Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ

Chương 50: Không Được Nói!




"Ngươi nói cái gì?" Đỗ Thư Dao vừa mới tỉnh ngủ, tinh thần còn chưa tỉnh táo lắm, nghe thấy Thái Bình Vương nói như vậy, còn cho rằng lỗ tai mình bị làm sao rồi.
Có ai lại muốn thiến mình cơ chứ?
"Nàng thiến ta đi." Thái Bình Vương nói: "Ngày hôm qua ta đã hỏi mấy người dạy dỗ ta trong vương phủ rồi, ta hỏi họ tại sao khi một người ở bên cạnh một người khác, lại luôn muốn làm chuyện đó."
Thái Bình Vương nói: "Bọn họ nói với ta, cách giải quyết nhanh nhất, chính là thiến."
Thái Bình Vương không nói gì, lúc hắn hỏi là hỏi người ta: "Nếu có người đối với vương phi như vậy, phải xử lý thế nào."
Những người kia đương nhiên đề nghị Thái Bình Vương giết người, Thái Bình Vương lại hỏi không có cách giải quyết khác sao, những người đó nói với hắn thiến là triệt để nhất.
Lúc này Đỗ Thư Dao nghe hiểu rồi, nhưng nàng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Thái Bình Vương, một lát sau đưa tay sờ đầu hắn, không sốt.
Lúc muốn rút lại lại bị Thái Bình Vương giữ chặt, dán lên mặt mình.
"Dao Dao, thiến ta đi, như vậy ta sẽ không như vậy nữa, cũng sẽ không muốn nữa." Thái Bình Vương tha thiết nhìn Đỗ Thư Dao: "Như vậy ta có thể ngủ cùng nàng rồi."
Đỗ Thư Dao cũng không phải chưa từng nghĩ đến, nàng không chỉ một lần nghĩ đến, thậm chí nếu đám người Nhật Thực không xuất hiện, một thời gian nữa Đỗ Thư Dao có lẽ thật sự xem xét chuyện này.
Đáng tiếc Nhật Thực tìm đến, bọn họ hoàn toàn không thoát khỏi lòng bàn tay của hoàng đế, ngay dưới mí mắt hoàng đế, lại thiến đứa nhi tử hoàng đế yêu thương...
Đỗ Thư Dao chỉ nghĩ đến thôi đã sợ run cả người, cười khổ nói: "Nếu ta thiến ngươi, hoàng thượng cũng sẽ thiến ta, thiến từ cổ trở xuống, ngươi có hiểu không?"
Thái Bình Vương có phần nghe không hiểu, Đỗ Thư Dao lắc đầu cũng không giải thích thêm nữa: "Đừng quấy, ta phải dậy rồi."
Nàng rút tay lại, mặc quần áo xuống đất, nói với Thái Bình Vương: "Đêm qua ngươi không ngủ thì bây giờ ngủ bù đi, hoặc là ăn sáng xong hãy ngủ tiếp."
Lúc này nàng không dễ dàng bị nước mắt của Thái Bình Vương làm cho dao động nữa, dù sao đối với Đỗ Thư Dao, chuyện Thái Bình Vương có dục vọng với nàng cũng là một cú sốc quá lớn.
Nhất thời nàng thật sự không thể nào chấp nhận được, nàng có thể dùng lập trường của một chủ nhân giúp đỡ chó của mình giải quyết một số vấn đề trong một số tình huống đặc biệt, nhưng điều kiện đầu tiên là nó nhất định phải là chó của nàng, có phần không biết làm thế nào khi hắn biến thành người, không thể đi gây họa cho nàng gái khác.
Nhưng nếu muốn nàng và chó của nàng...
Đỗ Thư Dao giật mình, tuy rằng Thái Bình Vương bây giờ đã không khác gì người bình thường, nhưng cho đến bây giờ Đỗ Thư Dao chưa từng nghĩ đến nàng và Thái Bình Vương sẽ có gì đó.
Chuyện này trở thành vấn đề quan trọng giữa hai người, từ ngày hôm đó Đỗ Thư Dao không chịu nằm cùng giường với Thái Bình Vương nữa, ngày thường cũng không chịu quá mức thân thiết với hắn, ngay cả cùng ăn cơm cũng phải ngồi đối diện.
Gần như ngày nào Thái Bình Vương cũng ngồi xổm cạnh phòng của Đỗ Thư Dao, trắng đêm không ngủ, Đỗ Thư Dao thỉnh thoảng tỉnh lại giữa đêm, nhìn thấy Thái Bình Vương cũng sẽ đau lòng, nhưng mỗi lần nàng định vén chăn cho hắn lên, lại nhớ đến cảm giác vô số lần Thái Bình Vương ở trong tay nàng, thậm chí ở trên người nàng giải quyết, Đỗ Thư Dao đã cảm thấy như có kiến bò toàn thân.
Nhưng mà ngày thường Đỗ Thư Dao cũng không cố tình xa lánh Thái Bình Vương, mỗi lần như vậy đều khiến Thái Bình Vương cảm thấy Đỗ Thư Dao đã tha thứ cho hắn, nhưng đến buổi tối Đỗ Thư Dao vẫn không nể tình chút nào đuổi hắn ra ngoài.


Mà trong hoàng cung, hoàng đế vẫn chưa gọi Đỗ Thư Dao vào gặp, chỉ phái Hỉ Nhạc đến thưởng một số thứ.
Có thứ cho Đỗ Thư Dao cũng có thứ cho Vu An Thành, tâm trạng nơm nớp lo sợ của Đỗ Thư Dao cũng từ từ bình tĩnh lại.
Tóm lại nếu hoàng đế đã thưởng nàng thì không đến nỗi thật sự muốn trừng phạt nàng, nhưng ngược lại Vu An Thanh khiến Đỗ Thư Dao hơi bất ngờ, nàng ta cực kỳ có phép tắc thành thật, phép tắc đến mức mỗi lần nhìn thấy Đỗ Thư Dao thậm chí còn đi vòng qua.
Nàng ta càng không có bất kỳ ý đồ gì lướt qua trước mặt Thái Bình Vương để tìm cảm giác tồn tại, Đỗ Thư Dao vẫn cảm thấy khó hiểu vì chuyện này, cố tình bảo Tam Hồng phái một nha đầu khá lanh lợi theo dõi nàng ta, sợ Vu An Thanh đang âm mưu chuyện gì, muốn gây ra chuyện ầm ĩ.
Có điều Đỗ Thư Dao trông chừng thật sự đã phát hiện ra vấn đề, có một lần nha đầu lén lút báo lại, nói Vu An Thanh không an phận, muốn Đỗ Thư Dao dẫn người đến bắt.
Đó là một buổi trưa, khi đó Đỗ Thư Dao đang nói chuyện đạo lý với Thái Bình Vương, nói không thể ngủ cùng nhau là không thể ngủ cùng nhau, Thái Bình Vương cầu xin thế nào, rơi bao nhiêu nước mắt cũng không được.
Khi nha đầu kia báo lại, nói muốn vương phi dẫn người đi bắt, Đỗ Thư Dao quả thật dẫn người đi, nhưng nàng cũng không thật sự sát khí ngút trời đi bắt ai, mà chỉ ở trong thiên viện hiếm ai lui tới trong vương phủ, thấy Vu An Thanh ngại ngùng đưa một chiếc khăn tay cho một người, khẽ nói: "Ta chưa từng học thêu thùa cho tử tế, đây là ta... Đây là lần đầu tiên ta thêu thứ gì đó, tặng ngươi."

Đỗ Thư Dao mở to hai mắt, nàng cũng không ngờ, Vu An Thanh lại có một mặt dịu dàng như vậy, trong ấn tượng của Đỗ Thư Dao, Vu An Thanh vẫn luôn là cô nương đanh đá điêu ngoa mạnh mẽ, ăn mặc chẳng sao, ngang ngược không nói đạo lý.
Nhưng giờ phút này, nàng ta dùng ngón tay mảnh khảnh vén sợi tóc tán loại của mình ra sau tai, vẻ mặt thẹn thùng nhìn người trước mặt, dáng vẻ muốn nói lại thôi này thật sự cũng có mấy phần rung động lòng người.
Chẳng qua sau khi Đỗ Thư Dao nhìn thấy người đứng trước mặt Vu An Thanh, ánh mắt trừng to như suýt nữa rơi ra khỏi hốc mắt.
Thế mà lại là Hồng Luân!
Thảo nào!
Trong lòng Đỗ Thư Dao nổ bùm bụp thành một chuỗi như dây pháo, thảo nào Vu An Thanh vẫn luôn thành thật như vậy, không đến trước mặt nàng gây chuyện, lại còn cách thật xa người phu quân trên danh nghĩa của nàng ta là Thái Bình Vương, không hề đến gần.
Trước đây Đỗ Thư Dao còn tưởng rằng có lẽ trong lòng Vu An Thanh bị ám ảnh, dù sao Thái Bình Vương đã từng dùng nắm đấm nói chuyện với nàng ta.
Nhưng bây giờ xem ra, nào phải là trong lòng bị ám ảnh, mà là trong lòng có người khác!
Thảo nào giọng điệu của nha đầu theo dõi Vu An Thanh cả ngày lại cực kỳ cẩn thận như vậy, muốn Đỗ Thư Dao dẫn người đi bắt, nghĩ lâu như vậy là muốn nàng bắt kẻ ngoại tình!
Có điều Đỗ Thư Dao cũng không bảo người đứng sau xông ra, mà chỉ ở trong góc nhỏ này nhìn hai người cách đó không xa.
Ánh mắt Hồng Luân dường như nhìn về phía này, võ nghệ hắn ta khá cao, đương nhiên nghe thấy chỗ này rất nhiều tiếng người, hắn ta không nhận khăn tay của Vu An Thanh mà quỳ xuống hướng về phía Đỗ Thư Dao.
"Xin vương phi ban cho nô tài tội chết!" Hồng Luân rút một con dao găm ra cầm trên tay.
Vu An Thanh sửng sốt một lát, đột nhiên nhận ra chuyện gì, nàng ta cũng biết chút võ nghệ, chẳng qua khi đối mặt người trong lòng giác quan của nàng ta không còn nhạy bén nữa, trong lòng bối rối cũng không nhận ra có người đến gần.

Sau khi phản ứng lại, sắc mặt Vu An Thanh xoẹt một cái trắng bệch, ngay cả màu môi cũng nhạt đi hai phần, nàng ta nắm chặt khăn tay, toàn thân co rúm, Đỗ Thư Dao vốn còn định xem kịch hay, thấy thế này không giấu được nữa rồi, không còn cách nào khác đành phải ra khỏi góc tốc.
Một đám người đi theo sau nàng, những người kia không biết suy nghĩ trong lòng Đỗ Thư Dao, tất cả đều có sắc mặt lạnh lùng, thậm chí có người còn rút kiếm dài ra khỏi vỏ.
Vu An Thanh bịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hồng Luân, sau đó nước mắt lã chã rơi xuống, nói với Đỗ Thư Dao: "Không liên quan gì đến Hồng Luân, là ta! Là ta ép hắn ta gặp mặt ta! Là ta thích hắn ta! Là ta... Là ta không tuân theo chuẩn mực phụ nữ, xin vương phi tùy ý xử trí!"
Vu An Thanh bò về phía Đỗ Thư Dao hai bước, nắm mắt cá chân Đỗ Thư Dao: "Vương phi, tất cả chuyện này đều không liên quan đến Hồng Luân, là ta ép buộc, là ta..."
"Ngươi đứng dậy trước đã." Đỗ Thư Dao cúi đầu nhìn Vu An Thanh, đối với chuyện Vu An Thanh xúc phạm nàng trước đây, Đỗ Thư Dao cho rằng đã trôi qua lâu rồi, nàng hoàn toàn không có bất kỳ ý định gì muốn bỏ đá xuống giếng, nắm nhược điểm người khác để đẩy người ta vào chỗ chết.
Thái Bình Vương không thể mang lại hạnh phúc cho một cô ngương, vì trong mắt Đỗ Thư Dao, bây giờ Thái Bình Vương vẫn chưa tính là người đúng nghĩa.
Vu An Thanh thích Hồng Luân, thậm chí gặp hắn ta riêng tư, còn tặng hắn ta khăn thêu, đây đúng là không tuân thủ chuẩn mực phụ nữ, đúng là tội lớn.
Nhưng trong vương phủ này, Thái Bình Vương không quan tâm mọi chuyện, người duy nhất quản lý chính là Đỗ Thư Dao, nàng hoàn toàn không cảm thấy Vu An Thanh đang phạm phải tội gì quá lớn không thể tha thứ được.
Cuộc hôn nhân này vốn là để giữ mạng, hẳn là khi Vu Hưng Hoài đưa Vu An Thanh vào vương phủ cũng đã từng dặn dò nàng ta cẩn tận phải giữ mạng trong vương phủ như thế nào.
Nàng ta chưa từng xuất hiện trước mắt nàng làm chướng mắt, không có ý đồ đi trêu chọc Thái Bình Vương, điều này đã đủ rồi.
Về phần Hồng Luân...
Nàng coi như không thấy được.
Có lẽ sau khi sóng gió này qua đi, nếu Vu An Thanh muốn ly hôn, Đỗ Thư Dao sẽ bảo Thái Bình Vương cho nàng ta một tờ giấy ly hôn là được.
"Ta bảo ngươi đứng dậy trước đã!" Đỗ Thư Dao nói to hơn nữa, lại quay sang Hồng Luân nói: "Cất dao găm của ngươi đi, cũng đứng dậy!"

Hồng Luân chần chừ liếc nhìn Đỗ Thư Dao một cái, chậm rãi đứng dậy, hắn ta biết rõ vương phi lương thiện, nhưng mà chuyện như thế này...
Mặc dù không phải ý định ban đầu của hắn ta, nhưng hắn ta thật ra có thể không đến.
Vu An Thanh cũng khóc nức nở đứng dậy, nàng ta thật sự nhìn Đỗ Thư Dao, nắm chặt ống tay áo Đỗ Thư Dao, lúc này thật sự giống như tiểu cô nương, cầu xin lòng thương hại của Đỗ Thư Dao.
Đỗ Thư Dao lại nói với những người đứng sau: "Tất cả các ngươi giải tán đi."
Người cầm đầu đã rút kiếm dài ra khỏi vỏ, chính là Nhật Thực.
Hắn ta nghe thấy Đỗ Thư Dao nói vậy, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, có phần khó mà tin nổi.

Điều này rõ ràng là muốn tha cho Hồng Luân, cùng với vị trắc phi này... Từ trước đến nay Nhật Thực vẫn luôn biết vương phi này là người tốt nhất thế gian, nhưng nếu chuyện này mà cũng có thể tha thứ, vậy hắn ta...
Trái tim Nhật Thực điên cuồng nhảy loạn.
Hắn ta gần như sôi trào nhìn chằm chằm gáy Đỗ Thư Dao, một lát sau lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, cất kiếm dài vào vỏ, xoay người biến mất ngay tại chỗ.
Đỗ Thư Dao nhìn Vu An Thanh vẫn đang khóc, lại nhìn Hồng Luân: "Các ngươi cần phải làm gì thì đi làm cái đó đi."
Hồng Luân và Vu An Thanh lại đứng yên không hề nhúc nhích, không biết Đỗ Thư Dao nói vậy có ý gì, chẳng lẽ thật sự không truy cứu sao?
Đỗ Thư Dao dứt khoát nói thẳng: "Tại sao ngươi kết hôn với vương gia, trong lòng ngươi cũng hiểu rõ, ngày đó kết hôn cũng chẳng phải vương gia, cuộc hôn nhân này cũng chỉ là tạm thời."
"Ca ca ngươi tốn hết công sức đưa ngươi vào vương phủ, là muốn bảo vệ tính mạng của ngươi, ta không có ý làm khó ngươi." Đỗ Thư Dao nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ bừng của Vu An Thanh: "Nếu ngươi thích Hồng Luân, Hồng Luân cũng có tình cảm với ngươi."
Hồng Luân nhìn sang, môi giật giật như muốn nói gì, Đỗ Thư Dao giơ tay ngăn lại, ngăn những gì hắn ta định nói.
Đỗ Thư Dao nói: "Đợi cho sóng gió này qua đi, ta sẽ bảo vương gia viết giấy hòa ly cho ngươi, đến lúc đó phải lựa chọn thế nào, phải dựa vào chính các ngươi rồi."
Vu An Thanh lại quỳ xuống đất lần nữa, lần này là thật lòng thật dạ, vì nàng ta quỳ bịch một tiếng, âm thanh to đến mức khiến Đỗ Thư Dao nghi ngờ đầu gối nàng ta có quỳ đến mức gãy xương luôn không.
"Cảm ơn vương phi! Vương phi ơn đức lớn, cả đời Vu An Thanh không bao giờ quên!"
Đỗ Thư Dao bị nàng ta dọa cho sợ hết hồn, nhìn Hồng Luân một cái, Hồng Luân... Hoàn toàn đỏ bừng luôn.
Đỗ Thư Dao đi trước để lại thời gian cho hai người họ nói chuyến, rất rõ ràng Hồng Luân cũng có ý, nếu không hắn ta một thân võ nghệ cùng với địa vị trong Hoàng Thành, một cô nương gặp nạn, dựa vào việc làm trắc phi của người ta để giữ mạng, làm sao có thể đe dọa được hắn ta chứ?
Giúp người đạt thành nguyện vọng như thế này, Đỗ Thư Dao cũng không keo kiệt, vừa có thể tháo gỡ được phiền toái Vu An Thanh, vừa có thể làm cho đại quản gia Hồng Luân này cầu được ước thấy càng trung thành với nàng hơn nữa, cớ sao không làm?
Có điều đợi đến khi Đỗ Thư Dao dẫn Thái Bình Vương quay về sân của bọn họ, Thái Bình Vương đứng sau lưng Đỗ Thư Dao, đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Bọn họ thích nhau sao?" Thái Bình Vương nói: "Đó là thích đúng không."
Bằng lòng chết vì đối phương, bằng lòng gỡ tội cho đối phương trước tiên, bằng lòng bên cạnh đối phương.
Đây là thích giữa nam và nữ.
Đỗ Thư Dao quay đầu nhìn về phía Thái Bình Vương, bắt gặp đôi mắt không cần giải thích đã hiểu rõ của hắn ta, đột nhiên có phần sợ hãi.
Thái Bình Vương giật giật môi, Đỗ Thư Dao nhận ra hắn định nói gì lập tức quát to: "Không được nói!"