Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 172




Kỷ Niên ngồi ở ghế sau ôm chặt hộp dụng cụ, nhẹ giọng nói chuyện điện thoại với Úc Ngạn, Phượng Hí đang lái xe, đặt thanh đao gỗ đã được tẩm thuốc lên ghế phụ.

“Úc Ngạn bảo chúng ta quay về nhà ngay, không đến bãi đỗ xe nữa.” Bãi đỗ xe vừa xảy ra sự cố, Kỷ Niên đã nghe được phần lớn nội dung qua điện thoại và cũng nhận được thông báo tử vong từ tổ tuần tra, cảm giác nguy hiểm mơ hồ từ bóng tối đang tiến gần, chuẩn bị nuốt chửng họ.

“Không kịp rồi.” Phượng Hí liếc nhìn gương chiếu hậu, bên ngoài trời tối gió lớn, trong những bãi cây khô héo hai bên đường thỉnh thoảng lóe lên những bóng đen di chuyển nhanh, đôi mắt của chúng như những con đom đóm xanh biếc bay lượn trong bụi rậm. “Có gì đó đang đuổi theo chúng ta.”

Đầu tiên Kỷ Niên chia sẻ vị trí hiện tại của mình cho Úc Ngạn sau đó bảo Phương Hí lái xe đến nơi hẻo lánh.

“Gì ạ?” Phượng Hí lớn tiếng phản đối, “Chúng ta không nên đến nơi đông người sao?”

“Nghe tôi thì hơn.” Kỷ Niên ôm chặt hộp dụng cụ, đầu gối căng thẳng kẹp chặt.

Điện thoại của Phượng Hí rung lên một cái, cô vội vàng liếc nhìn, nghe thấy tin nhắn thoại của Úc Ngạn: “Lái xe đến nghĩa trang tìm chết à? Đến quảng trường trung tâm.”

Cô dĩ nhiên nghe lời Úc Ngạn, dù sao Úc Ngạn mới là lãnh đạo trực tiếp, liền quay đầu xe lái về hướng đường trung tâm sáng sủa nhộn nhịp hơn.

Những bóng đen đang đuổi theo trong bóng tối nhận ra mục tiêu đang chạy về phía đám đông, lập tức tăng tốc, xuyên qua lá cây và công trình, nhảy vọt lên khi chiếc xe sắp vào quảng trường trung tâm.

Một vật nặng đập xuống mui xe, cả xe rung chuyển mạnh, Phượng Hí lập tức bẻ lái, dựa vào lực ly tâm để hất bóng đen khỏi mui xe, chiếc xe trượt dài trên đường để lại bốn vệt phanh hình chữ S nóng rẫy.

Bóng đen trên mui xe bị hất văng nhưng ngay lập tức bánh sau của xe bị một lực kéo mạnh, vài giây sau lốp xe phát nổ đùng đoàng, cả chiếc xe mất thăng bằng, lao vào bụi cây bên lề đường.

Một khuôn mặt đen tối áp sát lên kính chắn gió phía sau xe, ngũ quan giống người nhưng da mặt mọc đầy lông đen, răng nanh lộ ra ngoài, biểu bì mười ngón tay dày cộm, móng vuốt sắc nhọn khoét thủng kính, tạo thành năm lỗ hổng trong suốt.

“Người sói?” Kỷ Niên hoảng hốt bò qua khe hở lên ghế phụ, cầm điện thoại chụp lại hình gửi cho Úc Ngạn, nhìn sơ qua có khoảng mười người sói biến dị đang tụ tập quanh chiếc xe ô tô đã tắt máy, lớp vỏ mỏng manh của chiếc xe chẳng khác gì giấy dưới móng vuốt của chúng.

“Anh ở lại trong xe chờ cứu viện, em sẽ ra ngoài đánh tan bọn chúng.” Phượng Hí cầm lấy thanh đao gỗ đã được tẩm thuốc, khóa chặt cửa xe mở cửa sổ trời, dùng cánh tay mạnh mẽ bám vào cửa, linh hoạt chui ra khỏi nóc xe, đóng cửa sổ trời lại trở mình đẩy ngã người sói đang gào thét trên kính chắn gió đằng sau, tay phải cầm đao, cơ thể vững vàng đáp xuống mặt đất.

Ở khuỷu tay phải của cô có gắn một hạch quái dị – Dê quỷ Pan cấp ba, đầu dê quỷ hiện lên ánh đỏ, trên mái tóc Phượng Hí mọc ra một cặp sừng dê uốn lượn, tai kéo dài biến nhọn, cơ bắp chân sau khi cường hóa rõ ràng, gân gót chân gần giống với gót chân của dê, sức mạnh này truyền vào cánh tay cô, chỉ với một cú chém, thanh đao gỗ có thể xẻ toang ngực của một người sói.

Mặc dù bị bầy sói bao vây nhưng cô không hề sợ hãi, Phượng Hí giơ cao thanh đao gỗ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào sống đao, tiếng va chạm giữa móng tay và gỗ phát ra âm thanh như nhịp trống huyền ảo, tạo thành những xoáy nước mê hoặc trong mắt bầy sói.

Thời gian thôi miên ngắn ngủi này đủ để Phương Hí tìm cách đối phó, cô cúi thấp người vung đao ngang, chém đứt mắt cá chân của hai người sói.

Nhưng số lượng người sói quá đông, trong lúc Phượng Hí đang đánh đấm có một con khác lao lên tấn công, cào ra ba vết thương sâu thấy xương trên lưng cô, Phượng Hí quay lại chống đỡ, một con sói khác nhảy cao, hai tay nện mạnh vào thanh đao gỗ khiến nó gãy làm đôi.

Cô loạng choạng vịn tường, máu trong vết thương trên lưng chảy xuống cánh tay nhỏ giọt xuống đất, tỏa ra mùi tanh của sắt, dụ dỗ bầy sói tiến xa hơn.

Kỷ Niên ngồi trong xe, gọi hết các số điện thoại cầu cứu, nhưng là một kỹ thuật viên không có khả năng chiến đấu, cậu chỉ có thể nhìn cô bé bị thương mà không biết phải làm gì, gấp đến độ mồ hôi ướt đẫm trán.

Bỗng nhiên bóng tối bao trùm, một người sói từ trong bụi rậm lao ra, nhảy lên kính chắn gió trước, giơ cao hai tay nện mạnh khiến kính vỡ nứt như mạng nhện, từng cú đấm liên tục giáng xuống.

Trong tình thế cấp bách Kỷ Niên cạy mở tay lái bật túi khí an toàn, chặn tầm nhìn của con sói rồi vội vàng bò ra ghế sau, nhưng người sói kia nện một cú đấm đã xuyên qua lớp kính chống đạn, bàn tay lông lá thô ráp thò vào nắm lấy cổ chân cậu, một lực nặng nề không thể cưỡng lại kéo mạnh cậu ra ngoài.

“Cứu mạng!” Kỷ Niên ôm đầu nhắm mắt lại, đúng lúc này điện thoại cậu sáng lên, là tin nhắn của Úc Ngạn, chỉ có ba chữ —

“Tôi đến rồi.”

Cậu quay lại nhìn, người sói dị thể đang chồm lên kính thòm thèm chảy dãi bỗng cứng đờ, đồng tử co lại, trên người xuất hiện nhiều đường máu.

Tiếng nện kính tạm ngưng, sau giây phút im lặng thân thể mạnh mẽ của người sói tách ra thành từng mảnh theo các đường máu, thịt vụn rơi vãi trên nắp xe.

Sau khi mảnh xác rơi xuống, Kỷ Niên thấy một thiếu niên tóc đen mắt vàng đứng trước xe, xung quanh cậu là hai hàng vảy đen bóng, mỗi mảnh vảy đều dính đầy máu của người sói, chúng chắp vá thành một đôi móng vuốt sắc bén trong tay cậu, thiếu niên vẫy nhẹ tay làm máu rơi xuống đất.

Thiếu niên này tết tóc đen thành vài bím nhỏ, cổ đeo một mặt dây chuyền đồ đằng con mắt đen trắng, trên người treo nhiều đồ trang trí bằng tinh thể trong suốt, vành tai, cổ tay cổ chân và eo đều được điểm xuyết bằng các mảnh tinh thể nhỏ.

Quỷ Hủy Nha sở hữu hạch đặc trưng của Thâm Uyên Mãng hạch công năng – Vảy đao, vảy của cậu có thể sinh trưởng vô hạn, những mảnh vảy rơi ra được cậu điều khiển xếp tỉ mỉ thành vũ khí, khi cậu lớn lên số lượng vảy sẽ ngày càng nhiều, sức mạnh của Vảy đao cũng mạnh hơn.

Bầy sói bị Phượng Hí dẫn dụ nghe thấy tiếng động quay lại, mùi dị thể nồng đậm của Quỷ Hủy Nha ngay lập tức thu hút bầy sói, chúng đồng loạt nhào về phát động cuộc tấn công mạnh mẽ về Quỷ Hủy Nha.

“Tiểu Quỷ!” Úc Ngạn gọi cậu một tiếng, Quỷ Hủy Nha nhìn thấy bầy sói tấn công từ mọi phía liền nhảy xuống khỏi đầu xe, cuộn mình thành hình con rắn đen, các món trang sức tinh thể trên người cậu tan chảy thành lớp bảo vệ quanh thân, móng vuốt của người sói không thể làm tổn thương cậu.

Con rắn nhỏ quấn quanh cây gậy của Úc Ngạn rồi hiện hình trở lại, tay móng vuốt bảo vệ Úc Ngạn.

Cậu đeo đầy bùa hộ mệnh bằng tinh thể của Nhật Ngự Bất Hóa Xuyên, Bất Hóa Xuyên đã ban cho những mảnh tinh thể này khả năng “Sông băng Bảo Hộ”. Mỗi chiếc bùa hộ mệnh tinh thể có thể chống lại một đòn chí mạng vào khoảnh khắc dị thể hiện bản thể.

Tiểu Quỷ trở lại hình dạng con người, chiếc bùa tinh thể treo ở tai trái nứt vỡ, mảnh vỡ tan biến theo gió.

Kỷ Niên trốn trong xe tim đập thình thịch, cuối cùng, xác người sói đang chảy máu liên tục trên kính bị lật ra, cậu thấy khuôn mặt của Úc Ngạn, Úc Ngạn dẫm nát những mảnh kính còn lại đưa tay phải vào trong.

Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Úc Ngạn đưa ra, đối diện với đôi mắt lạnh lùng vô tình đó, Kỷ Niên không còn sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và tàn nhẫn này nữa.

“Không nên đến quảng trường trung tâm, nếu làm kinh động đến dân thường, ngày mai nhất định phải đưa ra lời giải thích rõ ràng cho truyền thông, chúng ta đã mất một đồng đội, nếu truy cứu tai nạn này, ông chủ sẽ đẩy người ra chịu trách nhiệm.” Giọng của Kỷ Niên vẫn run rẩy “Lợi ích và hậu quả này cậu không hiểu sao?”

Người có khả năng chịu trách nhiệm cho sự cố này nhất là Úc Ngạn, tổ trưởng trật tự khẩn cấp chuẩn bị dẫn đội đến thành phố Ân Hy, là người đầu tiên phát hiện có bom ly tâm trên xe buýt và thông báo cho tổ tuần tra cử người đi kiểm tra.

Tiểu Quỷ cõng Phượng Hí đang mất máu mặt mày tái nhợt từ sâu trong ngõ hẻm đi ra, nghe thấy lời của Kỷ Niên, Phượng Hí mới hiểu tại sao lúc đầu cậu lại bảo mình lái xe đến nơi vắng người, cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cúi đầu không dám đối diện với Úc Ngạn.

“Người sói chỉ để đánh lạc hướng thôi, tôi nghi ngờ có cao thủ đang đục nước béo cò, muốn giết từng người một trong số các thực tập sinh mới. Trước mặt nhiều người, họ không dám lộ diện ra tay, chỉ dám phái người sói ra để đánh lạc hướng, nói chung bảo vệ mạng sống của các cậu mới là quan trọng.” Úc Ngạn nhẹ nhàng giải thích, “Quả bom đó chỉ là mồi nhử, mục đích là lừa các cậu ra hỗ trợ sau đó tiêu diệt từng người một, tiêu hao chúng ta.”

Nếu Kỷ Niên bị giết, rất có thể hạch vàng cấp một Kỹ sư máy móc tinh vi sẽ bị cướp, dù có may mắn không bị cướp, chỉ cần mất Kỷ Niên y sẽ không thể tạo ra máy gacha dị hạch, hy vọng giết chết Chiêu Nhiên càng mong manh.

Nhưng Kỷ Niên và Phượng Hí không nghĩ như vậy, họ chỉ cảm thấy Úc Ngạn đã chọn cứu họ giữa tính mạng của họ và danh dự của mình.

Xe của tổ tuần tra thành phố hú còi vây quanh bao kín quảng trường trung tâm, Nặc Lan và Hỏa Diễm Khuê đi cùng xe đến, theo đội bắt giữ người sói.

“Đưa cô ấy đến bệnh viện trước.” Úc Ngạn giao Phượng Hí cho Nguyễn Tiểu Ly của tổ cấp cứu rồi quay lại dặn dò Kỷ Niên: “Tổ máy móc đang đến bãi đậu xe, chuẩn bị gỡ bỏ và loại bỏ bom, cậu đến đó giúp họ.”

Dặn dò xong, y dẫn Tiểu Quỷ rời khỏi hiện trường đã căng đầy dây cảnh báo, đeo mặt nạ Hồ Chết ẩn mình vào bóng đêm, đi đến hiện trường tử vong của Ngải Khoa.

Cái chết của thực tập sinh Ngải Khoa mới lên chính thức của tổ tuần tra đã gây ra một loạt phản ứng dây chuyền, đầu tiên là hoảng loạn và nghi ngờ người dân trong khu vực quản lý Subway.

Thành phố Ân Hy vừa trải qua thảm họa xâm lấn của dị thể, người dân bình thường hoảng sợ không yên, trong khi vẫn còn bàng hoàng lại xảy ra vụ tấn công chết người của dị thể, rất dễ kích động mọi người hoảng loạn.

Trong thời điểm nhạy cảm cần xoa dịu lòng dân này, việc xảy ra sự cố đã khiến chính phủ bất mãn với công ty Subway.

Trước đó vì vụ án gắn chip theo dõi bất hợp pháp, mưu sát thực tập sinh, công ty Redneck Drift đã dần biến mất khỏi tầm mắt công chúng, sau một thời gian im hơi lặng tiếng, công ty này đã hồi sinh mạnh mẽ, nhân cơ hội để marketing rầm rộ những chiến công tiêu diệt dị thể của mình, đồng thời công khai lẫn ngấm ngầm đả kích Subway, rõ ràng có ý định lấy công chuộc tội, đợi thời trở lại.

Sếp lớn một đêm không chợp mắt, đầy lửa giận mà không có chỗ trút, sau khi suy ngẫm kỹ càng, ông đã quy trách nhiệm toàn bộ sự cố này cho sự quản lý yếu kém của Úc Ngạn.

Từ đêm khuya, Úc Ngạn phải chịu sự thẩm vấn của cục Diều Hâu Thăm Dò, phát biểu tại cuộc họp báo để trấn an công chúng hoảng loạn, chịu đựng những lời nguyền rủa và đe dọa điên cuồng từ cha mẹ của Ngải Khoa, cả một ngày, tiếng ồn ào của con người cứ lẩn quẩn bên tai trong đầu, dường như không bao giờ dừng.

Cuối cùng, xung quanh cũng yên tĩnh lại.

Úc Ngạn bước vào nhà xác bệnh viện, đối diện với thi thể Ngải Khoa phủ kín vải trắng, tay cầm chặt cây gậy quý ông, hoa văn đồng hồ lờ mờ trên lễ phục nhà ảo thuật xoay tròn.

Bộ đồ này có đặc tính khiến y cực kỳ nhạy cảm với thời gian, do đó cảm nhận được một ngày dài đằng đẵng, một ngày bằng một năm.

Tiểu Quỷ chống tay, xoa nắn làn da lạnh lẽo, chiếc bông tai tinh thể ở dái tai đung đưa đứng cạnh Úc Ngạn, lè lưỡi rắn ra nghiêm túc khám xét thi thể con người: “Thật yếu ớt. Một loài chỉ cần chạm vào là vỡ nát, làm sao có thể sinh sôi nẩy nở đến hàng chục tỷ cá thể? Ồn ào lại yếu đuối, tụ tập thành bầy đàn, khiến em nghĩ đến loài ong bắp cày, Trái đất giống như một tổ ong lớn, hình dạng cũng giống, nếu toàn bộ nước biến mất thì nó sẽ giống hệt tổ ong bắp cày.”

Người sống xung quanh không bao giờ có được một phút giây bình yên nhưng người chết lại yên lặng đến mức khiến y hài lòng.

Úc Ngạn cuối cùng cũng có thời gian lấy điện thoại ra, lướt qua vô số tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ của Chiêu Nhiên rồi trả lời một câu ngắn gọn: “Mọi thứ ổn rồi, em có thể làm được.”

Cánh cửa sắt của nhà xác được ai đó đẩy nhẹ mở ra, Kỷ Niên lẻn vào lặng lẽ tiến lại gần bên cạnh y.

“Cậu đừng khó chịu. Chúng tôi đều biết không phải lỗi của cậu, sếp lớn cũng biết rõ chuyện này không liên quan gì đến cậu, chỉ cần một người đứng ra gánh chịu dư luận thôi. Theo tôi thấy, chắc chắn ông chủ sẽ bồi thường cho cậu.” Nhiệt độ trong nhà xác rất thấp, lúc Kỷ Niên nói chuyện sẽ tỏa ra hơi thở trắng xóa.

Úc Ngạn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hờ hững nói: “Tôi sinh ra không biết đồng cảm với người khác, cảm nhận trọng lượng của sinh mệnh từ góc độ này cũng khá tốt. Cái chết của cậu ta khiến tôi rất đau khổ, đó là điều mà Chiêu Nhiên luôn muốn tôi hiểu.”