Vân Anh lồm cồm bò dậy trước ánh mắt đổ dồn về phía này của mọi người. Cô ta há hốc miệng khi thấy Nguyên hầm hầm ra khỏi phòng rồi lái xe phóng vút về phía cổng. Không có ai ở đây thừa thời gian giải thích cho cô ta tại sao một người tàn tật như Nguyên lại có thể đi được, hay nói đúng hơn là họ cũng không biết sự thật là gì để giải thích cho đúng.
Bà Diệp cũng chẳng để ý đến Vân Anh, tiến thêm hai bước cúi đầu trước bố chồng của mình. Trông hành động của bà cực kỳ tôn kính mà giọng điệu lại quá lạt lẽo.
– Bố! Suốt một đời khi chồng con còn sống, khi con phải vất vả để nuôi Nguyên, khi Nguyên khổ cực lớn lên trong ác ý của bố, chúng con cũng chẳng đòi hỏi điều gì. Duy chỉ có một thứ, con trai con bây giờ mãi mới tìm được hạnh phúc, bố hãy cứ để mặc chúng con không quan tâm như ngày xưa đi. Bố lợi dụng Nguyên đã đủ, giờ đã đến lúc nó được tự do rồi.
Bà nói xong lại một lần nữa lướt qua người Vân Anh để bước ra ngoài, hoàn toàn không thèm nghe những lời mắng mỏ con cháu bất hiếu của ông Nghiêm. Một đời của ông trước thì phụ người mình yêu vì sự hèn nhát, sau thì trút giận lên con cái để khỏa lấp tội lỗi của chính mình. Đến cuối cùng, lại muốn dùng con trai bà để đền bù cho đứa con trai do người tình sinh ra.
Năm đó mẹ chồng bà uất ức không làm gì được vì nghĩ cho con cái, nào hay chỉ đang làm khổ chính mình và các con. Đời này, bà Diệp không muốn đi vào vết xe đổ nữa.
Công sức sự nghiệp của bố Nguyên quan trọng, nhưng không quan trọng bằng bản thân Nguyên, con trai của bà.
Vân Anh đứng lạc lõng giữa nhà, tay cầm một bức ảnh nắm chặt lại, làm cho nó nát đến nỗi tung cả bột giấy ra. Ở trên bàn, mấy tấm ảnh chụp “Ngọc” bị một người đàn ông lôi kéo vào khách sạn như đâm vào mắt cô ta, mặc dù không thấy máu, nhưng đôi con ngươi vẫn cứ đau nhói.
Vân Anh thất thểu đi ra ngoài, tấm ảnh trên tay rơi lả tả dưới chân. Không ai nghe thấy cô gái đang cười tự giễu: “Mẹ, tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy?”
Vân Anh vừa cười vừa nhìn vào màn mưa lâm thâm, một vài giọt mưa đọng lại trên khóe mắt. Ở sườn mặt này, không cần trang điểm trông Vân Anh cũng vô cùng giống với chị mình, chỉ khác là nụ cười buồn hơn rất nhiều.
***
Ở trong thùng xe lúc này tối thui, Ngọc từ từ tỉnh dậy, thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là một màu đen đặc. Sau mấy phút làm quen với hoàn cảnh, cô mới nhìn thấy một chút màu xam xám và ánh sáng lọt qua hai cánh cửa khép hờ. Cô đang ở trong thùng của một chiếc xe tải, xe di chuyển trên đường, rung lắc mạnh trong tiếng gầm của động cơ.
Ngọc cắn mạnh lên sợi dây thừng đang buộc trên tay mình, rồi mới cởi được dây trói chân ra. Ông Nghiêm nói được làm được, quả thực mang ném cô vào trong rừng để cảnh cáo.
Ngọc lục tìm điện thoại trên người mình hồi lâu mà không thấy, mới nhớ ra rằng nó đã bị văng ra khi bị đánh rồi. Chưa nói đến chỗ này là rừng rú, chỉ cần nghĩ nơi này lạ nước lạ cái, một cô gái như cô phải tìm mất bao nhiêu ngày mới có thể trở về… Ông Nghiêm không hổ danh gừng càng già càng cay, cách trừng phạt quá thâm độc.
Nhưng điều cô lo lắng hơn là không biết ông ấy đã nói gì với bà Diệp và Nguyên để bôi đen mình. Cố gán cho cô cái tội danh bỏ nhà theo trai, hoặc cuỗm tiền bỏ trốn gì đó. Mấy ngày sau mới trở về, Ngọc có mười cái miệng cũng không cách nào giải oan cho mình được.
Cô cần phải tìm cách xuống xe sau đó đến thôn bản gần nhất tìm cách giúp đỡ. Ngọc dự tính đủ kiểu trong đầu, nhưng không lường trước được việc mình chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm bị nhốt trong thùng xe. Cô có thể đánh được một người, nhưng hai người, thậm chí ba người đàn ông cầm vũ khí thì sao? Huống hồ lúc này cửa xe đã khóa từ bên ngoài, cô không có cách nào mở nó từ bên trong được.
Ngọc ngồi bó gối trước cửa xe, đúng lúc ấy, chiếc xe lắc lư bắt đầu giảm tốc độ rồi dừng hẳn. Có lẽ đã đến nơi hẹn, cô chỉ nghĩ được có thế, bèn vội quấn sơ qua sợi dây thừng lên trên tay và cổ chân mình để ngụy trang như vẫn chưa cởi được trói, kế đến nằm xuống dưới sàn xe giả vờ ngủ.
Tiếng bước chân ngày một gần hơn, cô nghe có đến hai giọng nói khác nhau.
– Cứ vứt ở đây à?
– Vứt ở đây là ổn rồi. Chỗ này tao biết là chẳng có ma nào đến, thi thoảng mới có một hai chiếc xe. Nó muốn tìm được về nhà chắc đã bị chết đói ở trên đường.
– Nhưng thế này thì phí quá nhỉ? – Một gã gãi cằm nói.
– Tiếc cái gì?
– Thì gái xinh như thế này. Chồng nó còn là một thằng què, đâu có số được hưởng đâu. Để thế thì chẳng uống quá là gì.
Nghe thấy câu nói này, người Ngọc bất giác run lên, cơn lợm giọng dâng lên đến tận cổ. Hai tên kia đang tiến đến ngày càng gần, xích sắt khóa cửa kêu loảng xoảng. Khi cửa mở ra, bọn chúng ai dô một tiếng đáng khinh bỉ.
– Nuột thật mày ơi.
– Đừng có làm bừa, mày có vợ rồi đấy.
– Có vợ thì làm sao? Đừng có bảo mày không thích đấy nhé. Yên tâm đi nơi này rừng rú, dù có về nhà được nó cũng không nói với chồng là bị tụi mình chơi đâu. Tao hiểu tụi đàn bà quá mà.
– Mày…
Hai kẻ kia chưa nói hết câu, Ngọc đã bật dậy, hai tay cầm hai sợi dây quất mạnh vào mặt chúng. Tên cầm đầu ôm mặt la hét lúc đầu, thấy Ngọc đã nhân cơ hội chạy xa thì hét to:
– Mày làm gì đó mà không chạy theo? Dần chết nó cho tao.
Ngọc đánh xong tay vẫn cầm lăm lăm sợi dây bỏ chạy một mạch theo đường mòn để xuống núi. Chân cô bị trói đã qua lâu, mỗi bước nhấc lên đều khó nhọc đến nỗi phải cắn chặt răng để nén cơn tê dại kia xuống. Hai tên kìa là đàn ông, bản năng đã có sức lực lớn hơn cô rất nhiều, khoảng cách của Ngọc đối với bọn chúng ngày càng thu hẹp. Tiếng cười khả ố của kẻ vừa định cưỡng bức cô cứ đập vào màng nhĩ, làm Ngọc ớn lạnh.
Đêm xuống rất nhanh, giữa núi rừng cô quạnh này, làm như thế nào mới có thể chạy thoát?
Mải suy nghĩ, Ngọc lại vướng phải một hòn đá ngang đường, ngã lăn xuống dốc. Cô lấy tay ôm đầu, mấy viên đá dăm găm vào tay cào rách một mảng da tay. Ngọc đau muốn chết, nhưng điều đáng lo sợ hơn là hai tên kia đang cách mình có vài bước chân.
– Chạy đi, sao không chạy nữa thế?
– Đúng rồi chạy đi. Đáng lẽ tao định tha cho mày, mà nhìn xem mày đánh tao như thế này à?
Cơn khủng hoảng bao trùm đáy mắt Ngọc. Cô nắm một nắm bụi đất lên, ném thẳng vào mặt chúng rồi quyết tâm rẽ ngoặt vào trong rừng. Đi theo đường mòn không thể thoát, chỉ có vào sâu trong rừng mới cứu cô được. Không phải Ngọc chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ bị lạc, bị đói chết ở trong rừng, nhưng cô không còn cách nào khác.
Ngọc cứ thế chạy, chạy nữa, cho đến khi thấy một tấm lưới căng ngang ở trong rừng, cô bèn vén nó lên chui vào bên trong. Một tên đuổi đến nơi, thấy thế thì ngay lập tức giảm tốc độ.
– Đuổi theo đi, còn chờ gì nữa?
– Mày điên à? Trong đó nuôi thú dữ đó, nó chạy vào đó chỉ có đường bị xé xác thôi. Mày muốn chôn cùng nó luôn hả?
Đêm nhập nhoạng, bóng lưng nhỏ bé của Ngọc ngày càng tiến sâu vào trong rừng. Đằng sau lưng cô là tấm biển có dòng chữ đỏ chói: KHU VỰC CÓ THÚ DỮ. CẤM VÀO.