bố mẹ cô.

Từ lần đến khuyên nhủ Ngân về quê thất bại, bố mẹ cắt đứt liên lạc với Ngân. Cô gọi điện thì ông bà không bắt máy. Cô muốn xin lỗi hay giải thích cũng không có cơ hội.

Xe máy dừng trước cửa nhà, Ngân vui mừng chào hỏi. “Bố mẹ đợi con lâu chưa? Sao bố mẹ không gọi điện lên trước để con dọn hàng về sớm hơn.”

Ông Khiêm nhìn chằm chằm cảnh Đức vụng về trèo xuống xe máy, không có ý định trả lời Ngân. Đây không phải là anh chồng của con gái ông hay sao? Chuyện bà thông gia nói là thật?

Bà Mẫn huých nhẹ vào người ông Khiêm để nhắc nhở, cười hiền lành với Ngân. “Bố mẹ cũng mới tới thôi. Lên thăm con gái vì nhớ nó, có cái gì mà phải báo trước chứ.”

Lời thật lòng của bà Mẫn như dòng nước ấm quấn quanh người Ngân. Cô cười vui vẻ, mở rộng cửa nhà Đức.

Ông Khiêm khịt mũi, lẩm bẩm. “Người nhớ nó là bà. Đừng có lôi tôi vào.”

Bà Mẫn mím môi nén cười, nháy mắt với Ngân. Ngân hiểu tính cách bố, mạnh miệng mềm lòng. Cô hỏi. “Bố mẹ ăn cơm chưa? Gần đây có hàng bún ngan mới mở, ăn khá ngon đấy ạ.”

“Ăn rồi, ăn rồi. Bố con xót con bán hàng vất vả cả sáng, về nhà lại phải tất bật cơm nước nên xuống xe xong là ông ấy giục mẹ ăn tạm suất cơm gần bến xe rồi.”

Ông Khiêm lừ mắt cảnh cáo vợ, cuối cùng chỉ có thể khịt mũi, chắp tay sau mông đi vào trong nhà.

Trong phòng khách nhà Đức, ông bà Khiêm ngồi đối diện Ngân và Đức. Ông Khiêm không tiện nói chuyện khi có người ngoài ở đây, cứ nhìn Đức chằm chằm. Tiếc là hắn ngu ngơ, không hiểu được ẩn ý trong đôi mắt đầy dấu chân chim.

“Cậu Đức có thể tránh mặt đi một chút, cho gia đình tôi nói chuyện riêng không?” Ông Khiêm dò hỏi.

Đức chớp chớp mắt, ngây ngô nhìn ông Khiêm. Vẻ mặt nghiêm túc của ông làm hắn ngọ nguậy không thoải mái. Hắn ngồi dịch sát vào Ngân. Cô vội vàng vỗ tay hắn rồi rút quyển truyện dưới ngăn bàn đưa cho hắn.

Đức cười toe toét, điềm nhiên lật tới trang sách đánh dấu, không bận tâm ánh mắt săm soi của ông Khiêm.

“Cậu ta…” Ông Khiêm sững sờ không nói được hết lời.

Ngân giải thích tình huống của Đức cho bố mẹ nghe.

Bà Mẫn hoảng hốt khi biết sự thật, ánh mắt nhìn Đức trìu mến hơn nhiều. “Không thể chữa được à? Nhà bà thông gia có đưa đi khám ở bệnh viện khác không?”

Câu hỏi của mẹ làm Ngân giật mình. Đúng vậy, tại sao cô chưa từng nghĩ đến việc đưa Đức đi khám ở nơi khác. Tại sao cô không tìm bệnh viện chuyên về não hoặc tâm lý để chữa trị cho Đức? Biết đâu…

“Đúng là mọi người không nghĩ tới chuyện này. Con sẽ bàn chuyện này với mẹ chồng con.”

Bà Mẫn nhìn thoáng qua Đức, thấy hắn chăm chú đọc quyển truyện tranh của nhóc Mốc, không để ý đến cuộc trò chuyện xung quanh. Chân bà đá nhẹ vào chân chồng.

Ông Khiêm ho khan vài tiếng để lấy giọng. Ông nghiêm túc nói. “Bố biết cậu Đức đây có ơn cứu mạng thằng Mốc nhưng có rất nhiều cách để trả ơn. Khi đầu óc cậu ấy minh mẫn, hai đứa sống chung nhà có thể giữ được khoảng cách. Còn bây giờ…”

Đức đột nhiên dịch sát vào người Ngân, tay cầm sách gác nhẹ lên đùi cô giống như đang chia sẻ sách hay. Ánh mắt hắn trong sáng và chuyên chú nhìn sách khiến Ngân thả lỏng, không nghĩ hắn cô tình. Cô không nhận ra khoảng cách giữa hắn và Ngân đã biến mất tự lúc nào.

Ông Khiêm chỉ vào người Đức, giọng cao hơn rất nhiều. “Con xem cậu ta đi. Có thằng ngốc nào ngồi cũng phải nghiêng ngả dựa vào con như thế không hả? Hai đứa là anh chồng, em dâu đấy. Để hàng xóm nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa.”

“Bố đừng gọi bác ấy là thằng ngốc như thế chứ. Trí lực của bác ấy thật sự chỉ là một đứa trẻ ba tuổi. Mọi hành vi dính người của bác ấy đều vì thiếu cảm giác an toàn thôi.” Miệng Ngân bênh vực Đức nhưng cô vẫn nghe lời bố, điều chỉnh dáng ngồi cho Đức đoan chính hơn.

Nhìn cách Ngân chăm sóc Đức thoải mái tự nhiên như người nhà, sự lo âu dấy lên trong mắt bà Mẫn.

Ông Khiêm không giữ được bình tĩnh, muốn quát mắng con gái theo thói quen thì bị bà Mẫn giữ chặt tay. Ông vuốt mặt, thở hắt ra, mệt mỏi nói.

“Con biết lý do bố mẹ đến đây không?”

“Nếu bố mẹ muốn tiếp tục khuyên con bán nhà thì không cần phải nói đâu ạ. Sớm muộn con cũng bán nhà nhưng không phải bây giờ. Bác Đức cứu thằng Mốc, con muốn ở lại chăm sóc bác ấy đến khi khỏe mạnh.”

“Nếu cả đời cậu ta không tỉnh táo thì con chăm đến hết đời à?” Ông Khiêm bực bội gắt lên.

Ngân ngậm chặt miệng, không trả lời.

Giọng ông Khiêm nghiêm khắc. “Mẹ chồng con gọi điện cho bố mẹ.”

Tim Ngân đập dồn dập khác thường.

“Bà thông gia nói con lừa gạt con trai cả của bà ấy để chiếm đất, cướp căn nhà này.”

“Mẹ chồng con nghĩ nhiều rồi. Con không có suy nghĩ đấy!” Ngân cười khẩy, bình tĩnh phủ nhận. Cô cứ nghĩ mẹ chồng cô sẽ bịa đặt điều gì ghê gớm hơn. Hóa ra vẫn là đất đai, nhà cửa. Không biết mảnh đất này có chôn vàng bên dưới không mà mẹ chồng cô thà đạp lên tình cảm gia đình cũng phải chiếm đoạt đất đai của con cái.

“Bà thông gia nói con muốn tái giá với con trai cả của bà ấy.”

“Cái gì? Tại sao bà ấy có thể bịa đặt chuyện khủng khiếp này.” Ngân đứng bật dậy, không tin vào những gì vừa nghe.

Đức bị cô dọa làm giật mình đánh rơi quyển sách. Hắn cuống quýt nhặt sách lên rồi nép vào góc ghế, lấy sách che khuất nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Ngân đầy sợ hãi.

Biểu hiện như đứa trẻ của Đức làm ông Khiêm sửng sốt. Bây giờ ông mới tin đầu hắn có vấn đề. Ông hỏi Ngân.

“Con thật sự không có gì với cậu ta?”

“Bác Đức là anh chồng của con.” Ngân muốn nói câu “không có” nhưng sự kiện phát sinh vào ngày giỗ Công lóe lên trong đầu làm cô nghẹn lời, không dám dối trá trước mặt bố mẹ.

Anh chồng phát sinh quan hệ với em dâu được nguyên nhân bị hạ thuốc xóa sạch mọi tội lỗi. Chính bản thân cô cũng không dám mạnh miệng nói dối là chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa hai người.

Ông Khiêm nhận ra con gái không dám trả lời đúng trọng tâm câu hỏi. Ông không dám chất vấn vì sợ bản thân không đủ sức thừa nhận sự thật. Ông thuận theo lời Ngân để khuyên nhủ.

“Không có gì xảy ra thì tốt. Bà thông gia có thành kiến với con rất nặng, con kiên trì sống ở đây cũng không tốt. Con theo bố mẹ về quê sống một thời gian đi. Đợi cậu Đức khỏi bệnh hoặc mẹ chồng con hiểu chuyện và thông cảm cho con hơn thì con quay về đây cũng chưa muộn. Lúc đó con thích sống ở quê hay lên thành phố, bố mẹ cũng không can thiệp. Bố mẹ không ép con bán nhà về quê nữa. Nhà của con, con muốn xử lý thế nào thì tùy con.”

“Con biết bố mẹ lo lắng cho con nhưng con không thể rời đi, để mặc tình hình bệnh tật của bác Đức được.”

“Chuyện này không cần tới tay một đứa em dâu như con. Đặc biệt là chồng con đã mất gần chục năm, con không cần gánh trách nhiệm với anh chồng. Cậu Đức là con của bà thông gia. Hổ dữ không ăn thịt con, gia đình bà thông gia sẽ phải có trách nhiệm chăm sóc cậu ta.”

“Bố mẹ không biết mẹ chồng con đối xử với bác Đức tồi tệ thế nào đâu. Con sợ con đi rồi…”

“Câm miệng!” Ông Khiêm đập tay xuống bàn, chỉ tay vào mặt Ngân, quát lớn. “Mày nhất định phải cãi lời tao đúng không hả Ngân?”

Khi giận dữ, ông Khiêm luôn thay đổi xưng hô. Ngân hiểu lúc này là bố cô giận lắm rồi.

“Bố đừng vô lý như vậy. Con phân tích tình hình hiện tại để bố mẹ nắm rõ mà hiểu cho quyết định của con. Bố mẹ không nên tin tưởng toàn bộ những gì mẹ chồng con nói.”

“Được, được, mày thì giỏi rồi. Với bố mẹ đẻ mà mày còn trả treo từng câu thế này thì với mẹ chồng, mày ăn nói hỗn hào thế nào hả Ngân.”

Ngân xác định bản thân làm dâu rất trọn chữ hiếu với mẹ chồng. Cô không thẹn với lương tâm.

Ông Khiêm hiểu lầm sự im lặng của cô là thừa nhận việc cô hỗn láo với mẹ chồng. Ông đứng bật dậy, mắt trừng lên tức tối, giọng nói cũng khàn đi vì giận. “Mày nhất định phải ở cùng cậu ta đúng không hả?”

“Con không nói như thế.”

“Bây giờ tao nói với mày câu cuối cùng. Một là theo tao về quê sống. Hai là tao từ mày.”

Ngân choáng váng nhìn bố.

Bà Mẫn cũng hoảng sợ níu tay chồng. Chuyện này không giống như ở nhà đã bàn bạc.

Ông Khiêm hất tay bà Mẫn ra, gằn từng chữ. “Mày trả lời tao ngay! Mày có đưa thằng Mốc về quê sống không hả?”

“Con không…” Ngân trả lời theo phản xạ rồi vội ngậm chặt miệng.

Mặt ông Khiêm tức đến tím đen. “Được. Mày giỏi! Đừng bao giờ gọi tao là bố nữa.”

Ông quay sang quát bà. “Đứng lên đi về. Từ giờ trở đi, tôi và bà không có đứa con gái nào hết.”

Bà Mẫn hết nhìn chồng đi ra khỏi cửa lại nhìn Ngân với nước mắt lưng tròng. Giọng bà rầu rĩ. “Bố mẹ chỉ lo cho con thôi. Ông ấy nóng tính thì nói vậy, chứ thương con và thằng Mốc lắm đấy. Sau khi bà thông gia gọi điện trách mắng ông ấy không biết dạy con, ông ấy… bật khóc vì thương con, tự oán trách bản thân đồng ý gả con cho thằng Công.”

Nước mắt vô thức chảy ra ướt đẫm mặt Ngân.

“Con… xin lỗi. Con làm bố mẹ đau lòng, con thật bất hiếu… Con xin lỗi…”

Bà Mẫn đi vòng qua bàn, đến bên ghế ngồi của Ngân. Bà vuốt tóc cô như khi còn bé. Bà nói. “Sống ở nhà chồng khổ quá thì về với bố mẹ. Đừng dại dột hy sinh cả đời với những người không yêu thương mình. Mẹ chồng con sống không có tâm, không hướng thiện, con ở xa vẫn báo hiếu cho bà ấy được. Mẹ phải đi theo bố đây. Con suy nghĩ về đề nghị của bố mẹ nhé Ngân.”

Bà Mẫn rời đi. Phòng khách chỉ còn Ngân và Đức.

Ngân lặng lẽ khóc, cơ thể không còn sức lực để cử động.

Đức chớp chớp mắt nhìn Ngân rồi đứng dậy, đi ra cửa nhà, thò đầu ngó dáo dác xung quanh. Sau khi xác định cả con ngõ không có người, hắn mới tung tăng quay lại ghế.

“Người xấu đi rồi. Đừng khóc.” Đức chỉ tay ra cửa và ngắc ngứ nói.

Ngân mất vài giây mới hiểu người xấu trong mắt hắn là bố mẹ mình. Cô không phản ứng với hắn.

Đức nhặt quyển truyện lên, lật vài trang, tiếp tục đọc.

Chưa hết một phút, hắn ném sách, đột ngột nhào tới ôm chặt Ngân.

Ngân sợ đến mức nín khóc và bị nấc cụt vì sợ. “Bác làm gì vậy? Buông em…”

Chữ “ra” chết đứng nơi đầu lưỡi.

Đức liếm lên mắt Ngân, nuốt lấy nước mắt. Hắn nhíu mày, bĩu dài môi. “Mặn quá!”

Rồi hắn tiếp tục liếm mắt bên kia, khịt mũi tiếp tục chê. “Không ngon.”

Ngân nhắm tịt mắt vì sợ. Đến khi cô lấy được tỉnh táo thì Đức đã liếm hết nước mắt trên mặt cô. Da mặt cô dinh dính rất khó chịu.

Cửa nhà vẫn mở toang, chỉ cần có người đi ngang qua nhà là thấy được cảnh tượng trong phòng khách. Tim Ngân đập dồn dập như tiếng trống vì sợ hãi. Cô vùng vẫy, muốn tránh thoát vòng tay cứng cáp. “Bác buông em ra ngay!”

“Không.”

“Bác có tin em đấm bác không hả? Đừng tưởng em không dám đánh…”

“Mốc nói tôi ngoan ngoãn, em sẽ không đánh.”

Ngân chưng hửng hai giây rồi nghiến răng ken két. Cuối cùng con trai cô đầu độc vào đầu người đàn ông này những gì rồi. Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nghe lời một đứa nhóc bảy tuổi là chuyện quái quỷ gì vậy hả?

“Nếu bác không nghe lời buông em ra thì em sẽ giận đấy.”

Lời đe dọa có hiệu lực. Đức vẫn nhớ ngày hôm trước Ngân phạt hắn và Mốc đứng úp mặt vào tường vì hai người đi tắm, đổ hết một lọ sữa tắm ra sàn nhà rồi xả nước, quậy tung bọt lên.

Đức buông Ngân ra.

Cô vội vàng dịch ra xa, cảnh giác nhìn hắn. Đôi khi Đức có những hành động không giống một đứa trẻ ba tuổi. Cô nghi ngờ hắn đã tỉnh táo nhưng giả vờ bị hỏng não.

Đức nhìn khoảng cách giữa hai người, bất mãn xụ mặt không vui. Hắn nhặt quyển truyện tranh lên, tiếp tục xem tranh. Thái độ thản nhiên như không có chuyện ôm ấp vừa rồi.