Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 173




“Ông chủ đã bồi thường cho tôi rồi.” Úc Ngạn lấy trong túi áo ra một phong bì giấy da bò gấp đôi, bên trong có một chiếc chìa khóa, móc khóa bằng đồng đỏ hình bầu dục in hình lông công. “Ông ấy bảo tôi đến cửa hàng của cô con gái thứ hai chọn lấy một món đồ mình thích.”

“Con gái thứ hai? Cô ấy là thợ điêu khắc dị hạch, là một chuyên gia hàng đầu, cửa hàng toàn đồ tốt. Đây có tính là phí bịt miệng không nhỉ?” Kỷ Niên cũng đã mệt mỏi cả ngày, từ việc tháo bom đến kiểm tra tất cả thiết bị và kho bãi không hề nghỉ ngơi, nhìn quanh không thấy chỗ nào để nghỉ nên cậu ngồi cạnh xác của Ngải Khoa trên bàn lạnh, đung đưa hai chân. “Đúng là làm ông chủ, tâm địa còn nhiều hơn cả ngó sen.”

“Cậu không sợ à?” Úc Ngạn nhướng mày.

“Tôi đã giết cậu ấy một lần trong game vì để hoàn thành thỏa thuận với ông chủ, lúc đó ông chủ nói tôi phải bảo vệ cậu bằng mọi giá và tôi đã làm vậy.” Kỷ Niên vỗ vỗ xác chết phủ vải trắng. “Lúc đó bác sĩ Nguyễn đã cứu cậu ấy nhưng giờ cậu ấy vẫn chết. Cậu nghĩ đây có phải là số phận của con người không?”

Hôm nay Úc Ngạn đã trò chuyện với người đủ nhiều, y chết lặng lười suy nghĩ, quay người rời khỏi nhà xác, Tiểu Quỷ bám sát bước chân y.

“Cậu đáng tin cậy hơn tôi tưởng.” Kỷ Niên ngồi trên bàn lạnh, giọng nói vang vọng trong căn phòng trống trải, “Tôi đã sửa xong phi hành khí bươm bướm và để trên xe của cậu rồi, cậu còn cần tôi làm gì nữa không?”

“Còn sống. “

Cánh cửa sắt của nhà xác khẽ đung đưa, trong phòng chỉ còn lại Kỷ Niên và một thi thể chết thảm.

*

Khi Úc Ngạn xử lý xong mọi công việc tiếp theo mặt trăng đã lên cao, y lạnh lùng trầm mặc đi qua hành lang công ty, những đồng nghiệp đi ngang đều bị áp lực xung quanh y làm sợ hãi, chào hỏi đơn giản rồi vội vàng tránh xa.

Tổ trưởng mới không hiền hòa như Chiêu Nhiên, tính tình vô cùng tệ, khi tâm trạng không tốt bất kể gặp cấp dưới cấp trên đều coi như không thấy cũng không ai chấp nhặt với y, sợ mình xui xẻo gặp đúng lúc Úc Ngạn nổi điên, đến một con chó đi ngang qua cũng bị y đá một cái.

Khi đi lại trước mặt mọi người, Úc Ngạn không muốn để Quỷ Hủy Nha lộ ra trước mặt loài người, vì vậy Tiểu Quỷ luôn cuộn mình dưới dạng rắn đen quanh cây gậy quý ông của y, trông rất tự nhiên.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, tối nay chắc chắn không thể đến thành phố Ân Hy, xe buýt chuẩn bị khởi hành cũng đang được kiểm tra kỹ lưỡng.

Chiêu Nhiên liên tục gọi điện Úc Ngạn không nhận một cuộc nào, lo lắng nắm chặt chiếc điện thoại rung không ngừng, không dám đọc tin nhắn của anh.

Có lẽ vì mưa lớn đêm qua, khi đi thang máy xuống tầng hầm để xe, không gian ẩm ướt đầy những con đom đóm xanh đang bay múa, giống loại có trong sân nhà của Cáp Bạch.

Đom đóm xanh bay lượn thành từng đàn, ánh điện xanh ở bụng chúng xinh đẹp rực rỡ, chớp tắt xa gần chạm vào Úc Ngạn.

“Đi.” Úc Ngạn bực bội đuổi đám đom đóm xanh thường xuyên đâm vào mặt mình, cơn giận bị kìm nén cả ngày bị giọt nước tràn ly làm bùng nổ, y ném cây gậy quý ông xuống, điên cuồng đấm đá trong đám đom đóm, đấm một trận loạn xạ vào không trung.

Sau khi im lặng phát tiết một lúc, Úc Ngạn nhặt cây gậy quý ông lên, phủi bụi trên đầu Tểu Quỷ ngồi vào ghế lái rồi rời đi.

Đèn đuôi màu đỏ biến mất khỏi lối ra của tầng hầm, đám đom đóm xanh bay tán loạn dần tụ lại, miễn cưỡng chắp vá thành hình dáng con người, nổi bồng bềnh giữa không trung nhìn theo hướng Úc Ngạn rời đi.

Nhật Ngự Khô, dị thể cỏ mục nát, còn gọi là tổ đom đóm, có thể liên tục nở ra đom đóm xanh, xếp thứ ba trong nam thân tộc biển băng địa cực, sinh ra cùng kinh độ và thời gian với Hoa Hồng Thủy Tinh.

Giữa cánh đom đóm có thể ngắt quãng tạo ra tia điện xanh, số lượng đom đóm xanh rất phong phú khả năng tìm kiếm xuất sắc, là lính canh và sát thủ của gia tộc, chịu trách nhiệm tìm kiếm và truy lùng kẻ địch.

Một chùm dây leo Hoa Hồng Thủy Tinh mọc lên bên cạnh đám đom đóm xanh đang bay tạo hình người, nở ra hai bông hoa mộng xanh.

Đom đóm xanh bay lượn thành hình hai bàn tay, nâng một đóa hoa mộng lên tai, tay kia làm micro như một chiếc điện thoại cổ để truyền lời.

*

Trên đường về nhà Úc Ngạn mua ba phần bánh nướng để về nhà ăn khuya cùng Tiểu Quỷ và cây bắt ruồi.

Trước khi vào nhà, Tiểu Quỷ tỏ ra rất hứng thú với máy bán hàng tự động bên đường, Úc Ngạn mua cho cậu một chai cà phê ngọt đóng chai, Tiểu Quỷ trân quý cầm chai cà phê theo sau Úc Ngạn, chậm rãi thưởng thức.

“Anh không giỏi nấu ăn lắm.” Về đến nhà, Úc Ngạn thay quần áo ở nhà, rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn. “Trước giờ đều là Không Đáng Tin và Kẻ Nát Rượu nấu ăn, anh quên học mất. Không có Chiêu Nhiên anh chẳng làm được gì.”

Tiểu Quỷ chớp chớp mắt mở bát giấy chứa bánh nướng thơm phức, đôi mắt trắng như tuyết dưới ánh đèn lóe sáng, hai tay chắp lại, vỗ hai cái, cầu nguyện nghiêm túc: “Cảm ơn bạn đã trở thành một phần của cơ thể mình, duy trì sự sống của mình.”

Úc Ngạn ngây người, ma xui quỷ khiến cũng chắp tay trước ngực, vỗ hai cái.

Cây bắt ruồi trên bàn chảy nước miếng, hai lá kẹp lại, bắt chước vỗ tay cầu nguyện rồi mở ba cái miệng lớn đón chờ bữa tối.

“Ai dạy em cách cầu nguyện này thế?” Úc Ngạn hỏi.

Tiểu Quỷ chậm rãi nếm thử miếng bánh chua chua ngọt ngọt trong bát giấy, nhai kỹ nuốt chậm rồi trả lời: “Bất Hóa Xuyên. Anh ấy nói những gì em ăn hàng ngày đều là con nít sống trong biển băng của anh. Em phải biết ơn vì sự sống của họ đã duy trì sự sống của em.”

Úc Ngạn tưởng tượng có lẽ Bất Hóa Xuyên cũng đã từng dạy Chiêu Nhiên như vậy, quả bóng hồng nhỏ đói lả nằm trên tảng đá ngầm, vô số bàn tay nhỏ bé chắp lại trước vỏ sò, ngoan yêu cảm ơn thức ăn.

“Em mạnh thật, chẳng trách Chiêu Nhiên nói Hách Áo Thâm Uyên Mãng là nhánh phụ dũng mãnh nhất trong gia tộc.”

“Em rất lợi hại.” Tiểu Quỷ khoe hai chiếc răng nanh độc sắc nhọn với Úc Ngạn. “Đồng loại đều ghen tị vì răng em nhọn và dài nhất, khi lớn lên chắc chắn sẽ rất uy phong, anh đừng nói với Bất Hóa Xuyên, nếu không annh ấy sẽ nghĩ em đã lớn và đuổi em ra khỏi tổ sông băng, bắt em ra ngoài tự lập, tranh đoạt lãnh địa và xây dựng bộ tộc riêng.”

“Anh ấy không biết thực lực của em à?”

“Không biết.” Quỷ Hủy Nha gật đầu chắc chắn, cậu tự tin mình che giấu rất giỏi, chưa từng lộ tẩy.

“Vậy sao anh ấy lại phái em đến bảo vệ anh?” Úc Ngạn vừa ăn vừa hỏi.

Tiểu Quỷ mở to mắt, câu hỏi khiến bộ não nhỏ bằng hạt óc chó của con rắn đen bị quá tải.

“Chắc chắn anh ấy muốn em chết cùng anh!” Tiểu Quỷ mở to miệng biểu cảm kinh hoàng, nước mắt tức khắc chật kín vành mắt.

“…” Úc Ngạn gắp miếng lạp xưởng hun khói cuối cùng trong bát giấy, chỉ còn lại hành tây dưới đáy. “Nếu muốn em chết anh ấy đã không đeo cho em một chuỗi bùa hộ mệnh biển băng, trên lỗ tai, trên cổ, trên cổ cổ tay cổ chân, trên lưng, trên đầu, em cứ như người bán bùa hộ mệnh ấy.”

Nước mắt từ mắt trắng tròn của Tiểu Quỷ bị đẩy ngược vào, cậu lại vui vẻ trở lại, ăn hết từng miếng hành tây, nhẹ nhàng lầm bầm: “Anh ấy thích em, anh ấy thích em.”

Ăn no uống đủ, Úc Ngạn lê cơ thể mệt mỏi đi rửa mặt sau đó nằm liệt trên giường, xem tin nhắn chất đầy như núi từ Chiêu Nhiên.

Biết rõ Chiêu Nhiên đang lo lắng nhưng y lại thững thờ nhìn vào khung chat, không gõ được chữ nào.

Cửa phòng ngủ bị gõ nhẹ, Úc Ngạn ngẩng đầu, thấy Tiểu Quỷ mặc bộ đồ ngủ mèo đen y chuẩn bị, chân trần đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào giường của y.

Úc Ngạn không còn cách nào đành phải nhường một chỗ, Tiểu Quỷ nhanh chóng chạy đến, trèo lên giường chui vào chăn, đồng thời lặng lẽ nằm sát bên cạnh Úc Ngạn cẩn thận bám lấy y.

Da của Tiểu Quỷ lạnh lẽo khác thường, dán vào người có thể cảm nhận được vảy đang cựa quậy.

Các loài sống cạnh Chiêu Nhiên trong biển băng địa cực đều không chịu được rét, rất sợ lạnh, hàng vạn sinh vật hấp thụ ấm áp Chiêu Nhiên tỏa ra để sống.

“Uống cà phê rồi em có ngủ được không?” Úc Ngạn bị Tiểu Quỷ lăn qua lăn lại quấy rối, hơi mất kiên nhẫn.

“Tim đập thình thịch.” Tiểu Quỷ thực sự phản ứng với thành phần trong cà phê. “Nhưng không sao, em sẽ tự thôi miên.”

Cậu mở miệng cắn vào cánh tay mình, nọc độc từ răng nanh rót vào da, chẳng mấy chốc mắt cậu quay cuồng, gục vào gối mềm rồi ngủ thiếp đi.

Úc Ngạn: “… 6.”

Y cầm điện thoại mãi, cho đến khi tin nhắn mới của Chiêu Nhiên hiện lên màn hình khóa.

Chiêu Nhiên: Bắt máy đi.

Ba chữ đơn giản, so với những lời dỗ dành trước đó còn khiến Úc Ngạn run sợ hơn.

Số điện thoại quen thuộc gọi tới, Úc Ngạn lưỡng lự hồi lâu trước nút nghe cuối cùng cũng bấm trả lời.

Đối phương dường như cũng không ngờ y sẽ nghe máy, cả hai người im lặng qua điện thoại mười mấy giây.

Úc Ngạn nhắm mắt chờ đợi Chiêu Nhiên la mắng. Thực ra Chiêu Nhiên mắng người cũng rất êm tai, anh rất ít khi nói bậy, chỉ dùng giọng lạnh lùng nghiêm khắc để dạy bảo y thôi.

Nhớ lại lúc còn đi học, khi đánh nhau bị giáo viên gọi điện về nhà mách tội, y thấp thỏm lo sợ đeo ba lô về nhà, Chiêu Nhiên ngồi trên ghế sofa, tay cầm báo cáo giám định thương tật của học sinh bị hại, mặt mày như đám mây đen đầy sấm.

“Ngoan yêu, em không sao chứ.” Giọng điệu Chiêu Nhiên dịu dàng có điều giọng hơi khàn, có lẽ vừa hút thuốc xong, “Anh thấy em phát biểu trước phóng viên trên bản tin rất đĩnh đạc. Cả ngày phải đối phó với người khác, khổ cho em rồi.”

Lúc đầu Úc Ngạn vẫn còn mất cảm giác, chợt đôi môi run rẩy, dùng sức che miệng lại: “Ừm.”

“Sao em không nghe điện thoại của anh?”

“Em…” Dù đã che miệng, giọng nghẹn ngào vẫn lọt ra qua kẽ tay, “Em sợ anh mắng em.”

Úc Ngạn co rúm lại dựa vào đầu giường, cúi đầu, tóc đen che đi hàng mi ướt đẫm, từng giọt nước liên tục nhỏ xuống: “Lúc đầu nhìn thấy bom đáng lẽ em phải nghĩ cái bẫy không đơn giản như vậy… Sao ngay cả chuyện rõ ràng như vậy em cũng xử lí không tốt, em thật vô dụng.”

“Em có bị thương không?” Chiêu Nhiên hỏi.

Úc Ngạn ngừng một chút, nhìn vào lòng bàn tay bị kính cắt lúc bám vào xe, hít hít mũi: “Một chút.”

Bên kia Chiêu Nhiên nói nhỏ vài câu, không biết đang nói chuyện với ai.

“Khô, có người ra tay với người khế ước của em, tay bị thương rồi.”

“Sao không nghiêm trọng? Em ấy là kỹ thuật viên, tay rất quý giá. Nếu bị đứt gân, sau này em bé sống sao đây?”

“Đúng vậy, vượt qua em đi khiêu chiến người khế ước là vi phạm quy tắc, sau này tất cả người khế ước của thân tộc đều phải đối mặt với nguy cơ bị ám sát, uy tín của gia tộc Nhật Ngự không còn bao nhiêu nữa rồi.”

“Kiêu căng ngạo mạn, thật không thể tha thứ. Anh cũng nghĩ vậy phải không anh?”

Chiêu Nhiên nói chuyện từ tốn, tiếng bật lửa trong điện thoại vang lên lạch cạch từng tiếng, từng tiếng.