Bên này nói chuyện vui vẻ, thì ở Tống Gia lại ngược lại.
Lúc ăn cơm Tống Canh kiềm chế không phát hỏa, nhưng Tống Canh lại không cho phép ai rời đi trước. Đợi tất cả mọi người ăn xong, cô giúp việc dọn sạch sẽ bàn ăn họ vẫn đang ngồi quanh bàn.
"Tống Hoài, con có gì muốn nói không?"
Trong lòng biết rõ rằng chắc không phải Tống Canh muốn giáo huấn cô, nhưng cũng bị giữ lại, nhưng Tống An Hân vẫn không khỏi lo lắng. Cho đến khi Tống Canh nhắc đến tên của Tống Hoài, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Hoài cũng không ngu, bị gọi điện thoại gọi về như vậy, anh tất nhiên biết chắc chắn là vì chuyện gì.
Anh nên cảm thấy hạnh phúc vì hôm nay Lộ Ngôn Hề không ăn cơm ở Tống Gia, nếu không ở trước mặt Lộ Ngôn Hề, anh không biết nên nói chuyện này như thế nào.
Nghĩ đến, Tống Hoài lại nhìn lên ánh mắt của Tống Tuy đang nhìn anh.
Vào ngày hôm nay, đối mặt với anh trai, Tống Hoài cũng thẳng thắn nói ra.
"Ba, con biết bản thân con làm không đúng, nhưng bây giờ Tịch Duyệt mắc bệnh như vậy, con không thể không quản được."
Tống An Hân nghe xong, hóa ra lại là vì Chu Tịch Duyệt, đúng là chẳng ngoài dự đoán.
Anh hai sao chuyện với Chu Tịch Duyệt lại không tỉnh táo như vậy, rõ ràng là một người rất thông minh và lý trí, nhưng hễ cứ gặp Chu Tịch Duyệt thì như bị chặt mất đầu vậy, thông mình với lý trí chẳng còn.
"Thiếu máu bất sản nặng, đây không phải là bệnh nhẹ. Lơ là một chút, Tịch Duyệt sẽ mất mạng mất, nếu như con không quản, cô ấy chắc chắn sẽ chết mất."
"Nghe con nói như vậy, thì cả cái nhà này chỉ có con một người lương thiện có trái tim nhân hậu rồi, bọn tôi đều rất nhẫn tâm, nhìn thấy người khác mắc bệnh nặng nhưng chẳng có chút đồng tình gì cả?" Trịnh Thu Địch không vui vẻ nói ra.
"Mẹ, con không phải có ý này.."
"Con không phải có ý này? Mẹ thấy là đúng như vậy! Cô Chu Tịch Duyệt mắc bệnh như vậy dù không ai nguyện ý đến thăm cô ta, mẹ cũng không cấm con hoàn toàn không được quản cô ta, lại nói người ta cũng bên con năm năm. Cho dù là bạn bè bình thường gặp chuyện như này, nếu như mẹ có thể giúp thì mẹ cũng sẽ giúp. Chỉ là A Hoài à, chuyện gì thì cũng phải có trình tự."
Tống Canh tiếp lời: "Con muốn giúp cô ấy, ba mẹ không ý kiến, nhưng cô ấy còn có ba mẹ, con nên nói chuyện này cho ba mẹ cô ấy biết, để ba mẹ cô ấy nắm bắt, chứ không phải làm thay họ. Nếu như cô ấy là đứa mồ côi không cha không mẹ chăm sóc, con muốn làm gì thì ta không quản, nhưng cô ấy không mồ côi."
Đây không phải là người đầu tiên nói chuyện này với anh, nên Tống Hoài cảm thấy rất đau đầu.
"Ba, mẹ, không thể nói chuyện Tịch Duyệt mắc bệnh với ba mẹ cô ấy được, hoàn cảnh gia đình cô ấy không tốt, ba cô ấy lại.. đối xử với cô ấy không được tốt lắm, sẽ không đồng ý cho cô ấy tiếp tục điều trị. Khi cô ấy bất ngờ nghe tin mình mắc bệnh tâm trạng của Tịch Duyệt đã rất bất ổn, cô ấy không thể chịu đả kích thêm nữa."
"Con đảm bảo đây là lần cuối, đợi chuyện này qua con sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với cô ấy nữa, ba, mẹ, nếu như ba mẹ thực sự bảo con không quản, thì lần này cô ấy thực sự sẽ xảy ra chuyện, con sự rằng mình sẽ áy náy cả đời này."
"Đợi đã đợi đã." Tống An Hân nghe đến đây thì cũng hiểu được phần nào của câu chuyện, không nhịn được mà nói.
"Anh hai, em không cần biết cái bệnh thiếu máu bất sản nặng kia là bệnh gì, nhưng anh làm như vậy, cũng có thể đoán được bệnh này không hề dễ chữa. Nếu như là không phải bệnh dễ chữa thì không thể một nắng một chiều liền có thể chữa khỏi, khoảng thời gian này anh đợi cứ dây dưa không rõ với Chu Tịch Duyệt sao? Nếu như anh thực sự như vậy, chị Hề Hề phải làm thế nào?"
"Có liên quan gì đến Ngôn Ngôn?"
"An Hân!"
"Chuyện này không liên quan đến Hề Hề."
Tống An Hân vừa dứt lời, Tống Tuy cùng ba mẹ đồng thanh lên tiếng, tông giọng không giống nhau, nhưng đều lên tiếng rất nhanh.
Ngơ ngác nhìn họ, Tống An Hân có chút bối rối.
Ba mẹ thì thôi, sao anh cả cũng phản ứng mạnh như vậy? Anh cả không phải bình tĩnh nhất sao?
"Cái, cái này, không phải con thấy anh hai làm không thỏa sao, đừng nói đến chị Hề Hề, chứ gia đình mình nhìn thấy anh hai không rõ ràng với Chu Tịch Duyệt kia cũng rất ảnh hưởng đến tình cảm!"
"Anh hai, em không cố ý lôi chuyện riêng của anh ra nói, nhưng trên thực tế anh muốn tìm bạn gái như thế nào là chuyện của anh, nhưng anh đừng có sáng nắng chiều mưa như vậy được không? Nếu như nói anh thực sự với Chu Tịch Duyệt kia về bên nhau, thì tốt nhất là ở bên nhau đi, sẽ chẳng có ai nói anh cái gì, nhưng anh xem lại xem, ba bữa lại làm loạn rồi chia tay, anh thật là.."
"Anh có thể có trách nhiệm với bản thân mình hơn một chút không, đừng cứ trêu đùa tình cảm bản thân như vậy!"
"Bây giờ anh thực sự muốn quản Chu Tịch Duyệt, vậy em hỏi anh, anh có phải định làm hòa với Chu Tịch Duyệt không?"
"Không phải!" Tống Hoài trả lời rất quyết đoán, "Bọn anh sẽ không làm hòa lại."
"Nếu như đã không làm hòa, thì chuyện này anh không cần quản, liên hệ với ba mẹ cô ấy, nếu như cô ấy thiếu tiền chữa bệnh, thì để quỹ Tống Thị giúp đỡ." Tống Tuy nói.
Ba mẹ với Tống An Hân cũng có suy nghĩ như vậy.
Muốn giúp thì có nhiều cách, không phải mọi việc cứ nhất định phải tự mình làm, người khác đều có thể nghĩ ra, Tống Hoài vậy mà không nghĩ ra, có thể là do anh ấy chẳng muốn nghĩ đến.
Thấy ánh mắt của Tống Hoài nhìn qua, Tống Tuy lạnh nhạt hỏi: "Có ý kiến khác?"
Tống Tuy mặt không chút biến sắc, Tống Hoài không hiểu sao lại bị ánh mắt của anh trấn tĩnh lại, "Không, không có."
"Thế thì cứ như vậy đi, tiền quỹ anh sẽ bảo trợ lý của ba liên hệ, ba mẹ Chu Tịch Duyệt có cần anh tìm người giúp em liên lạc không?"
"Không, không cần, em.. em tự mình liên lạc cũng được."
"Ừm."
Tống Tuy nhếch mày nhìn Tống Hoài: "A Hoài, năng lực làm việc em có, nói đến kinh doanh anh không thể so với em, ba giao Tống Thị cho em, anh rất yên tâm. Nhưng những phương diện khác em vẫn chưa hoàn hào, ví dụ như chuyện của em với Chu Tịch Duyệt, em giải quyết năm năm rồi, vậy mà vẫn cứ mãi như vậy không có kết quả, dù không nói ra nhưng anh, ba mẹ, thậm chí là An Hân đều rất thất vọng về em."
Tống Hoài thấy dáng vẻ ba người đều không nói gì, chính là ngầm thừa nhận lời Tống Tuy nói.
Trong một khoảnh khắc, một cảm giác xấu hổ đọng lại trong Tống Hoài.
"Tự mình thu xếp."
Tống Tuy nói xong, đứng dậy gật đầu với Tống Canh và Trịnh Thu Địch: "Ba mẹ, không có chuyện gì nữa thì con đi trước đây, Ngôn Ngôn ra ngoài ăn cơm uống rượu, con đi đón em ấy."
"Em cũng đi!" Tống An Hân vội đuổi theo sau.
Hiện giờ cô chẳng muốn nhìn thấy anh hai khiến người khác phải phiền lòng kia.
"Em đi theo làm gì?" Tống Tuy đi đến trước cửa xe thấy cô chạy theo sau thì nhếch mày hỏi.
"Ra ngoài khuây khỏa một chút. Thật là, anh hai muốn mập mờ với cái cô Chu Tịch Duyệt kia đến lúc nào nữa? Nếu như thực sự không buông được sao không cưới về luôn đi! Với Chu Tịch Duyệt làm loạn như vậy, đến em còn thấy phiền rồi! Không ngờ ba mẹ mình còn có thể sinh ra một người con tra nam như vậy! Anh hai thực sự bị đột biến gen do thực lực của bản thân rồi!"
Tống An Hân không phát hiện ra Tống Tuy chẳng muốn cùng cô đi đón Lộ Ngôn Hề, cô trực tiếp mở cửa sau ra ngồi lên xe.
Nhìn chằm chằm cánh cửa sau bị cô khóa chặt, Tống Tuy đành mở cửa lên xe.
Ngồi lên xe, Tống An Hân vẫn tiếp tục cằn nhằn. Cằn nhằn một lúc không thấy Tống Tuy đáp lại cô, không hiểu sao không khí trở nên có chút gì đó kì lạ, Tống An Hân liền lập tức im không nói nữa.
"Chị Hề Hề, bên này bên này!"
Xe đỗ trước cửa nhà hàng, xuống xe nhìn thấy xa xa Mộ Hoa đang dìu Lộ Ngôn Hề, Tống An Hân liền hào hứng vẫy tay với Lộ Ngôn Hề.
Lộ Ngôn Hề hình như uống có chút nhiều, Mộ Hoa thì có vẻ tỉnh táo hơn.
Mộ Hoa dìu Lộ Ngôn Hề đi về phía đỗ xe, Tống An Hân đang định tiến lên trước giúp thì Tống Tuy lại nhanh hơn cô một bước.
Tống Tuy trực tiếp đỡ lấy Lộ Ngôn Hề từ tay Mộ Hoa.
Vừa chạm vào người, Lộ Ngôn Hề liền xà vào lòng anh rồi dùng tay ôm qua eo anh: "Anh Tuy, anh đến đón em rồi!"
Hai tay ôm lấy eo Tống Tuy thì thôi đi, Lộ Ngôn Hề còn lấy mặt cọ cọ vào ngực Tống Tuy, sau đó nhón chân lên "chụt" hôn vào dưới cầm của Tống Tuy.
"!" Thấy cảnh tượng này Tống An Hân há hốc mồm ngây ra.
"Chị Hề Hề.. anh cả, chị Hề Hề đây là.. chị Hề Hề vừa rồi là hôn anh đúng không?"