Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 88




Y sớm nên nghĩ ra điều này, vì cảnh thị trấn bị mất tích của công ty game Grey Crow được xây dựng dựa trên nguyên mẫu từ Trấn Nhật Ngự, nên hình tượng của boss cuối cùng ký sinh trùng Hồ Chết, đương nhiên cũng được thiết kế dựa trên quái vật của Trấn Nhật Ngự.

Họ thu thập các truyền thuyết rồi liên kết chúng để tạo ra một mô hình giống như quái vật nhiều tay khi trưởng thành.

Có điều hình ảnh trong game và bản thể thực sự của Chiêu Nhiên có đôi chút khác biệt, dù là nhện hay ký sinh trùng Hồ Chết, thì số lượng cánh tay của chúng cũng không thể so sánh với anh.

Ký sinh trùng Hồ Chết là boss nổi tiếng trong bối cảnh trò chơi, được miêu tả trong “Gray Crow: Dollhouse” như sau:

“Bộ xương trắng nóng nảy lang thang nơi ranh giới của cái chết, sinh ra từ sự ác ý, tưởng mình vẫn còn sống, canh giữ sự bình yên cho những linh hồn đã chết oan uổng trong hồ, lẩn khuất như một bi kịch trong bóng tối vô tận.”

Phải chăng đó là suy nghĩ chủ quan thê lương của nhóm thiết kế trò chơi về thân thế của quái vật trong truyền thuyết?

Vì xem ra họ thực sự đang gánh chịu nỗi đau như nhau, mỗi lần Chiêu Nhiên bò lên phía trước một bước đều sẽ phát ra tiếng gào thét thê lương, có điều anh vẫn còn sống, như một bi kịch, ký sinh trong đau khổ.

Nữ Bọ Cạp bị khí thế áp đảo đẩy lùi, nhưng cô ta không sợ hãi giơ cái càng pha lê lên, chiếc đuôi bọ cạp mười ba đốt tinh thể khoáng cao vút, rung chuyển nhanh chóng trong không trung, nọc độc bên trong vỏ ngoài trong suốt ánh lên màu tím đỏ rực rỡ, bị các tinh thể trong suốt khúc xạ tản đi khắp nơi, muốn dùng ánh sáng khắc chế Chiêu Nhiên.

Cô ta lựa chọn thoát xác, sáu giờ tiếp theo là đỉnh cao sức mạnh cả đời của cô ta, cho dù đối thủ là ai, cô ta đều có đủ sức mạnh để chiến đấu.

*

Lúc nửa đêm, tàu điện ngầm ngừng hoạt động thường ngày, chỉ còn một vài tuyến đường đặc biệt còn chạy, một vài thành viên của tổ phản ứng nhanh đang đi đi lại lại trên sân ga trạm Đê Kiến, trên thùng rác cắm đầy mẩu thuốc lá, có vẻ hơi sốt ruột.

Có người mặc một chiếc áo khoác lông mỏng bên ngoài áo chống đạn, châm một điếu thuốc, lén đặt đôi tay lạnh cóng lên tóc của Hỏa Diễm Khuê.

Nhưng hành động lén lút này bị dị hạch mắt rồng trên cổ Hỏa Diễm Khuê phát hiện, mắt rồng lửa quay lại, miệt thị liếc nhìn cô.

Ninh Minh ngượng ngùng rút tay về, gãi mái tóc xoăn của mình, cười hì hì: “Cậu ấm quá, chị không chịu được, xin lỗi xin lỗi.”

Trên ngực cô đeo huy hiệu của tổ phản ứng nhanh, là đội trưởng đội hành động số 1, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, dẫn đội tiêu diệt các phòng ảo là chuyện thường ngày.

Trời rất lạnh nhưng Hỏa Diễm Khuê vẫn mặc áo tay lỡ quần đùi như mọi hôm, hoàn toàn không sợ rét.

“Không sao đâu tiền bối, để em sưởi ấm cho mọi người.” Cậu nhắm mắt lại, kích hoạt dị hạch ở cổ, tĩnh mạch phình lên mạch máu như những dòng nham thạch đỏ rực, tỏa ra luồng nhiệt nóng rực xung quanh cơ thể.

“Khá lắm… Quả cầu lửa.” Các bậc tiền bối rối rít xoa tay lại gần, đưa tay chân lạnh cóng của họ đến gần cái lò sưởi nhỏ hình người để sưởi ấm.

Thậm chí Ninh Minh còn lấy ra mấy cái cánh gà còn thừa từ hồi trưa, hơ nóng lên rồi chia cho Hỏa Diễm Khuê hai cái, có người cũng muốn xin, nhưng bị cô mắng: “Người ta phát nhiệt được, còn cậu làm được gì, tránh ra.”

“Chị Ninh, chúng ta đợi ở đây mười lăm phút, tàu cũng đã qua mấy chuyến rồi, sao tổ trưởng Đoạn vẫn chưa phát vé xuất phát, không phải nói đi hỗ trợ tổ trực khẩn cấp ạ.”

“Để thực tập sinh đi hỏi thử xem.”

“Cậu tự đi hỏi đi, cậu ấy đi thì chúng ta sưởi ấm bằng gì.”

“Để em đi xem thử thầy thế nào, nhanh lắm ạ.” Hỏa Diễm Khuê chụm hai tay lại, lòng bàn tay cậu bùng lên một ngọn lửa, để lại một đốm lửa lơ lửng trong không trung, rồi ba chân bốn cẳng leo lên thang cuốn, quẹt thẻ thân phận vào sảnh chính của trụ sở Subway, chạy về phía văn phòng.

Vừa đến chỗ ngoặt thì trông thấy tổ trưởng tổ tuần tra thành phố Nguyên Tiểu Oánh đang vội vàng đẩy cửa phòng thầy Đoạn, Hỏa Diễm Khuê đứng dựa vào tường, lén lút nghe hai người nói chuyện.

Giọng điệu Nguyên Tiểu Oánh hơi gấp gáp: “Tôi vừa từ bên kỹ thuật qua, họ phát hiện Nữ Bọ Cạp đã hóa kén, giờ đã thoát xác rồi, sao ông còn ngồi đây ung dung thế này?”

Đoạn Kha ung dung rót nước trà: “Gấp gì chứ, chẳng phải Chiêu Nhiên đã đi rồi sao?”

“Dị thể thoát xác rất nguy hiểm, tình trạng của Chiêu Nhiên thế nào ông cũng thấy rõ, ông định khoanh tay đứng nhìn à?”

“Nếu bây giờ tôi đi, chẳng phải càng khẳng định lực thực cậu ta đang suy yếu sao.” Đoạn Kha bình tĩnh tựa vào ghế, “Kẻ phản bội Lý Tinh đã truyền tin việc cậu ta suy yếu đi cho Redneck Drift, rất nhiều người nghi ngờ về chuyện này.”

“Vớ vẩn, trợ giúp cậu ấy là trách nhiệm của tổ phản ứng nhanh.” Nguyên Tiểu Oánh chống tay lên bàn làm việc của Đoạn Kha, bím tóc đuôi công peacock của chị đung đưa sau lưng, “Rốt cuộc ông có đi không?”

Đoạn Kha nhìn đồng hồ rồi gật đầu qua loa: “Tôi có nói là không đi đâu, chỉ đi muộn chút thôi mà. Ai bảo cậu ta lúc nào cũng đối đầu với tôi, để cậu ta chịu khổ một chút thì có sao.”

“… Thật không ngờ ông lại là người như vậy.” Nguyên Tiểu Oánh lắc đầu, đẩy tách trà Đoạn Kha đặt trước mặt ra, rồi giận dữ hất tay bỏ đi, thấy chị định đi gặp sếp lớn, Đoạn Kha búng tay một cái, sàn đá cẩm thạch đột ngột mọc lên một loạt gai đen cao bằng nửa người, bề mặt nhọn đen bóng loáng, đâm xuyên qua chân và eo của Nguyên Tiểu Oánh, nhốt chị ở giữa, chặn đường đi của chị.

“Làm gì đây?” Nguyên Tiểu Oánh mở quạt lông vũ trong tay ra, từng đốt quạt đều gắn một dị hạch được chạm khắc tinh xảo, chị vung quạt sắc bén cắt ngang những gai nhọn xung quanh, tà váy sườn xám nhẹ nhàng lay động.

Đoạn Kha không thể ngăn cô lại, đập bàn than thở: “Chị hai ngốc à, đã bảo đừng đi rồi mà.”

Tổ viên của tổ phản ứng nhanh vẫn chưa nhận được vé tàu (tức lệnh cho phép hành động), họ chán nản ngồi quanh đống lửa không gốc, tụ tập tán gẫu, lắng nghe tiếng tàu điện ngầm gào thét chạy qua.

Khi đuôi tàu lướt qua, một làn gió ấm áp yếu ớt thổi tới. Hỏa Diễm Khuê bám vào toa cuối cùng của đoàn tàu đang lao đi, lướt qua trước mặt mọi người rồi biến mất.

Đội trưởng Ninh: “Ơ không phải—?”

*

Tàu điện ngầm dừng ở ga trang viên Pisa, toàn bộ tuyến tàu điện ngầm số 0 được thiết kế đặc biệt cho nhân viên Subway nên không lắp đặt hàng rào bảo vệ kính. Hỏa Diễm Khuê nhảy xuống đường ray, hai tay đẩy mặt đất của sân ga rồi linh hoạt bật lên.

“Thầy nói không được phép tới tôi nghe lời cậu mà đến đây, chắc chắn về sẽ bị thầy mắng.” Hỏa Diễm Khuê vừa tiến lên phía trước vừa nói một mình, mắt rồng đỏ gắn trên cổ cậu vặn vẹo, con ngươi dọc nhìn lên cằm cậu, nhìn như đang đối thoại tinh thần với Hỏa Diễm Khuê.

“Thiết lập quan hệ tốt với Úc Ngạn? Tại sao, trông anh ta chẳng muốn nói chuyện với tôi. Không đúng, anh ta không muốn phản ứng với ai cả, anh ta chỉ thích Tổ trưởng Chiêu.”

“Có thể đổi hạch thì có gì hơn người… Cậu là dị hạch của tôi, cứ khen người khác hoài là sao vậy, cũng phải khen tôi chứ.”

Ra khỏi ga trang viên Pisa, cỏ dại khô cằn mọc khắp nơi trên mặt đất, trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời được quầng sáng màu tím bao quanh.

Men theo con đường nhỏ do tổ tuần tra đi lại hàng ngày về phía bệnh viện Huyện cổ, tầm nhìn bị bức tường thấp che khuất, trong góc có một chiếc xe máy đen tuyền bị cỏ khô che lấp.

Cậu chống cả hai tay leo lên đỉnh bức tường thấp, giẫm lên những viên gạch vách không bằng phẳng để đẩy mình lên, rồi kẹp nách vào mép bức tường, nhìn về phía xa.

Bệnh viện nông thôn cũ nát sụp đổ thành một đống hoang tàn, trên không trung lơ lửng một khối tơ trắng khổng lồ, ở giữa khối kén có một lỗ thủng lớn, toàn bộ khối xoay chậm rãi như một tinh vân trong vũ trụ, bề mặt được ánh trăng tím chiếu rọi.

Dưới khối kén lơ lửng có hai sinh vật khổng lồ đối đầu nhau, một bên là bọ cạp được tạo thành từ các khoáng thạch trong suốt màu tím đỏ giơ đuôi móc lên cao, bên kia không rõ là sinh vật gì, nó chỉ là một bộ xương, được vô số cánh tay xương trắng chống đỡ và bảo vệ, không có đầu lâu, mỗi lần một cánh tay chạm đất đều tạo ra một vòng gợn sóng màu vàng kim.

Những cánh tay xương dài sắc nhọn, giống như một con nhện mù luân phiên uốn cong đôi chân thon dài để bước về phía trước.

“Đối diện nữ bọ cạp là gì thế… Dị thể loại dị hóa?” Hỏa Diễm Khuê nằm trên bức tường thấp thấy vậy thì ngơ ngác, mắt rồng dị hạch xoay tròn con ngươi, quan sát bộ xương quái vật ở xa.

Bộ xương không đầu ngửa mặt lên trời gào thét, dưới chân hiện ra một hoa văn mặt trời màu vàng phức tạp, sáu cánh tay xương đập mạnh xuống đất, nơi lòng bàn tay chạm đất mở ra sáu vòng tròn vàng, trong đó xuất hiện sáu kỵ sĩ mặc giáp cầm vũ khí, các kỵ sĩ di chuyển với vòng vàng, chiếm giữ sáu góc, bao vây bọ cạp độc ở trung tâm.

Kỵ sĩ giáo rìu vung chiếc rìu dài, cùng với kỵ sĩ búa xích tấn công từ hai phía, một nhát rìu chém vào càng của bọ cạp độc, chiếc búa nặng cũng theo sau đó, mang theo luồng gió mạnh đập vào lớp vỏ như pha lê của bọ cạp, khiến các tinh thể màu tím đỏ vỡ tung.

Kỵ sĩ cung tên giương cây cung vàng lên, rút ba mũi tên ánh sáng thần thánh từ ống tên, lắp cung ngắm bắn, ba luồng sáng vàng xé gió lao tới, tàn nhẫn xuyên qua mắt phải và ngực của nữ bọ cạp khoáng thạch, tinh thể vỡ vụn.

Úc Ngạn nằm trong hố đá vụn quan sát trận chiến, chỉ để lộ đôi mắt, mỗi lần hai quái vật khổng lồ giao tranh đều làm rung chuyển những mảnh gạch đá còn sót lại. Xem cuộc chiến của những kẻ mạnh ở khoảng cách gần, y mới hiểu được sức mạnh của lá cờ Thần chiến tranh, anh điều khiển sáu linh hồn kỵ sĩ tàn bạo, chiến đấu không ngừng nghỉ, những chiêu thức diễn trong đấu trường quán bar chẳng là gì với lúc này.

Bọ cạp độc tinh thể khoáng bị linh hồn kỵ sĩ bao vây tấn công, các khớp chân cong lại, đứng không vững, cơ thể đập mạnh xuống đất, nhưng cô ta không có ý định đầu hàng, liều mạng vung đuôi bọ cạp, mười ba khớp đuôi khoáng thạch phát ra ánh sáng màu tím đỏ mạnh mẽ rực rỡ, tỏa sáng chói lọi từ trung tâm khoáng thạch trong suốt, lao về phía bộ xương không đầu.

Cô ta tỏa sáng rực rỡ, khiến Chiêu Nhiên liên tục lùi bước.

Điểm yếu sợ ánh sáng đã bị cô ta nhìn thấu, tình cảnh của Chiêu Nhiên trở nên bất lợi.

Bọ cạp độc tinh thể khoáng mất một mắt, nhưng dường như cô ta không cảm thấy đau đớn, không bận tâm đến những vết thương chí mạng trên cơ thể, móc đuôi bọ cạp giương cao lên, rồi như một chiếc roi sắt nặng nề quật xuống đất, chất độc phát sáng màu tím đỏ trong đuôi bọ cạp văng ra, bao phủ lên những tảng đá xung quanh bằng chất lỏng phát sáng độc hại, làm chúng bay lên không trung rồi bị đuôi bọ cạp quét ngang, cùng nhau lao về phía Chiêu Nhiên.

Vô số mảnh đá vụn như trận bão cát ào ạt lướt qua giữa các khớp xương của Chiêu Nhiên, những mảnh đá sắc nhọn đâm tới, cắm sâu vào bề mặt xương trắng, nọc độc phát sáng màu tím đỏ thấm vào các vết thương.

Xương trắng bị nhiễm nọc độc phát sáng loang lổ, nhanh chóng ăn mòn vết thương rồi lan ra các cạnh, lúc này, bọ cạp lại bắt đầu vung vẩy đuôi của mình, sau khi chiếc đuôi pha lê của cô ta phun ra một nửa chất độc, vẫn còn một phần chất độc khi lắc lên có thể phát ra tiếng vo ve khi chạm vào vỏ ngoài, giống như âm thanh của rượu vang khi chạm vào thành ly.

Khi tiếng vo ve vang lên, những vết thương trên cơ thể Chiêu Nhiên bốc lên khói độc ăn mòn, cơn đau đục khoét thấm sâu vào xương tủy.

Bộ xương không đầu giơ lên vài cánh tay, bám lấy cột điện cao thế trên đầu, cả cơ thể hình cầu duỗi ra, phần thân mở ra một khe răng cưa đỏ như máu, giữa các răng cưa dính liền với những máu thịt thối rữa chưa hoàn toàn rơi ra, tiếng gầm thét đinh tai nhức óc vang lên từ cổ họng.

Úc Ngạn căng thẳng bám chặt vào tảng đá bên cạnh, không ngờ Nữ Bọ Cạp có thể đấu với Chiêu Nhiên lâu như vậy, thậm chí còn có xu hướng lật ngược tình thế, sáu giờ cao nhất của thoát xác quả nhiên không thể xem thường.

Mặc dù toàn bộ máu thịt trên cơ thể Chiêu Nhiên tróc ra rồi rơi xuống nhưng vẫn không có dị hạch nào lộ ra ngoài, có vẻ như dị hạch nằm trong xương, theo như lời anh nói trước đó, có một dị hạch nằm dưới xương sườn phải, và một viên khác nằm ở phần xương hông, điều này có nghĩa phần thân của anh là điểm yếu nhất, những cánh tay xương trắng bảo vệ xung quanh thân cũng là để bảo vệ chỗ hiểm của mình.

Chiêu Nhiên để lộ phần thân gầm lên đau đớn, bị Nữ Bọ Cạp tìm thấy cơ hội tấn công, bọ cạp lao nhanh về phía trước, bất chấp mọi sự cản trở của các linh hồn kỵ sĩ, bò về phía cái miệng lớn mở ra ở phần thân.

Linh hồn kỵ sĩ đồng loạt biến mất, trở về dưới chân Chiêu Nhiên, bị hút vào vòng vàng, vòng vàng xoay tròn hình thành đồng hồ mặt trời, kim đồng hồ quay ngược, thời gian đảo ngược, buộc Nữ Bọ Cạp phải lùi lại mười mét trong sự kinh ngạc.

Chiêu Nhiên giơ vô số cánh tay lên rồi cùng đập mạnh xuống đất, tạo nên một cơn bão cát và đá vụn, Roulette màu vàng thay thế đồng hồ mặt trời, kim của roulette xoay nhanh, sáu vùng ánh sáng vàng hình quạt xuất hiện dưới chân.

Tuyệt chiêu mạnh nhất của quái vật nhiều tay, Roulette. Mỗi lần Roulette xuất hiện, Úc Ngạn đều cảm thấy chấn động lòng người.

Khi kim đồng hồ xoay đến ô hình quạt đặc, bọ cạp độc nhận thấy tình thế không ổn nên hoảng sợ bỏ chạy, nhưng chiêu bánh xe Roulette có khả năng theo dõi mục tiêu, vòng tròn vàng bao quanh bọ cạp di chuyển theo cô ta, một bàn tay quỷ khổng lồ chui ra khỏi mặt đất, đầu ngón tay sắc nhọn đâm xuyên qua lớp vỏ khoáng thạch của bọ cạp, làm vỡ tung chất độc màu tím đỏ, văng tung tóe khắp nơi, khiến bầu trời như đang đổ mưa axit rực rỡ.

Bọ cạp độc tinh thể khoáng rơi từ trên không xuống, lớp vỏ bị vỡ tan như chiếc bình thủy tinh, nọc độc chảy ra khỏi những khe nứt còn lại.

Mặc dù quái vật xương trắng vẫn đứng vững, nhưng cánh tay của anh đang khó nhọc đỡ lấy cơ thể, mệt mỏi ngã xuống đất, thu mình lại thành một quả bóng xương rỗng.

“Hóa ra… họ nói thật,” Giọng nói của Nữ Bọ Cạp yếu ớt, “Mày không còn mạnh như trước nữa… Nếu biết sớm như vậy, tao sẽ dẫn cả gia tộc…tiêu diệt mày…”

“Chỉ là tao không dám đánh cược… không dám đánh cược tính mạng của toàn bộ gia tộc Hồng Ly, tao không đủ quyết đoán, là một lãnh đạo thất bại…"”

“Nhưng tao không có lựa chọn nào khác… Giống như mày, tao không muốn kết hợp với một con người vô vị, Ryan nói với tao, đây là ý nghĩa của tình yêu, mày cũng nghĩ vậy phải không?”

Chiêu Nhiên không tiến lên để giết cô ta, trong kỳ thoát xác, dị thể không thể bị giết trừ khi tự nguyện, ngay cả khi ra tay, cũng chỉ khiến cô ta chịu đựng sự tra tấn vô tận trước khi chết, việc tàn sát đồng loại là vô nghĩa. Bộ xương không đầu nằm trên mặt đất, lặng lẽ nghe cô ta kể chuyện, nọc độc như những con giòi ăn sâu vào xương, thực sự rất khó chịu.

Nữ Bọ Cạp thở hổn hển rất lâu, đột nhiên chống những chiếc chân đã gãy vài khúc rồi đứng dậy, kéo lê cơ thể tàn tạ của mình vung đuôi nhọn đâm về phía Chiêu Nhiên, cô ta nhắm vào khe hở giữa các xương, đâm xuyên qua lỗ hổng, có thể đâm thẳng vào tâm hạch của Chiêu Nhiên.

Đường tấn công bị một tấm bảng chắn lại, Úc Ngạn nhảy vọt lên cao, dùng cơ thể chắn giữa bộ xương quái vật xương trắng và đuôi bọ cạp, y ôm tấm bảng vào ngực làm khiên, nhưng tấm bảng mỏng manh bị đuôi bọ cạp sắc nhọn đâm thủng, chia nó thành hai nửa, mũi đuôi phun nọc độc nhắm vào cổ họng Úc Ngạn.

Nữ Bọ Cạp vốn không định giết y, nhưng móc đuôi đã vung ra thì không thể thu lại được.

Tấm bảng quy tắc nhà xác bị cắt thành hai mảnh bay qua trước mắt Nữ Bọ Cạp, cô ta kinh ngạc thấy điều khoản cuối cùng — Xác chết không thể bị giết chết.

Khi móc đuôi nhọn tiếp cận Úc Ngạn, Nữ Bọ Cạp bị xác định sắp vi phạm quy tắc, dị hạch trong cơ thể cô ta rung lên dữ dội, khiến đuôi lệch hướng đâm trúng vai Úc Ngạn, lực đâm khủng khiếp đẩy y bay lên không trung.

Bộ xương không đầu vươn cánh tay ra, đỡ lấy Úc Ngạn khi y rơi xuống, ôm chặt y vào trong các cánh tay, biến thành một quả bóng xương rỗng, bao bọc y chắc chắn ở trung tâm, áp sát vào điểm yếu trên thân mình.

“Ùng ục…” (tiếng kêu dỗ dành an ủi)