Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Evolution Xxx

Chương 05: Chìa Khóa




Chương 05: Chìa Khóa

Dường như khi tiếp nhận loại huyết thanh mang tên Blood Soul kia, rồi mở ra năng lực thần bí, tính cách của đám người này cũng từ đó mà có sự biến chuyển nghiêng trời lệch đất.

Khả năng tăng cao, sức mạnh, nhanh nhẹnh, ánh mắt quan sát nhạy bén, khả năng linh hoạt của cơ thể, cơ bắp bộc phát lực lượng mạnh mẽ... Rất nhiều thứ thay đổi, mà sự thay đổi lớn nhất có lẽ chính là những kẻ này trở nên ngày càng hiếu chiến...

Ở một góc rừng, thằng Huy yên lặng nhìn cái tử thi không đầu nằm sóng soài trên đất, phần từ cổ trở lên chỉ còn lại mớ máu thịt bầy nhầy, nhìn kỹ dưới lớp áo thì làn da ửng đỏ, gân xanh lộ ra như nhưng con rắn bò lúc nhúc trong cơ thể, rõ ràng đây là một trong những kẻ xui xẻo vì không thể hoàn thành sự đồng huyết dẫn đến t·ử v·ong.

Nhìn thảm trạng như thế nhưng thằng Huy không chút nhíu mày, tựa hồ cảnh tượng ghê tởm như vậy đối với nó vốn dĩ là chuyện bình thường.

Trong bất giác, nó giật mình tự nhủ.

- Vì sao mình không hề có cảm xúc sợ hãi...? Chẳng lẽ bởi vì thứ năng lực kia làm mình thay đổi?

Nó thở dài, hơi cúi đầu nhìn ngắm đôi tay trong vô thức, dáng dấp đâu còn là của đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi. Mà cũng không chỉ mình nó, tất cả đều như thế, đã chẳng còn kẻ nào ở đây là trẻ con hay thiếu niên thiếu nữ mới lớn nữa rồi, huyết thanh BS khiến chúng hóa thành một dạng thực thể phi nhân loại, có thể nói, tuổi tác của chúng hiện giờ chính là số tuổi tồn tại của Blood Soul.

Cảm nhận được sức mạnh, nắm giữ được sức mạnh, khi con người nhận biết được bản thân đã vượt qua tất cả số đông, thử hỏi có mấy ai giữ lại đúng bản tính thường ngày, xã hội bình thường rất nhiều trường hợp đánh mất bản thân khi đạt tới một độ cao nào đấy, đây cũng là điều dễ hiểu mà thôi.

Thằng Huy chầm chậm bước đi, những cái xác với hàng loạt dị trạng không đồng nhất liên tục xuất hiện trong tầm mắt, thế nhưng dần dần chính nó cũng trở nên chai sạn, không còn để tâm đến làm gì. Lúc này nó chỉ muốn lặng lẽ đi về hướng Tây, tìm lấy chìa khóa thoát khỏi cái gông cùm ngay trên cổ.

Cũng không phải nó chưa từng nghĩ đến việc dùng sức mạnh cưỡng ép phá bỏ thiết bị ấy, mà kỳ thực chính là nó không dám manh động, ai biết được trên đó có ẩn dấu cơ chế bí mật nào hay không, lỡ táy máy đụng phải, nó p·hát n·ổ thì c·hết quá oan uổng. Thế cho nên, thằng Huy quyết định cứ thành thành thật thật chơi cho đúng quy tắc của những kẻ đứng sau, còn sự tình gì phát sinh tiếp theo cũng chỉ đành đi bước nào tính bước đó.

Cứ đi mãi về phía trước, đôi khi trông thấy vài kẻ xuất hiện, tuy nhiên, dường như những gã này đều có chung mục đích giống thằng Huy là không muốn tốn thời gian vô ích tranh đấu quá sớm, cho nên sau khi giương ánh bất thiện cảnh cáo, lập tức lần lượt tìm hướng khác rời khỏi.

Nhận thấy tình hình nếu cứ tiếp diễn như thế sớm muộn cũng sẽ xảy ra xung đột, đây là điều thằng Huy không muốn nhất, bởi vậy sau một hồi nhìn quanh, xác định không có bóng dáng kẻ nào, miệng nó quát khẽ.

- Kỹ năng Ẩn Nấp...

Cả thân hình thằng Huy từ từ lóe lên ánh sáng trắng như sữa, cơ thể bắt đầu có sự biến đổi, chính xác là như tắc kè thay đổi màu sắc cho phù hợp với điều kiện xung quanh. Sau đó, nó nhảy tót lên một chạc cây rậm rạp, trườn mình men theo những cành cây tiếp tục di chuyển xuyên qua như con sóc chuyền từ nhánh này sang nhánh khác.

Thật sự không thể không nói, kỹ năng Ẩn Nấp của nó quá hoàn hảo ở môi trường rừng rậm, cho dù hiện tại có người đứng ngay bên cạnh cũng khó lòng phát hiện.

Trong khi thằng Huy âm thầm di chuyển ngay trên đầu một gã mập mạp, thì lúc ấy, đột nhiên cách chừng mấy trăm mét, khuất sau mảng rừng vang lên âm thanh giận dữ.

- Thằng khốn, là tao phát hiện trước... Khôn hồn cút mẹ mày đi.

- Lại còn phân biệt trước sau? Mày bị ngu bẩm sinh hay có đào tạo? Ăn được tao rồi nói! Sóng Xung Kích!

Ầm...



Ầm...

Tiếng động như thể đất đá bị chấn vỡ làm thằng Huy không khỏi giật mình, đồng thời tên mập bên dưới cũng ngước đầu nhìn đến. Gã mập lau lau khóe miệng, nhổ ra mấy cái hạt của loại trái cây gì đó, lập tức cười nhàn nhạt, tự nói thì thầm.

- Bắt đầu rồi sao?

Lúc này thằng Huy mới chú ý, tên mập này thoạt nhìn khá quen mắt, thế nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ được đã gặp qua ở đâu, mãi đến lúc bóng lưng gã mập biến mất sau mấy thân cây to lớn...

- Là cái tên hôm qua âm thầm rời khỏi chỗ đó trước mình!

Hơi trâm ngâm giây lát, thằng Huy nhẹ nhàng lắc lắc cổ tay, bá·m s·át theo ngay phía sau gã mập.

- Hừ! Kỹ năng của mày chỉ như thế thôi sao, đồ phế vật, như vậy cũng đòi chơi với tao? Đi c·hết đi!

Gã vừa lên tiếng cười ha hả như điên dại, hai bàn tay hợp lại làm một, đưa thẳng về tên thiếu niên đang ngã sóng soài trên đất, bất thình lình gã ta hét to.

- Sóng Xung Kích...

Vù... Vù...

Một luồng chấn động hình xoắn ốc từ chính giữa hai bàn tay gã đột nhiên phóng ra, bằng mắt thường có thể thấy được không khí gợn lên lăn tăn.

Tên còn lại đương nhiên chẳng thể nào ngồi chờ c·hết, nghiến chặt hàm răng đầy máu tươi, thét dài.

- Thủy Tráo

Tiếng gào của gã vang vọng cả khu rừng, hơi nước trong phạm vi ba bốn mét quanh cơ thể từ từ tụ lại thành thực thể, tạo thành một màn chắn hình vòng cung bao lấy toàn bộ thân mình gã vào trong.

- Ngu dốt!

Âm thanh bén nhọn của gã đối diện hờ hững, xoắn ốc chấn động từ tay gã phát ra tựa như đại pháo, một mảng không gian chợt co lại rồi bùng nổ, thổi bay hàng tá đất đá trong phạm vi mấy mét nó đi qua, bổ thẳng lên lớp nước mỏng manh đang bảo vệ đối phương.

Ầm...

- Hự... Ọc ọc...

Mặc dù gã sử dụng Thủy Tráo trong nhất thời không bị Sóng Xung Kích xoáy thành thịt vụn, nhưng lực phản chấn cũng khiến tim gan phèo phổi của gã như bị trọng lượng cả tấn đè lên, đầu óc lung lay quay cuồng, không kiềm được mà phun ra mấy vòi máu xen lẫn nội tạng.



Cười đắc ý, nhìn thân thể đối phương đã tàn tạ, thủy chung cách c·ái c·hết không còn bao lâu, tên thiếu niên sở hữu năng lực Sóng Xung Kích không thèm chú ý nữa, mà từ tốn đi về phía tảng đá cao hơn hai mét gần đó.

Tuy nhiên, lúc này chính gã không biết rằng bọ ngựa bắt ve, chim sẽ đã chờ sẵn ngay sau lưng.

Trên phiến đá to lớn đó vậy mà lẳng lặng nằm yên một cái hộp nhỏ với hoa văn cực kỳ tinh xảo, trong hộp dù không nói thì đoán chừng ai cũng biết chín phần là chìa khóa dùng để tháo thiết bị trên cổ.

Gã nhẹ nhàng hơi trùng gối, rồi bật mạnh một phát, tảng đá cao hai mét bị gã nhảy lên một cách đơn giản.

Bàn tay thò ra định nhặt chiếc hộp, thì bất thình lình.

- Gượm đã...

Vù... Vù...

Một đạo bóng mờ xẹt qua, cuốn lấy cái hộp, còn không quên tặng cho gã hai cái tát kêu bôm bốp vào mặt, tên thiếu niên nhất thời giật mình chẳng kịp hiểu chuyện gì, chỉ biết hét lên đầy giận dữ.

- Con mẹ nó, là ai?

Câu chửi vừa dứt, thì cách đó hơn hai ba chục mét, thân hình gã mập mạp hiện ra, nhe răng cười hềnh hệch, không thèm đáp lại mà chỉ chăm chú nhìn cái hộp trên tay.

- Sóng Xung Kích...

Vù... Rào rào...

Tên thiếu niên cũng thuộc dạng dứt khoát, biết nói nhiều cũng vô ích, lập tức triển khai t·ấn c·ông ngay lập tức.

Bộ dáng đầy khinh thường, tên mập hơi nheo mắt, cười nhạt, trước khi đợt công kích lao đến thì gã đã nhanh chóng lắc người biến mất vô cùng quỷ dị.

Tên thiếu niên thoáng chốc kinh sợ đến ngơ ngẩn, gã biết Sóng Xung Kích tuy mạnh, nhưng mục tiêu thoắt ẩn thoắt hiện như thế thì đến góc áo của đối phương cũng không chạm nổi, nói gì đến chuyện khác.

- Thằng nhãi, hôm nay ông đây khá vui vẻ nên tạm bỏ qua cho mày, ha ha!

Tiếng cười ha hả văng vẳng bên tai, gã thiếu niên trợn mắt há mồm, nộ khí bốc lên ngùn ngụt, cả khuôn mặt méo xẹo vì tức giận, miếng ăn đến bên miệng còn bị người ta đoạt đi thử hỏi làm sao mà nhịn nổi. Thế nhưng gã cũng không biết phải làm cách nào, đuổi theo nhất định không thể, vì mới đó mà bóng lưng gã mập kia chỉ sau hai ba lần chớp nhoáng đã cách xa ngoài trăm mét, cho dù đuổi tới kịp rồi thì có thể làm gì được người ta?

Rốt cuôc gã cũng đành nghiến răng chửi thề mấy câu, tự xem như bản thân xui xẻo, lập túc rời khỏi nơi này.

Thằng Huy ngồi trên cao, thu hết tình hình vào mắt, trong lòng nó dâng lên nhiều nghi vấn phức tạp.



Tuy còn có vài thứ không mấy chắc chắn, nhưng ít nhiều nó cũng lờ mờ nhận ra dấu hiệu khác thường giữa bản thân nó cùng đám người kia.

- Dường như... Mỗi cá nhân chỉ sở hữu một dạng kỹ năng... Nhưng tại sao mình lại sở hữu đến năm loại? Ngoài kỹ năng Hấp Thụ là chưa rõ cách sử dụng, còn lại Vuốt Bạc giống con mụ kia... Ẩn Nấp thì đang dùng, còn Bạo Quyền cùng Nhìn Thấu nữa... Chuyện này nhất định còn ẩn dấu vấn đề khác...

Nghĩ ngợi giây lát, đột nhiên trong đầu lóe lên tinh quang, thằng Huy hốt hoảng.

- Không ổn, khả năng tất cả những gì xảy ra ở đây đều có kẻ đang giá·m s·át. Nếu kẻ đằng sau tạo ra thứ năng lực đáng sợ này, thì nhất định chúng hiểu mỗi người chỉ nhận được một loại kỹ năng. Vấn đề là chúng biết được khi những người ở đây sử dụng, hay là biết trước mỗi người có dạng năng lực gì? Hoặc giả như khi tiếp nhận thông tin, kỹ năng sử dụng đầu tiên bộc lộ chúng mới biết... Vấn đề là gì đây... Khoan đã... Từ đầu mình dùng Ẩn Nấp... Thật may mắn Hấp Thụ không thể kích phát... Tốt! Tạm thời không thể lộ ra bất cứ điểm khác thường nào.

o0o

Ngày 14/08/2235

Sau hai ngày từ lúc thằng Huy bị đưa khỏi trại trẻ Hòa Bình đến khu rừng bí ẩn.

Dựa vào vắc xin X666 của phòng thí nghiệm X, dịch Cúm lạ bên ngoài đã có dấu hiệu được kiểm soát trên diện rộng. Thế giới bắt đầu xuất hiện những thay đổi đầu tiên, chính phủ các quốc gia thi nhau đàm phán đặt hàng...

Thành Phố WangSi, Chaini!

Khu vực X.

- Thế nào, đã đưa 37 mẫu vật tiêm vắc xin đầu tiên về đây chưa?

- Báo cáo tiến sĩ Triệu, tất cả đã đưa về X, cũng đã đem một trong số đó tới phòng đặc biệt như lời ngài dặn.

- Tốt lắm! Anh ra ngoài đi, tôi còn có việc.

- Vâng tiến sĩ Triệu!

Phất phất tay ra hiệu cho tên cảnh vệ rời khỏi, gã đàn ông mang blouse trắng từ từ quay lại, thì ra đây chính là kẻ nổ súng b·ắn c·hết Lâm Dịch ở mấy năm trước, hiện tại phòng thí nghiệm do gã tiếp quản, tiếp tục nghiên cứu dự án X666 dưới sự giá·m s·át của chính phủ.

Thấy bóng dáng tên cảnh vệ đã khuất, tiến sĩ Triệu khom người, đưa tay bấm bấm gõ gõ lên laptop, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống, mặt hướng về phía camera, tựa hồ gã ta đang ghi hình.

“Xin chào! Tôi là tiến sĩ Triệu! Phòng thí nghiệm X ngày 14/08/2235. Mẫu vật đầu tiên đã bắt đầu có dấu hiệu thay đổi hành vi, tỷ lệ phù hợp từ 85% tăng đến 89%. Sau thời gian 73 ngày, X666 trên mẫu vật 01 xuất hiện tác dụng phụ làm vật chủ thường xuyên than đói và khó chịu, mặc dù đã thử dùng nhiều loại cùng số lượng thực phẩm khác nhau, nhưng mọi thứ đều không thỏa mãn nhu cầu vật chủ. 37 mẫu vật lần thứ hai ở Đông Nam Á đến hôm nay đã được 56 ngày tiêm, một trong số đó cũng bắt đầu sinh ra những dấu hiệu tương tự mẫu vật 01. Chính phủ vẫn quyết định bán ra thành phẩm X666! Tôi có dự cảm xấu về thứ này”!

Tại một khúc quanh khu vực phòng thí nghiệm X, tên cảnh vệ ban nãy từ chỗ tiến sĩ Triệu đi ra, đang cúi đầu lẩm bẩm.

- Báo cáo! Tiến sĩ Triệu đưa 37 đối tượng công nhân tại Đông Nam Á về khu vực X. Dường như tiến sĩ muốn thí nghiệm trực tiếp trên cơ thể những người này.

Nói xong, gã cảnh vệ dừng lại trong chốc lát, lẳng lặng đứng yên, tựa như đang nhận mệnh lệnh mới...

- Đã rõ!