Chương 06: Cướp Đoạt
Cạch... Cạch...
- Ha ha... Rốt cuộc thoát khỏi cái của nợ! Hừ! Còn con nhỏ móng dài kia, sớm muộn cũng chơi c·hết mày, ả khốn kiếp!
Tên áo đỏ từng bị cô gái tên Yến đuổi đi, hiện tại không rõ từ chỗ nào gã cũng đã lấy được chìa khóa để tháo thiết bị từ trên cổ xuống. Tay quẳng thứ đó sang bên cạnh, miệng làu bàu rủa thầm.
Ở chỗ khác!
Lúc này, thằng Huy đang men theo mấy nhánh cây, đưa ánh mắt như diều hâu nhìn về bãi đất bị cày nát gần đó, trên mặt đất hai kẻ một nam một nữ đã nằm xuống, kẻ còn lại ngã quỵ chống tay cố đỡ lấy thân thể tàn tạ đầy v·ết t·hương, tiếng thở hồng hộc đứt quãng, dĩ nhiên trong trận chiến tay ba vừa kết thúc gã là người còn sống cuối cùng.
Mặc dù thân thể vô cùng đau đớn, thế nhưng nghĩ đến việc sắp thoát được cái thứ như tử thần treo trên cổ làm cho gã không khỏi vui mừng, cố lết đến bên cạnh bụi cỏ cách đó không xa, gã thò tay vào lục lọi một hồi, sau đó lôi ra một thứ giống như đúc với chiếc hộp mà gã mập đoạt được lúc trước.
Nhìn chằm chằm vào đồ vật trên tay gã, thằng Huy nuốt nước bọt, đang cân nhắc chuyện có hay không nên ra tay bất ngờ đoạt lấy...
Lúc này đột ngột phía sau thằng Huy vang lên tiếng cười trầm thấp.
- Bỏ xuống đi!
Gã thiếu niên đang cố gắng dùng chút hơi cuối, mở cái hộp ra, toan tính nhanh chóng sử dụng chìa khóa để tháo vòng cổ, thì tiếng nói ở đâu đó chui tọt vào tai, làm cho gã đột ngột giật bắn mình, ngẩng đầu nhìn quanh, lớn giọng quát.
- Ai?
Ngay khi tiếng quát vẫn chưa dứt, đôi tay của gã thiếu niên bất chợt tê cứng, cảm giác như thể bị dòng điện chạy qua, dù không muốn những cũng đành bất đắc dĩ buông tay, để chiếc hộp rơi long lóc xuống đất.
Gã cắn chặt răng, dùng chút hơi tàn cố gồng cho thân thể chồm dậy, cánh tay trái đưa lên cao, tay phải hạ xuống thấp, đồng thời đảo mắt tìm kiếm.
Khi đã xác định được đối phương là tên tóc trắng vừa hiện thân ở khoảng cách ngoài năm mươi mét, lại dùng ánh mắt lạnh lùng đáng ghét nhìn mình, gã thiếu niên gầm lên, không quản thằng kia có mục đích gì, hai bàn tay nhanh chóng làm thành động tác vỗ mạnh.
Tiếng vỗ tay vọng tới, tạo thành cộng hưởng âm thanh như chuông đồng.
U... U... U
Âm thanh cuốn thành cơn lốc tạo ra hình dáng một chiếc đầu sói, nhe nanh lao đến tên tóc bạc như muốn ăn tươi nuốt sống.
Mặc dù thanh thế vô cùng dữ dội, nhưng tên tóc trắng vẫn làm như không quan tâm, gã ta nhẹ nhàng phất tay.
Sau động tác tưởng chừng vô hại của gã, ngay trên đỉnh đầu thiếu niên vừa dùng kỹ năng đầu sói, đột nhiên giáng xuống từng đạo điện quang như từng con rắn nhỏ xanh lè.
Uỳnh... Uỳnh...
Gã thiếu niên hứng trọn hai tia điện như thiên lôi bổ búa, từ trong đôi mắt, hai tai, lổ mũi, khóe miệng không ngừng rỉ máu, một mạng cứ thế c·hết không kịp ngáp.
Đầu sói vừa bay đến ngay trước mặt tên tóc trắng liền ngừng lại, chưa kịp tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào đã tiêu biến vào hư vô, tưởng chừng như chưa bao giờ tồn tại.
- Đã bảo bỏ đi rồi! Thật cố chấp!
Tên tóc trắng thản nhiên nói thầm, sau đó chầm chậm bước đến bên cạnh gã thiếu niên, đưa mắt nhìn đến chiếc hộp.
Thế nhưng, ngay khi gã cúi xuống, bàn tay còn cách chiếc hộp chừng vài tấc, thì chiếc hộp bỗng vù một tiếng, như có cánh bay thẳng lên cao, len lỏi xuyên qua đám lá cây vô cùng quái dị.
- Cái gì?
Thì ra là thằng Huy đã âm thầm mò đến trước gã, nhân cơ hội nẫng tay trên, lợi dụng kỹ năng Ẩn Nấp chụp lấy chiếc hộp rồi ba chân bốn cẳng cong đít chạy. Với tình huống bất ngờ như thế, đúng là tên tóc trắng chẳng thể nào kịp thời trở tay, chỉ biết há miệng ngơ ngác trông theo chiếc hộp đang dần đi xa.
Rất lâu sau, gã thở hắt một hơi, cười cười.
- Thú vị! Ngoài cô bé có kỹ năng Dự Đoán lần trước thoát được, thì kỹ năng của tên vừa rồi chắc thuộc vào dạng tàng hình hoặc ẩn nấp gì đấy! Hầy... Mệt quá thể... Lại phải đi kiếm chìa khóa khác thôi...
Gã đưa tay quệt quệt cánh mũi, nhếch miệng nhìn về hướng thằng Huy, không rõ đang nghĩ đến điều gì.
Ở trên ngọn cây cao chót vót, thằng Huy nhếch miệng cười vui vẻ, nó cũng không nghĩ lại dễ dàng đến thế, ban đầu còn tưởng tượng ra chuyện sẽ xuất hiện một trận đuổi g·iết mà làm ra biết bao chuẩn bị, phòng cho những trường hợp xấu nhất. Rốt cuộc lại thành công một cách hết sức thoải mái.
Chung quy bởi vì nó không hiểu bản thân có bao nhiêu lợi hại, kỹ năng Ẩn Nấp trong mắt nó chỉ là dạng trốn tránh dùng để bảo toàn tính mạng, nhất định không phải là dạng kỹ năng chuyên dùng để chiến đấu. Thật không thể không nói, kinh nghiệm của nó quả thực còn quá non nớt.
Tên tóc trắng thì ngược lại, không rõ quá khứ từng làm những gì, chỉ biết là ánh mắt gã sau lúc hoàn thành tiếp nhận thông tin, kết thúc đồng huyết thì trở nên cực kỳ sắc bén. Từ ngay khi chiếc hộp bay lên cao mà không thấy bất cứ kẻ nào xung quanh, gã ta đã phân tích xong tình huống, có ít nhất sáu bảy trường hợp sẽ dễ dàng phát sinh, trong đó nguy hiểm nhất chính là kẻ vừa đoạt lấy món đồ kia dùng dương đông kích tây, cố tình dùng chiếc hộp làm mồi nhử, sau đó ẩn trốn đâm lén cho một dao chí mạng thì quả thực rất khó phòng bị. Tốt nhất lấy tĩnh chế động.
Thế cho nên.
Cũng bởi vì sự cẩn trọng đó mới khiến thằng Huy dễ dàng trốn khỏi. Âu cũng là ý trời, càng đa nghi càng khó đoán những tên khờ muốn làm gì.
Âm thanh lách cách khe khẽ, thằng Huy ném cái vòng xuống đất rồi thở phào, xem như ít nhất thì tạm thời đã giữ lại được tính mạng.
Giờ đây nó không muốn chạm mặt bất cứ kẻ nào trong khoảng thời gian sắp tới, tốt nhất hạn chế phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, bởi thế cho nên nó quyết định tìm một nơi yên tĩnh, chờ qua hạn mười bốn ngày rồi tính tiếp.
Thời gian cứ như thế chậm rãi trôi qua.
Ngày thứ ba, thứ tư...
Ngày thứ bảy, thứ tám...
...
...
Chẳng mấy chốc thời gian đã cận kề giai đoạn cuối.
Các trận chiến, đuổi g·iết, tranh giành những chiếc chìa khóa cuối cùng càng ngày càng trở nên ác liệt.
Chuyện này kỳ thực cũng dễ hiểu, không ai dám đem tính mạng mình ra để đùa giỡn, càng không thể không tin cái vòng trên cổ là đồ chơi để hù dọa. Đến những năng lực thần bí chỉ thấy trên phim ảnh, thế mà lại dễ dàng xuất hiện trên chính bản thân, thì làm gì có chuyện cái vòng nhỏ ấy không có khả năng nổ tung đầu mình chứ.
Bao nhiêu sự cố gắng bấy nhiêu máu tanh.
Kẻ c·hết cũng đ·ã c·hết, kẻ sống lại tiếp tục.
Ngày cuối cùng!
Khi chiếc vòng thứ mười tháo xuống kết thúc tất cả, những kẻ còn sống nhưng đã chẳng còn chút hy vọng sống, lúc này bỗng nhiên nổi điên. Chúng như con chó bị dồn đến đường cùng, gặp ai cũng cắn.
Bùm... Bùm... Bùm...
Thời gian chưa kết thúc, vẫn còn hơn mấy tiếng đồng hồ, nhưng ba chiếc vòng vẫn p·hát n·ổ, có lẽ khi chìa khóa thứ mười được sử dụng thì cũng là lúc chấm hết mọi chuyện.
Không gian chợt tĩnh lặng, đâu đó tiếng chim vỗ cánh, tiếng reo của những tán cây trong gió như thể chúc mừng mười người còn sống sót.
- Xong rồi sao?
- Kết thúc rồi...
- ...!
Phía sau tảng đá, trên ngọn cây, thậm chí có gã từ đâu dưới đất chui lên... Khắp nơi từ từ đi ra những kẻ còn tồn tại.
Có bàng hoàng, có vui mừng, có căm ghét giận dữ, có cảm thán vì mình vẫn chưa ngã xuống... Đủ mọi sắc thái hiện lên trên từng khuôn mặt.
Lúc này, trên trời cao đột nhiên có âm thanh vọng xuống, cắt đứt dòng suy nghĩ của tất cả.
- Chúc mừng các bạn đã thành công mở ra cánh cửa tương lai, lúc này đây xin nhanh chóng đi về phía Tây, đến bờ sông sẽ có người đón các bạn.
Mặc dù trong đám những kẻ còn lại đều chứa một bụng đầy nghi hoặc, có điều dù muốn dù không cũng phải lập tức xuất phát. Sự tình bí ẩn bao nhiêu, có nguyên nhân gì thì lúc đó nhất định sẽ có lời giải đáp.
Mấy tiếng đồng hồ sau, từ bìa rừng xuất hiện bóng dáng hai cô gái dáng dấp có vẻ khá chật vật đang dìu nhau bước về khu vực trống trãi cạnh con sông ngay phía trước.
Từ đằng sau, tiếng cười ha hả đuổi theo, có vẻ rất đắc ý.
- Ha ha! Tạm thời tha cho hai con khốn tụi mày...
Rất nhanh sau đó, từng người từng người nối đuôi rời khỏi khu vực rừng rậm, tiến về phía bên cạnh con sông.
Không mất bao lâu, khi tất cả đã có mặt đầy đủ, tổng cộng sáu nam bốn nữ chia ra đứng cách xa nhau, biểu lộ sự đề phòng rõ ràng.
Thằng Huy đưa mắt âm thầm quan sát, sau đó chọn một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi bó gối, tận lực không làm ra bất cứ sự chú ý nào.
Trong bốn người nữ, ngoại trừ hai kẻ hiện thân đầu tiên là Yến cùng cô gái chân dài thì hai người còn lại lần lượt là một cô bé tuổi chừng mười hai mười ba, làn da trắng trẻo, tóc thắt bím, mang váy hồng như búp bê, nhìn làm sao cũng không thể hiểu một người như vậy có thể tồn tại đến bây giờ. Về phần người cuối cùng thì không có vẻ gì đáng chú ý, chỉ là một thiếu nữ quần jean áo thun đơn giản, cùng với gương mặt vô cùng bình thường, chính là loại người mà rất dễ lẫn lộn vào trong đám đông không ai buồn quan tâm.
Riêng sáu người nam thì thằng Huy nhận ra tên áo đỏ, gã mập cùng thiếu niên tóc trắng. Còn về phần hai gã cuối cùng, thằng Huy chưa từng thấy, một gã tóc xù như tổ quạ, một gã đeo kính lúc nào cũng mĩm cười cực kỳ thân thiện.
Đang lúc ánh mắt thằng Huy nhìn về tên tóc trắng, thì cùng lúc gã đó cũng nhìn về hướng thằng Huy, nhất thời làm cho thằng Huy hơi giật mình, chỉ khẽ cười gật nhẹ đầu xem như chào hỏi, rồi vội vàng cúi xuống.
Gã tóc trắng thấy thằng Huy như thế, đưa tay vân vê cái cằm, rồi dường như nhận ra điều gì, gã nhàn nhạt lên tiếng, cùng bước từng bước về phía thằng Huy như thể bạn thân lâu ngày gặp lại.
- Ê nhỏ, hình như mình từng quen biết phải không?
Mặt thằng Huy thoáng động, ngẩng đầu nhìn về phía tên tóc trắng, trong lòng không khỏi tự nói.
- Không lẽ gã này nhận ra mình đoạt chìa khóa rồi...
Thấy thằng Huy đứng lên, ánh mắt đầy vẻ phòng bị thì tên tóc trâng vội vàng xua xua tay, nhanh chóng cất lời trấn an.
- Này này... Không cần căng thẳng. Chỉ là thấy chú em có chút quen mắt, tính hỏi thăm thôi mà. Anh giới thiệu trước nhé, anh tên Long.
Cảm nhận từ lời nói của gã tóc trắng có vẻ không phải tìm đến kiếm chuyện, thằng Huy thở nhẹ, tuy nhiên không vì vậy mà nó đánh mất cảm giác đề phòng, chỉ hơi gật đầu lên tiếng đáp.
- Chào anh, tôi tên Huy! Chúng ta là lần đầu gặp mặt, không biết anh tìm tôi có chuyện gì hay không?
Nhìn ra thằng Huy không muốn giao lưu, bộ dáng khó gần, gã Long tóc bạc bĩu môi nói.
- Căng thẳng quá, mệt thế. Không thú vị gì hết... À... Cô bé dự đoán kia rồi... Ha ha... Bé con, chúng ta lại gặp mặt, không chào hỏi anh một tiếng hay sao?
Lắc lắc đầu nhìn thằng Huy, Long tóc bạc tỏ ra vẻ mất hứng, lại đảo mắt nhìn quanh rồi cười lên ha hả, tiến về phía cô bé váy hồng.
Trông tới cái gã mồm miệng liếng thoắng đang đi về hướng mình, cô bé váy hồng cười khổ, khẽ nhắm mắt rồi lập tức mở ngay mắt ra, lập tức nhe hàm răng trắng tinh cười một cách đáng yêu, đồng thời cúi người nhặt lấy một viên sỏi, ném mạnh về phía Long tóc bạc.
Đương nhiên đối với những người đã trải qua quá trình đồng huyết như đám người ở đây, viên sỏi đó làm sao có thể tạo thành thương tổn. Long tóc bạc cười dài, vung tay tạo thành động tác như thể chờ đợi viên sỏi ấy bay đến, cô gắng làm ra dáng vẻ rất đẹp trai, ít nhất tự gã cho rằng là thế, sau đó gã lắc cổ tay, một tiếng sét vang lên, viên sỏi bị chấn thành bụi.
Chuyện nếu chỉ như thế thì chẳng có gì để nói, tuy nhiên, khi đó, không rõ vì sao thình lình có cơn gió mạnh thổi đến, cuốn đám bụi vừa rồi bay về hướng gã áo đỏ, cũng không rõ vô tình hay hữu ý mà lại bay thẳng vào mắt tên cộc cằn thô lỗ ấy, khiến gã nhất thời không kịp tránh né.
- Ơ... Con mẹ mày... Muốn c·hết...!
Phừng!
- Ấy ấy... Lỡ tay... Lỡ tay...! Người anh em đừng nóng... Mé nó quên mất con bé có kỹ năng dự đoán trước mọi chuyện... Mệt ghê...