Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ

Chương 51: Ta Cũng Là Người Mà




Đỗ Thư Dao ngắt lời Thái Bình Vương, Thái Bình Vương vẫn dùng đôi mắt khác người thường, dịu dàng lại ẩm ướt nhìn nàng, không hề oán giận vì bị nàng ngắt lời, thậm chí còn không có khổ sở và ấm ức, hắn đối với Đỗ Thư Dao từ xưa đến nay đều không hề có bất kỳ cảm xúc nào không tốt.
Nàng muốn nghe, hắn sẽ nói hết cho nàng nghe, nàng không muốn nghe, hắn sẽ không nói một chữ nào.
Trong lòng Đỗ Thư Dao cực kỳ rối loạn, nàng biết rõ trốn chạy không phải cách giải quyết vấn đề, nhưng nàng không có cách nào hoàn toàn tàn nhẫn hạ quyết tâm với Thái Bình Vương.
Nhưng nàng lại thật sự không thể tưởng tượng được, nếu nàng thật sự coi Thái Bình Vương là nam nhân của mình, vậy phải làm thế nào, khó mà tưởng tượng được, chỉ cần nàng nghĩ đến chuyện này, toàn thân đã khó chịu.
Trong mắt Đỗ Thư Dao tràn đầy áy náy nhìn Thái Bình Vương, nói như đinh đóng cột: "Giữa ta và ngươi, chỉ có thể là người nhà, ngươi có hiểu không."
Thái Bình Vương nhẹ nhàng gật đầu, thậm chí còn cười với Đỗ Thư Dao: "Ta bằng lòng làm người nhà của Đỗ Thư Dao."
"Người không thể có bất kỳ suy nghĩ gì mà nam nhân muốn có với nữ nhân đối với ta được." Lúc này cả sân chỉ có hai người, Đỗ Thư Dao dứt khoát thẳng thắn cắt đứt mọi suy nghĩ của hắn: "Đợi hoàn toàn yên ổn xong, ngươi đi cầu xin hoàng thượng, nói ngươi chán ghét vương phi, muốn hòa ly với ta."
Thái Bình Vương biết ly hôn nghĩa là gì, những người dạy bảo hắn đã nói với hắn, ly hôn nghĩa là hai người chia tay, mà sau khi nam nữ ly hôn, là có thể cưới gả với người khác.
Cuối cùng Thái Bình Vương cũng không còn thờ ơ được nữa, hắn bước nhanh đi đến trước mặt Đỗ Thư Dao, vội vàng nhìn nàng: "Dao Dao muốn vứt bỏ ta mà đi sao?"
Đỗ Thư Dao lui về phía sau nửa bước, nói: "Trước tiên ngươi bình tĩnh một chút, không phải là vứt bỏ ngươi mà đi, chẳng qua chỉ là hòa ly, sau khi hòa ly, ta sẽ không còn là thê tử của ngươi nữa, chúng ta vẫn có thể làm người thân của nhau như trước đây, cả đời này cũng không thay đổi, nhưng chúng ta không nhất định phải trì hoãn lẫn nhau nữa, đến lúc đó, ngươi cũng có thể tìm cô nương ngươi thích, miễn là đối phương không để ý việc ngươi từng bị điên, ta sẽ không can thiệp, mà ta..."
Thật ra Đỗ Thư Dao cũng không muốn kết hôn với bất kỳ ai, nhưng Thái Bình Vương nhìn nàng, nàng đánh phải bất chấp nói: "Mà ta cũng có thể gả cho người mà ta thích, làm phu thê thật sự."
Thái Bình Vương muốn nâng tay chạm vào Đỗ Thư Dao, nhưng lại cứng ngắc dừng lại giữa không trung, hắn nhớ đến Đỗ Thư Dao yêu cầu không cho hắn chạm vào nàng, cũng không dám làm trái ý nàng.
Chẳng qua hơi nước trong mắt càng dày hơn, bĩu môi, hỏi: "Dao Dao thích ai?"
Đỗ Thư Dao đi đâu bịa ra một cái tên người mình thích bây giờ, chỉ mím chặt môi không nói gì.
Nàng nhớ đến tối hôm đó, Thái Bình Vương nằm cạnh gối nàng, kề sát bên tai nàng, nói hắn thích nàng, bây giờ Đỗ Thư Dao vẫn nhớ được sự kinh hãi của nàng khi đó, nhưng hắn vẫn là chó của nàng.
Nàng không thể nào quên những năm làm bạn ở thế giới hiện đại kia, cũng không có cách nào xóa bỏ ngăn cách, huống chi, rất lâu rồi, nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn ở cạnh một người đàn ông như thế nào, trước khi biết Thái Bình Vương lại có dục vọng với nàng, nàng thầm nghĩ chỉ muốn cùng chó của mình cô độc sống hết quãng đời còn lại.
Cho nên nàng mím môi, cũng không trả lời, Thái Bình Vương lại không chịu từ bỏ, bước gần hơn một bước, tiếp tục hỏi: "Dao Dao thích... Ai?"
Đỗ Thư Dao nuốt nước bọt, nhìn giọt nước mắt của hắn đang trượt xuống, trong lòng khó chịu như bị bỏng, nàng phải làm thế nào bây giờ, những ngày này không phải nàng chưa từng ép mình nghĩ đến, Chuỗi Chuỗi khó chịu, làm sao nàng lại không khó chịu được chứ.
Bất kể nghĩ thế nào, điều kiện đầu tiên cũng phải là nàng không biết Thái Bình Vương là chó của nàng, nếu ngay từ đầu không biết, cho đến bây giờ, Đỗ Thư Dao tin rằng ngày đêm làm bạn như vậy, sợ rằng đã hòa hợp thể xác và tinh thần từ lâu, Đỗ Thư Dao cũng không ngại người yêu mình là một kẻ điên, hoặc là người đã từng bị điên.
Nhưng hắn cố tình lại là chó của nàng, nhiều năm như vậy, muốn nàng phải chấp nhận thế nào đây?!
"Là Nhật Thực sao?" Thái Bình Vương hơi chớp mắt, một dòng nước mắt trượt xuống cằm hắn, hắn hơi ngửa đầu, dòng nước theo cằm hắn trượt xuống hầu kết.
Hắn quay đầu, nhìn sang bên cạnh không có thứ gì, trên gương mặt tràn đầy vẻ mơ màng và đau khổ.


Đỗ Thư Dao không muốn nhìn dáng vẻ hắn như vậy, xoay người định bỏ đi, Thái Bình Vương đứng đó không ngăn cản, không đuổi theo, cũng không gọi Đỗ Thư Dao.
Chỉ lẩm bẩm một mình, vô cùng nhẹ, nhẹ giống như nói cho mình, nếu không phải được gió nhẹ đúng lúc đưa vào tai, Đỗ Thư Dao hoàn toàn không thể nghe thấy được.
Hắn đang hỏi, nhưng lại giống như đang tự hỏi mình: "Ta không được sao... Ta cũng là người mà..."
Hắn cũng là người mà, hắn... Tuy rằng làm chó nhiều năm như vậy, nhưng hắn thật sự là người mà, hắn đã nhớ ra từ lâu, tuy rằng rất vụn vặt, rất mơ hồ, cũng không phải thông qua lời nói của người khác mà xây dựng nên được, mà là trí nhớ thật sự tồn tại trong đầu hắn.
Hắn từng là hoàng tử được đương kim bệ hạ sủng ái nhất, tên là Dương Kinh Luân, hắn còn nhớ rõ dáng vẻ khi mẫu phi hắn qua đời, thậm chí còn mơ màng nhớ đến mấy năm nay, hắn thần chí không rõ, làm thế nào sống đần độn qua ngày.
Thái Bình Vương không biết tại sao hắn có thể sống ở nơi này, rồi lại đến thế giới khác làm chó của Dao Dao, hắn có rất nhiều chuyện không hiểu được, vẫn đang cố gắng suy nghĩ, khi thích ứng lại, quay về cảm giác làm người, hắn vẫn muốn ở lại bên cạnh Dao Dao, hắn đã nhiều năm rồi không làm người, thậm chí hắn cũng không có bất kỳ cảm giác thân thiết gì với người thân như hoàng đế.
Người duy nhất thuộc về hắn thân thiết với hắn chỉ có Dao Dao, hắn là của nàng, chỉ thuộc về nàng, hắn cũng chỉ có nàng.

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ được rõ ràng quá nhiều chuyện, hắn biết, ở chỗ Dao Dao, hắn không thể là Dương Kinh Luân, nếu không nàng sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, sẽ càng ngày càng cách xa hắn.
Hơn nữa bất kể hắn có phải người hay không, người Dao Dao thích cũng không phải hắn, nàng muốn rời xa hắn.
Thái Bình Vương lại nghĩ đến, hắn làm chó, trong những ngày đần độn lang thang, không biết gì hết, ngày nào cũng rất đói rất khát, còn có thể bị đánh, bị bắt, thậm chí suýt nữa còn bị giết.
Hắn nghĩ đến đây cười khẽ, là Dao Dao cứu hắn, cho hắn ăn uống, tắm rửa cho hắn, cho hắn mái nhà, dạy hắn làm một con chó như thế nào.
Nhưng bây giờ, nàng không muốn dạy hắn làm người, nàng muốn ly hôn, muốn rời xa hắn.
Người thân không thể đụng chạm ôm ấp, người thân nhìn nàng ôm ấp với người khác, Đỗ Thư Dao không biết, Thái Bình Vương không thể nào chấp nhận được, điều này cũng đồng nghĩa với việc vứt bỏ.
"Ta cũng... Muốn làm người mà." Thái Bình Vương cúi đầu nhìn xuống mặt đất, khe khẽ nỉ non.
Trong nháy mắt khi Đỗ Thư Dao mở cửa, đúng lúc nghe thấy như bị sét đánh, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Nhưng tay nàng vịn vào cửa, lại chưa hề quay đầu lại, cuối cùng cất bước vào trong phòng, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Cánh cửa này dường như đã ngăn cách sự thân mật cuối cùng giữa hai người, Đỗ Thư Dao phát hiện, mỗi sáng sớm, Thái Bình Vương không ngồi xổm bên giường nàng, tha thiết nhìn nàng nữa.
Ban ngày gặp mặt, hắn vẫn bảo sao nghe vậy, vẫn gọi là đến đuổi là đi như trước, vẫn dùng những dịu dàng ẩm ướt đủ kiểu nhìn chằm chằm nàng.
Nhưng mà vẫn có chỗ nào đó không giống ngày thường, dường như hắn không hề tìm cơ hội gần gũi với nàng, mãi mãi ở ngoài khoảng cách mà nàng đã quy định, trở nên bận rộn nhiều việc, cũng không rời khỏi vương phủ, chỉ mỗi ngày đều ở cùng với mấy người dạy học, phần lớn thời gian khi Đỗ Thư Dao tìm hắn, hắn đều đang đọc sách, đang học tập đủ loại kỹ năng và tri thức làm người.
Từ đầu đến cuối hoàng đế không hề gọi nàng đến gặp, ngược lại Thái Bình Vương một mình vào cung mấy lần, cuộc sống như vậy giằng co hai tháng, bên ngoài đã bắt đầu nóng lên, mùa hè đến rồi, nhưng mà trong lòng Đỗ Thư Dao càng ngày càng trống rỗng, cô đơn kéo dài giống như không khí không có kẽ hở vẫn xâm nhập được, luồn vào trong từng tấc xương cốt của nàng.
Nàng cảm thấy trong cuộc sống của mình dường như có thứ gì đang từ từ xói mòn, im hơi lặng tiếng, không đau không ngứa, nhưng lại nhanh chóng vét sạch toàn thân nàng từ bên trong.

Tiếng nói cười vui vẻ trong vương phủ dần dần giảm đi, tháng tám giữa hè, trong Hoàng Thành, chuyện thái tử đã hoàn toàn bình thường trong ngoài triều đình và dân chúng, Thái Bình Vương viết một thư hòa ly cho Vu An Thanh, ngày Vu An Thanh dọn ra khỏi vương phủ, Hồng Luân cũng đi theo ra khỏi phủ.
Ở cửa nhỏ sân sau, Hồng Luân quỳ gối trước mặt Đỗ Thư Dao, báo cáo lại tất cả mọi chuyện đúng sự thật, hơn nữa còn đưa cho nàng một thẻ trúc toàn thân đen nhánh, bên trên có vẽ ký hiệu đặc biệt.
"Ngươi nói là, ngươi cưới Vu An Thanh, là ý của hoàng đế, thích nàng ta cũng vậy sao?" Đỗ Thư Dao hỏi.
Hồng Luân khom lưng: "Vâng, vương phi."
Hồng Luân nói: "Hôm nay từ biệt, có lẽ mai này không có cơ hội gặp lại, vương phi ơn đức to lớn, Hồng Luân vẫn luôn nhớ mãi trong lòng."
"Sau này vương phi nhất định sẽ phú quý không gì bằng." Hồng Luân dập đầu thật sâu: "Nếu mai này vương phi có chỗ nào cần đến nô tài, cứ cầm thẻ trúc này đến lầu Thẩm Nguyên đưa cho bất kỳ ai là được."
Đỗ Thư Dao nhận, nhưng cũng không yên lòng, cũng không nghe lọt cái gì cao quý không tả nổi, chỉ nói: "Ta nhớ bệ hạ đã đưa ngươi cho ta, tại sao bây giờ lại phải quay về."
Hồng Luân khựng lại, vẻ mặt hơi thay đổi: "Là nô tài không có phúc tiếp tục phục vụ vương phi."
Là hắn ta khống chế toàn bộ tin tức trong toàn bộ Hoàng Thành, trừ hắn ta ra, lầu Thẩm Nguyên không còn ai có thể phụ trách được.
Nhưng mà hắn ta biết quá nhiều bí mật, hoàng đế quả thật không thể thật sự ban hắn ta cho ai.
Ngược lại hắn ta đi rồi, mới là điều tốt nhất với vương phi.
"Nô tài có một câu." Cuối cùng Hồng Luân cũng nói ra một câu không nên nói: "Nô tài đi rồi, trong vương phủ mới hoàn toàn nằm trong quyền khống chế của vương gia và vương phi."
Hoàng đế đã hoàn toàn tin tưởng Thái Bình Vương và Thái Bình Vương phi, từ nay về sau, bất kể là ở lại Hoàng Thành, hoặc là đi đến đất phong, thậm chí là con đường một bước lên trời, cũng sẽ không còn ai đối nghịch với vương phủ nữa.
Đỗ Thư Dao chỉ thản nhiên gật đầu, cuộc sống có người giám thị hay không, với nàng mà nói, cũng không khác nhau lắm.

Có điều khi Hồng Luân bước ra ngoài, Đỗ Thư Dao hỏi hắn ta: "Ngươi thích Vu An Thanh sao?"
Bước chân Hồng Luân hơi khựng lại, không trả lời thẳng, mà chỉ xoay người khom lưng lần nữa, cúi người nói: "Thế gian này, nô tài chưa từng thấy đôi phu thê nào như vương phi và vương gia, nô tài mong vương phi và vương gia, bạc đầu không rời, cả đời bình an sung sướng."
Thích và không thích, không phải những điều mà nô tài bọn họ có thể lựa chọn được.
Xe của Hồng Luân và Vu An Thanh đã đi rồi, Đỗ Thư Dao vẫn đứng rất lâu ở cửa nhỏ, cuối cùng bẻ gãy một cành cây trong tay, vừa lắc vừa đi về.
Sáng nay Thái Bình Vương đã vào cung, Đỗ Thư Dao cũng không hỏi hắn rốt cuộc vào làm gì, ở chỗ rẽ trên đường nhỏ, ánh mặt trời trước mặt nàng đột nhiên bị một bóng đen ngăn lại.
Đỗ Thư Dao ngẩng đầu, nhìn thấy Nhật Thực.
"Vương phi có tâm sự sao?" Nhật Thực hỏi.

Đỗ Thư Dao lắc đầu, vượt qua hắn ta định đi, nhưng mà Nhật Thực đột nhiên nắm chặt Đỗ Thư Dao, dùng một động tác có thể nói là xúc phạm, nắm chặt Đỗ Thư Dao.
Đỗ Thư Dao nhíu mày, đang định giãy giụa, nhưng Nhật Thực nhanh chóng nói: "Nô tài cũng bị điều đi rồi, sẽ có rất nhiều người mới được đưa vào vương phủ, bọn họ đều là những người mới vừa từ doanh trại tử sĩ bước ra, vương phi và vương gia sẽ trở thành chủ nhân duy nhất của bọn họ."
Đỗ Thư Dao sững sờ, Nhật Thực hơi cúi người, kề sát vào nàng nói tiếp: "Trước đây là nô tài bị ám ảnh, bây giờ vẫn say đắm không thay đổi, nhưng nô tài lại thấy vương phi ngày ngày rầu rĩ không vui, muốn giúp vương phi mở lòng một lần nữa."
Ngày đó, trong sân không một bóng người, Nhật Thực lại nghe thấy những lời Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương nói với nhau.
Hắn ta còn từng mừng thầm, có lẽ vương phi thật sự thích hắn ta.
Nhưng nàng rầu rĩ không vui, lâu như vậy cũng chưa từng liếc nhìn hắn ta một cái, Nhật Thực làm sao không biết, tất cả chẳng qua chỉ là hắn ta mơ mộng hão huyền thôi.
Nhưng hắn ta không hối hận, hắn ta yêu say đắm người con gái tốt nhất trên đời này, chưa bao giờ coi thường hắn ta vì thân phận của hắn ta, thậm chí hắn ta nhiều lần xúc phạm, nàng cũng chưa từng giáng tội, càng không nói những lời quyết liệt khiến hắn ta cảm thấy nhục nhã lùi bước, chỉ muốn hắn ta lâu ngày hiểu được, từ trước đến nay nàng vẫn không có ý gì với hắn ta.
Thậm chí Nhật Thực còn không sinh ra chút oán hận nào vì niềm yêu thích không chút hy vọng nào này, mặc dù có, cũng nhanh chóng tan biến.
Đã từng yêu một người dịu dàng, mới biết trên đời này tình cảm chân thành quý giá đến mức độ nào.
"Trước tiên ngươi buông ta ra đã." Đỗ Thư Dao đầy bả vai Nhật Thực.
Nhật Thực lại đột nhiên nghiêng đầu, từ phía xa nhìn giống như đang hôn Đỗ Thư Dao, nhưng thực ra chỉ là động tác giả, đồng thời nói: "Vương phi, cuộc đời ngắn ngủi, đừng để trở ngại trước mắt ngăn cản, phải sớm nhận ra mới được."
Sau khi hắn ta nói xong, vẫn duy trì tư thế này, khống chế sự giãy giụa của Đỗ Thư Dao, sau khi khẳng định bóng người phía xa đã hoàn toàn biến mất, mới thả Đỗ Thư Dao ra.
Trên mặt Đỗ Thư Dao vẫn xuất hiện vẻ tức giận, Nhật Thực lại đột nhiên quỳ xuống, nặng nề dập đầu với nàng ba cái.
Khi từ biệt nói: "Nô tài mong vương phi, năm tháng yên vui, trẻ mãi không già."
Sau khi nói xong, hắn ta thoải mái cười, mũi chân nhấn xuống, nhanh chóng biến mất trước mặt Đỗ Thư Dao.
Hôm nay là một ngày chia cách, Đỗ Thư Dao nhìn về phía Nhật Thực biến mật, vốn dĩ cũng không để ý chuyện này lắm, nhưng lại đột nhiên sinh ra cảm xúc hoảng hốt khó tả.
Loại hoảng hốt này đột nhiên vọt đến đỉnh cao, khi nàng đi qua hành lang lượn vòng nhìn thấy Thái Bình Vương đang cho cá chép ăn.
Liệu sẽ có một ngày, nàng và Thái Bình Vương, cũng sẽ mãi mãi không còn được gặp lại nhau nữa không?
Trong lòng Đỗ Thư Dao chấn động dữ dội, bước nhanh chạy về phía hắn.