Dây chú đột ngột đứt ra, tay của Chiêu Nhiên vừa rời khỏi cửa thì lập tức dán lại, lưng anh đè chặt vào cánh cửa đang mở vào trong, Bất Tri Nhai cũng chịu đựng cơn đau bùng nổ, quay trở lại trước cửa, dùng hình người để chặn cửa ngăn không cho các dây xích khác tiếp tục đứt.
Úc Ngạn hiểu rõ tính cách của Chiêu Nhiên nhất, thấy anh lùi lại liền lập tức túm lấy cổ áo của anh.
“Rốt cuộc anh có muốn sống không?!” Úc Ngạn muốn gào lên nhưng ở dưới đáy biển lại không thể mở miệng, ánh mắt y trừng to như sắp nứt ra, tròng mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, trong lòng đã giận dữ như lửa nhưng lại bất lực không thể phát ra tiếng.
“Nếu mặc kệ cánh cửa này nứt ra, rất nhanh sẽ nứt tới Biển Băng Địa Cực. Khoảng cách quá gần.” Chiêu Nhiên vẫn cố gắng nói lý lẽ với Úc Ngạn đang sắp phát điên, “Vết nứt chỉ ngày càng lớn, tốc độ nứt ngày một nhanh, em thấy rồi đấy, Thế Giới Cũ Mới chỉ cách nhau một đường, một khi buông cánh cửa này ra, anh không thể tưởng tượng nổi hậu quả.”
Hai tay Úc Ngạn giữ lấy mặt Chiêu Nhiên, trán kề sát vào trán anh:
“Nếu anh không đi ngay, kéo dài đến lúc hóa kén ở đây thì tương đương với hoàn toàn từ bỏ, dù anh có thoát xác, thời kỳ đỉnh cao chỉ vỏn vẹn sáu tiếng đồng hồ thì có thể ngăn cản được bao nhiêu tai họa, cứu vãn được bao nhiêu thiệt hại? Sáu tiếng đồng hồ qua đi, chính là đêm hoan lac của những gia tộc thù địch với nhà anh.”
Có hiệu quả chính của trợ lý nhà ảo thuật là [Cảm Ứng Ăn Ý], Chiêu Nhiên có thể dễ dàng hiểu được tiếng lòng của Úc Ngạn, ánh mắt tuyệt vọng của y khiến người ta đau lòng.
“Nhưng tạm thời phong kín cánh cửa này, ít nhất sẽ không để Biển Băng Địa Cực bị tấn công từ hai phía, phía trước có gia tộc Hoa Hành, phía sau có loài người. Dù anh hóa kén thất bại lần nữa, họ vẫn còn có cơ hội xoay xở.” Chiêu Nhiên nắm lấy tay phải của y đặt lên khe xương sườn dưới ngực phải của mình, ở đây cất giấu một hạch vàng đang rung động, “Ngạn Ngạn, em còn nhớ hạch nằm ở đâu không.”
Anh lại dẫn tay của Úc Ngạn trượt dọc theo bụng xuống dưới, chạm vào khe xương hông trái, vừa thở phì phò vừa nói chuyện, nước biển chảy ra vào trong phổi: “Ở đây, ở đây còn một viên nữa.”
Úc Ngạn khó tin nhìn anh, đồng tử run rẩy như bị phản bội nặng nề, tín ngưỡng đang sụp đổ.
Y hất mạnh tay Chiêu Nhiên ra: “Vậy những nỗ lực em đã bỏ ra vì anh là gì? Phí công nhọc sức à!”
“Ngạn Ngạn, anh chỉ nghĩ rằng, hóa kén ở đây dù có thất bại, gia tộc của anh cũng sẽ không trách em… vì đó không phải lỗi của em.”
Cuối cùng Úc Ngạn cũng hiểu ra, Chiêu Nhiên chưa bao giờ thực sự gửi gắm hy vọng lên người mình, anh chấp nhận sắp đặt của số phận, tin rằng cái chết của mình đã gần kề, những khó khăn họ đã cùng nhau vượt qua, trong lòng Úc Ngạn là từng bước tiến tới khế ước, nhưng trong mắt Chiêu Nhiên chỉ là gạch bỏ một việc trong danh sách những điều muốn làm trước khi chết.
Ngâm mình trong nước, nỗi tủi thân cùng cực của Úc Ngạn không thể gào thét ra, nước mắt cũng bị dòng nước cuốn trôi, y kéo tay Chiêu Nhiên về phía sau, quyết không cho phép Chiêu Nhiên dồn hết sức để cộng hưởng với cánh cửa.
Chiêu Nhiên giơ tay nắm lấy gáy Úc Ngạn, kéo người vào lòng để cơ thể lạnh buốt của y áp sát vào lồng ngực ấm áp của mình, em bé đáng thương này dường như không thể hiểu được cái chết, cứ cố chấp tin rằng Chiêu Nhiên sẽ bỏ rơi y bằng cách tan biến.
Một đợt sóng năng lượng đột ngột ập tới, cánh cửa mở vào trong thêm hai tấc.
Trong tình trạng cực kỳ đau đớn, Úc Ngạn vẫn có thể giữ được suy nghĩ, y ra hiệu cho Nặc Lan vẫn luôn theo dõi mình, cô ngay lập tức phản ứng lại nắm lấy hạch trang bị cấp bạc ở ngón út trái, nhanh chóng rút ra một thanh kiếm ánh sáng nhợt nhạt.
Hạch trang bị – Kiếm ánh sáng hư vô đã cộng hưởng với anh em JS từ lâu trong phòng ảo trò chơi, tiến hóa thành Đinh Phá Kén, giờ sức mạnh đã khác xưa.
Nặc Lan lặn xuống, hai tay nắm ngược chuôi kiếm, đâm thanh kiếm ánh sáng vào khe dưới cánh cửa, cửa và kiếm ma sát tạo ra những tia sáng bạc trắng, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt, tạm thời làm kẹt cứng nửa bên trái cánh cửa giảm bớt áp lực cho Chiêu Nhiên.
Chung Ý Thâm ngạc nhiên quan sát thanh kiếm ánh sáng kỳ lạ, không ngờ nó có thể chống đỡ cửa, hạch trang bị bình thường không thể làm được điều này.
Bất Tri Nhai đã truyền tin đến những thân tộc khác, cá mập khổng lồ duy nhất hoàn thành khế ước của gia tộc Bất Tri đang đưa người khế ước chạy đến, nhưng đường xá xa xôi, e rằng với tốc độ của cá mập khổng lồ cũng phải mất bốn, năm giờ mới đến nơi.
Chỉ có thủ lĩnh gia tộc cấp cao hoặc dị thể cấp cao đã hóa kén mới có sức mạnh đóng cửa, vì việc này đòi hỏi toàn bộ năng lượng cơ thể phải cộng hưởng với cánh cửa, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể dẫn đến nổ hạch mà chết.
“Anh không đi với em chẳng qua là không tin em có thể thành công. Cứu thế giới? Em chẳng có hứng thú. Anh nghĩ không có anh, em còn quan tâm đến Thế Giới Mới sao.” Đôi mắt sâu thẳm của Úc Ngạn nhìn chằm chằm vào Chiêu Nhiên, đưa ra tối hậu thư cuối cùng, “Nếu anh hóa kén ở đây em sẽ không vào, anh nói đây gần Biển Băng Địa Cực? Em sẽ khế ước với gia tộc Hoa Hành, tự tay hủy diệt Biển Băng Địa Cực, anh thấy sao.”
Bất Tri Nhai nhướn mày, ý tưởng này không tệ.
“Em…” Chiêu Nhiên bị thái độ cứng rắn của y làm nghẹn lời, Úc Ngạn dần dần chiếm ưu thế về tinh thần, thực tế chứng minh Chiêu Nhiên không thể dễ dàng kiểm soát y như hồi nhỏ, bất kể là dỗ dành, nói lý lẽ hay đe dọa đều vô dụng.
Nặc Lan dồn sức ép xuống chuôi kiếm, toàn thân cô gồng cứng, khuôn mặt đỏ bừng, cô cũng chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin —— Tổ trưởng Chiêu đi cùng tụi em đi, chỉ cần khế ước thành công, mọi thứ sẽ có cơ hội xoay chuyển… Nhanh quyết định… Em không chịu nổi nữa!
Chung Ý Thâm bơi tới, phớt lờ ánh mắt muốn giết người của anh em JS, hai tay giúp cô ổn định thanh kiếm ánh sáng, Nặc Lan cảnh giác đánh giá sắc mặt của cậu ta, tạm thời không hiểu được ý đồ của cậu.
“Chiêu Nhiên, anh đừng quên, cánh cửa ở thành phố Ân Hy nối liền cả hai bên, anh hóa kén chặn một cánh cửa thì cánh cửa khác cũng sẽ nứt ra, Thế Giới Mới và Cũ sớm muộn gì cũng sẽ cấu xé nhau, em sẽ chờ.” Úc Ngạn dứt khoát buông tay, thả lỏng tay bên người, bình tĩnh cười một tiếng: “Em rất thích xem những cảnh náo nhiệt thế này.”
Chiêu Nhiên ngẩng đầu dựa vào cửa, hơi thở tạo ra bọt khí ngày càng dày đặc, ngực phập phồng dữ dội hơn: “… Trừ anh ra, trong dị thể tụi anh không ai có khả năng đóng cửa nữa.”
Lúc này, có người gõ mạnh vào một ống thép bỏ đi.
Mọi người lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, Lâm Khuê vịn cửa đứng trên đống sắt vụn, ném ống thép bỏ đi trong tay, với tay phải vào chiếc túi đeo chéo thể thao đã hoàn toàn ướt đẫm của mình.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Khuê lấy ra nửa quả táo, lột bỏ màng bọc thực phẩm, để lộ lớp vỏ vàng óng và dấu răng cắn dở của cậu.
Đó là quả táo hái ở vườn táo vàng ở thành phố Pha Tắc, lúc đó cậu mới chỉ ăn một nửa thì Rồng đã ngăn cậu ăn tiếp.
Nặc Lan không hiểu cậu định làm gì, Chiêu Nhiên cũng không biết gì về táo vàng, nhưng Úc Ngạn lại hiểu, y thoáng hoảng sợ nhưng sức cản của nước làm chậm tốc độ di chuyển của y, khi Úc Ngạn bắt được cổ tay Lâm Khuê, nửa quả táo vàng đã bị cậu nuốt xuống cùng với nước biển mặn chát.
Hỏa Diễm Long bên cổ cậu hoảng loạn, đưa hai sợi tơ tinh thần vào miệng Lâm Khuê, hòng móc ra miếng táo còn sót lại.
Úc Ngạn như bị sét đánh, đồng tử rung động, ngơ ngác nhìn Lâm Khuê, biểu cảm hoang mang như lần đầu đọc câu chuyện Bạch Tuyết ăn phải táo độc.
Mạch máu dưới da của Lâm Khuê bắt đầu chảy sáng cam đỏ, ngọn lửa không bao giờ tắt cháy rực trong nước biển, diện tích giáp rồng ở ngực mở rộng, da ở lưng và chân mọc lên lớp giáp rồng màu đỏ sẫm cứng cáp, cánh rồng sau lưng vung ra, nước biển tiếp xúc với đôi cánh nóng rực bị bốc hơi, phát ra âm thanh xèo xèo.
Hai mắt cậu kéo dài biến nhỏ, con ngươi rồng phủ đầy cảm điểm sáng vàng rực rỡ, lúc chớp mắt lớp màng mỏng mềm dẻo sẽ bảo trùm, chắn nước biển ăn mòn gây hại.
Từ đốt sống cụt của cậu mọc ra một chiếc đuôi, nó cũng được lớp vảy đỏ sậm bao phủ, một chiếc đuôi Rồng dài mạnh mẽ đong đưa tự do trong nước.
Lâm Khuê như con thuyền Theseus được sửa chữa, từng phần cơ thể của cậu dần thay thế thành hình dạng Rồng.
“Lâm Khuê…” Nặc Lan che miệng, quên mất mình đang ở trong nước, bị sặc một ngụm lớn.
1 | <code>"Ta là Ares. " vậy toàn thân đốt ngọn lửa thanh niên quay đầu, ngũ quan anh tuấn, đen tuyền tròng trắng mắt, chanh hồng long đồng hơi chuyển động. Thể trạng so với Lâm Khuê hơi là cao lớn bền bỉ, toàn thân ôm trọn đỏ sậm lân giáp, bao trùm ngọn lửa ma văn, răng sắc nhọn.</code> |
“Tôi là Ares.” Chàng trai bốc cháy khắp người quay đầu, ngũ quan anh tuấn, trong mắt đen tuyền, đồng tử rồng cam đỏ hơi xoay. Thân hình cao lớn và mạnh mẽ hơn Lâm Khuê, toàn thân phủ giáp rồng đỏ sẫm và họa văn lửa ma, răng nanh sắc nhọn.
Bất Tri Nhai kinh ngạc, cơ thể tự hạ xuống một chút để thể hiện sự tôn kính: “Rồng?”
Ares dùng móng vuốt sắc chỉ vào bên cổ mình, nơi đó gắn một con mắt người, giọng nói lạ lẫm không bị nước biển cản trở: “Lâm Khuê ở đây.”
Rồng lửa Ares vỗ cánh, làn sóng nhiệt đẩy Úc Ngạn ra xa, hắn ngửa người bay lượn trong nước, tạo khoảng cách đủ với cánh cửa rồi lao xuống.
“Tránh ra.” Ares lạnh lùng nói.
Chiêu Nhiên và Bất Tri Nhai cùng lúc tránh sang hai bên, Chiêu Nhiên vớ lấy Nặc Lan và Úc Ngạn nhanh chóng bơi đi, Bất Tri Nhai cuốn lấy Chung Ý Thâm kéo người ra xa vài chục mét, Nặc Lan thu lại kiếm ánh sáng, cánh cửa mất đi sự hỗ trợ của lưỡi kiếm, khiến năm dây xích còn lại của khóa chú biến dạng.
Rồng lửa đập mạnh vào phía trước cánh cửa, sóng nhiệt từ cánh rồng gần như muốn làm bỏng da mọi người, cánh cửa mở ra ngoài bị hắn đâm mạnh đóng lại trở về hình dáng ban đầu.
Ares kích hoạt vàng trong máy vận chuyển, vàng bị ngọn lửa rồng nóng rực nung chảy thành nước vàng rồi tụ tụ lại trong tay.
Nước vàng nóng chảy từ bốn phương tám hướng tụ lại, dần tích tụ thành một quả cầu vàng khổng lồ. Ares giơ cao nước vàng nóng chảy, trong cổ phát ra một tiếng rống rồng rung trời, ném quả cầu nặng trĩu về phía cánh cửa.
Bất Tri Nhai hóa thành một bóng ma xanh lam, bơi đến gần cửa chính bị vàng nóng chảy chôn vùi, mang theo một luồng khí lạnh nhanh chóng làm nguội vàng và cố định, phong kín hoàn toàn cánh cửa, không còn khả năng mở ra.
Chiêu Nhiên chưa từng thấy Rồng ở khoảng cách gần như vậy, lần đầu chứng kiến sức mạnh của Rồng, anh mới hiểu tại sao họ lại đáng được tôn kính.
Một lá thư ủy thác chữ đỏ nền vàng của Tháp Nghiêng trong ngực Úc Ngạn bay ra.
[Nội dung ủy thác: Cấm không để cánh cửa thứ hai bị xé nứt]
Phần thưởng: 200 đồng tiền âm phủ
Địa điểm: khu vực khai thác mỏ vàng
[Đã hoàn thành]
Dấu mộc đỏ xác nhận hoàn thành nhiệm vụ xuất hiện trên trang giấy.
Phần thưởng gấp ba lần tự động kích hoạt, sáu tờ tiền âm phủ mệnh giá 100 rơi vào tay Chiêu Nhiên, Nặc Lan và Ares.
Một hộp quà trông như để đựng áo tang rơi vào tay Úc Ngạn.
[Trang phục Thợ Săn Ma Vương]
Úc Ngạn đỡ lấy hộp, cơ thể vẫn còn cứng đờ.
Qua làn nước biển, Nặc Lan nhìn thấy loáng thoáng hốc mắt y đầy nước mắt, là nỗi đau khi quân cờ tốt bị lửa rồng thiêu rụi hoàn toàn sao, vì dị thể không thể vào kén của dị thể khác, họ đã mất đi một trợ thủ mạnh mẽ.
Cô nhẹ nhàng vỗ vai Úc Ngạn, ánh mắt ra hiệu với y: “Vẫn còn có chị.”
Úc Ngạn trở nên cực kỳ bình tĩnh như một cỗ máy chính xác, y đang xử lý một lượng lớn vấn đề phức tạp, tính toán từng dữ liệu thay đổi, sửa chữa từng lỗ hổng, bất kể xảy ra chuyện gì y cũng sẽ không luống cuống nữa.
Chiêu Nhiên đưa tay đỡ lấy gáy, lợi dụng khoảnh khắc mọi người đang chú ý vào cánh cửa, một cặp răng độc cắn vào động mạch của anh cũng rót vào đủ lượng nọc độc gây tê.
Tiểu Quỷ lặng lẽ bơi trở lại tay áo của Úc Ngạn, hối lỗi vì tội lỗi đã gây ra với ngài Hi Hòa.
“Đi.” Úc Ngạn kẹp chặt cổ Chiêu Nhiên từ phía sau, kéo anh bơi về phía vòng xoáy của mắt dịch chuyển, Nặc Lan nhìn chằm chằm Ares đang im lặng rồi quay người theo sau Úc Ngạn.
Chút nọc rắn ấy không thể gây ảnh hưởng lớn đến Chiêu Nhiên, chỉ có thể làm anh hành động chậm chạp hơn đôi chút.
Chiêu Nhiên nằm ngửa trên mặt nước, bị Úc Ngạn kéo đi, anh ngẩng đầu nhìn cằm của Úc Ngạn. Anh từng nghĩ mình đã quan sát em bé của mình từ mọi góc độ trừ việc ngước nhìn, bởi vì anh chưa từng hạ thấp tư thế của mình để nói chuyện ngang hàng với y.
“Em có buồn khi đồng đội gục ngã không?” Chiêu Nhiên ngửa mặt, anh có thể nhìn thấy ánh sáng mờ của vòng sao chiếu trên mặt biển, cười bất lực, “Đôi khi anh không phân biệt được, rốt cuộc anh muốn em bất khả chiến bại hay muốn em có những cảm xúc hỉ nộ ái ố thực sự nữa.”
“Tại sao con người lại sống?” Úc Ngạn tiếp tục bơi về phía trước, nghiêng đầu nhìn xuống anh.
“Anh không biết.”
“Niềm tin và lý tưởng. Bất kể ai làm gì em cũng sẽ không gục ngã.”
*
Ares vỗ đôi cánh rực lửa, dừng lại trước cánh cửa vừa bị phong ấn lại, phần cuối đôi chân là móng vuốt rồng, tay phải siết thành nắm đấm. Đôi mắt của Lâm Khuê gắn trên cổ hắn chớp chớp.
Nắm đấm của hắn từ từ mở ra, hai tờ tiền âm phủ mệnh giá 100 trượt khỏi lòng bàn tay, chìm xuống bùn cát dưới đáy biển.
Không còn giá trị nữa.
*
Nặc Lan từ từ nổi lên để thích nghi với áp lực nước, Úc Ngạn tháo hạch dơi ma quái thay bằng hạch chữa trị – lành vết thương nhanh chóng rồi đẩy Chiêu Nhiên vào xoáy nước của Mắt dịch chuyển sau đó nhảy vào theo.
Một Mắt dịch chuyển khác treo ở giữa hố vỏ ốc tinh thể.
Trời nắng chói chang, ánh sáng mặt trời bị vỏ ốc tinh thể màu hồng khúc xạ nhiều lần, chiếu sáng rực rỡ cả cái hố.
Chiêu Nhiên bước ra khỏi Mắt dịch chuyển, bị ánh sáng mạnh làm đau mắt, anh giơ tay che mắt khuỵu một gối xuống đất, nước trên người chảy dọc theo vạt áo tích tụ thành một vũng nhỏ dưới chân, những tia sáng mạnh như đinh tán khiến anh không thể di chuyển.
“Họ đến rồi ——! Úc Ngạn!” Kỷ Niên vừa lái xe đến bờ hố tinh thể, kỹ thuật viên Ung Trịnh điều khiển cánh tay cần cẩu, thả máy gacha đã lắp ráp hoàn chỉnh xuống hố.
Úc Ngạn cũng leo ra khỏi Mắt dịch chuyển, trông y rất thảm hại, áp lực nước thay đổi đột ngột khiến lục phủ ngũ tạng y chịu đau đớn, phải dựa vào hạch chữa trị để bảo vệ nội tạng khỏi bị vỡ tung.
Y nằm úp sấp, cơ thể nặng nề vô cùng, hơn nữa còn chưa hoàn toàn thích nghi với sự thay đổi từ bóng tối sang ánh sáng, mắt y hoa lên, máu mũi nhỏ giọt xuống mặt đất.
Úc Ngạn cố gắng đứng dậy vài lần nhưng không thành, vừa ra khỏi nước, tay chân nặng trĩu, y dùng cả tay và chân bò về đằng trước, cuối cùng, tay phải y khoác lên đỉnh máy gacha, trán tựa lên vỏ kim loại bị nắng làm nóng, nhắm mắt lại thở dốc.
–