Bạn bè của cô Sở chủ yếu là những cô gái con nhà giàu, khi thấy một thanh niên mặc trang phục đen tuyền không nhìn rõ mặt xuất hiện ở cửa, ánh mắt ẩn ý nhìn y từ đầu tới chân, có người còn nhìn y với ánh mắt không mấy thiện cảm vì sự xuất hiện của vị khách không mời mà đến này.
Ánh mắt trong đại sảnh đều dồn lên người Úc Ngạn, y gần như bị những ánh nhìn dày đặc thiêu đốt. Lúc này Nặc Lan không biết từ đâu xuất hiện, kéo Úc Ngạn đến bên cạnh mình, cười giới thiệu với mọi người xung quanh “Là bạn của tôi, tôi mời cậu ấy đến” để giải vây cho y.
Úc Ngạn theo tình thế gật đầu, yếu ớt lầu bầu một tiếng: “Chào các chị.”
Nhện chúa Chức Hành ngồi một mình trên ghế sofa, khăn choàng trượt xuống đến khuỷu tay, má hơi ửng đỏ, đặt ly rượu lên mặt bàn đá trắng: “Em trai này không tồi, ở khu phố đông đúc đã nổ súng cứu mạng Tiểu Lan, có lẽ sẽ bị công ty trách phạt.”
Nghe vậy những người khác liền dẹp bỏ thái độ thù địch với Úc Ngạn, tiếp tục vui chơi, vài cô gái thân với Nặc Lan còn nhiệt tình tụ tập lại, tò mò về chiếc mũ trùm đen nhánh không thấy mặt của Úc Ngạn, sau đó đột nhiên có người phát hiện khóa kéo của y biết kêu meo meo, khiến nhiều người tụ lại hơn, ai cũng muốn có đường link mua hàng.
“Mua ở chỗ thương nhân nửa đêm, 4900 tệ.” Úc Ngạn lắp bắp trả lời.
Số tiền này đối với các cô chiêu ở đây chỉ là chi phí cho một bữa ăn khuya, nhưng hàng hóa thương nhân nửa đêm bán ra không phải sản phẩm sản xuất hàng loạt, vì vậy mũ trùm đen nhánh là sản phẩm có một không hai, khiến các cô thất vọng tản ra.
Sở Như Diệu thấy y căng thẳng đến mức nắm chặt làm nhăn cả ống tay áo, nên càng muốn trêu chọc y, nằm trên viên thiên thạch lơ lửng cố ý hỏi: “Em giao món gì tới vậy?”
“…” Úc Ngạn nhanh trí, lấy túi đeo vai xuống, mở khóa kéo lục lọi một lúc rồi lấy ra một đôi móc khóa búp bê cỡ bàn tay — hai búp bê song sinh có mắt màu xanh và vàng khác nhau theo phong cách chibi, chi tiết trang phục có chút khác biệt, “Em mang đồ đã hẹn cho chị Tiểu Lan.”
“Wow.” Nặc Lan nhận lấy con búp bê đồ chơi anh em JS từ tay Úc Ngạn, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy những thứ đáng yêu này, cô đã nghĩ kết quả cuối cùng của giao dịch với Úc Ngạn sẽ rất dễ thương, nhưng không ngờ lại dễ thương đến vậy, hạch mù đen không bị lãng phí.
“Em lấy mô hình gốc anh em JS từ phòng ảo Vua Trò Chơi, sau đó thêm vào một mô-đun chiếu siêu nhỏ, ấn vào đây.” Úc Ngạn lật mặt sau của hai con búp bê, nhấn nút khởi động giấu trong quần đùi.
Ngực của hai con búp bê chiếu ra những tia sáng màu ảo ảnh, Úc Ngạn cầm điện thoại của Nặc Lan đang mở sẵn màn hình trò chơi lướt qua trước mặt hai con búp bê, hai anh em JS từ trong điện thoại bước ra, rơi vào một hình chiếu có chiều cao bằng người thật.
Salanka đứng trong hình chiếu, ngạc nhiên nhìn đôi tay của mình, thử nắm hờ trong không khí, cảm nhận luồng gió thật sự.
James không đứng vững ngã ngồi xuống đất, ngẩng mặt lên thấy Nặc Lan đang mở to mắt nhìn mình, cậu không thể tin nổi cẩn thận đưa tay ra, chạm vào góc váy của Nặc Lan rồi như bị điện giật rụt tay lại, ngây ngẩn sờ vào mặt mình.
Mặc dù họ đứng trong hình chiếu, nhưng có thể chạm vào các vật thể thật trong thế giới thực, điều này khác hẳn với cảm giác trong thế giới game, nơi mọi thứ chỉ là tập hợp của những mã code lạnh lẽo, không có nhiệt độ như ở đây.
“Pin rất nhỏ nên cần phải sạc thường xuyên để đảm bảo thời gian hoạt động… ah” Úc Ngạn chưa kịp nói xong, các cô gái trong đại sảnh đã ùa đến, vây quanh James và Salanka, trầm trồ khen ngợi, xoa nắn mái tóc xoăn mềm mại ánh lên màu vàng kim của họ, tò mò bóp má hai đứa nó: “Trời ơi dễ thương quá! Hai em là bạn nhỏ đến từ nước nào vậy, lại đây, biết chơi xúc xắc không?”
Tin tốt là Úc Ngạn đã nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát, anh em JS bị vây kín trong đám đông và bị nắn bóp đến khi gần hết pin cũng không thoát ra được khỏi vòng vây của các cô chị.
Sở Như Diệu dẫn y và Nặc Lan vào một phòng nghỉ riêng, nhảy lên chiếc ghế sofa mềm mại, gác chân lên tay vịn, nhờ Úc Ngạn mà hôm nay cô chơi rất vui, Nặc Lan thì liên tục quay đầu nhìn ra đại sảnh, cô vẫn chưa kịp nhìn kỹ dáng vẻ JS bước vào thế giới thực.
“Đừng lo, khi hết pin tụi nó sẽ tự động quay lại, không bị hỏng đâu.” Úc Ngạn vô tư nói, “Chị Tiểu Lan, thật sự có người dân báo cáo việc em nổ súng ở khu phố đông đúc sao?”
“Đương nhiên rồi, công ty rất nghiêm ngặt về việc sử dụng súng, nếu không ai báo cáo thì không sao, nhưng một khi có báo cáo, công ty chắc chắn sẽ xử lý cậu, thậm chí tổ trưởng Chiêu cũng sẽ bị liên đới và bị phê bình, đưa ra lời giải thích cho người dân.”
Bình thường Úc Ngạn sẽ không bị một khiếu nại nhỏ nắm thóp, y không có gì để mất, bị đuổi việc thì có sao. Nhưng ba ngày trước y đã hứa miệng với anh trai Chiêu Nhiên rằng y sẽ đứng vững ở Subway trước khi tới tìm hắn.
“Chị chỉ có thể giữ tạm thời khiếu nại, nhưng cũng không thể giữ lâu, nếu có thêm khiếu nại từ người dân thì chị cũng hết cách.” Nặc Lan biết Úc Ngạn bắn súng là để bảo vệ mình, từ khi nhận được khiếu nại cô đã tìm đủ mọi cách để cứu vãn tình hình, “Chị đề nghị cậu đi nhận một nhiệm vụ từ thiện nhỏ, như giải quyết một phòng ảo nhỏ hoặc bắt một dị thể đang lẩn trốn, không lấy tiền, như vậy công ty sẽ có lý do nói cậu lo lắng bảo vệ người dân, vì giữ gìn an toàn của người dân mà vô tình bóp cò.”
“Đúng lúc, em cũng đang muốn điều tra một phòng ảo.” Úc Ngạn lấy ra ảnh chụp quảng cáo chiêu mộ phá giải phòng ảo trên du thuyền. “Các chị có nghe nói về du thuyền Muses sang trọng không?”
“Hưmm?” Sở Như Diệu lắng nghe, ném một miếng khoai tây chiên vào miệng, đôi dép nhung thỏ đung đưa trên đầu ngón chân, “Chị có nghe nói, đó là chiếc du thuyền bị đắm sau khi đâm vào đá ngầm, năm đó chú chị cũng nhận được thư mời, nhưng đúng lúc trước ngày khởi hành túi công văn của chú bị kẻ trộm cắt mất nên thư mời cũng mất, vừa hay chú ấy bận việc nên cũng không muốn đi lắm, sau khi nghe tin du thuyền đắm chú ấy đi nói miếc, cứ mỗi buổi họp mặt gia đình mà uống say là lại bắt đầu kể, chị nghe muốn chai cả tai.”
“Thuyền đắm?” Úc Ngạn ngẫm nghĩ, nếu quảng cáo chiêu mộ muốn tìm người phá giải phòng ảo dưới đáy biển thì trả 5000 tệ thật không hợp lý, chẳng trách bị chửi.
Nặc Lan cẩn thận xem xét kỹ nội dung chiêu mộ: “Người ta có để lại số điện thoại mà, để chị gọi hỏi thử xem. Nhưng tin chiêu mộ này đã đăng bốn năm rồi, em đừng hy vọng quá nhiều.”
Cô gái rất nhanh nhẹn không dây dưa dài dòng, cầm điện thoại gọi ngay, Úc Ngạn im lặng nhìn cô, trong mắt đông đầy ngưỡng mộ.
“Này, được rồi.” Nặc Lan hỏi, “Xin chào, đây có phải là bến cảng số 3 của thành phố Ân Hy không ạ? Tôi muốn hỏi liệu ở đó còn cần phá giải phòng ảo không.”
Người nhận điện thoại là một ông cụ, hơi lãng tai, khi nghe rõ mục đích của Nặc Lan, ông vui mừng nói rằng cần, cần, có một chiếc du thuyền đang đậu ở cảng cần phá giải phòng ảo trước khi đưa vào sử dụng lại.
Nặc Lan kẹp điện thoại, lấy bút từ Úc Ngạn, vừa hỏi vừa ghi chép: “Địa chỉ là bến cảng số ba, quận Bắc, thành phố Ân Hy… Hôm nay có thể đến không?” Cô lặp lại câu hỏi của ông cụ, nhìn thấy Úc Ngạn gật đầu, liền trả lời: “Đến được, vậy tối nay buổi tối… vào khoảng rạng sáng đón chúng tôi là được. Tiền đặt cọc? Không cần, không cần tiền đặt cọc, chúng tôi sẽ nói khi đến nơi. Được, vậy nhé ạ.”
Úc Ngạn thu dọn túi đeo vai chuẩn bị xuất phát.
“Chị đi với cậu.” Nặc Lan buộc lại mái tóc đen trắng của mình, “Coi như trả nợ ân tình… Cậu cũng đừng từ chối.”
Úc Ngạn ngẩn người, thầm ngẫm nghĩ về hai từ “ân tình” này. Thì ra mọi người có thể dùng thứ vô hình này để giao dịch, cảm giác bị nợ ân tình không tên thật là tốt, sau này có ai nợ nữa thì càng tốt hơn.
“Đêm khuya đi đến bến cảng để tìm xác thuyền đắm, hai người can đảm thật.” Sở Như Diệu ôm vai rùng mình một cái, “Rất nhiều người chết trên con thuyền đó, không biết bao nhiêu hồn ma bị mắc kẹt trong cabin không thể thoát ra được, tui không đi đâu, tui sợ lắm.”
“Không sao, bà ở nhà ngoan ngoãn ngủ đi, sáng mai gặp.”
*
Ân Hy và Hồng Ly là hai thành phố liền kề, chỉ cách nhau hơn một giờ đi xe, hai người bắt chuyến tàu điện ngầm trước khi ngừng hoạt động, đi đến địa phận thành phố rồi bắt taxi vào thành phố Ân Hy.
Úc Ngạn nhìn ra ngoài cửa sổ bầu trời mờ mịt trong màn sương, những tòa nhà cũ kỹ ở hai bên đường thưa thớt ánh sáng, xem ra số phận của thành phố Ân Hy cũng không khác thành phố Hồng Ly là bao, dị thể hoành hành, con người di chuyển đến các thành phố an toàn hơn, khiến những tòa nhà cao tầng phồn hoa giờ đây trở nên lụi tàn như những bông hoa quá mùa.
Họ băng qua qua cây cầu bắc qua sông, đầu cầu có một bức tượng người cá khổng lồ, Úc Ngạn nghiêng đầu cố nhìn rõ phần cao nhất của bức tượng qua cửa sổ, bức tượng thân người đuôi cá đã trải qua lịch sử hàng thế kỷ, dù bị thời gian bào mòn nhưng khí thế uy nghiêm vẫn khiến người ta phải kính nể.
Tài xế trò chuyện: “Đây là kiến trúc tiêu biểu của thành phố Ân Hy chúng tôi, các cô cậu có muốn xuống chụp ảnh không?”
“Không muốn.” Úc Ngạn chống đầu nói.
“Ấy, chị muốn.” Nặc Lan đẩy Úc Ngạn ra, lấy ra một chiếc máy ảnh nhỏ hình vuông, chụp lại bức tượng, “Máy ảnh Polaroid của Sở Sở đang ở chỗ chị, bà ấy không dám đến đây nhưng tò mò muốn biết trên thuyền có gì nên nhờ chị chụp ảnh.”
Máy ảnh kêu rì rì rồi in ra bức ảnh của bức tượng, trên tấm ảnh có dòng chữ: “Thành kính yêu thành kính người”.
“Có nghĩa gì nhỉ, hay thật.” Nặc Lan quay máy ảnh lại chụp một tấm cho mình, trên ảnh xuất hiện dòng chữ “Bị mắc kẹt trong vòng xoay của xúc xắc”.
“Giống y như lời thầy bói nói, thú vị quá đi. Không hiểu lắm nhưng chị cảm thấy rất đúng.”
Tính cách của Nặc Lan hoàn toàn trái ngược với Úc Ngạn, không tìm được điểm chung nào, dù không ai để ý đến cô, cô vẫn có thể tự trò chuyện suốt đường đi. Cô treo cặp búp bê JS ở thắt lưng, thỉnh thoảng nghịch ngợm chúng, tâm trạng rất tốt.
“Vào trung tâm thành phố rồi.” Tài xế nhắc họ, “Hai cô cậu nghỉ ở đâu? Gần đây có một khách sạn tình yêu trang trí khá đẹp.”
“Đến bến cảng số ba quận Bắc, có người đang đợi chúng tôi ở đó.” Nặc Lan nói thẳng.
Không ngờ cô vừa dứt lời, tài xế đột ngột đạp mạnh phanh, khiến cả hai người ngồi sau bị xóc mạnh. Úc Ngạn bám chặt vào lưng ghế trước, nhìn quanh không thấy có gì bất thường, liền nhìn chằm chằm vào tài xế qua gương chiếu hậu.
Tài xế thay đổi hoàn toàn so với thái độ thoải mái lúc trước, lưng hắn căng cứng thẳng đứng, hai tay nắm chặt vô lăng để lại vệt mồ hôi, hắn cẩn thận nhìn hành khách phía sau qua gương chiếu hậu, vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm của Úc Ngạn.
“Ai đang chờ hai người?” Giọng tài xế run rẩy.
Nặc Lan nghi hoặc đáp: “Bảo vệ bến cảng, tôi vừa gọi điện hẹn trước, họ để lại số điện thoại bàn của văn phòng.”
Yết hầu tài xế vất vả nhấp nhô: “Cô có chắc… là người sống nghe máy chứ?”