Chương 59: Liên Hoàn
"Này anh kia, ta nói cho anh biết, mưu kế trong lòng người ta thâm sâu như nước, người thông sáng sẽ múc lấy tại đó"!
o0o
Leo quay sang nói với gã trọc đầu với chất giọng có vẻ rất úy kị con người này. Chỉ có điều, nói là một chuyện nhưng ánh mắt gã vẫn không hiện ra bất cứ cảm xúc nào cho thấy lời đó là sự thật.
Gã trọc nhìn chăm chăm vào Leo, bĩu môi chẳng chút tin tưởng, gã cười dài đáp lại.
- Không vấn đề!
Hơi dừng lại lời nói, gã trọc vân về cằm, ánh mắt nhìn về hướng xa, sau đó mới tiếp tục nói.
- Anh cả đời chỉ quan tâm tới việc truy tìm dấu vết của Nguyên Mẫu, thậm chí đến chuyện thế giới như hôm nay anh cũng chẳng thèm để tâm. Thế nhưng có bao giờ anh tự hỏi vì sao hiện tại lại có nhiều Tiến Hóa Nhân hơn thời của chúng ta như thế hay không?
Leo nhíu mày, câu hỏi không hề liên quan khiến gã nhất thời khó hiểu, gã vặn lại.
- Thì sao? Nhiều hay ít thì cũng chẳng liên quan gì với tôi nữa, tôi không còn là thành viên của Evolution cho nên anh hỏi tôi câu này để làm gì? Tôi chỉ muốn biết vì sao anh không tự mình ra tay mà lại phải lôi cả tôi vào cuộc? Lại còn dám đem thứ kia ra để trả công, thú thực có trời mới biết anh tính toán cái gì trong đầu! Anh nói xem, tôi lấy cái gì để tin tưởng là anh không bán tôi thêm một lần! Hừ!
Gã trọc chớp nhẹ đôi mắt, cười nhạt, mặc kệ lời nói mang theo ý trách móc của Leo. Gã nói.
- Cho anh biết một chuyện, Tổ Chức muốn tạo thêm số lượng Tiến Hóa Nhân để đủ sức đối kháng với đại nạn thực sự kế tiếp. Anh nghĩ xem, số lần mà nhân loại phải đối diện với diệt vong đâu phải đây là lần đầu tiên, thế nhưng cuối cùng thì sao chứ? Không phải vẫn sinh sôi nảy nở con đàn cháu đống phủ khắp mọi nơi trên thế giới? Mà thôi, việc này về sau anh sẽ rõ. Lần này tôi cần kỹ năng Ngưng Đọng của anh để giúp tôi có thời gian chuẩn bị.
- Ngưng Đọng?
Leo khá bất ngờ trước yêu cầu vừa nghe thấy, ánh mắt không thể giữ được sự bình tĩnh, hỏi dồn.
- Anh có biết kỹ năng này của tôi chỉ còn thi triển được tối đa hai lần trong đời, mỗi lần sử dụng năng lực ấy tôi sẽ lâm vào trạng thái suy yếu, yếu tới mức chỉ cần ngọn gió thổi qua tôi cũng có thể ngã quỵ... Không được, tuyệt đối không thể nào!
- Anh khoan vội từ chối, tôi chưa nói hết! Chỉ cần anh giúp tôi lần này, ngoài Nguyên Mẫu tôi đã hứa sẽ cho anh, thêm vào đó là tin tức năm địa điểm có dấu vết Nguyên Mẫu xuất hiện, ba trong số đó đã xác minh hoàn toàn chính xác!
- Cái gì? Năm địa điểm có Nguyên Mẫu? Anh đùa tôi sao, không lẽ Evolution không cần mà phải chờ tôi đến lấy!
Leo hốt hoảng sau khi nghe được tin tức chấn động tâm lý từ trong miệng gã trọc, chốc lát mới ổn định được lời nói.
- Đây là cá nhân tôi phát hiện từ trên một tấm bản đồ cổ, anh có quyền không tin nhưng thứ này tôi tin chắc anh sẽ tự biết nhận xét.
Gã trọc nói xong, bàn tay vung lên, từ trong không khí đột nhiên xuất hiện một tấm da to chừng ba bốn bàn tay người lớn, đôi chỗ còn loang lỗ những vết ố vàng. Gã không nói thêm điều dư thưa, ném thứ đó sang cho Leo.
Cầm tấm da trên tay, Leo cẩn thận quan sát. Trong chốc lát gã lại làm ra động tác tương tự tên trọc, trực tiếp lôi từ trong không khí ra một tấm da có chút tương đồng. Sau đó gã đem cả hai ghép lại.
Ánh mắt Leo bất chợt thay đổi, ẩn chứa sự vui mừng lại xen lẫn vài phần thất vọng. Vui mừng vì tấm da của tên trọc là thật, từ chất liệu đến mọi thứ đều chẳng khác gì đồ của bản thân, còn thất vọng bởi chính giữa vết ghép của chúng dường như còn thiếu một mảnh nhỏ.
Trong khi Leo đang quan sát, gã trọc bỗng lên tiếng.
- Thế nào? Tôi không gạt anh chứ? Anh cứ yên tâm, dù hiện tại chưa thể hoàn chỉnh, nhưng nếu đem so sánh với bản đồ hiện tại của chúng ta thì vẫn có thể xác định được những tiêu ký trên đó nằm ở vùng nào trên thế giới. Tôi đã tự mình tiêu tốn mấy năm chạy xuôi ngược để có thể chứng minh ba trong số năm điểm được đánh dấu trên đó chắc chắn có sự xuất hiện của Nguyên Mẫu!
Nghe gã trọc cam đoan, Leo ngước mặt nhìn đến, trong lòng đang cân nhắc mỗi câu mỗi chữ của đối phương rồi mới hỏi.
- Vì sao anh chưa thu hết mà để đến tận bây giờ?
- Ha ha, anh thừa hiểu tôi đã hết hy vọng tiếp tục tiến hóa lên đẳng cấp cao hơn, mấy thứ như Nguyên Mẫu chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa cả! Tôi lưu lại những thứ này xem như có một chút tài sản đảm bảo, đại loại như hiện giờ giao dịch với anh đây! Tôi nói vậy đã đủ chưa đồng đội cũ? Leo!
Gã trọc cười nhếch mép, gằn từng chữ, vết thẹo trên gương mặt chợt ửng đỏ, giọng nói mang theo cảm giác muộn phiền khó nói.
- Ài, xin lỗi vì nhắc đến chuyện ấy... Tôi không cố ý!
Leo giật mình, hơi khom người có vẻ xấu hổ. Những hình ảnh từ quá khứ ùa về khiến gã thở dài, rồi im lặng, không dám tiếp tục nhắc lại vấn đề ban nãy.
- Thôi bỏ đi, chuyện cũ qua rồi! Tôi cũng không còn nhớ!
Gã trọc khoanh tay, quay lưng nhìn đến boongke.
- Anh muốn tôi Ngưng Đọng trong bao lâu, nói trước tối đa là năm phút, phạm vi càng nhỏ thì thời gian càng lớn.
- Toàn thế giới...
Gã trọc nhấn mạnh từng chữ!
Hơi im lặng, giây lát sau Leo nghiến răng gật đầu.
- Được, tối đa năm phút, khi nào bắt đầu thì anh cứ nói.
- Đương nhiên! Ha ha!
Xem như đã thỏa thuận xong, gã trọc cười to sảng khoái. Mãi một lúc sau gã mới tiếp tục cất tiếng.
- Anh không hỏi tiếp à?
- Không cần, anh sắp nói rồi!
Leo lắc đầu, đáp lại.
- Ha ha, đúng là bạn lâu năm, chỉ có anh mới hiểu con người tôi! Chuyện thế này...
o0o
- Nhanh lui...
Âm thanh của tên cầm đầu rống to một lần nữa, nhưng có vẻ hơi dư thừa bởi cả đám luôn để ý tới nhất cử nhất động của cô gái, khi ánh mắt cô ta vừa phát sáng thì mọi người đã vội vàng rút ngay về phía sau.
Nắm lửa từ tốn lơ lửng cách mặt đất chưa đến hai mét, cứ chầm chậm bay thẳng một đường...
Chỉ có điều, ngay lối ra vào của boongke, lúc này hai tên quái nhân F1 ngửa đầu rống lớn làm cho tất cả thây ma đột ngột dừng bước chân rồi tức khắc quay đầu di chuyển ngược lại, dáng dấp trông rất vội vàng không khác gì cả quân đoàn nghe lệnh từ chỉ huy.
Sự việc cổ quái diễn ra đột ngột, nắm lửa cứ thế tiêu biến chỉ kịp diệt sát mấy chục gã xác sống đi sau cùng, khiến nhóm thợ săn vốn dĩ đang còn háo hức chờ đợi hàng loạt thây ma bị thiêu c·hết phải thất vọng cùng nghi hoặc rất lâu.
Chính lúc cả đám vẫn còn đang chìm trong vấn đề khác thường ấy, bất thình lình hai tên F1 đứng lên, thân hình cao to choáng ngợp của chúng lộ rõ trong ánh mắt những kẻ ở đằng xa.
Rồi bỗng nhiên cả hai tên F1 nhe hàm răng đen xì như than củi như thể chúng đang cười khinh miệt những con mồi ngu xuẩn không biết lượng sức mình. Nụ cười của chúng còn chưa biến mất, mặt đất bỗng chấn động theo mỗi bước chân, tần suất mỗi lúc mỗi nhanh, âm thanh cũng càng lúc càng lớn.
Thân thể tựa hai ngọn núi nhỏ ào ào phóng đi như bay, đám xác sống đông nghịt như sóng biển ùn ùn liên tục bị rẽ sang hai bên, bất kể tên thây ma nào chậm chân không kịp tránh thì kết quả thân thể đều nát như tương dưới lòng bàn chân chúng.
Đương nhiên tình huống ấy không rời khỏi mắt đám thợ săn, lúc bấy giờ gã cầm đầu quát lớn.
- F1 t·ấn c·ông, tất cả chuẩn bị.
Nói rồi gã phất tay, mấy tên Tiến Hóa Nhân luôn đi theo sau bỗng phân thành hai đội, xông lên chia nhau đón đầu.
Về phần gã cầm đầu, chỉ thấy trong thoáng chốc toàn bộ cơ thể gã ta phình to lên, không phải là trương phình như quả bóng, mà mỗi tấc da thịt xương cốt như phát triển nhanh tới mức bằng mắt thường cũng có thể quan sát rõ ràng. Cho đến lúc, lớp áo trên người gã ta roạt roạt mấy tiếng bị kéo dãn đến rách toang, lúc này mới khiến những kẻ xung quanh sợ hãi.
Làn da hóa thành màu vàng kim, cơ bắp nổi cuồn cuộn, tưng sợi gân như những con rắn ẩn dưới làn da.
Phút chốc, thân hình gã đột nhiên cao lên, âm thanh răn rắc của xương cốt không ngừng phát ra, mặc dù so với hai tên F1 không đáng là gì, nhưng nếu so với người bình thường thì chẳng khác nào đem đứa nhỏ ba tuổi so với người trưởng thành là mấy.
- Trời, kỹ năng cấp S... Bất Hoại!
- Gã đó vậy mà sỡ hữu năng lực dạng này... Quả thực không thể coi thường!
...!
Trong khi đó, hai nhóm Tiến Hóa Nhân lao tới trước đã giáp mặt hai tên F1. Song phương chỉ còn cách nhau chưa tới mười mét.
Từng loạt kỹ năng như mưa sa chớp giật chẳng chút nương tay phóng thẳng về phía hai mục tiêu to lớn. Tuy nhiên trong số đó có một kẻ chưa vội ra tay mà ngoái đầu nhìn lại, sau khi xác nhận gã cầm đầu đã hoàn thành quá trình biến thân, gã ấy mới chớp mắt, gật nhẹ đầu.
Hai cơ thể như hai ngọn núi, đồng loạt bắt chéo hai cánh tay che chắn trước mặt, không thèm tránh né mà cứ hung hăng tông thẳng đến, hứng lấy toàn bộ số năng lượng gào thét ập tới.
Bùm... Bùm...
Trong thoáng chốc khói bụi đất đá bay kín bầu trời, phạm vi mấy chục mét mù mịt không thể nhìn thấy được thứ gì. Vài chục giây tiếp theo, lớp lớp bụi bặm mới từ từ tan biến, tưởng chừng lãnh trọn đợt công kích vừa rồi ít nhiều cũng khiến hai tên F1 tróc vài miếng da.
Thế nhưng sự thật xuất hiện ngay trước mắt khiến đám Tiến Hóa Nhân không khỏi há mồm sửng sốt, cả hai tên F1 chỉ nhếch mép, phủi phủi hai cánh tay vô cùng nhân tính, rồi bất ngờ một trong hai tên biến mất.
- Coi chừng...
- Hự...
Chữ chừng còn kéo dài trong không trung, một gã Tiến Hóa Nhân đã hự thành tiếng đau đớn, nguyên phần vai kéo đến hông đột nhiên bị nắm đấm của F1 chấn cho vỡ thành thịt vụn.
Dĩ nhiên sức bền hay chịu đựng của Tiến Hóa Nhân có cao đến bao nhiêu thì cơ thể máu thịt cũng chẳng thể nào thừa nhận nổi đòn vừa rồi, lại càng không thể nào sống nổi khi gần như nữa phần thân trên biến mất.
Rên được vài tiếng đứt quãng, ánh mắt từ từ chìm vào bóng tối vĩnh hằng. Một mạng cứ như vậy kết thúc.
Gã đứng bên cạnh, thấy đồng bọn vừa ngã xuống một cách dã man như thế, nhất thời run rẫy, mồ hôi túa ra, đầu gối va vào nhau. Nhưng gã ta dù sao cũng không giống người thường, chẳng đợi cho tên F1 xoay người về phía mình, bàn tay chụm lại nhắm đến phần gáy của đối phương, quát lớn.
- Nanh Sói!
Không hành động thì thôi, vừa dùng sức, lại sinh ra sát ý thì tên F1 tức khắc ngoái đầu nhìn chằm chằm vào.
Đầu sói hung dữ nhe nang, há cái mồm to ngoạm thẳng đến, cùng lúc tên F1 vung ngược cánh tay về sau, cảm giác dường như rất tùy ý.
Bang...
Một tiếng bén nhọn vang lên, đầu sói nát thành mảnh nhỏ, dòng khí lưu tản phát ra thổi bay vô số bụi bặm lên cao.
Lợi dụng đám bụi mù, thêm hai Tiến Hóa Nhân tính toán ra tay hỗ trợ, thì bất ngờ có tiếng gió bên tai chúng lùa tới, khiến cả hai chẳng thể nào tiếp tục, chỉ đành cắn răng dậm mạnh đôi chân tách nhau ra chia thành hai hướng.