Gá Duyên

Chương 19




Một tháng sau.

“Ngày mai tôi vào bệnh viện khám từ sớm, nhanh cũng phải trưa mới về. Con Tú đi với tôi. Nó sắp mổ rồi, cần bác sĩ tư vấn thêm. Ngày mai chị nghỉ bán hàng một buổi, ở nhà trông thằng Đức đi.”

Bà Cẩm bị cao huyết áp, tiểu đường, thấp khớp, mỗi tháng sẽ vào bệnh viện khám một lần bằng bảo hiểm y tế để được nhận thuốc miễn phí cho người già. Bình thường bà chửi khỏe, không giống một người mắc nhiều bệnh nền của người già. Nhưng cứ đến ngày hẹn tái khám ở bệnh viện là bà làm mình làm mẩy khiến ai cũng nghĩ bệnh tình rất nguy kịch.

“Ngày mai là cuối tuần, con chuẩn bị hàng gấp đôi ngày thường, không thể nghỉ được. Gần đây con nghỉ nhiều quá, còn nghỉ thêm nữa là mất hết khách. Ngày mai chú Long có bận việc gì không, để con nhờ chú ấy…”

“Thằng Long bận đi tìm việc làm. Rảnh đâu mà nhờ nó.”

“Vậy thì ngày mai con đưa bác Đức đi bán hàng với con. Trưa con đưa bác ấy về.”

“Tiền bạc quan trọng với chị thế hả? Nghỉ một buổi bán hàng cũng không chết đói được.”

“Nghỉ một buổi không chết đói được nhưng gánh bún ốc của con sẽ mất khách, bớt tiền lời, sợ là tiền biếu mẹ tháng sau sẽ phải lùi thêm vài ngày.”

Mặt bà Cẩm tái mét. Lâu nay tiền sinh hoạt của bà là Đức và Ngân mỗi người biếu bà một triệu mỗi tháng. Ngân thay chồng báo hiếu cho mẹ chồng. Thêm tiền lương hưu sáu triệu, chi tiêu của bà khá dư dả. Bây giờ bà Cẩm chuyển sang ở nhà Đức, ngoài tiền ăn uống, Ngân vẫn biếu bà hai triệu mỗi tháng. Phần của Đức là cô bỏ tiền.

Tính toán thiệt hơn, bà Cẩm phẩy tay. “Tùy chị. Chị muốn làm gì thì làm. Đừng hại chết con tôi là được. Ngày mai đi khám về mệt mỏi lắm, tôi không nấu cơm trưa đâu đấy. Tôi ăn bên nhà thằng Long. Chị tự lo cơm nước cho thằng Đức đi.”

Ngân ngán ngẩm nhìn theo bộ dáng ngúng nguẩy rời đi của bà Cẩm. Các cụ có câu “tam nam bất phú”, nhà mẹ chồng cô không phải thiếu tiền mà là thiếu tình người. Tại sao tình cảm mẹ con, anh em trong nhà lại mỏng manh đến thế?

Ngân thở dài, quay lại với cuộc sống tất bật của mình.

Sau một tháng bị hỏng đầu óc, hành vi của Đức vẫn chỉ là đứa trẻ lên ba, thích những thứ đơn giản và muốn khám phá thứ mới lạ. Khi đến ki-ốt bán bún ốc trong chợ của Ngân, ban đầu hắn đứng im thin thít một chỗ, về sau thấy Ngân xoay tới xoay lui chuẩn bị hàng để bán, hắn cũng học theo cô. Đến khi có vị khách đầu tiên vào ăn sáng, cảm giác lo lắng, sợ hãi khi phải đến địa điểm lạ của Đức đã biến mất hoàn toàn.

Hắn thấy Ngân vừa làm bún ốc cho khách vừa tranh thủ đứng dậy thu dọn bát đũa, cũng lau tau bê bát giúp cô. Kết quả hắn làm vỡ ba chiếc bát, đổ hết ống đũa xuống đất.

Khách ăn sáng thường ăn vội để kịp đi làm hoặc đi chợ, thấy Đức hậu đậu cũng chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua. Ngâm vội vàng kéo Đức vào một góc, tránh mọi ánh mắt tò mò. Cô không muốn nhiều người biết đến tình huống của hắn.

“Bác ngồi đây. Không cần phụ em dọn bát đũa đâu.”

Ngân nhét vào lòng hắn túi bỏng ngô, gói bim bim, chai nước ngọt cùng chiếc điện thoại mở chương trình thế giới động vật.

“Xin lỗi, xin lỗi…” Đức ôm chặt mọi thứ trong lòng, ngắc ngứ nói ra suy nghĩ của mình.

“Không sao. Bát cũ rồi, cũng đến lúc thay mới.”

Sự dịu dàng của Ngân làm nụ cười ngô nghê trên mặt Đức xua đi vẻ sợ sệt. Hắn ngồi ngoan một chỗ, không đi lung tung, không quấn lấy Ngân như ở nhà.

Không rõ có phải vía Đức tốt hay không, hôm nay Ngân chuẩn bị hàng gấp đôi ngày thường, vậy mà bán hết sớm như mọi ngày. Ngân nhìn những đồng tiền trong túi, cảm thấy mệt mỏi trong người đều tan biến. Cô thấy vui vẻ nên đồng ý để Đức cùng rửa bát với mình.

Cô rửa bát, hắn nghịch bọt xà phòng. Hai người ngồi song song bên chiếc chậu lớn làm bà bán cháo sườn bên cạnh chú ý, tò mò hỏi với sang.

“Hôm nay anh chồng cô Ngân rảnh rỗi vậy? Đến phụ em dâu từ tờ mờ sáng đến giờ.”

“Bác ấy có chuyện ở gần đây, tiện thể tạt qua phụ em một tay thôi ạ.” Ngân biết bà bán cháo sườn không có ác ý, cũng đối đáp qua loa. Ánh mắt cô dừng trên sườn mặt Đức. Khi hắn ngồi yên tĩnh chuyên chú làm một việc gì đấy, dù đầu óc có ngốc đi nữa thì vẫn toát ra sự nghiêm túc rất đàn ông

Ngân thẫn thờ nhìn Đức rất lâu. Chính bản thân cô cũng không phát hiện ra điểm khác thường.

“Cô Ngân!” Tiếng gọi khá lớn đột ngột vang lên sau lưng Ngân.

Cô hoảng hốt quay người, mặt đỏ rực xấu hổ. Cô nhìn Đức đến mức thất thần? Chuyện này… không ổn chút nào.

“Này, thằng Hải đến thu phế đấy. Cô cẩn thận một chút.” Bà bán cháo sườn nhỏ giọng nhắc nhở rồi cầm túi tiền đón đầu Hải.

Gã Hải liếc Ngân qua vai bà bán cháo, mắt híp lại gian xảo.

Ngân gấp gáp đứng dậy, giả bộ dựng chiếc bàn nhựa lên để lau chùi, hòng che khuất một phần cơ thể Đức. Cô lẩm bẩm bất mãn, người gì to đùng, muốn giấu đi cũng khó.

“Dạo này cô em đắt khách nhỉ. Giờ này đã dọn hàng rồi đấy.” Gã Hải đủng đỉnh đi đến, ánh mắt ghim ở vòng một đẫy đà của Ngân. Gã biết phía sau chiếc tạp dề dính mỡ là một thân hình nõn nà của gái một con.

“Anh Hải cứ đùa em. Bây giờ đã quá trưa rồi, không hết hàng cũng phải dọn dẹp thôi. Làm gì còn ai ăn sáng giờ này.” Ngân dịch người chếch xa khỏi Đức. Cô biết bản thân đứng đâu thì gã dê xồm này sẽ nhìn theo đấy. Chỉ cần khiến gã không nhìn lung tung là Đức không bị phát hiện. Cô vội móc tiền lẻ trong túi tạp dề, đếm tiền thật nhanh. “Em biết anh Hải bận rộn, không dám chiếm dụng thời gian của anh. Dạ đây. Em gửi anh.”

Gã Hải cầm tiền nắm luôn cả bàn tay Ngân. “Bàn tay mịn màng thế này mà suốt ngày phục vụ trăm người, thật phí phạm quá.”

Ngân rùng mình ghê tởm. Các vết chai trong lòng bàn tay bị gã gãi gãi, vô cùng ngứa và khó chịu. Cô rút tay lại nhưng không được, nghiến răng nhẫn nhịn cho qua chuyện.

Cô dùng một tay móc thêm tờ tiền mệnh giá lớn, nhét nhanh vào túi quần hắn. “Em biếu anh gói thuốc.”

Động tác nhét tiền làm cơ thể Ngân hơi rướn đến gần Hải. Gã hít vào thật sâu, mùi đàn bà làm gã hưng phấn. Ánh mắt dâm dục lộ rõ giữa ban ngày làm người đứng gần gã nhất là Ngân thấy nổi da gà và buồn nôn.

Tay Hải chộp mạnh vào mông Ngân, cười khùng khục. “Sao hôm nay cô em ngoan khác thường vậy hả? Nhưng anh Hải thích. Trưa nay, anh mời cơm. Ngoan.”

Là câu ra lệnh, không phải câu hỏi.

Mông bị sờ soạng và bóp mạnh, Ngân đau chảy nước mắt. Cô vùng ra khỏi người gã nhưng tay gã chắc khỏe, siết cô ép vào thật gần.Với tính cách mạnh mẽ và đanh đá, Ngân sẽ tát vào mặt gã nhưng hôm nay có Đức ở đây, cô nuốt cục tức vào bụng. Cô gượng gạo cười lấy lòng gã, hạ giọng cầu xin.

“Anh Hải buông em ra trước. Anh làm em đau.”

Gã cười khùng khục, thỏa mãn trước phản ứng yếu đuối của Ngân. Cô càng vùng vẫy, gã càng được nước lấn tới, hết vuốt tay lại đến xoa eo. Dù sao gã cũng thòm thèm Ngân từ lâu rồi. Trong mắt gã, đàn bà góa chồng là loại dễ dãi, lừa phỉnh vài câu là ôm được lên giường.

Bị sàm sỡ ngay giữa chợ khiến Ngân đỏ bừng mặt vì nhục nhã. Cô nhịn hết nổi, thúc thẳng đầu gối vào hạ bộ gã Hải.

Cơn đau xông lên óc, Hải ôm háng, khom lưng muốn khụy gối. “Con đĩ, mày dám đánh ông hả…”

Lời nói đứt ngang bởi tiếng hét. Một lực đánh mạnh giáng vào lưng Hải khiến gã ngã sấp vào Ngân.

Chuyện xảy ra quá nhanh khiến Ngân không kịp né tránh, bị Hải đè xuống dưới đất. Một bàn tay to lớn luồn vào nách Ngân, kéo cô ra khỏi người Hải.

Đức đứng chắn trước mặt cô, tay lăm lăm đòn gánh.

“Bác lấy cái này ở đâu? Tay của bác vừa khỏi, không được vận động mạnh.” Ngân bám vào tay Đức, nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Đứa trẻ ba tuổi sẽ không dám lỗ mạng đánh người thế này. “Có phải bác tỉnh rồi không? Bác nhận ra em không bác Đức?”

Đức không trả lời Ngân. Mặt Đức đanh lại, ánh mắt hung ác, nhìn Hải như kẻ thù, chỉ cần đối phương dám cử động, hắn sẽ đánh chết ngay tại chỗ.

Hai tay hắn run bần bật. Ngân giật mình nhận ra Đức vẫn là người có trí lực ba tuổi. Biểu hiện sợ hãi của hắn đang không ngừng truyền qua lòng bàn tay cô.

Cô vội vàng chộp lấy đòn gánh. “Bác đưa em…”

Tích tắc Hải bò dậy, Đức hất mạnh tay Ngân, lao tới vụt đòn gánh xuống người Hải. Những người buôn bán xung quanh la hét hoảng sợ bởi sự tàn nhẫn của Đức.

Bà bán bánh giò la hét ỏm tỏi.

“Trời đất ơi! Đòn gánh của tôi. Anh lấy đòn gánh của tôi từ bao giờ vậy hả? Cô Ngân nhanh cản anh ta đi. Đánh chết người phải đi tù đấy.”

Hải lăn lộn trên đất né tránh từng cú vụt ác độc. Gã xô đẩy bàn ghế chưa kịp thu dọn của Ngân. Rổ bát bị vạ lây, vỡ loảng xoảng dưới đòn gánh trên tay Đức.

Ngân sợ hãi đuổi theo, ôm chặt người Đức. Cơ thể hắn như bị điểm huyệt, không dám lỗ mãng vùng vẫy vì sợ làm đau Ngân. Cô dỗ dành khuyên nhủ.

“Đừng đánh, đừng đánh nữa. Không sao rồi. Không ai làm tổn thương chúng ta nữa. Nghe lời em, được không?”

Đức đứng yên để mặc Ngân ôm. Ngực hắn thở hồng hộc, hai tay run lập cập. Người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy sự hung ác, tàn nhẫn trên người Đức. Ngân là người duy nhất cảm nhận được thân thể lạnh toát của hắn.

Cô biết chính hắn cũng sợ hãi trước hành vi đánh người.

Ngân cầm lấy đòn gánh trên tay Đức, bước lên đứng trước mặt hắn. Cô hất đầu về gã Hải, gằn từng chữ.

“Dám chạm vào người tôi thêm một lần, tôi chém chết anh.” Ngân hung dữ trừng mắt, tay siết chặt đòn gánh như vũ khí phòng thân.

Hải lồm cồm bò dậy, phun nước bọt xuống đất. Gã vừa dợm nhấc chân về phía Ngân thì Đức đã lao lên khiến gã sợ mất mật, loạng choạng ngã phịch xuống đất.

Ngân túm chặt tay Đức, quát gã Hải. “Anh đi nhanh đi. Để anh ấy tức giận, tôi không cản được đâu.”

Hải tức tối bỏ đi.

Bà bán bánh giò tất tưởi chạy tới đòi đòn gánh. Ngân vội vàng xin lỗi.

Bà ta mắng Đức xa xả. Hắn chẳng nói gì, đứng im lìm, nhìn bà ta chằm chằm. Bộ dạng của Đức lúc này vô cùng dọa người. Do vận động mạnh nên hơi thở của hắn nặng nề, gương mặt khi không nói chuyện khá dọa người, tia đỏ trong mắt xâm lấn tròng trắng, vẻ mặt lộ ra sự lầm lì sắc bén.

Bà bán bánh giò nuốt nước bọt rồi tức tối bỏ đi.

Việc ồn ào kết thúc, những người tan chợ muộn cũng tản đi hết.

Ngân hít vào thật sâu, lúc này mới quay lại đối diện với Đức.

“Bác… khóc cái gì mà khóc?” Cơn giận trôi sạch khỏi cơ thể Ngân. Cô thở dài, nhìn chăm chăm nước mắt ràn rụa trên mặt Đức.

Hắn bĩu môi phụng phịu, tay lén lút nắm chặt tạp dề của Ngân. Thấy cô không phản ứng, hắn bạo gan bước thêm hai bước, đứng sát vào người cô, ấm ức nói.

“Sợ.”

“Sợ cái gì?” Lông mày Ngân nhướng cao.

“Đánh nhau… đáng sợ.”

Đối diện một gương mặt tỏa ra đầy chất đàn ông, kết hợp với hai hàng nước mắt rưng rưng, Ngân đầu hàng.

Cô kéo tay Đức khỏi tạp dề. “Người phải khóc là em đây này. Sao thời điểm bác đánh gã Hải thừa sống thiếu chết không sợ đi hả? Em đưa bác ra quán thì bác cứ ngồi chơi ở một chỗ, không đi lung tung, không cần làm bất cứ việc gì khác. Lần sau bác không được làm như thế nữa, nhớ chưa?”

Đức ngô nghê nhìn Ngân, hoàn toàn không hiểu cô nói gì. Ánh mắt ngay thẳng, trong sáng đó làm cô vắt óc giải thích dễ hiểu. “Nếu gã kéo thêm đồng bọn đến đánh bác thì làm sao? Em cũng không thể bảo vệ bác được. Bác bị thương, em sẽ rất… đau lòng.”

Đúng vậy. Là đau lòng. Cô sẽ đau lòng nếu Đức bị thương.

Đức không nhận ra Ngân đang xoắn xuýt trước cảm xúc khác lạ của bản thân. Hắn gạt nước mắt, hít mũi thật mạnh rồi dẩu miệng cãi.“Đấy là người xấu.”

“Sao bác biết hắn là người xấu?”

“Gã bóp bóp.”

“Hả?”

Đức đột ngột bóp mạnh mông Ngân.

“Chát.” Ngân vung tay tát vào mặt Đức theo phản xạ.

Nước mắt vừa dừng đã lại rơi lã chã trên mặt Đức. Hắn ôm bên mặt có năm dấu tay, mếu máo ghen tị. “Ban nãy người xấu bóp bóp, em không tát.”

Giọng oan ức như hắn bị đánh oan.

Tiếng tát tai vang dội làm vài người đang thu dọn hàng gần đó nghển cổ lên hóng hớt. Mặt Ngân vừa đỏ vừa đen, đổi màu liên tục. Cô mím môi, lôi Đức xềnh xệch đến bên chậu rửa bát.

“Bác ngồi nghịch xà phòng tiếp đi.”

Đức vừa thút thít nghịch xà phòng, tiện tay làm vỡ thêm năm cái bát, vừa ấm ức nhìn trộm Ngân.

Ngân phải dùng việc dọn dẹp hàng quán để quên đi cảm giác thẹn thùng khi bị Đức sỗ sàng.

Cùng một hành vi dê xồm được thực hiện bởi hai người, cô ghê tởm khi bị gã Hải đụng chạm nhưng cô không phản cảm khi bị Đức sờ soạng.

Cô vẫn nhớ như in bàn tay hắn rất lớn, ngón tay chắc khỏe gần như ôm trọn một bên mông của mình.

Những rung động này tự nhiên như không khí, len vào cuộc sống của Ngân trong vô thức, ngấm qua da, phủ ấm toàn thân và gõ từng nhịp nhẹ vào tim cô. Đến khi cô hoảng hốt nhận ra sự khác thường thì đã quá muộn.

Bởi vì, những xao động trong lòng này liên tiếp lộ ra ánh sáng trong những ngày tiếp theo.