Máu lan ra trong nước biển, nguồn máu rỉ ra từ vết thương trước ngực của Chung Ý Thâm do bị dùi phá giáp đâm.
Cậu Chung bị trúng nọc rắn độc tê liệt của Tiểu Quỷ, độc tính lan ra tứ chi theo dòng tuần hoàn máu tăng nhanh khi vận động mạnh, bây giờ ngay cả đứng thẳng cũng rất khó khăn, nửa người tựa vào cánh tay của Bất Tri Nhai trong hình dạng con người, bị các sợi tơ phát sáng màu xanh kéo giữ lấy mới miễn cưỡng đứng vững trong nước.
Bất Tri Nhai trong hình dạng con người giống như một hồn ma dưới biển, những sợi xúc tu phát sáng màu xanh đậm bung ra từ cẳng tay, áo xanh dập dềnh theo dòng hải lưu, trông tựa như một con cá Betta xinh đẹp nhưng lạnh lùng.
Cánh tay trái của Úc Ngạn bị Chiêu Nhiên nắm chặt xách lên, ngực và bụng đau nhói, bị cú thúc gối của cậu Chung làm xương sườn bị thương nhưng biểu cảm vẫn không phục.
“Không ngờ gia tộc Bất Tri lại bắt tay với công ty Hải Đảo làm ăn buôn bán vàng,” Chiêu Nhiên một tay ôm eo Úc Ngạn, hỏi nhẹ nhàng, “Giúp công ty Hải Đảo khai thác biển? Thiếu người khế ước đến mức bụng đói vơ quàng à? Phản bội Thế Giới Mới, không sợ bị các gia tộc khác hợp sức tiêu diệt sao.”
Bị nói xấu vô cớ, Chung Ý Thâm giận dữ giãy giụa nhưng bị sợi xúc tu của Bất Tri Nhai cuốn trở về.
Cách đó không xa, thủ lĩnh cá Gánh bị máy móc kẹp hơi cử động cơ thể, phần khoang bụng đã được dọn sạch rác, cánh tay sắt tự động thả ra, thủ lĩnh cá Gánh giành lại tự do, uốn éo thân hình khổng lồ, chậm rãi bơi đi.
Ngoài dự đoán của Úc Ngạn, nó không phát cuồng như Đức Mẹ Tường Vi, có lẽ bản tính quá phục tùng nên mới dễ dàng bị công ty Hải Đảo lợi dụng.
Thời gian không còn nhiều.
Bộ lễ phục nhà ảo thuật trên người Úc Ngạn giúp y cực kỳ nhạy cảm với thời gian, họ đã lãng phí gần hai mươi phút ở đây, lượng oxy còn lại chỉ đủ dùng trong bốn mươi phút.
Nặc Lan và Lâm Khuê chậm rãi lùi về phía sau Úc Ngạn, con đường của họ bị cá voi sát thủ chặn đứng, ánh sáng mờ nhạt trên chiếc đèn đốt và mùi máu tanh thu hút một bầy cá mập, chúng đang lảng vảng trong nước, chờ đợi cơ hội tấn công.
“Cả tộc cá Gánh chưa từng có người khế ước, ngôn ngữ và trí tuệ không thể tiến hóa, vì vậy chúng tôi không thể giao tiếp với nhau, đó là lý do tại sao các dị thể ở biển sâu luôn khao khát tìm người khế ước.”
Chung Ý Thâm cúi đầu, toàn thân tê liệt chỉ có thể dựa vào cánh tay gác trên cổ Bất Tri Nhai, giọng điệu không cam lòng, cậu ta vốn không có lý do gì phải giải thích với kẻ thù nhưng có lẽ đầu óc cậu ta cũng bị độc rắn làm tê liệt, cảm giác dồn nén bao năm cuối cùng phải bộc lộ.
“Cá Gánh cố chấp ngu ngốc, giao tiếp lại gặp trở ngại, có lẽ chúng cũng nghĩ tôi đang bức hại chúng, khó tránh khỏi hận tôi, ghét tôi, xa lánh tôi.” Chung Ý Thâm nhìn xuống biển sâu dưới chân mỉm cười, “Nhưng vậy thì sao, từ ngày theo nhà họ Chung và quyết định gắn bó với biển cả, chúng tôi chưa bao giờ mong đợi sự đồng cảm. Tín ngưỡng không cần đáp lại, chúng tôi chẳng cầu mong gì khác.”
Cậu ta nhìn lướt qua đống rác và vàng chờ xử lý trong máy vận chuyển dưới đáy biển, ngẩng đầu thở nhẹ rồi cười nhạt: “Tôi trả lại những rác rưởi này cho họ dưới hình thái mà họ ưa thích, có gì sai chứ? Chết trong sự giàu có, không phải là một kết cục tồi.”
“Chiến tranh luôn phải có kẻ sống người chết, tôi đứng về phía gia tộc Thâm Hải Bất Tri, cũng như cậu đứng về phía gia tộc Nhật Ngự.” Chung Ý Thâm nén cơn đau đớn âm ỉ trên vết thương, ở cổ họng đồ đằng sóng nước xanh lam thuộc về Bất Tri Nhai lấp lóe, “Những gì họ muốn, tôi đều cố gắng thực hiện.”
Nghe cậu ta nói vậy, gương mặt chán chường lạnh lùng của Bất Tri Nhai có chút động lòng, mắt cá chết lén nhìn người nhỏ bé bên cạnh, các sợi xúc tu phát sáng ở cuối cánh tay càng cuốn chặt cậu ta hơn.
Về tín ngưỡng không cần hồi đáp, Úc Ngạn không thể đồng cảm nhưng tâm trí đã bắt đầu phân tích triết lý và định hướng của công ty Hải Đảo thông qua những lời nói vụn vặt.
Khi hai bên đang đối đầu, một đàn cá lấp lánh ánh bạc từ xa bơi tới, chúng hoảng sợ chạy trốn đến đây, bị ánh sáng nhàn nhạt trên đèn đốt của Chung Ý Thâm thu hút, bơi vòng quanh cậu ta trốn sau lưng cậu Chung và Bất Tri Nhai.
Chung Ý Thâm quay đầu nhìn về hướng chúng bơi tới, một đội tàu ngầm cỡ nhỏ đang tiến về phía cậu ta, đèn pha quân dụng dưới nước chiếu sáng bốn phương tám hướng, ánh sáng chói mắt quét qua đáy biển tối tăm, chiếu thẳng vào nơi tập trung của hai phe Úc Ngạn và Chung Ý Thâm.
Nhưng đội tàu ngầm nhỏ này không hề lặn xuống vì mục đích nghiên cứu khoa học, ngay khi phát hiện mục tiêu, chúng liền phóng ngay hai quả bom choáng dưới nước, một khi trúng đích mục tiêu đối phương sẽ ngay lập tức bất tỉnh và mất khả năng phản kháng.
Máy móc thông thường của con người không thể sử dụng trong Thế Giới Mới, chỉ có quân đội Chính phủ mới có thể sở hữu một lúc nhiều vũ khí dị động đắt đỏ và tiên tiến như vậy.
“Monster Hunter, đội hành động đặc biệt được chính phủ cử đến.” Gương mặt Chiêu Nhiên thay đổi, kéo Úc Ngạn trốn vào khe nứt dưới đáy biển, vẫy tay gọi Nặc Lan và Lâm Khuê theo sau, “Lực lượng đặc biệt vật dẫn cấp cao, những thợ săn tàn nhẫn nhất. Họ đã phát hiện ra chúng ta.”
Bom choáng tiến gần, họ đã có thể nghe thấy tiếng vù vù tiếp cận dưới nước, tất cả vội vàng trốn sang bên trái của rặng đá ngầm để né tránh, không ngờ đạn truy kích được trang bị thiết bị cảm biến nhiệt, nhanh chóng lao vào nơi nhóm người tụ tập.
Dù có hai dị thể mạnh mẽ ở đây, bản thân họ tuy không dễ bị thương nhưng không thể đảm bảo những con người nhỏ bé bên cạnh không bị vụ nổ ảnh hưởng.
Cơ thể Chiêu Nhiên chuyển sang trạng thái bán quái hóa, thân hình kéo dài khuôn mặt hóa xương, hai cánh tay thon dài mọc ra ở hai bên sườn, đồng thời bảo vệ ba cô cậu thanh niên theo sau.
Mặc dù Chiêu Nhiên bơi rất nhanh, đủ để lẩn tránh bom dưới nước nhưng ba con người bằng xương bằng thịt không thể chịu nổi lực cản mạnh mẽ của nước biển, chỉ có Lâm Khuê còn duy trì tỉnh táo nhờ sự bảo vệ của áo giáp rồng.
Vô số tua sáng của Bất Tri Nhai ôm lấy Chung Ý Thâm bị thương trong lòng, giống như một con cá betta xanh lấp lánh ánh sáng lao nhanh trong dòng chảy, dưới áp lực của nước, ngay cả cậu Chung cũng không chịu nổi cơn đau ở lồng ngực, gục đầu vào vai Bất Tri Nhai, giọng khàn khàn đau đớn nói: “A Nhai, tôi sắp chết rồi.”
“Chỉ có chút áp lực nước này đã không chịu nổi, đến lúc tôi kén hóa thì phải làm sao.”
Chung Ý Vãn trong hình dạng cá voi sát thủ cảm nhận được anh trai qua ánh sáng từ đèn đốt sắp đạt đến giới hạn, nó quyết tâm, đuôi cá voi vẫy mạnh rồi đổi hướng, dùng thân hình to lớn của mình chắn các quả bom truy kích phía sau.
Chung Ý Thâm nhận ra ý định của em gái, con ngươi bỗng co lại đưa tay ngăn cản: “Ý Vãn, quay lại –!”
Chưa dứt lời, một bóng đen khổng lồ ở dưới đáy biển chầm chậm trồi lên, che khuất tầm nhìn của mọi người, nó giống như một ngọn núi đá đầy rong rêu hà biển đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Thân hình khổng lồ và rắn chắc của thủ lĩnh cá Gánh chắn giữa họ và đội tàu ngầm truy kích, ngay lập tức, tất cả ánh sáng đèn pha đều bị ngăn lại, kể cả cá voi sát thủ cũng được bảo vệ phía sau.
Bom choáng bắn trúng thân mình của thủ lĩnh cá Kiên, tiếng va chạm to lớn, tiếng nổ vang lên liên tiếp trên cơ thể nó nhưng nó vẫn vững đứng vững như đồng, đôi mắt trống rỗng đáng sợ bình tĩnh nhìn họ như thúc giục họ nhanh chóng rời đi.
Chung Ý Thâm thoát khỏi tua quấn của Bất Tri Nhai, bơi tới trước mắt thủ lĩnh cá Gánh, toàn bộ cơ thể cậu ta trông như một con đỉa nhỏ trước mắt đen của nó.
“siren blasyi kimo.” Cậu ta áp má vào con mắt to như hang động của cá Gánh, đôi môi mấp máy, không biết đang lẩm bẩm ngôn ngữ địa phương nào.
Bất Tri Nhai vươn một tua xúc tu dài kéo Chung Ý Thâm cách xa thủ lĩnh cá Gánh, lúc này lối thoát duy nhất của họ là tiến vào khe nứt vận chuyển vàng.
Đội tàu ngầm thấy bom choáng không hiệu quả liền đổi sang ngư lôi có sức công phá cao hơn, ngư lôi bám vào thân thể thủ lĩnh cá Gánh, liên tiếp phát nổ, ánh sáng rực rỡ bùng lên dưới đáy biển, thân thể cứng rắn của cá Gánh bị nổ ra một lỗ lớn, máu thịt văng tung tóe.
Ánh sáng đèn pha chiếu vào khoang bụng của cá Gánh, phát hiện một mẩu vàng nhỏ còn sót lại bên trong.
Tàu ngầm thả ra một cánh tay máy mô phỏng móc kẹp sinh học, lấy mẫu vật vàng rồi rút lại vào trong khoang.
*
Chung Ý Thâm im lặng suốt quãng đường, nước mắt tích tụ trong kính bảo hộ, dần ăn mòn da xung quanh hốc mắt.
“Đây chính là kết cục khi đưa con người vào Thế Giới Mới.” Úc Ngạn giơ ngón giữa về phía Chung Ý Thâm, dùng khẩu hình miệng để diễn đạt ý của mình, “Đưa tế bào ung thư vào để chữa thương tật, cậu đúng là thiên tài, cậu ấm à.”
“Đó là quyết định của chúng tôi.” Bất Tri Nhai thành thật trả lời, “Giao dịch bằng cách sử dụng tất cả các hạch vàng tróc ra tự nhiên của gia tộc làm tiền cược, công ty Hải Đảo đã đồng ý với đề nghị của chúng tôi.”
“Thế Giới Mới không chỉ có mỗi gia tộc mấy người ở dưới biển, đừng quá độc đoán.” Sắc mặt của Chiêu Nhiên luôn rất tệ, giọng điệu cũng hiếm khi hùng hổ hăm doạ. Tim anh đập nhanh, Úc Ngạn đứng sát bên cạnh có thể cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch dội vào lồng ngực.
“Việc đã rồi, nếu còn tra cứu trách nhiệm của ai thì đó là tôi.” Chung Ý Thâm nghiến chặt răng.
Úc Ngạn liếc mắt, nhanh chóng suy tính trong đầu.
Họ lặn xuống một vùng nước bị ô nhiễm rác thải nghiêm trọng, nước bốc mùi tanh tưởi ghê tởm, màu sắc cũng ngả sang sắc xanh lá.
Sắc mặt Chiêu Nhiên nghiêm trọng, một linh cảm không tốt trỗi dậy trong lòng, anh cảm nhận được nhiệt độ của quê hương, nước biển ngày càng lạnh đến từ Biển Băng Địa Cực, chắn chắn không thể sai được, lãnh địa của gia tộc Bất Tri giáp ranh với gia tộc Nhật Ngự, đây chính là biên giới.
“Vết nứt ở ngay đây. Kể từ khi nơi này nứt ra, rác thải của thế giới cũ liên tục bị dòng hải lưu cuốn đến, tộc cá Gánh để giữ gìn vùng nước này sạch sẽ đã nuốt rác thải và vận chuyển đến núi lửa dung nham để tiêu hủy.”
“Nhưng trong quá trình vận chuyển chúng sẽ tiêu hóa một phần rác thải, biến thành thứ vàng như cậu thấy, lượng vàng trong cơ thể cá Gánh ngày càng nhiều khiến tộc cá Gánh mắc bệnh chướng bụng, cả tộc lần lượt chết đi, các tộc yếu hơn dựa vào cá Gánh để di cư cũng theo đó mà gặp nguy hiểm.”
Chung Ý Thâm đã bài trừ gần hết độc rắn trong cơ thể và đã có thể tự do hoạt động, cậu ta bơi vào đống rác bốc mùi hôi thối, lật mở vài túi rác lớn chỉ vào vết nứt bên dưới.
Nhưng chiều dài của vết nứt làm cậu ta cũng phải kinh hãi, trước đây vết nứt rất nhỏ, chỉ đủ cho máy vận chuyển xếp hàng đi qua nhưng bây giờ nó đã nứt to đến mức có thể cho cả xe tải di chuyển, có thể thấy rõ vùng biển của thế giới con người qua khe nứt.
Giữa cánh cửa ở thành phố Ân Hy và cánh cửa dưới đáy biển này đã xuất hiện vô số vết nứt nhỏ tương tự, con người đã lẻn vào Thế Giới Mới từ những vết nứt nhỏ không đáng chú ý này.
Thần kinh của tất cả mọi người ngay lập tức căng thẳng, họ lần lượt bơi theo vết nứt, Úc Ngạn nhanh chóng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, hai tay lật đống rác tích tụ, túm lấy một chiếc ghế cũ kỹ rách rưới rồi kéo ra, nhưng chiếc ghế như bị mắc kẹt, nhờ Chiêu Nhiên mới có thể kéo mạnh ra được.
Ngay khi chiếc ghế được kéo ra, toàn bộ núi rác chất đống thành núi lập tức sụp xuống, lăn ra xung quanh tạo thành một đám bong bóng nước.
Khi những bọt khí trắng tan biến, một cánh cửa trong suốt hai cánh hiện ra trước mắt, cánh cửa bí ẩn ngăn cách hai thế giới hoàn toàn khác biệt, vết nứt đã xâm nhập vào dưới cửa, cửa chính lỏng lẻo, khe cửa đã bắt đầu có dấu hiệu mở ra.
Qua khe cửa, có thể nhìn thấy cảnh tượng của Thế Giới Cũ.
Trong vùng biển của thế giới cũ, hạm đội đang tập kết, đội tàu ngầm đang tiến hành tìm kiếm cả vùng biển.
Một thợ lặn mặc thiết bị quân dụng bơi ngang qua cửa, ánh đèn pin chiếu vào bên trong, Úc Ngạn và Chung Ý Thâm đứng gần cửa nhất bị ánh sáng rọi vào, cả hai nín thở không dám nhúc nhích, mở to mắt cảnh giác nhìn chằm chằm thợ lặn.
Nhưng thợ lặn không có phản ứng gì mà chỉ từ từ bơi đi, lúc này họ vẫn chưa thể nhìn thấy Thế Giới Mới trong cửa, bây giờ cánh cửa này vẫn là một tấm gương một mặt nhưng khi cửa mở ra, mọi thứ sẽ không còn kịp nữa.
Đội tiên phong đã phát hiện ra bí mật về vàng trong cơ thể cá Gánh, nếu quân đội phá cửa xông vào, toàn bộ tộc cá Gánh sẽ không thể giữ được.
Không cần ai nhắc nhở, Chung Ý Thâm cũng đã hoàn toàn hiểu tình cảnh hiện tại, cậu ta lặn xuống nước lao ra ngoài, dùng lưng chống lại cánh cửa đang lung lay sắp đổ.
Nhưng cánh cửa như nặng hàng ngàn cân, tựa như cậu đang đèo cả đỉnh núi Thái Sơn trên lưng, áp lực khủng khiếp tiếp xúc với cột sống trong nháy mắt, làm cậu ta nghe thấy tiếng xương cốt bị va đập kêu răng rắc.
Úc Ngạn dùng hai tay ép chặt khe cửa, rút trong túi ra khóa chú chủ nhân Tháp Nghiêng đã đưa, cố gắng treo vào giữa cửa nhưng khe cửa đã hơi mở ra phía trong, hai cánh cửa không khớp nhau hoàn toàn, cái khóa chú không thể nào treo lên được.
Một bàn tay đeo găng tay nửa bàn từ bên má của Úc Ngạn vươn tới, nhẹ nhàng áp lên cửa. Chiêu Nhiên cúi đầu sát tai Úc Ngạn, dùng sợi tơ tinh thần truyền tải giọng nói của mình: “Để anh.”
Đầu ngón tay Chiêu Nhiên vừa chạm vào cánh cửa, cơ thể anh bắt đầu phình ra, một luồng năng lượng màu vàng trong cơ thể anh lan tỏa ra ngoài, từ trạng thái bán quái hóa anh tiến vào trạng thái toàn quái quá, quái vật xương trắng vươn ra nhiều bàn tay xương dài, vững vàng chống đỡ cánh cửa rồi đẩy vào trong.
Nhìn như như đẩy nhẹ nhàng nhưng thực ra đã dốc hết toàn bộ sức lực.
Không ngờ chỉ một cánh cửa hé mở lại khiến quái vật xương trắng run rẩy toàn thân, còn khổ sở hơn cả khi chiến đấu với nữ bọ cạp trong kỳ thoát xác.
Chung Ý Thâm quay lại gọi Bất Tri Nhai, không cho phép từ chối: “Đến đóng cửa.”
Bất Tri Nhai do dự một lát, Chung Ý Thâm gầm lên: “Sợ cái gì? Tôi chết cùng anh cũng không được sao? … Thần Biển sẽ không tha thứ cho tôi.”
Bất Tri Nhai lượn một vòng nhẹ nhàng trong nước, cơ thể mở rộng thành một con Bút Biển khổng lồ, buộc phải dùng vô số tua xúc tu để chống đỡ nửa cánh cửa bên phải, lẩm bẩm: “Không sợ. Tôi chỉ không cam lòng.”
Sức mạnh của chúa tể biển sâu không thể xem thường, cánh cửa hé mở bị xúc tu đẩy kép lại từng centimet một.
Cá voi sát thủ bơi đến trước cửa, dùng thân thể nặng nề của nó đâm mạnh vào cửa, anh em JS trong túi chống nước của Nặc Lan cũng chui ra, cố gắng đẩy cánh cửa nặng nề vào trong, sức mạnh dị hạch của dị thể đã hóa bướm mang lại trợ lực đáng kể.
Con rắn đen nhỏ dùng đầu đội cửa, cố gắng vặn vẹo cơ thể đẩy tới, dị hạch trong cơ thể nó như đang bùng cháy cộng hưởng với cánh cửa, đau đớn không chịu nổi.
Lâm Khuê dùng lưng đẩy cánh cửa, đôi cánh rồng vỗ mạnh trong nước nhưng sức mạnh của cơ thể con người có giới hạn, mắt rồng lửa bên cổ thậm chí còn vươn ra hai sợi tơ tinh thần cố đẩy cửa một cách vô ích.
Úc Ngạn ngửa đầu nhìn Chiêu Nhiên, nhẹ nhàng đặt tay lên khung xương của anh.
Đột nhiên quái vật xương trắng rống lên một tiếng trầm đục, nửa cánh cửa mà anh đang giữ đã thực sự khép lại.
Ngay khoảnh khắc hai cánh cửa khép lại, Úc Ngạn nhanh tay đặt khóa chú lên chỗ nối, vung tay đập xuống, khóa đồng thau phát ra ánh sáng vàng, sáu sợi xích chú khắc hình chữ đỏ trên bề mặt bật ra bao lấy cửa chính rồi phong tỏa chặt chẽ.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, kiệt sức ngồi dựa vào cửa rồi trượt xuống ngồi bệt trên cát trắng dưới đáy biển, hoạt động dữ dội tiêu hao lượng lớn oxy, bình chứa Oxy tạm thời chống áp lực cao trong mũi đã gần hết.
Áp lực từ trong cửa đột ngột biến mất, hai tay Úc Ngạn đỡ cửa mới thả lỏng, do quá sức mà run rẩy liên tục.
Cuối cùng cũng hoàn thành ủy thác rồi. Dây cung căng thẳng trong lòng Úc Ngạn cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút.
Y vô thức ngẩng mặt chờ Chiêu Nhiên xoa đầu khen ngợi nhưng phát hiện quái vật xương trắng đã thu lại hình dạng con người.
Chiêu Nhiên một tay chống cửa, đầu cúi thấp gần như gãy cổ, sắc mặt trắng bệch nhưng đôi mắt lại đỏ rực, ngực phập phồng dữ dội, mái tóc hồng nhạt trôi bồng bềnh trong nước.
Hai dị hạch cuối cùng trong cơ thể anh phát ra một vòng sóng gợn màu vàng, nhẹ nhàng lan tỏa qua cơ thể Úc Ngạn.
Một gợn sóng bất thường.
Úc Ngạn kinh hãi nhìn anh.
Bất Tri Nhai cũng đã trở lại hình dạng con người, đầu hướng xuống nằm lơ lửng trong nước, dị hạch trong cơ thể gần như nứt ra, đau đớn thấu xương.
Khi hắn cảm nhận được luồng sóng đặc biệt lan tỏa khắp cơ thể, hắn từ từ mở to mắt ánh mắt khác thường nhìn Chiêu Nhiên.
Bất Tri Nhai chậm rãi nở nụ cười, máu trong miệng rỉ vào nước: “Phải rồi, đóng cánh cửa này lại, chúng tôi còn có lãnh địa Biển Băng Địa Cực để thôn tính. Chiêu Nhiên… Tôi cảm nhận được, gia tộc Nhật Ngự đã hết vận số rồi.”
Chiêu Nhiên –!
Úc Ngạn không thể để ý đến ủy thác nữa, tay phải thò vào cổ áo mình, giật mạnh chiếc dây chuyền đồ đằng còn mắt Cáp Bạch đã tặng, ném mắt dịch chuyển vào không trung.
Mắt dịch chuyển xoay mở thành một xoáy nước đen trắng hình mắt trong nước, Úc Ngạn cố gắng nắm lấy tay Chiêu Nhiên, kéo anh về phía mắt dịch chuyển.
Chúng ta phải đi thôi.
Khi đến Úc Ngạn đã đặt Mắt dịch chuyển của Quỷ Hủy Nha ở thành phố Ân Hy để sắp xếp một lối thoát nhanh chóng quay lại thành phố, y phải đảm bảo dẫn Chiêu Nhiên vào cái hốc vỏ ốc có thể phản chiếu ánh sáng mặt trời để hóa kén, đây là bước đi có khả năng thắng cao nhất.
Y vừa kéo Chiêu Nhiên ra khỏi cửa một bước, một khe nứt nhỏ bên trái cửa đột nhiên rách toạc, kéo dài đến chân cửa.
Phựt!
Một trong sáu khóa chú đỏ ở trung tâm cửa đứt tung.
–