Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 87




Khoảnh khắc bị dòng điện mạnh đánh vào, não y như bị buộc phải đờ đẫn, thần kinh choáng váng, Úc Ngạn cảm thấy đau đớn một lúc, giống như thanh thép thô đâm xuyên thủng, dần dần y không thể xác định chính xác cơn đau dữ dội này phát ra từ đâu, toàn bộ cơ thể hoàn toàn tê liệt, y bật ra khỏi người bảo vệ rồi rơi xuống, cơn đau âm ỉ do rơi từ trên cao xuống vào lúc này đã không còn đáng nhắc tới.

Chiến giáp Armadillo phát ra ánh sáng bạc bụi đất từ hốc mắt, một lớp giáp vảy nhanh chóng xuất hiện từ xương cụt đến cột sống lưng Úc Ngạn, bảo vệ toàn bộ xương cốt của y, giúp y giảm bớt lực va chạm mạnh khi lăn xuống cầu thang, Úc Ngạn đâm mạnh vào bức tường đối diện ở cuối bậc thang, tạo thành một cái hố.

Nhờ có chiến giáp armadillo bảo vệ, Úc Ngạn mới không hoàn toàn mất đi ý thức và ngất đi, nhưng y lại không thể cử động được, lý trí còn sót lại vẫn đang tính toán chi li liệu dùi cui điện cao áp khi đi qua mu bàn tay mình có khiến bảo vệ nếm đủ đau đớn không.

Y trở thành một đống thịt nhão, nằm lẫn với những mảnh vụn gạch rơi ở góc tường, trong cơn mê man y vẫn cảm nhận được tiếng bước chân vội vã của ai đó đang đến gần, Úc Ngạn cố gắng bò dậy để giữ mình tỉnh táo, nhưng cơ thể tê liệt khiến y không thể làm được điều đó.

Sau đó Úc Ngạn được ôm lên, gác trên một cái chân, đầu tựa vào hõm vai ấm áp, thoải mái hơn nhiều so với sàn Gra-ni-to lạnh buốt.

Có điều Úc Ngạn không chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp đó mà gom hết ý chí buộc mình mở đôi mắt mờ mịt, đôi tay hơi co giật đặt lên vai Chiêu Nhiên, cố gắng bò dậy để liếm vết bỏng hình tròn sau vai anh.

“Anh phải nói bao lần nữa em mới hiểu?…” Chiêu Nhiên nói được nửa chừng thì nuốt lại, cơn giận trong lòng bỗng chốc tan biến, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt của Úc Ngạn từng chút từng chút chạm vào vết bỏng rát, khiến anh đau lòng.

“Được rồi, anh không sao, anh không đau.” Chiêu Nhiên đỡ lấy vai y cho ngay ngắn lại.

Rõ ràng Úc Ngạn bị điện giật đến choáng váng, mỗi động tác đều không phối hợp, y thử vài lần mới móc tay vào cổ áo mũ trùm đen nhánh, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, rồi yên tâm kéo khóa lại, nắm lấy tay Chiêu Nhiên áp vào mặt mình.

Lúc này Chiêu Nhiên mới hiểu ý của y, hóa ra y đang kiểm tra xem dấu ấn mặt trời trên ngực có bị lấy đi không, ý y là “Anh có thể tát em vài cái để hả giận, nhưng đừng lấy đi đồ đằng của em.”

“Em vẫn vậy, tính báo thù mạnh thế, chó cắn em một cái em cũng phải cắn lại cho được.” Miệng Chiêu Nhiên thì vẫn đang trách mắng, nhưng giọng nói đã không còn chút trách cứ nào, anh sờ lên bẹn đùi và giữa hai chân Úc Ngạn qua lớp quần.

Úc Ngạn bị chạm vào thì nhạy cảm rùng mình một cái.

“Kẹp làm gì, anh sờ xem em có tè ra quần hay không thôi.” Chiêu Nhiên nhặt dùi cui điện rơi trên đất lên, cẩn thận đọc lại nhãn ghi điện áp và dòng điện rồi thở phào nhẹ nhõm.

Dùi cui điện cao áp này không phải là vũ khí mà bảo vệ bệnh viện nên có, chắc chắn do Nữ Bọ Cạp cung cấp, may mà có chiến giáp Armadillo bảo vệ, nếu không việc tè ra quần chỉ là nhẹ, trực tiếp bị liệt cũng có khi.

Ý thức Úc Ngạn dần dần khôi phục bình thường, ngoại trừ động tác vẫn khá chậm chạp, y run rẩy bịt miệng Chiêu Nhiên, không cho anh nói thêm nữa.

“Được rồi.” Chiêu Nhiên ôm y nhẹ nhàng vỗ lưng Úc Ngạn, “Bé ngoan, em giúp hả giận, anh biết mà.”

Cơ thể cứng ngắc của Úc Ngạn nhờ câu nói ấy mà mềm nhũn ra, y cúi đầu, tựa đầu vào ngực Chiêu nhiên hít hít mũi.

Chiêu Nhiên cúi xuống, dùng hai tay lau sạch những mảnh đá dính trên mặt Úc Ngạn, phủi bụi bẩn trên quần áo y.

Bảo vệ bất tỉnh nằm trên mặt đất, y tá cũng bị Chiêu Nhiên đánh ngất tạm thời nhốt trong phòng tắm, trước khi rời đi, Chiêu Nhiên còn để lại áo khoác của mình cho y tá vì khả năng giữ ấm của con người thực sự quá kém.

Chiêu Nhiên nhìn lướt qua phòng khám bị khóa ở giữa hành lang tầng hai: “Chỉ còn phòng kia chưa kiểm tra.”

Ba điều khoản của quy tắc phòng bệnh, quy tắc trạm y tá và quy tắc phòng bảo vệ đã điền đủ, cầm trong tay cũng không có ý nghĩa, bị Úc Ngạn quyết đoán ném vào thùng rác.

Úc Ngạn đi còn chưa vững, nắm lấy tay áo của Chiêu Nhiên lảo đảo theo sau. Cho đến khi dừng lại trước cửa phòng khám bị khóa.

Trước mắt vẫn còn hơi choáng váng, y cố gắng nhận biết các chữ trên bảng số phòng, phòng khám khoa não. Nghe nói con trai Lý Tinh bị u não giai đoạn cuối, nhưng từ những lời phát biểu trên bảng trao đổi, có vẻ tinh thần của cậu bé tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.

Chỉ có điều mỗi lần cậu phát biểu, con số 0 trong ngoặc đơn sau tên luôn khiến Úc Ngạn hoang mang.

Chiêu Nhiên đặt tay trái lên tay nắm cửa bị khóa, cổ tay phát ra một vòng ánh sáng màu vàng kim, những gợn sóng ánh sáng lan dọc theo các khớp xương đến đầu ngón tay, cuối cùng bám chặt vào tay nắm cửa, vòng vàng thắt chặt lại, dễ dàng làm tay nắm cửa bung ra, ổ khóa vỡ tung.

Ổ khóa bị phá hủy, nhưng cửa vẫn không đẩy ra được, Úc Ngạn dựa lưng vào cánh cửa đẩy về phía trước, tấm cửa chậm chạp mở hé một khe nhỏ, giống như có một đống kẹo cao su đã nhai chắn sau cửa. Úc Ngạn nhét đèn pin vào khe cửa để chiếu sáng, nhìn thấy một ít tơ trắng bay phấp phới, khá giống tơ tằm.

Chiêu Nhiên cau mày: “Có mùi của kén, rất mãnh liệt.”

Dị thể đã trải qua giai đoạn hóa kén được gọi là kén, trên người sẽ nhiễm mùi kén, mùi này chỉ có đồng loại ở rất gần mới ngửi thấy.

Dùi phá giáp trượt từ tay áo Úc Ngạn vào tay phải, y cắt đứt những sợi tơ tằm dày đặc dinh dính, sau đó đẩy mạnh cửa phòng khám ra.

Toàn bộ căn phòng bị lưới tơ trắng như tuyết bao phủ, không nhìn thấy điểm cuối, bước vào bên trong như thể bước vào một động tơ bị sương mù dày che phủ, hô hấp cũng dần khó khăn.

Chiêu Nhiên đột ngột kéo Úc Ngạn về lại phía mình: “Đây là bề ngoài của vỏ kén, có lẽ là kén của Nữ Bọ Cạp, kén sắp vỡ rồi, cô ta không tìm được người khế ước, có khi định thoát xác ngay tại chỗ rồi dùng sức mạnh cao nhất trong sáu giờ liều mạng với anh cũng nên.”

Chùm tia sáng của đèn pin chiếu vào trung tâm căn phòng, giữa những sợi tơ trắng xóa, Úc Ngạn nhìn thấy một bộ não treo lơ lửng với những sợi máu đỏ tươi đung đưa nhịp nhàng, hàng chục sợi dây điện cắm vào các khe của bộ não, truyền tín hiệu camera giám sát của bệnh viện đến trung tâm thị giác. Bảng giao tiếp treo ngay trước bộ não, kết nối với bên trong bộ não bằng một sợi dây cáp.

Lý Thư Khác (0): Tui thấy hai người rồi! Người đứng ở cửa là hai người đúng không?

Trên bảng giao tiếp bật lên câu hỏi của Lý Thư Khác, Úc Ngạn ngước lên nhìn, thấy một thiết bị giám sát gắn trên trần, ống kính đang hướng thẳng về phía họ.

Nhịp tim của Lý Thư Khác không thay đổi, bởi vì cậu ta đã không còn cơ thể, chỉ còn lại một bộ não kết nối với camera giám sát, do đó cậu ta mới nhìn thấy cảnh tượng của các phòng.

Không rõ tình trạng như vậy của con tin có được coi là còn sống hay không, nhưng ít nhất chính cậu ta tin rằng mình vẫn còn sống.

Úc Ngạn quay đầu xin chỉ thị Chiêu Nhiên về hành động tiếp theo.

“Việc dị thể xâm nhập vào kén của người khác sẽ phải chịu áp lực rất lớn, có thể nổ tung hạch.” Chiêu Nhiên kéo Úc Ngạn lùi ra khỏi phòng, “Anh đã tự hỏi tại sao một phòng ảo cấp thấp lại có thể khống chế làm anh khó chịu đến mức này, hóa ra do Nữ Bọ Cạp đang tạo kén bên cạnh, sử dụng năng lượng tràn ra từ vỏ kén để chống đỡ tâm hạch vận hành của phòng ảo. Em đưa hai con tin đi trước, anh sẽ đối phó với cô ta.”

Lần này Úc Ngạn không phản đối, gật đầu rồi nhanh chóng quay người chạy đi. Y biết chừng mực, cũng mơ hồ đoán được đối thủ khiến Chiêu Nhiên phải đề phòng đang ở cảnh giới nào. Y đá tung cánh phòng chứa nước, choàng cánh tay của y tá đang hôn mê lên cổ mình, cõng cô ta rồi chạy nhanh về phía lối ra ở tầng một.

Cánh cửa kính bị vỡ nát gần ngay trước mắt, nửa đêm vừa qua, bầu trời đêm mờ mịt treo một vầng trăng lạnh lẽo, mặt trăng nhòe đi, viền phát ra ánh tím. Úc Ngạn chỉ còn cách lối ra một bước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng rách xé toạc như dao cắt lụa vang lên bên tai, y theo phản xạ quay đầu nhìn lại, trần nhà bất ngờ nứt ra một khe rộng bằng bàn tay.

Đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, Úc Ngạn nghe thấy tiếng thở của mình, hơi thở căng thẳng vô thức thở ra, như con bướm trên sông Amazon vỗ cánh tạo ra luồng không khí nhỏ, rồi cả tầng hai sụp đổ xuống từ trên đầu!

Chiến giáp armadillo vẫn còn nằm trong hốc mắt Úc Ngạn, y nhanh chóng cuộn mình thành hình quả bóng armadillo, dùng bộ giáp cứng cáp để chống đỡ các thiết bị y tế lớn và gạch đá rơi xuống từ trần nhà sụp đổ.

Tiếng nổ vang trời, tòa nhà ba tầng của bệnh viện Huyện Cổ hoàn toàn sụp đổ, bụi đá vụn bay mù mịt, dầm chính chịu lực bị gãy rơi xuống, đập vào áo giáp bạc cong cong của Úc Ngạn, giáp biến thành một khung chịu lực hình tam giác, tạo ra một không gian nhỏ đủ để Úc Ngạn và y tá có thể thở được.

Chiến giáp armadillo đã phát huy tác dụng hai lần liên tiếp, Úc Ngạn bắt đầu cảm thấy cơ thể không chịu nổi sự tiêu hao của hạch bạc cấp hai, y bịt mắt trái đang đau nhói hít một hơi lạnh.

Ánh trăng chiếu xuống đống đổ nát, chiếu sáng lên một dị vật không thuộc về nơi này — một khối tinh thể khoáng màu tím đỏ to bằng bàn ăn sáu người, có chất liệu bán trong suốt, vài giây sau, khối khoáng thạch độc hại này lần lượt duỗi ra sáu chi dạng tinh thể khoáng, hai chiếc càng mọc ra khỏi đầu, cuối cùng, một chiếc đuôi bọ cạp với mười ba đốt bằng tinh thể khoáng tím trong suốt vươn cao, lớp vỏ của nó trong suốt, mỗi đốt của chiếc đuôi bọ cạp trong suốt chứa đầy chất độc màu tím đỏ phát sáng, lắc lư như mười ba ly rượu vang đế cao.

Đây là… Thoát xác.

Đây là lần đầu tiên ÚC Ngạn nhìn thấy dị thể thoát xác ngoài tư liệu trên giấy, nếu dị thể không chọn khế ước với con người, sau khi hóa kén, chúng sẽ đi theo con đường hoàn toàn ngược lại với quá trình hóa bướm — đó là thoát xác. Khi thoát xác, sức mạnh của chúng đạt đến đỉnh cao, kéo dài trong sáu giờ, khi thời hạn kết thúc, loài hoa quỳnh nở rộ này sẽ tàn lụi, không để lại bất kỳ dấu vết nào trên thế giới này.

Con bọ cạp độc đẹp đẽ ấy lượn quanh đống đổ nát, những chiếc chân pha lê chọc vào đá vụn tạo ra âm thanh trong trẻo, cô ta bò dọc theo lớp vỏ kén bị vỡ, tiến gần đến bộ não của Lý Thư Khác, phát ra tiếng hú gọi xa xôi từ bên trong cơ thể bò cạp khổng lồ, chiếc đuôi bọ cạp mười ba đốt đột ngột nâng cao, cắm vào bộ não của Lý Thư Khác.

Giọng nữ cuồng loạn đầy mê hoặc vang lên, Nữ Bọ Cạp hỏi bộ não: “Điểm yếu của Chiêu Nhiên, mày biết không?”

Một dòng chất độc tím đỏ tiêm vào bộ não của Lý Thư Khác, các rãnh trên não lập tức ánh lên màu tím đỏ, Úc Ngạn giật mình, vội vàng tìm bảng giao tiếp của mình từ đống đổ nát, Lý Thư Khác đã trả lời câu hỏi của cô ta.

Lý Thư Khác (0): Có… Bố nói, hình như mắt chú ta hơi sợ ánh sáng.

Mày! Úc Ngạn giận dữ, ngón tay nắm chặt bảng giao tiếp biến dạng, nhưng y nhanh chóng bình tĩnh lại, phân tích khả năng của nữ bọ cạp. Chất độc cô ta tiêm vào não là gì, thuốc nói thật? Hay khả năng của cô ta là kiểm soát tinh thần?

Một mảnh sỏi rơi khỏi xà nhà chịu lực chính, âm thanh làm kinh động nữ bọ cạp, con bọ cạp tinh thể khoáng bỏ đại não Lý Thư Khác ra, quay người nhanh chóng bò về phía Úc Ngạn.

Toi rồi, cô ta nhạy cảm quá.

Úc Ngạn quay người bò ra đống đổ nát, nhưng đột nhiên cảm thấy cổ mình bị siết chặt. Những mảnh khoáng thạch tím đỏ lạnh buốt quấn quanh cổ, siết chặt vài vòng rồi kéo mạnh, lôi y ra khỏi đống đổ nát.

Những mảnh đá sắc nhọn cứa vào da thịt Úc Ngạn, y bị chiếc đuôi bọ cạp treo lơ lửng trên không như giá treo cổ, hai tay y cố bám chặt lấy đuôi bọ cạp đang quấn quanh cổ, cơ thể vùng vẫy cố thoát ra, dù dùng dùi phá giáp để đập, cũng chỉ có thể để lại vài vết xước trên bề mặt khoáng thạch.

Giọng nói mê hoặc êm tai vang lên bên tai Úc Ngạn: “Nếu hắn đã chọn cậu làm người ký khế ước, chắc chắn đã nói cho cậu biết vị trí dị hạch của hắn đúng không? Nói cho tôi biết, tôi sẽ không giết cậu.”

Vị trí của dị hạch là bí mật lớn nhất của tất cả dị thể, trong tình huống sức mạnh tương đương, nếu một bên biết vị trí dị hạch của bên kia, cơ hội chiến thắng sẽ tăng lên rất nhiều.

Úc Ngạn treo lơ lửng trên móc đuôi bọ cạp, đối mặt với cái chết nhưng vẫn thách thức nhìn thẳng vào đôi mắt phát sáng của con bọ cạp độc.

Biểu cảm của y làm Nữ Bọ Cạp nổi giận, móc đuôi bọ cạp đâm vào ngực Úc Ngạn, tiêm một lượng chất độc tím đỏ vào cơ thể y, Úc Ngạn cố đạp chân lung tung chống cự, nhưng cảm giác tê liệt mạnh mẽ đã lan vào não, khiến y không thể kiểm soát được hành động của mình.

Mắt phải Úc Ngạn sáng lên ánh tím như của Nữ Bọ Cạp, tinh thần bị kiểm soát, tự động trả lời câu hỏi của cô ta.

Nhưng chỉ có miệng y chuyển động, không phát ra âm thanh nào.

Nữ Bọ Cạp hơi nghi ngờ, con người không thể chống lại độc của cô ta, cô ta tăng thêm liều lượng, nhưng phản ứng của Úc Ngạn chỉ khiến biểu cảm thêm méo mó, vẫn mở miệng nhưng không phát ra âm thanh nào.

Vì xác chết không thể nói chuyện, đây là quy tắc y tự tay viết xuống.

Có ai đó bước trên những mảnh vỡ của đống đổ nát, Nữ Bọ Cạp cảnh giác quay lại, thấy Chiêu Nhiên đang ngồi trên một thanh thép gãy.

“Gia tộc Hồng Ly còn lại bao nhiêu người?” Chiêu Nhiên không vội giành lại Úc Ngạn, mà ngồi yên lặng trên đống đổ nát hỏi cô ta, “Anh chị em của cô không đi cùng để liều mạng với cô sao?”

“Cô muốn giết em ấy để tôi cảm nhận nỗi đau của cô, tôi có thể hiểu được,” Chiêu Nhiên bình tĩnh nói. “Yên tâm, tôi không bao giờ ra tay với trẻ con, dù thế nào con cô cũng sẽ không chết trong cuộc chiến của chúng ta, mà nó sẽ lang thang trong thế giới này, một thân một mình.”

“Đây chỉ là cuộc chiến giữa tao và mày, không liên quan gì đến gia tộc.” Nữ Bọ Cạp thả Úc Ngạn ra, ném y sang một bên.

Úc Ngạn nằm trên đống đá vụn ho sặc sụa, nắm chặt dùi phá giáp, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào bọ cạp độc khoáng thạch khổng lồ. Y đang chờ cơ hội để hành động, nhưng bị Chiêu Nhiên dùng ánh mắt ngăn lại.

Chiêu Nhiên nói: “Ngạn Ngạn, tìm một chỗ ngồi ngoan đi.”

Úc Ngạn ôm ngực lùi về phía sau, từ xa nhìn thấy một vòng ánh sáng vàng nổi lên dưới chân Chiêu Nhiên, anh hạ thấp cơ thể, lưng cong lên cao, cánh tay kéo dài, thân hình trở nên to lớn méo mó, mất đi hình dạng con người.

Máu thịt từ khung xương của Chiêu Nhiên nhanh chóng khô héo tan rã, âm thanh sinh trưởng dính nhớp phát ra từ các khe xương, những cánh tay lần lượt mọc ra từ hai bên xương sườn.

Da thịt trên khuôn mặt anh bong tróc rồi rơi rụng, để lộ hộp sọ dưới da, đôi mắt như đèn cảnh báo phát ra ánh sáng đỏ u ám.

Hộp sọ hóa thành cát xương bay theo gió, đứt ra khỏi cổ, cuối cùng chỉ còn lại bộ khung xương.

Chiêu Nhiên đã biến thành quái vật không đầu, hình dạng dần trở lại dáng vẻ của quái vật nhiều tay năm xưa, nhưng lớn hơn rất nhiều.

Vô số tay xương chậm rãi xòe ra từ quả cầu, thân thể là tâm hạch được bao bọc ở trung tâm, nhiều cánh tay xương trắng uốn cong đỡ lấy phần thân, tổng thể trông giống như một con nhện khổng lồ hóa thạch.

Vô số cánh tay chen chúc nhau bò theo trật tự, mỗi bàn tay chạm đất đều sẽ tạo ra gợn sóng vòng vàng.

Úc Ngạn ngước nhìn sinh vật hùng mạnh, khổng lồ, xinh đẹp, rung động lòng người.

Bản thể của Chiêu Nhiên, cảm giác áp lực quen thuộc.

Ký sinh trùng… Hồ Chết.