Tống Hoài lườm ngoắt Tống An Hân, rồi không để ý đến cô, nhẹ nhàng ôm lấy Lộ Ngôn Hề.
Một tay ôm lấy eo Lộ Ngôn Hề, một tay vuốt lấy mặt Lộ Ngôn Hề, cảm xúc dưới tròng kính không thể nhìn thấy, nhưng giọng lại rất dịu dàng: "Sao lại uống nhiều rượu như vậy? Khó chịu không?"
Lộ Ngôn Hề lắc đầu: "Không khó chịu." Bởi vì mặt cô ở trong lòng Tống Tuy, nên khi cô lắc đầu như vậy càng giống như đang làm nũng với anh.
"Vui nên uống một chút, nhưng mà không uống nhiều, không say, chỉ là đầu có chút choáng."
Như này còn chưa say.
Nhưng mà thấy cô uống rượu xong lại ỷ lại vào anh như vậy, Tống Tuy thấy rất vui.
Ôm cô chặt hơn vào lòng, anh quan sát Mộ Hoa rồi nói, "Mộ tiểu thư."
Mộ Hoaa hơi nhướng mày: "Tống đại thiếu."
Cô cuối cùng bây giờ đã tin lời Hề Hề nói Tống đại thiếu thích Hề Hề.
Nếu như thực sự không thích, thì nếu như Hề Hề xà vào lòng anh thù người lạnh lùng như Tống đại thiếu này sẽ không ôm Hề Hề vào lòng như vậy, không chỉ vậy còn nhẹ nhàng cẩn thận quan tâm, càng hơn thế là không né tránh khi bị Hề Hề hôn.
"Hôm nay Hề Hề vui, nên bọn tôi uống có chút nhiều. Hừ, thực ra thì cũng không uống quá nhiều, chỉ là mở hai chai rượu, chỉ là tửu lượng của Hề Hề quá kém, chưa uống được mấy ly đã say rồi."
Đừng nghĩ Lộ Ngôn Hề trong hai năm nay ra nước ngoài uống nhiều rượu thì tửu lượng cao, thực ra rất bình thường, để so với Mộ Hoa người lăn lội trong giới kinh doanh, không những chỉ uống rượu mà vừa uống vừa bàn chuyện làm ăn thì không thể đọ được.
"Vậy Hề Hề giao cho anh nha, đưa cô ấy về nhà an toàn."
"Có cần tôi đưa cô về không?" Tống Tuy lễ phép hỏi.
Mộ Hoa phất phất tay: "Không cần không cần, tôi có tài xế đến đón rồi, đi đây."
Nhìn thấy Tống An Hân, liền mỉm cười nói: "An Hân cũng ở đây à, hôm nay Hề Hề say rồi, để hôm khác có thời gian hẹn em với Hề Hề ra ngoài chơi nha."
"Vâng ạ, chị Mộ Hoa đi đường cẩn thận nha."
Tống An Hân thờ thẫn trả lời.
Sự chú ý của cô vẫn rơi trên người Lộ Ngôn Hề và Tống Tuy, khi nãy Lộ Ngôn Hề hôn Tống Tuy cảnh tượng này khiến cô sốc vẫn chưa hoàn hồn.
"Hửm? An Hân cũng đến sao?" Lộ Ngôn Hề muốn thò đầu ra khỏi lòng của Tống Tuy để nhìn, nhưng bị Tống Tuy đẩy lại.
"Ừm, nó cũng đến. Chúng ta về nhà đã."
Tống Tuy ngẩng đầu nói với Tống An Hân lại khiến cô sốc thêm lần nữa: "Em lái xe đi."
Tống An Hân cứ mê mê hoặc hoặc như vậy cầm lấy chìa khóa xe ngồi vào ghế lái, quay đầu thấy Tống Tuy đang cần thận dìu Lộ Ngôn Hề lên ngồi phía sau xe, sau đó anh cũng ngồi lên theo.
Thay vì mỗi người ngồi vào một ghế thì sau khi lên xe Tống An Hân lại nhìn thấy Tống Tuy ôm Lộ Ngôn Hề dựa sát vào mình, hai người dường như đang ôm nhau.
"..."
Cô thực sự có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi!
"Ngây ra làm gì? Lái xe đi. Lái chậm chút, đừng như mọi khi lái đi như bay vậy."
Tống An Hân: "..."
Cô bình thường lái xe làm gì giống như bay? Không phải kỹ năng lái xe của cô tốt một tý nên cô lái nhanh hơn chút sao!
Lộ Ngôn Hề có vẻ rất say, rất nhanh liền quên luôn sự tồn tại của Tống An Hân, dựa vào trong lòng Tống Tuy từng câu từng câu gọi anh "Anh Tuy".
Gọi đên mức Tống Tuy thấy ngứa ngáy trong người.
"Sao vậy?"
Lộ Ngôn Hề từ trong lòng anh ngẩng đầu lên: "Anh Tuy, em là uống say rồi sao?"
"Anh Tuy, em đang nằm mơ sao?"
"Anh Tuy, em vui lắm."
"Anh Tuy à, em nhớ anh lắm."
"Anh Tuy, xin lỗi, em có lỗi với anh. Anh đừng trách em, sau này em sẽ ở bên cạnh anh, không đi đâu hết, chỉ ở bên anh.."
"Anh Tuy, em vui lắm."
Cô bắt đầu nói không có đầu có đuôi, như kiểu muốn nói cái gì đó, nhưng lại không có trình tự.
"Ừm, em uống say rồi."
Tống Tuy nhẹ nhàng vuốt mặt cô.
"Em rất vui, anh biết mà."
"Anh cũng rất nhớ em."
"Ngôn Ngôn, em không có lỗi với anh, anh cũng sẽ không trách em, em nói sau này sẽ ở bên cạnh anh, anh rất vui."
"Em rất vui, anh biết mà."
Từng câu từng câu anh đều trả lời lại.
Lại dịu dàng như vậy.
Tống An Hân ngồi trước lái xe nghe được mà rất kích động.
Trong tình huống như thế này, cô không cần cố đi hỏi chị Hề Hề với anh cả rốt cuộc là có chuyện gì thì đã không còn quan trọng nữa rồi.
"Anh vui là tốt rồi." Lộ Ngôn Hề mỉm cười với anh, "Em hy vọng anh luôn vui vẻ."
Tống Tuy cụp mắt nhìn cô, dường như anh muốn nhìn sâu vào trái tim cô, nhìn thấu cô.
Đáng tiếc, nhìn không được.
Anh không rõ cô đang nghĩ cái gì, càng không rõ rốt cuộc thì cô vì sao mà trở nên như vậy. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì mới khiến cô trở nên như vậy.
Bởi vì do lần trước anh hỏi cô sống ở nước ngoài có tốt không, nhưng cô lại khóc, điều này khiến anh phải điều tra rõ xem tình hình mấy năm nay của cô ở nước ngoài ra sao. Chỉ là chưa có sự đồng ý của cô liền đi điều tra, anh sợ cô sẽ không vui nên có chút do dự.
Lần này thấy cô như vậy, anh không do dự nữa, ngày mai anh lập tức liên hệ với thám tử tư nhân để đi điều tra.
Về đến nhà thì cũng mất nửa giờ, Tống An Hân lái xe rất chậm vì vậy mất rất nhiều thời gian. Đi được nửa đường, Lộ Ngôn Hề liền dựa vào trong lòng Tống Tuy ngủ.
Tống An Hân hỏi Tống Tuy: "Anh cả, anh với chị Hề Hề.. anh chị đây là có chuyện gì vậy?"
Cô vừa nhìn qua thì lại thấy Tống Tuy cúi đầu hôn lên trán chị Hề Hề!
Ôm thì còn bình thường chút, dù gì chị Hề Hề uống say rồi, với quan hệ của nhà cô với chị Hề Hề, thì anh cả xem chị Hề Hề như em gái ôm cũng không sao.
Nhưng mà hôn.. không thể nào là anh cả coi chị Hề Hề là em gái được.
Dù sao đứa em gái ruột như cô cũng lớn đến từng này rồi mà chưa từng được anh cả hôn lên trán như vậy.
Ngày trước chị Hề Hề đến nhà riêng của anh cả để nấu cơm đã khiến cô có chút nghi rồi, không ngờ sau đó vẫn còn chuyện khiến cho ngạc nhiên hơn.
Không lẽ chị Hề Hề với anh cả vừa ôm vừa hôn này là do mấy ngày ở nhà riêng đã xảy ra chuyện gì sao? Anh cả vì chị Hề Hề đặc biệt đến nấu cơm cho nên cảm động rồi sao?
Nhưng anh cả sao có thể dễ dàng cảm động như vậy?
"Em nghĩ sao?"
Tống An Hân: "..."
Sao cô biết được, bây giờ trong đầu cô nghĩ rất nhiều.
"Anh cả, anh là.. thích chị Hề Hề sao?"
"Em nghĩ sao?"
"..."
Được thôi, cô hiểu rồi.
Hiểu rồi, thì lòng hiếu kì của cô lại sôi sùng sục, "Anh cả, anh thích chị Hề Hề từ khi nào vậy ạ? Chắc không phải là trước lúc chị Hề Hề ra nước ngoài, nhìn anh lúc đó không thấy giống là người thích chị Hề Hề. Không phải là trước lúc chị Hề Hề ra nước ngoài, chỉ có thể là chị ấy sau khi ra nước ngoài. Là trong thời gian chị ấy ở nước ngoài hay sau khi về nước vậy?"
"Em hỏi nhiều vậy làm gì?"
"Em tò mò!"
"Thôi vậy, nhìn dáng vẻ của anh chắc chắn sẽ không nói cho em biết, xem như em không hỏi đi." Rồi nhìn sang Lộ Ngôn Hề đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Tống Tuy ngủ say, "Chỉ là chị Hề Hề, không phải trước chị ấy thích anh hai sao? Chị ấy sẽ thích anh sao?"
"Vừa nãy em điếc sao?"
Tống An Hân: "..."
Cũng không còn độc miệng như vậy chứ.
Nhưng cô thực sự ngu rồi, những lời chị Hề Hề vừa nói nào là rất nhớ anh cả nào là sau này sẽ ở mãi bên anh cả, vừa nhìn là biết nặng tình với anh cả rồi.
"Nhưng mà, sao lại có thể được? Chị Hề Hề ngày trước thích là anh hai mà!"
"Anh cả, thời gian chị Hề Hề ra nước ngoài, có phải anh lén lút liên lạc với chị ấy không? Anh lén lút liên lạc với chị ấy, sau đó tình cảm hai người mới trở nên tốt như vậy."
Nghĩ đi nghĩ lại, thì chỉ có thể như vậy.