Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 61




Xa Ân Tái chiếu đèn pin lên mặt đối phương, nơi bị ánh sáng chiếu tới mờ màu nhanh chóng, mái tóc, lông mi và thậm chí cả con ngươi màu hồng cũng bị các tế bào sắc tố bao phủ, khi bị ánh sáng kích thích sẽ mờ dần thành màu trắng tuyết.

Chiêu Nhiên nheo mắt giơ tay chặn ánh sáng trước mặt, Xa Ân Tái lập tức dời đèn pin sang chỗ khác: “Xin lỗi tổ trưởng ạ.”

Tổ trưởng Chiêu xuất hiện, nỗi lo lắng của các thực tập sinh cuối cùng cũng được giải quyết, họ không còn phải chết ở nơi ma quái này nữa.

“Tay của cậu, hình như là chi giả?” Chiêu Nhiên để ý tay trái Xa Ân Tái, màu da không được tự nhiên.

Xa Ân Tái hơi cau màu nhấc khuỷu tay lắp chi giả lên, không muốn nhắc đến vụ tai nạn kia nên nói qua loa: “Em bị thương trong vụ tai nạn giao thông năm ngoái.”

“Ừm.” Chiêu Nhiên vỗ nhẹ vai hắn để an ủi, sau đó hỏi tên to con Ngụy Trì Dược vội vàng chạy tới giúp đỡ đầu tiên: “Cậu thì sao.”

Bị tổ trưởng tổ trật tự khẩn cấp tra hỏi cả người Ngụy Trì Dược căng thẳng, đứng thẳng người hùng hồn trả lời: “Báo cáo, hai năm trước mẹ em bị Urê máu, kiểm tra tương thích phù hợp nên hiến một quả thận ạ.”

Gã không hề giấu giếm mà còn tự hào giới thiệu chiến công của mình.

Hóa ra họ đều là những vật dẫn có cơ thể không trọn vẹn nhưng chưa gắn dị hạch, chẳng trách trong biển người mênh mông lại được người giới thiệu nghề nghiệp nhìn trúng sau đó tiến cử với người phỏng vấn Subway.

“Đi xem trước người buộc trên ghế đã hình như vẫn còn thở.”

Hai điều tra viên đương nhiên không phản đối mệnh lệnh của tổ trưởng Chiêu, cẩn thận xoay người đến gần ghế ngồi để điều tra.

Chiêu Nhiên quay người đối mặt với hai kỹ thuật viên đang đứng trong bóng tối, tấm đồng trang trí trên ghế giống như một tấm gương mờ, khoảnh khắc xoay lại phản chiếu hai mắt Chiêu Nhiên — một đôi mắt màu xanh vàng lóe lên trên tấm đồng.

Anh gãi mu bàn tay qua lớp găng tay, không quen với cảm giác vừa nhạy cảm vừa khó chịu khi chỉ mới vỗ nhẹ vào vai đối phương này.

Úc Ngạn đứng tại chỗ, cảm giác bị phớt lờ khiến y rất khó chịu.

Vừa rồi Xa Ân Tái suýt rơi xuống hang sâu khi giữ chặt tay hắn, Úc Ngạn cũng cảm nhận được xúc cảm của chi giả nhưng không hỏi trực tiếp, mà xem điều này có phù hợp với yêu cầu của người phỏng vấn không hay có đáng được anh khen ngợi không.

Hóa ra việc bị vứt vào nhóm thực tập sinh cũng không có gì đặc biệt, thậm chí y còn không phải là người đầu tiên được anh chú ý đến. Xem ra từ khi bước vào phòng ảo trò chơi đến nay, việc y đơn phương chia tay và đơn phương tái hợp đều do mình tưởng bở, thật ra từ trước tới nay Chiêu Nhiên chưa từng thừa nhận.

Đối mặt với ánh mắt của Chiêu Nhiên từ xa, Úc Ngạn bước tới nhưng lại bị Kỷ Niên níu tay.

“Chờ chút.” Ánh mắt Kỷ Niên cảnh giác, “Lúc tôi và Ung Trịnh đang vận hành thử thiết bị, chúng tôi cho rằng nếu không đến điểm lưu trữ thì sẽ khó vào liên kết, không có lý nào lại xuất hiện giữa chừng được. Có chuyện gì chỉ có cậu và thầy cậu biết không?”

Úc Ngạn giật mình nhìn sang một bên, nhanh chóng suy nghĩ rồi bước nhanh đến cạnh Chiêu Nhiên.

Không ngờ Chiêu Nhiên lại đút hai tay vào túi áo gió, hơi khom người kề sát vào má y: “Anh tưởng em không muốn nói chuyện với anh.”

Tư thế này rất mập mờ, bởi vì chênh lệch chiều cao nên Chiêu Nhiên luôn cúi đầu nói chuyện với y, cộng thêm sự chênh lệch về thân phận, khó tránh khỏi có cảm giác áp bức giống như ông chủ đặt câu hỏi cho cấp dưới. Cách anh nghiêng người và lắng nghe cẩn thận như hôm nay vô cùng dịu dàng.

Combo đòn này khiến Úc Ngạn không biết phải làm sao, đột nhiên quên mất câu hỏi đã chuẩn bị sẵn, cúi đầu lạnh lùng hỏi: “Sao anh phải tắt đèn mới chịu làm với em?”

Đầu ngón tay Chiêu Nhiên khẽ run, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc vì hít được drama to.

Anh kiên nhẫn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó chịu của Úc Ngạn vuốt thẳng vạt áo mưa nhẹ nhàng giải thích: “Nhìn con ngươi của anh này, chúng giãn ra lại rất nhạt, không có sắc tố đen nên sợ ánh sáng, dưới ánh sáng không nhìn thấy rõ mặt của em.”

Úc Ngạn mở to hai mắt, đây là góc độ y chưa từng nghĩ đến. Ngay lập tức sự xa lánh và góc cạnh trên khuôn mặt đều biến mất hơn một nửa.

Y hỏi tiếp: “Có mang nhẫn không.”

Chiêu Nhiên mím môi, đầu ngón tay lật sợi dây chuyền mỏng treo trên cổ Úc Ngạn, nhẹ giọng dỗ dành y: “Không phải đang ở chỗ em à, đi làm việc thôi.”

Nhẫn? Cơ thể này làm sao có thể đeo nhẫn? Anh vuốt ve đầu ngón tay cảm thấy tim mình đập nhanh một lúc.

Mặt Úc Ngạn tối sầm: “Đi làm thì không thể mang à? Anh không muốn thừa nhận sao?”

“Không không không…” Chiêu Nhiên đổ một giọt mồ hôi, tay chân luống cuống dỗ dành y: “Em đừng làm rộn.”

Dựa theo câu trả lời thì không thấy gì bất thường, Úc Ngạn lặng lẽ cho tay vào túi áo mưa, nắm một góc của thang đo độ thiện cảm rồi kéo ra ngoài.

Đột nhiên, một tiếng thét kinh hãi cắt ngang động tác của y, hai điều tra viên đang bận giải cứu người đàn ông bị trói trên ghế, Ngụy Trì Dược dùng dao mũi nhọn cắt miếng băng đen trên miệng và trên mắt người đàn ông, người đàn ông đau đớn nằm rạp trên mặt đất kho khan, nôn ra tờ giấy dính đầy nước bọt.

Úc Ngạn nhìn kỹ hơn thì thấy người này trông quen quen, không phải người hướng dẫn y livestream streamer Hoàng Kỳ thì còn là ai nữa.

Hoàng Kỳ tỉnh dậy từ đau đớn, mở mắt ra đã thấy Úc Ngạn chống hai tay lên đầu gối quan sát mình, sợ tới mức thè lưỡi: “Anh, tên sát nhân ma móc nhãn cầu kia…”

“…” Úc Ngạn đá cậu ta một cái.

“Đây là đâu?” Hoàng Kỳ hoang mang sờ lên mặt, mãi đến khi chạm vào chiếc nơ bướm lớn màu hồng nhạt buộc trên cổ, “Đúng rồi, tôi xuyên vào tài khoản game của mình, lúc đó tôi đang ngồi trước máy tính chơi game thì đột nhiên trên màn hình xuất hiện một cặp song sinh, chúng càng ngày càng tiến lại gần tôi rồi đưa tay ra xuyên qua màn hình, kéo tôi vào còn đưa cho tôi một thẻ bài ghi chữ ‘dân thường’ trên đó sau đó đưa cho tôi một con dao. Mà, thẻ của tôi đâu?

“Cặp song sinh trông thế nào?”

“Cậu bé mười sáu mười bảy tuổi? Hai người đều có một con mắt màu vàng kim và một con màu xanh lam, y như mèo Ba Tư.”

“Mấy người là người của Subway nhỉ, tôi đã được cứu rồi sao…” Mãi đến khi Hoàng Kỳ nhìn thấy những người khác cũng mặc áo mưa mát mẻ theo phong cách trò chơi, cậu ta sững sờ hai giây sau đó tuyệt vọng trợn trắng hai mắt rồi ngất đi.

Chỉ có Ngụy Trì Dược không ghê tởm, gã dùng mũi dao mở tờ giấy Hoàng Kỳ nhổ ra, trên đó viết một dòng chữ: “Trong mấy người có ma nữ.”

Gã vội vàng nhìn về phía Chiêu Nhiên, hy vọng người lãnh đạo có thể vạch rõ kế hoạch cho bọn họ.

Chiêu Nhiên nói: “Thật trùng hợp, lúc tới tôi cũng nhận được một thẻ bài. Dù sao ma nữ cũng phải ở lại đây, trừ khi giết hết tất cả chúng ta. Nếu đều là người nhà với nhau, thì thật khó xử.”

Ngụy Trì Dược vội la lên: “Gì ạ? Nhưng ngài là tổ trưởng, chẳng phải đến để bảo vệ an toàn cho thực tập sinh sao?”

“Một thực tập sinh đã không qua khỏi, đây đều nằm trong dự đoán bình thường của công ty.” Chiêu Nhiên bình tĩnh trả lời, “Tôi sẽ cố gắng bảo vệ nhiều thực tập sinh nhất có thể.”

Nghe xong câu này, mọi người đều im lặng, Úc Ngạn nhìn anh muốn nói gì đó nhưng lại không mở lời.

“Tranh thủ thời gian rời khỏi đây đi.” Chiêu Nhiên nhún vai, “Ai không bị thương thì tự đâm mình một dao, ma nữ chỉ có nửa viên máu, chỉ cần ma nữ chết chúng ta chắc chắn sẽ thắng.”

“Em không đồng ý.” Kỷ Niên cao giọng, loạng choạng chạy đến bên Úc Ngạn, “Nếu tờ giấy đó đánh lừa và ma nữ không ở trong chúng ta thì sao, thế chẳng phải sẽ khiến nhóm mình lãng phí vì một sai lầm vô ích à? Sau đó phải đảm bảo không bị thương đến điểm cuối, khó khăn biết bao nhiêu? Đối phương muốn lừa chúng ta tự giết lẫn nhau, em nghĩ không nên mắc bẫy.”

“Em đồng ý.” Xa Ân Tái dựa vào tường và nói, “Sao cậu lại xúc động thế, chẳng lẽ cậu là ma nữ?”

Úc Ngạn không ngờ Kỷ Niên sẽ nói như vậy, tiếp tục nói: “Em cũng không đồng ý, kỹ thuật viên không có nhiều cách tự bảo vệ, một mình anh không thể bảo vệ hết tất cả chúng em.”

Ngụy Trì Dược vốn muốn nói “Đi cùng nhau đi” nhưng cảm thấy mình không thể gánh nổi trách nhiệm này nên đành phải bỏ phiếu trắng.

“Được, nghe em.” Chiêu Nhiên sờ tóc Úc Ngạn, Úc Ngạn nhìn sang một bên: “Nếu anh là ma nữ, anh có chịu bỏ mình cứu tụi em không?”

“Có, vì trong số mọi người có người rất quan trọng với anh.”

Úc Ngạn muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ở cổ họng không thốt nên lời.

“Bức tường đao đang di chuyển tới, mau đi thôi.” Xa Ân Tái chiếu sáng hành lang phía sau, bức tường gạch đầy dao mũi nhọn vẫn đang di chuyển với tốc độ không đổi đã tiến gần đến chỗ họ đứng, buộc họ phải tiếp tục tiến lên.

“Đi theo.” Chiêu Nhiên đi ở trước, đi lại trong bóng tối như trên mặt đất bằng phẳng. Xa Ân Tái cầm đèn pin dẫn các thực tập sinh đi về phía trước, Ngụy Trì Dược đánh thức Hoàng Kỳ kéo cậu ta lên rồi chạy.

Tiếp tục đi thẳng dọc theo hành lang, trước mặt lại có một vách đá khác, thò người nhìn xuống thì tối đen như mực chỉ có thể thấy loáng thoáng ánh dao thẳng đứng, vô số sợi dây thừng treo trên dầm thép trần nhà và một dây thừng treo một xác chết treo cổ, một số sợi dây vẫn còn lòng thòng chờ đợi.

Vách đá đối diện cách khoảng năm mươi mét, không thể chạy đà nhảy qua.

Nhưng không phải là không có lối thoát, có hai sợi dây sắt nối giữa hai vách đá, có thể đi qua bằng cách đi trên dây thép.

Mà phần giữa sợi dây cáp bị xác chết treo cổ lủng lẳng che khuất, chắc chắn trong quá trình đi trên dây sẽ phải tránh né xác chết và rơi xuống.

“Ở đây có cơ quan.” Úc Ngạn ngồi xuống, dùng tay quét sạch lớp bụi trên đó, tìm thấy một tấm nắp vuông một mét, y dùng mũi dao cạy lên, bên trong tập hợp chi chít những bánh răng bằng đồng, các bánh răng khớp vào nhau, chuyển động một cái là cả hệ thống vận hành.

Thử xoay một bánh răng, toàn bộ cơ quan bắt đầu hoạt động, Kỷ Niên giơ tay chỉ vào vách đá: “Người treo cổ di chuyển! Bánh răng điều khiển các dầm thép treo xác, dầm thép quay xác chết treo cũng di chuyển theo.”

“Tôi thấy rồi, bên kia có cắm chốt.” Chiêu Nhiên nhìn về phía xa, nhìn rõ ràng từng chi tiết trong bóng tối, “Bên kia có một rơ-moóc thấp hơn chúng ta, chỉ cần hai người qua trước, móc đầu dây cấp vào chốt thấp,những người còn lại có thể dùng độ dốc của dây thép mà trượt qua.”

Úc Ngạn vẽ số trên mặt đất rồi tính toán: “Thời gian rất gấp rút, tường dao chỉ còn cách chúng ta một trăm mét, dựa theo tốc độ của nó năm phút nữa sẽ tới đây, nhanh lên, đi ngay bây giờ.”

Chiêu Nhiên và Xa Ân Tái nhanh nhẹn nhất nên nhảy lên dây cáp trước, Xa Ân Tái ngậm đèn pin trong miệng, hai tay dang ngang để giữ thăng bằng, điều chỉnh hơi thở, cố gắng không nhìn xuống.

Ngụy Trì Dược đợi họ đi được một đoạn rồi mới bước lên dây. Gã quá to nên khó giữ thăng bằng nhưng sợi cáp rất nặng, chỉ mình Xa Ân Tái sang bên kia cũng không thể nhấc sợi cáp lên rồi treo nó ở chốt phía dưới được nên gã phải đi để tranh thủ thời gian cho nhân viên kỹ thuật trốn thoát.

Chiêu Nhiên lại nhẹ nhàng hơn nhiều, hai tay đút vào túi, bước đi thoải mái.

“Má ơi.” Hoàng Kỳ liếc mắt nhìn vách đá, hai chân run rẩy, sợ đến mức ngồi bệt xuống đất lùi lại nên chỉ đành ở lại với nhóm kỹ thuật.

“Này, cậu đừng có ngồi không.” Úc Ngạn lạnh lùng nói: “Đếm được không? Đếm thật to, đếm từ một, đếm đều, đừng nhanh quá mà cũng đừng chậm quá, người trên dây nghe Hoàng Kỳ đếm một số thì bước một bước người leo lên dây cáp, căn phòng quá tối khi mấy cậu đi xa chúng tôi sẽ không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể tính vị trí các cậu bằng tốc độ bước.”

“Ok.” Mọi người trên dây cáp đáp lại.

Hoàng Kỳ không dám phản bác dù chỉ nửa câu, đành phải ngoan ngoãn đếm thật to, tiếng đếm bi thương xót xa vang vọng rất lâu trên vách đá trống trải.

Kỷ Niên khuỵu gối bên Úc Ngạn, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào dầm thép đang xoay tròn, ghi nhớ vị trí các nút thắt qua tầm nhìn rồi nói cho Úc Ngạn.

Úc Ngạn tính nhẩm vị trí của ba người, đầu ngón tay tinh chỉnh bánh răng, đảm bảo không có xác chết treo cổ trước mặt cản trở bước tiến của họ.

Leo lên dây cáp này tương đương với việc giao mạng sống của mình cho những người bạn đồng hành còn ở lại, trên vực thẳm không đáy, chỉ cần một sai sót của kỹ thuật viên sẽ khiến người đi trên dây rơi vào vực thẳm không lối thoát. Xa Ân Tái ngậm đèn pin, không tin nổi mình đã đi lên đây phải chăng huy hiệu tinh tiến đã cho hắn sự tự tin.

Dầm thép bắt đầu xoay, xác chết treo lơ lửng cũng từ từ xoay theo, hắn bước đều đặn về phía trước, một xác chết chắn đường cách hắn hai mét, cổ bị gãy gập treo lủng lẳng trên vai, đôi mắt lồi ra nhìn chằm chằm vào hắn, như có thể di chuyển bất cứ lúc nào kéo hắn xuống vực sâu.

Hoàng Kỳ vẫn đang đếm to, Xa Ân Tái muốn dừng bước nhưng không thể, vì Ngụy Trì Dược ở ngay sau lưng, bất cứ sự thay đổi bước đi nào của hắn cũng sẽ ảnh hưởng đến gã.

Khoảng cách ngày càng rút ngắn, Xa Ân Tái gần như đối mặt với xác chết.

Đột nhiên, khoảng cách đột nhiên trở nên xa hơn, xác chết bị dầm thép quay đưa ra khỏi đường đi của Xa Ân Tái.

Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục tiến lên.

Thao tác lúc đầu của Úc Ngạn còn giật cục trở nên thành thạo, liên tục tinh chỉnh chuyển động quay tiến hoặc lùi của bánh răng, đây là bài kiểm tra khả năng kiểm soát, độ chính xác và tốc độ tính toán của các ngón tay.

Úc Ngạn cúi đầu tập trung thao tác, lúc này Kỷ Niên ghé sát vào tai y, dùng giọng nói chỉ mình y nghe thấy hỏi: “Cậu là ma nữ nhỉ.”

Đầu ngón tay Úc Ngạn dừng lại nhưng lập tức lấy lại nhịp điệu, trầm giọng đáp: “Tôi là anh hùng.”

“Không, anh hùng sẽ mất một nửa máu khi một thường dân mất nửa cục máu. Khi Ngải Khoa chết, cậu không ngẩng đầu nhìn lượng máu của mình, điều đó có nghĩa cậu không mất máu.”

“Tôi đã nói mình là nhà tiên tri ngay khi nhận bài còn cố ý để cậu nhìn thấy.” Kỷ Niên nói khẽ, “Nếu thẻ của cậu là dân thường, cậu sẽ không nhận ra trò nay không có tiên tri nhanh vậy được, từ dân thường này rất dễ bị người chơi hiểu lầm nó có liên quan tới game người sói, chỉ khi thẻ của cậu không phải dân thường cậu mới nhận ra ngay tôi đang lừa cậu rồi lập tức thực hiện hành động anh hùng để gài tôi. Ngụy Trì Dược cũng thấy tôi nói mình là nhà tiên tri, cậu ta tin tưởng không nghi ngờ gì. Nhưng đương nhiên không loại trừ việc cậu ta bị ngốc.”

“Nhưng tổ trưởng Chiêu thật sự sẽ bỏ mặc cậu sao? Thầy ấy là thầy của cậu, có lẽ thầy ấy chỉ muốn kiểm tra xem cậu có thể hy sinh bản thân vì người khác hay không thôi.”

“Không phải thầy cậu cũng lợi dụng cậu à.” Úc Ngạn đã mất tập trung, chỉ có ngón tay tiếp tục thao tác theo quán tính. Những bánh răng sắc nhọn làm trầy xước da đầu ngón tay, một số bánh răng nhỏ còn dính đầy máu.

“Ồ.” Kỷ Niên nhìn thấy mí mắt y dần đỏ lên, một giọt nước trên chóp mũi nhỏ xuống bánh răng, biến mất trong khe kim loại.

“Cậu, cậu đừng khóc, tôi sẽ không để cậu chết đâu.”