Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 5 - Chương 182




Trans: Vũ

Beta: Cyane

Hoa Đình.

Nụ hoa trên tượng thành tỏa ra ánh sáng trắng nhè nhẹ, bên ngoài hơi thở tòa thành xuất hiện một bản sao tượng thành hình bánh bao mini.

Khác với những tòa thành khác, Hoa Đình mỗi khi tách ra mỗi bản sao tượng thành thì hơi thở tòa thành của bản sao đó đều có thể liên kết với hơi thở tòa thành hiện có.

Cứ như vây, con người ở Hoa Đình không cần phải đi đến những vùng đất bị ô nhiễm không có sự bao phủ của hơi thở tòa thành nữa, di chuyển đến những nơi khác nhau trong tòa thành cũng thuận tiện hơn.

Nhưng sau khi bản sao tượng thành mới này được tách ra thì đã xảy ra thay đổi.

Hoa Đình: “… Ơ?”

Vân Sâm hỏi anh sao vậy.

Hoa Đình cảm nhận lại lần nữa, anh cảm nhận không hề sai, anh nói: “Vị trí của bản sao tượng thành mới xuất hiện ở… nửa bên kia.”

Vân Sâm kinh ngạc.



Nước sông cuồn cuộn chảy xiết không ngừng, chất lỏng ô nhiễm của đám ma quỷ làm cho đất đai trở nên cực kỳ tệ hại, nhưng nguồn nước sinh hoạt trong các tòa thành vẫn như ban đầu.

Sông Hoàng Yết chia vị trí của Hoa Đình trước đây ra làm hai, sau khi Hoa Đình mới sống lại, cấp bậc của tòa thành có tăng lên như thế nào cũng không thể nào vượt qua con sông này.

Nhưng lần này, bản sao tòa thành của anh lại xuất hiện bên bờ bên kia.

Vị trí xuất hiện là nơi bọn họ quá quen thuộc, là thư viện nơi Đất Phúc Lang Hoàn đang ở đó.

Vân Sâm, Bùi Sinh Âm và những người khác mặc giáp bảo hộ, bước đi của mọi người ai nấy đều nặng nề, phát ra tiếng kêu loảng xoảng.

Chất lỏng ma quỷ trên mặt đất như những con vật sống không biết mỏi mệt mà xông đến giáp bảo hộ của bọn họ, bọn nó sau khi không thể làm ô nhiễm vật thể kim loại thì trượt xuống ngay.

Chất lỏng ma quỷ đã từng bị bay hơi khi bị ánh sáng chiếu đến thì tùy tiện hưởng thụ ánh sáng xuyên qua lớp sương mù, không hề nhúc nhích.

Mỗi một bước đi của đám người Vân Sâm đều giống như đang dạo bước giữa đầm lầy.

Xung quanh yên tĩnh không chút tiếng động, đã không còn vật sống nữa.

Khi đến được bờ sông Hoàng Yết, tình trạng ô nhiễm mới đỡ hơn một chút.

Vật liệu xây cầu vứt chất đống hai bên bờ, Vân Sâm vung cánh tay, dấu ấn Thành Quyến Giả sau tai hơi sáng lên.

Đá bọc thép tách ra rồi hợp lại, nhanh chóng thành hình dưới sự chuyển động của năng lượng tòa thành.

Vân Sâm dẫn đầu bước lên cầu, Bùi Sinh Âm và những người khác nhanh chóng theo sau.

Bộ phận của cây cầu liên tiếp được dựng lên theo bước chân của Vân Sâm, dưới chân là nước sông đang cuồn cuộn gào thét.

Những người phía sau Bùi Sinh Âm lần đầu tiên nhìn thấy Thành Quyến Giả dám dùng năng lượng tòa thành đến như vậy, lần lượt bày tỏ sự ngưỡng mộ.

Có người thầm thì: “Sự khác biệt giữa các Thành Quyến Giả cũng lớn quá ha.”

Bùi Sinh Âm: “…”

Xin lỗi nhé, anh ta không phải là Thành Quyến Giả có năng lượng trong cơ thể.

Cây cầu rất nhanh đã được khôi phục đến phần cuối, Vân Sâm đè tay phải xuống, viên đá cuối cùng cũng đã được đắp vào.

Bọn bọ đi đến bờ bên kia của sông Hoàng Yết.

Khu vực mà bản sao tượng thành Hoa Đình bao phủ rất rõ ràng.

Cho dù bị sương mù cản trở cũng có thể nhìn ra trong một vùng đất đen, giữa một mảnh đất sạch sẽ diện tích không quá lớn có một cái đầu nho nhỏ nhô ra.

Bọn họ đi vào thư viện.

Được hơi thở tòa thành bao phủ, đám ma quỷ độc chiếm thư viện trước kia đã biến mất không tung tích.

Vân Sâm gỡ đám dây leo quấn quanh eo như thắt lưng xuống, vứt bên cạnh bản sao tượng thành.

Đây mới là mục đích cô đến nơi này.

Dây leo của Hoa Đình mọc từ dưới đất lên, anh không thể đi xuyên qua sông Hoàng Yết từ dưới đất.

Bản sao tượng thành có thể xuất hiện ở nơi này, có lẽ dây leo cũng có thể mọc lên từ nơi này, có thể chỉ đang cần vật làm trung gian.

Vân Sâm đã mang đến một vật làm trung gian.

Vốn dĩ chỉ cần Vân Sâm đ ến là được rồi, đám người Bùi Sinh Âm sinh lòng hiếu kỳ, không đúng, với tinh thần nghiên cứu nên cả đám qua đây góp vui.

Lúc mới vứt dây leo xuống đất, nó không hề phản ứng.

Qua gần mười mấy phút, những nhánh dây leo mọc ra khẽ rung lên.

Lại thêm mười mấy phút nữa, một ánh sáng chói mắt cỡ bằng bàn tay hiện lên bao quanh tượng thành.

Nhánh cây bị hấp dẫn, lập tức nhanh chóng bò lên bao quanh tượng thành, hóa thân thành một con rắn nhỏ quấn quanh dưới bệ tượng thành hình bánh bao.

Dây leo mọc ra càng ngày càng nhiều xúc tu nhỏ, từng cây c ắm vào bên dưới tượng thành.

Bản sao tượng thành càng ngày càng giống dáng vẻ bản chính tượng thành Hoa Đình.

Những người phía sau Bùi Sinh Âm cầm một quyển ghi chú nhỏ điên cuồng ghi chép, cũng không biết là đang ghi cái gì.

Sau khi vang lên một tiếng “Bụp”, một nhánh dây leo trông rất mềm mại nhanh chóng mọc ra, cắm xuống đất xuyên qua lớp gạch trong thư viện.

Một lát sau, Hoa Đình khẽ nói: “Bên này cũng có thể dùng Phiêu Bạt rồi.”

Phiêu Bạt có tác dụng với dây leo của Hoa Đình, trước kia dây leo chỉ có thể mọc ở tòa thành phía bên kia, khi Hoa Đình sử dụng Phiêu Bạt cũng chỉ có thể mang tòa thành từng là một nửa kia theo.

Nhưng bây giờ…

Anh có thể sử dụng Phiêu Bạt khiến cho cả khu vực Hoa Đình bị chia cắt trước tận thế bay cao đến tận chân trời.

Ánh mắt Vân Sâm lộ ra vẻ bất ngờ, phạm vi dây leo mọc càng ngày càng rộng, nghĩ thế nào cũng là chuyện tốt.

Bùi Sinh Âm cũng rất bất ngờ, chẳng qua là anh ta nghĩ đi xa hơn.

Sông Hoàng Yết chia Hoa Đình thành hai phần một lớn một nhỏ, phần trước kia của Hoa Đình có thể bay lượn chỉ là phần nhỏ, số lượng người chở được cũng có hạn, bây giờ thì có thể tăng thêm rất nhiều.

So với diện tích trước kia của các tòa thành khác thì diện tích tòa thành thế này của Hoa Đình, Vũ Nguyên và Thần Kinh có thể nói là ít đến đáng thương.

Sau tận thế, đặc biệt là dưới tình hình đất bị ô nhiễm như hiện tại, ưu điểm cao nhất khi kết nối hơi thở tòa thành của bọn họ cũng thể hiện rõ ràng.

Hoa Đình là một tòa thành có thể bay, còn có ưu thế mà các tòa thành khác không có.

Năm 2012 khi tận thế sắp đến, Cửu Châu có 1,3 tỷ dân số, bây giờ tổng số lượng dân số tại các tòa thành cộng lại vẫn chưa đến 100 triệu người.

Nói khó nghe hơn một chút thì nếu như trong quá trình thức tỉnh Cửu Châu mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó thì ít nhất Hoa Đình có thể đưa một nửa số lượng con người đi.

Không đối phó được với Mẹ Quỷ, cả thế giới đều chạy thì không được à?

Bùi Sinh Âm là người suy nghĩ đường lui theo thói quen, anh ta không nói với mọi người ý suy nghĩ trong lòng mình.

Mọi người kiên định cho rằng Cửu Châu tất nhiên sẽ tỉnh lại, anh ta không nhất thiết phải nói mấy câu xúi quẩy đả kích tinh thần của mọi người.

Vân Sâm vận dụng năng lượng tòa thành, dùng đống gạch vụn hiện có ở thư viện để tu sửa lại một phần ba thư viện.

Vào buổi chiều lúc mặt trời to nhất, Vân Sâm dùng năng lượng dịch chuyển của mảnh vỡ tượng Cửu Châu để đưa mọi người về ngôi nhà đá nhanh hơn.

Có nhiều người liên tục đi ra từ điểm dịch chuyển, trong đó có một nửa là đội thi công.

Bọn họ chủ yếu phụ trách canh gác ở máy tưới nước do Hoa Đình lắp ráp, đảm bảo độ ẩm trong tòa thành luôn đủ để duy trì Người Câu Khói Sóng.

Nhậm Bội Quân – Thành Quyến Giả của Bảo Châu và bố của cô ấy – Nhậm Đại Hựu đã cùng đến Hoa Đình để dạo một vòng.

Nhậm Đại Hựu vừa đến Thanh Đường và Lhasa trước đó không lâu, dùng chiếc mũi nhạy bén của ông ta để ngửi thử có tung tích của Vô Danh trong tòa thành hay không.

Có lẽ là bị con người biết đến quá nhiều, ngụy trang đã trở nên khó khăn nên Vô Danh chưa từng xuất hiện trong các tòa thành lần nào nữa.

Nhậm Bội Quân và Vân Sâm đã lâu không gặp, cô ấy kéo Vân Sâm nói rất nhiều chuyện, nghe nói Vân Sâm muốn đi thăm dò Tổ Quỷ, cô ấy la lối om sòm nói bản thân cũng muốn đi.

Nhậm Đại Hựu lập tức gào lên: “Bội Quân, con không được đi, quá nguy hiểm! Lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi mất mạng thì phải làm thế nào?”

Ông ta gào xong, sắc mặt liền ngượng ngùng nhìn về phía Vân Sâm, úp úp mở mở hồi lâu mới nói: “Xin lỗi, tôi không có ý trù cháu.”

Nhậm Bội Quân bất mãn nói: “Bố từ nhỏ đã dạy con phải yêu quý Cửu Châu, bây giờ Cửu Châu gặp nạn, con có năng lực ứng phó, tại sao lại không thể đi chứ?”

“Người có năng lực còn rất nhiều, không thiếu mỗi mình con, đừng làm loạn trổ tài anh hùng.”

Nhậm Đại Hựu nổi giận vì sự bướng bỉnh của Nhậm Bội Quân, hai bố con bắt đầu cãi nhau trước mặt Vân Sâm.

Người qua đường tò mò đứng lại hóng, Hạ Phong Niên là một trong những người đó.

Nhậm Bội Quân xùy một tiếng: “Bố à, nếu như ai cũng nghĩ như bố, toàn bộ đều trông cậy vào những người khác thì còn có ai chịu đứng ra chứ. Một cái mạng mà thôi, hy sinh vì nước vinh quang biết bao!”

Một số người vây xem lộ ra ánh mắt tán thưởng, một số người khác lại lắc đầu không tán đồng.

Nhậm Bội Quân nhìn Vân Sâm: “Hành động lần này đăng ký như thế nào?”

Không đợi Vân Sâm trả lời, Nhậm Đại Hựu đã gào lên: “Nếu như con dám đi thì bố sẽ chết ngay cho con xem.”

Xung quanh trở nên cực kỳ nặng nề.

“…” Nhậm Bội Quân mím môi hồi lâu, cô ấy vẫy tay với Vân Sâm, không nói tiếng nào nắm chặt tay thành nắm đấm rồi đi về phía điểm dịch chuyển.

Nhậm Đại Hựu nhanh chóng đuổi theo, hai bố con biến mất tại điểm dịch chuyển, có lẽ là quay về Bảo Châu.

Vân Sâm cũng không biết nên nói gì, cô quay người thì nhìn thấy Hạ Phong Niên.

Hạ Phong Niên như có điều suy nghĩ, hai mắt sáng lên, vừa định mở miệng.

Vân Sâm mặt không thay đổi đã ngắt lời ông: “Bố à, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Hạ Phong Niên bất mãn uốn éo cơ thể, giống như một con sâu lông đang ngọ nguậy: “Bố còn chưa nói gì mà, con biết bố định nói gì sao?”

Vân Sâm vẫn trơ mặt: “Đừng có bắt chước theo vở kịch đạo đức gia đình của nhà người ta, không thích hợp với hai bố con mình đâu… Hơn nữa con ăn mềm không ăn cứng, chiêu này không có tác dụng với con.”

Hạ Phong Niên “xí” một tiếng, ông trợn mắt, nhìn là biết sắp ngồi xuống đất chơi xấu.

Vân Sâm nhìn thấu suy nghĩ của người cha già nhà mình, lanh tay lẹ mắt kéo ông lại.

Lực vô cùng lớn khiến Hạ Phong Niên bị con gái vác lên lần nữa, ông vừa vẫy tay vừa bị vác vào trong tường rào dưới ánh mắt của mọi người.

Hạ Phong Niên không thấy mất mặt chút nào, ngược lại còn nghĩ những người đang nhìn ông là đang ngưỡng mộ ông.

Một đám người đáng thương không có con cái cũng chả có đối tượng!

Vân Sâm thả Hạ Phong Niên đi vào trong sân, đau đầu vô cùng.

Từ khi Mạnh Nhiên Lâm nói đến chuyện của chị dâu ông ấy là Vương Lệ Kiều, sau khi cô nói chuyện với Hạ Phong Niên, tỏ ý cô đã quên những người này từ lâu rồi, Hạ Phong Niên liền bắt đầu làm ra những hành động giống như bị đám ma quỷ gặm mất nửa cái đầu vậy.

Vân Sâm hỏi: “Bố, rốt cuộc bố muốn làm gì vậy?”

Hạ Phong Niên vuốt cằm trầm tư: “Hưởng thụ thú vui giữa hai bố con chăng?”

Vân Sâm thở dài: “Chỉ có mình bố vui thôi.”

Hạ Phong Niên nghiêm túc nói: “Thật ra bố đang nghiên cứu biểu hiện hành vi của ý thức tòa thành.”

Vân Sâm nghi hoặc: “Thật à?” Cô không nhìn ra chút nào hết.

Hạ Phong Niên gật đầu nói một cách nghiêm túc: “Bố thông qua việc bắt chước hành động của ý thức tòa thành để cảm nhận ý thức tòa thành rốt cuộc là cái gì.”

Rõ ràng biết Hạ Phong Niên đang nói xàm, nhưng Vân Sâm vẫn nhịn cười phối hợp nói: “Bố đang bắt chước ý thức tòa thành nào vậy?”

Hạ Phong Niên dứt khoát nói: “Đương nhiên là Hoa Đình!”

Hoa Đình: “?”

Anh đanh đá như thế này từ khi nào vậy?

Vân Sâm bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu: “Thì ra là vậy.”

Hoa Đình: “???”

Anh vừa muốn lên tiếng thì lại nhận được tin tức của Thần Kinh.

Hoa Đình mở miệng nói: “Vân Vân, Thần Kinh bảo chúng ta đi thử xem có thể mở một lối đi đến Tổ Quỷ trong tòa thành hay không.”

Sự vui sướng trong không khí tản đi, bầu không khí lại nặng nề trở lại.

Hạ Phong Niên vỗ vai Vân Sâm, cười nói: “Đi đi, chú ý an toàn.”

Vân Sâm gật đầu với Hạ Phong Niên, sải bước rời đi.

*

Màn đêm nặng nề.

Chỉ có buổi tối ma quỷ mới chui lên từ lòng đất, mà lòng đất vốn là nơi đám quỷ đang ngủ say lại trống không không có gì hết.

Vừa lúc nãy, sau khi Thần Kinh đưa ra vị trí của mảnh vỡ tượng Cửu Châu đã được Tam Tương xác nhận lại một lần nữa, anh ấy hy vọng Hoa Đình có thể mở ra một con đường ở gần đó, tiện cho việc thăm dò Tổ Quỷ sau này.

Vị trí đó vừa hay nằm trong hơi thở tòa thành Hoa Đình, nằm bên cạnh nơi từng là con hẻm.

Hoa Đình xác nhận có thể mở một con đường xuống lòng đất.

Dây leo của anh trải rộng cả lòng đất dưới tòa thành, lòng đất nơi ma quỷ sống thật sự là một không gian khác.

Anh kết nối với không gian đó, là trần nhà của đối phương.

Chỉ cần dây leo di chuyển trong đất một lúc, lập tức có thể đào ra được một cái hang rộng lớn đi xuống lòng đất.

Trước kia ma quỷ đào hang thông đến chỗ của Hoa Đình, mưu tính đối phó với hang ổ của con người.

Giờ đây thì ngược lại, con người lại nổi hứng thú với hang ổ của ma quỷ.

Hang động nhanh chóng được hình thành, Vân Sâm nhìn xuống dưới, sương mù trắng xóa che phủ cả hang động.

Cô lấy que đốt cất trong eo ra, bẻ nó làm đôi, vứt xuống dưới hang động.

Ánh sáng đỏ rực, đến được nửa động thì không còn sương mù bao phủ nữa.

Dưới đáy hang động là cái bục dưới lòng đất mà cô quen thuộc.

Bởi vì khoảng cách xa nên nó trông như một khối hình vuông nhỏ nhắn, lần nữa đập vào mi mắt cô!