Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 100




Chiêu Nhiên đưa y về nhà, cởi bỏ quần áo dính đầy bụi bặm và vết máu rồi ném vào giỏ đồ bẩn ở hiên nhà, nhóm bàn tay nhỏ trong bóng tối tụ tập dưới chân Chiêu Nhiên nhưng anh không phân tâm nhìn chúng, đám tay nhỏ hỗn loạn tự động nhường chỗ cho anh đặt chân.

Những sinh vật nhỏ nhí nha nhỉ nhảnh kỳ quái tò mò leo dọc theo ống quần của Chiêu Nhiên, chạm vào mặt và eo Úc Ngạn.

Chiêu Nhiên phát ra tiếng gầm ùng ục ùng ục trong cổ họng, bọn nhóc tan tác như ong vỡ tổ, bò đến chỗ xa hơn, lén nhìn anh từ sau đồ đạc và khe cửa.

Anh cử Đáng Tin và Không Đáng Tin đi thay kính cửa sổ nhà Úc Ngạn lúc đêm khuya, để Xấu Hổ và Ngây Thơ vá chiếc áo mũ trùm đen nhánh bị rách của Úc Ngạn, còn mình thì dẫn y vào phòng ngủ, chỉ bật một chiếc đèn bàn nhỏ màu vàng, ngồi yên trên giường để y nằm úp mặt vào lòng mình.

Con người thật yếu ớt, dễ bị mảnh gỗ vụn vỡ làm bị thương, da thịt lật ra ngoài rỉ máu và dịch mô, rõ ràng cơ thể đang sốt nhưng lại lạnh đến run cầm cập.

Những bàn tay nhỏ kéo hộp thuốc đến để khử trùng và băng bó cho Úc Ngạn, Chiêu Nhiên nhìn chằm chằm vào chúng, bất kỳ ai chạm nhiều hơn một chút hoặc nhìn lâu hơn một lúc đều bị anh gầm gừ mắng mỏ. Bản năng bảo vệ thức ăn của dã thú không thể thay đổi ngay lập tức được.

Cồn chạm vào vết thương đau đến nỗi Úc Ngạn giật mình, Chiêu Nhiên vội vàng dùng bốn tay ôm lấy y, bao bọc Úc Ngạn vào trong lòng mình, liên tục điều chỉnh tư thế, lo lắng như con nhện cái ôm trứng.

“Ngạn Ngạn.” Chiêu Nhiên ghé sát tai y khẽ gọi, thỉnh thoảng lắc nhẹ người trong lòng, sợ rằng sinh vật nhỏ quý giá và mỏng manh của mình sẽ chết trong cơn sốt cao.

“Ừ?” Úc Ngạn ngẩng đầu lên áp sát vào mặt Chiêu Nhiên, đôi mắt đen láy ngơ ngác nhìn anh chăm chú: “Tại sao anh không hôn em?”

Bị đôi mắt không trọn vẹn của y nhìn chăm chú, Chiêu Nhiên mềm lòng cúi xuống ngậm môi y, dần dần làm nụ hôn sâu hơn, có vẻ như anh đã quyết định không tuân thủ những quy tắc ngu ngốc kia nữa.

Úc Ngạn cưỡi lên eo anh đáp lại, hôn nhau khoảng mấy chục giây, giữa môi họ kéo ra một sợi nước bọt, y thở nhẹ kéo một trong những bàn tay của Chiêu Nhiên đặt lên đùi mình, nhìn thẳng vào mắt Chiêu Nhiên hỏi thẳng: “Tại sao khi hôn anh không chạm vào em?”

Chiêu Nhiên không còn cách nào khác, đành đặt cả hai tay lên người Úc Ngạn: “Anh sợ em không thoải mái.”

“Em rất thoải mái, kỹ thuật anh tốt, lại còn xinh đẹp nữa.” Úc Ngạn từ từ áp sát lại Chiêu Nhiên, đầu tựa vào hõm vai anh, ngón tay mân mê khóa trên găng tay Chiêu Nhiên.

Chiêu Nhiên im lặng nghe y đánh giá, dù không nói gì nhưng hai bên tai lại dần đỏ lên.

Thực ra Úc Ngạn sốt hơi mê man, nhưng tự cảm thấy mình rất tỉnh táo: “Anh có tháo nhẫn của em ra không đấy?”

“Không.” Chiêu Nhiên đành tháo găng tay ra, để y kiểm tra chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của mình, chắc chắn anh không lén tháo ra.

“Có đau không?”

“Bây giờ có hơi đau.” Những sợi tơ sống động dưới da bị chiếc nhẫn giam cầm chặt chẽ, khao khát mãnh liệt của quái vật bị kiểm soát hoàn toàn trong chiếc nhẫn nhỏ bé này, anh có thể dễ dàng tháo ra, nhưng lại hết lòng tuân thủ giữ lời hứa.

“Vậy anh chịu đựng đi, vì anh đến muộn nên em mới bị bậc thầy dùng rối tóm được, em muốn anh chịu đựng mười phút rồi mới cho anh tháo.”

Chiêu Nhiên mỉm cười, mắt khẽ cong: “Được.”

“Còn một món nữa.” Úc Ngạn lấy trong túi đeo vai ra hộp quà nhỏ bằng lòng bàn tay, đổ thẳng lên bụng Chiêu Nhiên, chọn lựa giữa những đường nét cơ bắp, lấy ra một đôi khuyên nối với nhau bằng một sợi xích bạc dài.

“Khuyên tai đã có rồi, cái này đeo ở đâu?”

Úc Ngạn kéo lên vạt áo của anh lên, đầu ngón tay chạm vào chỗ đỏ tươi trên ngực trắng như tuyết của Chiêu Nhiên.

Y nằm úp lên người Chiêu Nhiên, chăm chú dùng kim tiêm xuyên qua một vùng da nhỏ đỏ tươi, Chiêu Nhiên khẽ nhíu mày, nhưng cả bốn tay đều ôm lấy y, không có tay nào ngăn cản, ngược lại còn mặc Úc Ngạn thoải mái chơi đùa quá mức trên cơ thể mình, anh chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy chân và eo y, tránh tinh thần y ngẩn ngơ trượt sấp xuống.

“Đeo ở đây sao? Thật à, anh chưa từng thấy.”

“Đúng vậy, rất xinh đẹp.”

Việc lớn đã xong, chỗ bị đâm vẫn còn ửng đỏ mãi không tan, trên ngực còn có thêm vài dấu tay đỏ và vết máu, sợi xích bạc nhẹ nhàng đung đưa trước làn da trắng mịn của Chiêu Nhiên, ngón trỏ Úc Ngạn nhẹ nhàng lôi kéo, hài lòng ngắm nhìn thành quả.

“Ah…” Chiêu Nhiên ngồi dậy, tự mình kéo vạt áo lên, sợi xích bạc lắc lư giữa hai điểm đỏ tươi trên ngực.

Thực ra anh rất thích được Úc Ngạn trang trí, nghe Úc Ngạn khen mình xinh đẹp cũng âm thầm vui sướng, chỉ là cơ thể đã gần như bị anh chàng nhỏ bé trang trí hết rồi.

Nếu có thể dùng đau đớn để đổi lấy niềm vui một cách công bằng, anh có thể chấp nhận, vì cơ thể quái vật của anh rất bền bỉ, để một con người nhỏ bé chơi đùa đôi chút cũng không tổn hại gì.

“Trên đường anh muốn hỏi em chuyện gì thế?” ÚC Ngạn đùa bỡn chỗ đau của anh rồi hỏi.

“Chuyện đó để sau hẳn nói, em chơi đủ rồi chắc cũng mệt lắm đúng không, để anh đi lấy thuốc kháng viêm cho em.”

“Em không uống em không uống.”

“Nghe lời nào.” Chiêu Nhiên sờ lấy cổ đang nóng hừng hực, nhấc anh chàng đang sốt mơ màng lên, dùng bốn tay dễ dàng giữ chặt y lại, sau đó lấy một vỉ thuốc kháng viêm, bẻ viên thuốc rồi đút vào miệng y.

Úc Ngạn sợ nhất là uống thuốc, không chỉ vì cổ họng của y hẹp mà vị giác trên lưỡi còn cực kỳ nhạy cảm, không chịu nổi chút đắng nào, để nuốt trôi một viên thuốc y cần uống nửa bình nước cộng thêm ba viên kẹo.

Y không thể kiềm chế cơn nôn mửa, nhưng về chuyện này Chiêu Nhiên không bao giờ mềm lòng, anh đẩy thẳng thuốc đến tận gốc lưỡi Úc Ngạn, cho y uống một ngụm nước rồi bịt miệng lại, buộc y ngửa đầu nuốt xuống.

Cuối cùng Úc Ngạn cũng khó khăn nuốt được viên thuốc, sau đó bị ép uống mấy ngụm nước, rồi được cho một viên kẹo mềm, sau cùng thì đâm đầu vào ngực Chiêu Nhiên, hai tay bị giữ chặt sau lưng.

Trước đây khi ép Úc Ngạn uống thuốc, không cẩn thận sẽ bị y cào ra hai vết móng tay, nên Chiêu Nhiên đã nghiên cứu ra một quy trình mớm thuốc hoàn chỉnh.

“… Ừm…” Úc Ngạn mắt nhắm mắt mở, lông mi ướt sũng, từng chùm dính vào nhau.

Chiêu Nhiên luống cuống nhìn đôi mắt ướt đẫm của y, ngẩn ngơ vài giây, rồi đột nhiên tay chân lúng túng, anh vừa ôm mặt Úc Ngạn lau nước mắt, vừa dùng một tay đỡ eo vỗ nhẹ lưng y, bốn tay không đủ dùng, anh ngay lập tức mọc thêm một đôi tay nữa, một tay lấy khăn giấy, tay kia đỡ mông bế y lên.

Sức mạnh của quái vật quá lớn, một khi anh quên dùng lực như nhấc bông bồ công anh mà ôm y cẩn thận, Úc Ngạn sẽ cảm nhận rõ rệt áp lực lo âu đang bóp nghẹt tận xương tủy.

Nhưng Úc Ngạn rất thích cảm giác đau này, y khao khát chứng tỏ sự vượt trội trước bản thân trong nhật ký, sự ngạo nghễ tùy hứng bướng bỉnh khóc thút thít của y đều được đáp lại một cách hoàn hảo, chỉ vậy thôi.

“Nhẹ thôi… Em biết anh muốn hỏi gì, anh muốn hỏi em có thường xem mấy video ngắn đó không? Đúng không?” Úc Ngạn nằm úp trên ngực anh, hơi mê man, đầu như muốn bốc khói, “Em không chỉ xem mà còn vừa xem vừa tự chơi, trong đầu nghĩ về anh, sao anh chạm vào là đỏ mặt ngay, thật không chịu nổi…”

Chiêu Nhiên luôn lặng lẽ lắng nghe y nói, dù y nói nhảm gì đi nữa anh cũng kiên nhẫn nghe hết, anh gãi gãi chiếc cằm mềm mại của Úc Ngạn: “Nếu đây là việc mà người yêu nhau hay làm, thì anh cũng muốn làm. Em không được khóc đâu đấy.”

*

Úc Ngạn ở nhà dưỡng thương hai ngày, ban ngày khi Chiêu Nhiên ở nhà nghỉ ngơi, y dính lấy Chiêu Nhiên để trò chuyện gây rối, quấy nhiễu công việc anh mang về nhà làm, hoặc nằm ngủ trên người anh. Ban đêm khi Chiêu Nhiên đi làm ở công ty, Úc Ngạn rúc vào đống tay nhỏ nghiên cứu những cuốn nhật ký và video giám sát đã có.

Sau khi phân tích nhiều lần, Úc Ngạn cảm thấy du thuyền sang trọng ra vùng biển quốc tế được nhắc đến trong nhật ký là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời mình.

Y cẩn thận tìm kiếm trên mạng các tin tức liên quan đến du thuyền sang trọng trong năm M017 và M018, kết hợp với các từ khóa như gia tộc Hanna nhà ảo thuật, và thực sự tìm thấy một manh mối trong một bài báo.

#Buổi diễn ma thuật chấn động của gia tộc Hanna: Du thuyền Muses ra khơi#

Cùng năm đó còn có bài bào cho biết nhà ảo thuật gia Charlie Hanna đã truyền lại hạch nghề nghiệp gia truyền – nhà ảo thuật cho con nuôi Ryan Hanna, nói cách khác nhà ảo thuật Charlie Sr. có thể đã qua đời vào năm M018.

Y tìm kiếm thêm từ khóa “Du thuyền Muses,” kỳ lạ là tất cả các tin tức trong năm đó đều biến mất, chỉ còn lại một thông báo chiêu mộ đã đăng tải nhiều năm.

Bến tàu thành phố Ân Hi chiêu mộ người tài phá giải phòng ảo giáo trên du thuyền, thù lao 3000-5000, chi tiết có thể gặp mặt trao đổi, điện thoại xxxxx.

Dưới thông báo tuyển dụng này, có vài bình luận chế giễu: “Người chiêu mộ đang mơ… Phá giải phòng ảo nhỏ chỉ hơn mười mét vuông đã tốn ít nhất năm nghìn rồi.”

“Chắc đây là mồi câu lừa đảo, đừng quan tâm.”

Úc Ngạn nằm trên giường cắn trái táo mà Ngây Thơ đưa qua, còn Không Tự Tin thì xoa bóp lưng cho y, Úc Ngạn đang định nghiên cứu kỹ thông báo tuyển dụng này thì bất ngờ nhận được một tin nhắn, tưởng là tin nhắn Chiêu Nhiên nhắc nhở mình đừng thức khuya nên đi ngủ sớm nhưng không ngờ lại là Nặc Lan.

“Cậu bị người dân báo cáo việc nổ súng trong khu phố đông người đến tổ tuần tra thành phố, chị đang giữ lại báo cáo ngày mai không chuyển lên trên, mau tới đây bàn cách giải quyết.”

Úc Ngạn không để bụng: “Họ có thể làm gì được em chứ?”

Nặc Lan: “? Tất nhiên là báo cáo với sếp của cậu, khấu trừ điểm hiệu suất, trừ tiền thưởng, tính tình của tổ trưởng Chiêu nếu không nổi giận thì không sao, còn nếu nổi giận thì không phải giết chết cậu à?”

Giết chết thì không đến mức, nhưng làm đến chết thì có thể. Gần đây Chiêu Nhiên như phát hiện ra lục địa mới, đắm chìm trong các hoạt động thân mật.

Úc Ngạn đặt quả táo xuống: “Đến ngay.”

*

Hai người hẹn gặp nhau trong một biệt thự độc lập, đây là lần đầu tiên Úc Ngạn thấy một quản gia mặc đồng phục lái xe đến nhà đón người.

Không, nói cho đúng thì chỉ là một bộ lễ phục đuôi tôm tự lái xe đến đón y, bộ đồ này tự động di chuyển, giống như có người mặc bên trong, dáng vẻ sống động đến mức khiến Úc Ngạn trố mắt đứng nhìn.

Khi biết đây không phải nhà của Nặc Lan mà là nơi cô Sở Như Diệu tổ chức party và tất cả bạn bè của cô đều đang tụ tập ở đây, Úc Ngạn muốn bỏ chạy ngay, nhưng đã quá muộn, quản gia mặc lễ phục đuôi tôm đeo găng tay trắng đứng sau lưng y, trông rất khó đụng vào.

Y đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy sảnh nội thất rộng rãi xa hoa hơn cả lễ đường đám cưới, bên trong đèn đuốc sáng trưng, hai bên bàn dài đầy ắp cocktail và đồ ăn ngon, các cô gái ăn mặc rất thoải mái, vừa uống vừa trò chuyện, nghe thấy tiếng động thì đồng loạt nhìn về phía Úc Ngạn.

Úc Ngạn: “.”

Khuôn mặt Úc Ngạn cứng ngắc: “Tôi là người giao hàng, thả tôi đi đi.”