Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 5 - Chương 183




Trans: Cyane

Dưới làn sương mù trắng như sương khói, cái bục hình vuông đang dần nhô lên.

Mảnh hình vuông nhỏ trong tầm nhìn của Vân Sâm ngày càng lớn hơn, sau khi nhô lên khỏi mặt đất một khoảng nhất định thì ngừng chuyển động.

Các lối đi trên tường đá của không gian dưới lòng đất xung quanh cái bục hình vuông đã có một số thay đổi, hang động dày đặc như tổ ong tổ kiến từ từ mở rộng rồi co lại từng cái một như đang thở.

Vân Sâm chỉ nhìn thoáng qua khung cảnh dưới lòng đất.

Sau khi xác nhận rằng Hoa Đình có thể mở các lối đi dưới lòng đất, Thần Kinh đã yêu cầu Hoa Đình sửa chữa các tòa nhà dân cư để phù hợp với mật độ dân cư đông đúc trước.

Trong khoảng thời gian này, một số người từ Thần Kinh đến vây quanh hang động do Hoa Đình mở ra, họ đặt nhiều thiết bị xung quanh cửa vào để quan sát địa hình hang động.

Họ vẽ bản đồ địa hình dưới lòng đất có thể quan sát được trong hang động và đánh số từng lối đi.

Con số vượt quá 20.000.

Sau khi vượt qua chu kỳ tiếp theo của Mẹ Quỷ, Hoa Đình chào đón một đội thăm dò Tổ Quỷ gồm gần 10.000 người, lập tức khôi phục lại rất nhiều hơi thở của con người cho tòa thành trống trải.

Trên thực tế, những người đã di chuyển từ Hoa Đình đến các tòa thành khác đang có kế hoạch quay trở lại trong thời gian tới, nhưng hiện tại việc di dời quy mô lớn cần phải được xem xét và kiểm tra.

Sau khi mọi thứ được thông qua, người và vật tư tiêu thụ tương ứng sẽ được gửi đi ngay lập tức.

Sau khi đội hành động đến, Bùi Sinh Âm đã đặc biệt giải thích lý do cho Vân Sâm hiểu, để tránh một vài hiểu lầm kỳ lạ và không cần thiết như “họ cố tình trì hoãn và không chịu trả người”.

Tất cả thành viên của đội hành động đều được phân về ký túc xá tương ứng, tổng phụ trách Tô Long Huy tìm tới Vân Sâm và giải thích tình hình.

Bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, nhất là về đêm, đứng ở bên ngoài đã cảm thấy tay chân lạnh buốt, Vân Sâm liền mời mấy người bọn họ vào trong nhà.

Tô Long Huy mặc chiến phục, dáng người cao lớn, nước da ngăm đen, đôi mắt sáng hơn những người đàn ông trung niên bình thường.

Đằng sau ông ấy là hai thanh niên hoàn toàn im lặng, mặc đồng phục chiến đấu giống ông ấy.

Tô Long Huy nói: “Chào đồng chí Tiểu Vân, tôi đã nghe rất nhiều về đồng chí thông qua tiểu đoàn trưởng Trương. Đồng chí là một đồng chí tài giỏi!”

Vân Sâm rất ngạc nhiên.

Tô Long Huy nói: “Mấy ngày trước tôi đã đi đến Trung Châu.”

Lúc này Vân Sâm mới ý thức được tiểu đoàn trưởng Trương mà Tô Long Huy nhắc đến chính là chú Trương Vĩnh Phúc, cô nói: “Chào chú…”

Tô Long Huy cũng là thành viên của đoàn quân 312 bảo vệ cuộc di tản của con người khỏi Hoa Đình trước tận thế, là đồng đội với Trương Vĩnh Phúc, có chức vụ cao hơn Trương Vĩnh Phúc.

Khi đó, Trương Vĩnh Phúc và những người khác ở lại để thu hút ma quỷ để bảo vệ đội của Tô Long Huy rút lui, họ cũng thành công hộ tống những người còn lại đến khu vực an toàn.

Nhưng đợi đến khi họ đi giải cứu Trương Vĩnh Phúc và những người khác thì lại không tìm thấy ai.

Cấp trên ra lệnh cho họ rút lui, Tô Long Huy cho rằng Trương Vĩnh Phúc và những người khác đã tử trận.

Sau khi làm lễ truy điệu cho họ ở Thần Kinh xong, Tô Long Huy không hề quên những kỷ niệm khi ông ấy và Trương Vĩnh Phúc cùng nhau đi làm nhiệm vụ trong quân đội, đối phương đã cho ông ấy xem bức ảnh của vị hôn thê được khâu trên mũ của mình.

Có quá nhiều thương vong trong ngày tận thế, những hạn chế của ý thức tòa thành và độ bao phủ của hơi thở tòa thành, cùng với hạn chế của việc liên lạc và giao thông đã khiến khu hành chính của Cửu Châu không còn tồn tại.

Với sự xuất hiện của khái niệm tòa thành mới, khái niệm về Quân đội Cửu Châu đã dần phai nhạt, con người trong ngày tận thế dường như không còn cần đến sự bảo vệ của họ nữa.

Tô Long Huy không còn được giao nhiệm vụ nữa nên bắt đầu làm những việc trước đây không có thời gian làm.

Trong mười năm qua, ông ấy đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nhiều đồng đội đã khuất, bao gồm mở sổ tiết kiệm để cưới vợ cho Hoàng Hưng, tìm được vị hôn thê của Trương Vĩnh Phúc và chăm sóc bà ấy thật chu đáo như người nhà…

Sau này Thần Kinh thành lập quân đội, ông ấy đã chủ động xin gia nhập, sau khi nhập ngũ đến biên giới thực hiện nhiệm vụ, trong lòng ông ấy biết rõ, mạng sống của mình chỉ có thể cống hiến cho quốc gia.

Sau khi tái gia nhập quân đội, Tô Long Huy đã cố tình quên đi quá khứ.

Không ngờ Trương Vĩnh Phúc và những người khác vẫn còn sống, sau khi Tô Long Huy biết được tin này, ông ấy đã lập tức xin nghỉ phép và đến Trung Châu vài ngày.

Ông ấy đưa cho Hoàng Hưng số tiền hơn 10,000 tệ mà mình đã tiết kiệm được, mặc dù tiền giấy trước đó đều vô dụng ở ngày tận thế nhưng Trương Vĩnh Phúc rất vui mừng khi gặp lại vị hôn thê của mình, họ vẫn luôn nhớ về nhau.

Tô Long Huy nói được nửa chừng, vẻ mặt xấu hổ: “Xin lỗi, tôi nói nhiều quá, đừng bận tâm, sẽ không trì hoãn công việc đâu.”

Vân Sâm không để ý, ngược lại cô rất vui khi nghe thấy tin tức của chú Vĩnh Phúc và những người khác.

Bầu trời bên ngoài ngôi nhà tối đen, đêm nay cũng không phải là ngày Mẹ Quỷ xuất hiện, sau khi Phá Vỡ Mây Mù và Người Câu Khói Sóng được tài năng của Bảo Châu tăng cường thì có thể ngăn cản cảm nhận của ma quỷ ở trạng thái bình thường khỏi các loại âm thanh.

Trong bốn ngày sau khi Mẹ Quỷ xuất hiện, người dân trong tòa thành có thể làm những việc bình thường vào ban đêm, nhưng họ không thể gây ra quá nhiều tiếng động, chẳng hạn như đột nhiên đốt pháo và những việc khác mà người bình thường không thể làm.

Vân Sâm ấn nút bật đèn, bóng đèn trên đầu cô lóe lên hai lần rồi phát ra ánh sáng vàng ấm áp.

Tô Long Huy giải thích kế hoạch lần này cho cô.

Tổng số người trong đội hành động là hơn 9.000 người, do tính chất đặc biệt của ma quỷ và số lượng lối đi cần khám phá trong Tổ Quỷ nên mọi người sẽ không hành động chung mà sẽ chia ra thành từng nhóm ba hoặc năm người.

Trong đó, nhóm ba người có số lượng đông nhất.

Mỗi nhóm sẽ được cấp một thiết bị “bộ đàm hiệu Trà” do Trà Phủ đặc biệt chế tạo, sẽ không bị nhiễu bởi từ trường đặc biệt của ma quỷ như các thiết bị liên lạc điện tử thông thường.

Bộ đàm hiệu Trà trong nhóm chỉ có thể liên lạc một chiều với bộ đàm trong tay Tô Long Huy, chỉ có Tô Long Huy mới có thể kết nối với tất cả các bộ đàm khác.

Bộ đàm sẽ được sử dụng để thông báo các tình huống đặc biệt cũng như thời gian mặt trời mọc và mặt trời lặn hàng ngày.

Vân Sâm nghe đến nửa câu sau, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Tô Long Huy giải thích cho cô: “Ngay từ đầu tôi đã nói, lần hành động này rất đặc biệt.”

Rất nhiều người đã tham gia vào chiến dịch lần này, trong đó có ông ấy với tư cách là tổng chỉ huy, tuy nhiên chiến dịch này không phải là một chiến dịch thống nhất mà là mỗi nhóm hoạt động tự do với mục tiêu tìm kiếm “Mảnh vỡ tượng Cửu Châu” và “Thông tin hữu ích trong Tổ Quỷ”.

Tô Long Huy đóng vai trò tích hợp thông tin và kiểm soát phạm vi rộng lớn.

Khi Tô Long Huy nói đến đây, ông ấy quét mắt nhìn quanh phòng và chú ý đến dây leo đang nằm trên đầu gối của Vân Sâm.

“Điều rắc rối trong việc tự do hành động chính là Hoa Đình, trách nhiệm của cậu sẽ lớn hơn.”

Mặc dù Hoa Đình mới đạt đến tòa thành trung bình cách đây không lâu, nhưng mỗi ngày anh đều được Vân Sâm và Hạ Phong Niên truyền rất nhiều năng lượng, chắc hai ngày nữa anh sẽ có thể đạt đến tòa thành lớn.

Khi anh đạt đến tòa thành lớn, dây leo của anh sẽ có thể vươn tới tất cả các lối đi dưới lòng đất.

Khi mỗi thành viên trong nhóm muốn quay lại, họ sẽ thông báo cho Hoa Đình thông qua một tín hiệu đặc biệt do Trà Phủ thiết lập trên hệ thống bộ đàm, Hoa Đình cần phải đưa họ trở lại mặt đất kịp thời.

Hoa Đình nói với giọng trong trẻo: “Không sao, chuyện nhỏ thôi.”

Đây là lần đầu tiên Tô Long Huy tiếp xúc với Hoa Đình, khi nghe thấy giọng nói của Hoa Đình, ông ấy không khỏi kinh ngạc.

Ông ấy nhìn đi nhìn lại dây leo, chỉ thiếu điều muốn hỏi thẳng “Đây thực sự là Hoa Đình à?”.

Vân Sâm không khỏi tò mò hỏi: “Có chỗ nào không bình thường ạ?”

“Không có gì.” Tô Long Huy do dự một lát, trong việc riêng thì ông ấy là người thẳng thắn, không thích giấu diếm, ông ấy liền nói: “Giọng Hoa Đình hóa ra như thế này, nghe rất bình thường.”

Bây giờ ngay cả Hoa Đình cũng tò mò, bình thường là thế nào?

“Đây cũng là do lúc tôi ở Trung Châu, lão Trương luôn lải nhải bên tai tôi về Hoa Đình.”

Tô Long Huy vô tình bán đứng đồng đội cũ của mình: “Lão Trương nói rằng Hoa Đình là một người sợ vợ, ngày nào cũng khóc hu hu, ngày nào cũng rụng tóc sớm muộn gì cũng sẽ bị hói. Trong số các ý thức tòa thành thì cậu ấy là một kiểu người đặc biệt thú vị và vô cùng nhân đạo.”

Hoa Đình: “?”

Anh không nghe thấy nửa sau của lời khen, anh chỉ có thể nghe thấy những điểm mấu chốt của nửa đầu…

“Ngày nào cũng rụng tóc sớm muộn gì cũng sẽ bị hói.”

Đùa à, anh là một ý thức tòa thành thì sao có thể rụng tóc được, nói gì đến hói đầu!

Hoa Đình không hài lòng lắc lư đám lá trên dây leo.

Những chiếc lá nhỏ rớt xuống.

Hai mắt Tô Long Huy sáng lên, chỉ vào đám lá chất thành đống trên mặt đất nói: “Đây chắc chính là tóc rụng mà mỗi ngày lão Trương đều nói đến đây mà! Quả thực sau khi lá rụng thì nhánh liễu trông có vẻ hói hơn nhiều.”

Hoa Đình: “…”

Anh không bị hói! Anh cũng không phải là nhánh liễu!

Vân Sâm muốn che mặt lại, tính tình Hoa Đình luôn rất tốt, nhưng anh lại đặc biệt để ý đến việc giữ gìn vẻ bề ngoài.

Dù là hình tượng tòa thành hay hình tượng con người, anh đều rất để ý.

Lá của Hoa Đình lần lượt rơi xuống đất, thấy Tô Long Huy vẫn còn muốn chỉ vào Hoa Đình nói anh bị hói, Vân Sâm vội vàng đổi chủ đề.

“Hai người này là…?”

Vẻ mặt Tô Long Huy trở nên nghiêm khắc, giơ tay ra hiệu cho hai người luôn thẳng lưng phía sau tiến lên, nói: “Đồng chí Tiểu Vân, tạm thời quyết định đồng chí sẽ được chia vào nhóm ba người. Nếu như đồng chí đồng ý, hai người họ sẽ là đồng đội của đồng chí trong chiến dịch lần này. Đồng chí có cần đồng đội không?”

Vân Sâm theo bản năng hỏi: “Có thể không cần đồng đội được không ạ?”

Nói xong, cô cho rằng lời nói của mình không được lịch sự, liền nhìn hai người kia nói: “Hoàn cảnh của tôi khá đặc biệt.”

Hai người gật đầu hiểu ý, trước khi họ đến đây thì họ đã biết cả rồi.

Vân Sâm và Hạ Phong Niên không giống bọn họ, thuật ẩn thân chỉ có tác dụng với chính mình chứ không thể bảo vệ đồng đội.

Ngoài ra, thể chất của cô đã không còn có thể đo lường bằng các chỉ số thể chất của người bình thường nữa, cô sẽ bất tiện khi di chuyển cùng người khác.

Vân Sâm giải thích ngắn gọn tình hình, sau đó lại một lần nữa ném cho hai người họ ánh mắt không hề có ý mạo phạm.

Tô Long Huy bày tỏ đã hiểu, nói: “Không sao, tôi hiểu rồi, đồng chí cũng muốn hành động một mình.”

Từ “cũng” khiến Vân Sâm tò mò: “Có nhiều người hành động một mình ạ?”

Tô Long Huy lắc đầu: “Không nhiều đâu, bao gồm đồng chí đây thì chỉ có hai người thôi.”

Vân Sâm chớp mắt hỏi: “Người kia là ai thế ạ?”

“Lý Đỗ Quyên.” Tô Long Huy dừng một chút: “Hôm nay đồng chí ấy không tới, ngày mai mới tới.”

*

Ngày hôm sau, các máy phun nước trong tòa thành làm việc ngày đêm, mặt đất luôn có nước chảy, không khí ẩm ướt.

Không khí tràn ngập năng lượng dày đặc của tòa thành Chi Giang, biến không khí ẩm ướt ở mỗi tòa thành thành sương trắng, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo.

Từ sáng sớm, nhiều người mang túi lớn nhỏ lần lượt xuất hiện tại điểm dịch chuyển ở Hoa Đình, hầu hết đều từng sống ở Hoa Đình, đã được sơ tán trước đây, nhưng bây giờ họ đã quay trở lại.

Mọi người nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc ở điểm dịch chuyển, họ chào hỏi nhau một cách thân quen, mọi người đều thoải mái cười đùa.

Một số người vừa đến Hoa Đình đã lập tức tìm kiếm dây leo quen thuộc trong làn sương trắng, khi nhìn thấy cây xanh quen thuộc, họ vui vẻ chào hỏi rồi nói rằng họ rất nhớ Hoa Đình.

Hoa Đình được yêu thích đến mức cảm thấy kinh ngạc, hiện tại trong tòa thành không đủ người nên anh đã dùng dây leo làm thành hình người nhỏ để sắp xếp chỗ ở cho mọi người.

Không cần anh sắp xếp, Trương Vĩnh Phúc, Hoàng Hưng, Tiền Cao Phi, Ninh Như Dã, Tần Hảo Hảo và nhiều người phụ trách quản lý Hoa Đình trước đây cũng đã trở lại.

Họ tiếp nhận công việc một cách khéo léo, khi nhìn thấy Vân Sâm và Hạ Phong Niên thì còn chào hỏi hai người họ, như thể họ chưa bao giờ rời khỏi đây.

Số lượng người xuất hiện tại điểm dịch chuyển giảm dần, đám người Trương Vĩnh Phúc sau khi mệt mỏi gần cả ngày đều đã đi nghỉ.

Vân Sâm đã gặp vị hôn thê của Trương Vĩnh Phúc, hiện tại đã là vợ ông ta.

Đối phương tên là Lưu Phương, khi cười có hai má lúm đồng tiền hình quả lê vô cùng xinh đẹp, tính cách rất thân thiện.

Cô cùng mọi người trò chuyện một hồi, đội ngũ chuyên nghiên cứu Lão Vương Bát của Thần Kinh vội vàng đến tìm cô.

Sau sự hầu hạ không biết mệt mỏi của họ, không phải, sau sự nghiên cứu không biết mệt mỏi của họ, Lão Vương Bát cuối cùng cũng mở lòng với họ.

Vân Sâm tưởng Lão Vương Bát sẽ ngay lập tức nôn ra mảnh vỡ tượng Cửu Châu, nhưng ai biết kết quả mà nhà nghiên cứu của Thần Kinh tốn sức hầu hạ lại khác.

Làn sóng năng lượng trong cơ thể Lão Vương Bát không chỉ bao bọc nó mà còn bảo vệ những đứa em của nó nữa.

Nhà nghiên cứu Thần Kinh rất hào hứng khi chứng minh điều đó với Vân Sâm.

Cùng lúc đó, một người khác đã xuất hiện tại điểm dịch chuyển của Hoa Đình.

Cô ấy là một người phụ nữ mặc áo khoác và đội mũ kín mít, trông cô ấy không khác gì những người mang theo hành lý đến Hoa Đình định cư.

Nhưng nhìn khẩu súng bắn tỉa lộ ra sau lưng, có thể biết người này không phải người bình thường.

Lý Đỗ Quyên vừa đến Hoa Đình, bên tai cô ấy liền vang lên tiếng cười đùa vui đùa của rất nhiều người.

Cô ấy kéo hành lý chậm rãi bước đi, sau đó đột nhiên quay lại nhìn về phía dây leo đang hướng về phía sau lưng mình, giơ ngón trỏ đặt lên môi: “Suỵt…”

Hoa Đình dừng lại, anh muốn lập tức báo tin vui cho Vân Sâm về sự xuất hiện của chị Đỗ Quyên.

Lý Đỗ Quyên nhìn thấy dây leo biến mất trong màn sương trắng, cô ấy đến gần nguồn phát ra âm thanh trong màn sương, đứng gần đó lắng nghe cuộc trò chuyện của những người khác.

“Vẫn là Hoa Đình thoải mái hơn, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.”

“Đúng vậy, không phải những nơi khác không tốt, chỉ là bọn họ hơi nghiêm túc quá.”

“Anh được đưa đến đâu thế? Tôi ở Trà Phủ cảm thấy cũng được. Hai anh em của tòa thành đó suốt ngày chọc tức người khác.”

“Tôi đã ở…”

“Thôi bỏ đi, đừng nói những chuyện đó nữa, giống như đang soi mói các tòa thành vậy. Muốn cùng đi cúng bái không?”

“Được, đi thôi.”

Lý Đỗ Quyên nhìn bọn họ rời đi, đại khái hiểu được những người này muốn nói gì.

Toàn bộ tòa thành Hoa Đình mang đến cho mọi người cảm giác thư thái và thoải mái hơn, ở đây sẽ không cảm nhận được cảm giác khủng hoảng của ngày tận thế đang treo lơ lửng trên đầu.

Lý Đỗ Quyên không thích việc người dân ở một số tòa thành quá lo lắng, ngày nào cũng khổ sở như thể nhiệm vụ cứu thế giới hoàn toàn rơi vào tay họ, không có suy nghĩ nào khác ngoài việc cứu thế giới.

Dù trong giây tiếp theo con người có chết đi chăng nữa thì đã sao, chỉ cần làm tròn bổn phận của mình và tận hưởng cuộc sống trong thời gian còn lại là được rồi.

Tận thế thì cũng có cách sống thoải mái của tận thế, cớ gì ngày nào cũng phải treo cái khái niệm “ngày tận thế” trong đầu và trên mặt như vậy chứ?

Lý Đỗ Quyên nghe thấy tiếng nói chuyện trong nhà dọc đường đi, hiếm khi tâm trạng trở nên vui vẻ, cô ấy sải bước đi về phía trước.

Dây leo ven đường dẫn đường cho cô ấy.



Nhà nghiên cứu Thần Kinh quấn Lão Vương Bát trong tấm vải đỏ, trong ánh mắt không nói nên lời của Vân Sâm, nhà nghiên cứu kính cẩn ôm Lão Vương Bát vào lòng, dâng lên cho nó một viên thức ăn nhỏ được làm từ nhiều nguyên liệu hỗn hợp.

Một nhà nghiên cứu khác hét lên: “Lão Vương Bát, bây giờ tao sẽ đưa mày về Thần Kinh.”

Diễn xuất cũng không có ý nghĩa gì, giác quan Lão Vương Bát nhạy bén, có thật sự muốn bắt nó đi hay không thì nó sẽ cảm nhận được.

Nhà nghiên cứu không hề giả vờ, thật sự anh ta rất muốn đưa Lão Vương Bát về Thần Kinh.

Vì thế… một làn sóng không khí đột ngột xuất hiện!

Những sợi tóc trên trán Vân Sâm bị hất ngược ra sau, cô ngạc nhiên khi thấy nhà nghiên cứu đang ôm Lão Vương Bát không bị đánh bay mà vẫn an toàn ở trong làn sóng không khí.

Đây là niềm vui bất ngờ, nhưng Vân Sâm vẫn khó hiểu, các nhà nghiên cứu có thời gian khiến mọi chuyện càng phức tạp hơn, nhưng lại không có thời gian khiến Lão Vương Bát nôn mửa hay đi ẻ à?

Các nhà nghiên cứu khổ lắm chứ, sau khi Lão Vương Bát trải qua sự đối đãi như đại gia thì càng ngày càng lười chủ động nôn mửa và bài tiết, thậm chí bảo nó nôn ra thì nó cũng sẽ có khả năng di chuyển mảnh vỡ.

Đây là một chiến thuật vòng vo mà họ phải sử dụng.

Một khi Lão Vương Bát thích nghi với việc bao bọc chúng trong làn sóng không khí, khi đó bọn họ có thể hoạt động tốt hơn thông qua phản xạ có điều kiện.

Họ nói rằng ngay cả khi có nhiều người ở trong làn sóng không khí, sức phòng thủ của tấm khiên sẽ không bị suy yếu.

Sau khi nhà nghiên cứu trình diễn xong, phía sau vang lên giọng nói tán thưởng rất lớn của một người phụ nữ.

“Tốt!”

Vân Sâm nghe thấy giọng nói này, kinh ngạc quay đầu lại, cô và Hoa Đình cùng hét lên: “Chị Đỗ Quyên, đã lâu không gặp!”

Lý Đỗ Quyên tùy ý “ừ” một tiếng, cô ấy nhìn lướt qua Vân Sâm, nhìn chằm chằm con rùa có hơi quen mắt, nói: “Chiến dịch thăm dò Tổ Quỷ lần này mang nó theo cùng thì thế nào?”

Nhìn lực tấn công của làn sóng không khí đó rất lớn, sức phòng thủ cũng không tệ, có thể ngăn chặn ma quỷ, có lẽ gặp phải ma quỷ chỉ cần ném Lão Vương Bát này ra ngoài còn có thể làm thành một quả lựu đạn cực mạnh.

Dù sao bọn họ cũng phải đi tìm mảnh vỡ trong Tổ Quỷ, nếu Lão Vương Bát bị ma quỷ giải quyết để lấy ra mảnh vỡ thì bọn họ không cần lãng phí thời gian hầu hạ nữa.

Trong tay ma quỷ đã có mấy mảnh vỡ, thêm một mảnh cũng không nhiều lắm, dù sao cũng chỉ là chuyện cùng nhau tìm kiếm mà thôi.

Nhà nghiên cứu sửng sốt, cảm thấy Lý Đỗ Quyên nói có lý.

Vân Sâm và Hoa Đình rất khó xử, nếu không thì cứ nghe…

Lão Vương Bát kinh hãi nhìn chằm chằm Lý Đỗ Quyên, nó đột nhiên nhận ra sự dao động của Vân Sâm và Hoa Đình đang đóng vai trò quyết định, nó lập tức vươn cổ ra.

Ọe ọe ọe…

Nó điên cuồng nôn mửa, cố gắng nhổ ngay viên đá cứng đầu trong bụng ra để khiến một số con người có tư tưởng cực đoan không còn thèm muốn nó nữa.

Nó sớm muộn gì cũng sẽ gi3t chết tất cả những người này!