Eothur Phiêu Lưu Ký

Eothur Phiêu Lưu Ký - Chương 45: Tù Binh




Vào một buổi sáng bình minh vừa ló rạng, cũng là lúc những tia sáng ban mai của mặt trời bắt đầu công việc của mình, chúng hạ xuống miền đất Trung địa như cái cách mà chúng vẫn thường làm mấy ngàn năm qua, chúng đánh thức những sinh linh còn đang trong những giấc mộng ngọt ngào.



“ Một ngày mới đã đến, hãy thức dậy và đón chào sự sống đi mọi người ơi! “



Không chỉ như thế, chúng còn như một đồng hồ đại diện của thế giới Arda, một số sinh linh thức tỉnh và bắt đầu một ngày mới cũng sẽ có những sinh vật khác như loài cú, dơi,… những tia nắng đã báo hiệu cho chúng biết rằng đã đến lúc chúng nên chìm vào giấc ngủ của mình.



Tại một cánh rừng bên cạnh dãy núi Ered Luin, có một cô gái người Elves vẫn còn đang say nồng trong giấc mộng của mình, nàng nằm trên chiếc cành lớn của một cây cổ thụ có tuổi đời rất lâu, mái tóc vàng óng của nàng xõa xuống trên không trung và khi tia sáng đầu tiên xuất hiện, chúng làm mái tóc vàng của nàng trở nên nổi bật hơn như những sợi tóc đều được làm bằng hoàng kim lấp lánh.



Đôi lông mi của nàng có chút nhúc nhích khi thỉnh thoảng những hạt nước còn đọng lên trên những chiếc lá, chiếc cành, nhỏ giọt xuống chạm vào làn da của khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.



Và khi những tia nắng ngày càng tụ tập nhiều hơn, chúng hạ xuống xuyên qua những chiếc cành lá xanh ngát còn đang đọng nước, một tác phẩm của làn sương mù vẫn còn đang phe phẩy trong không khí, chúng chiếu rọi lên khuôn mặt tuyệt mỹ ấy vài giây, khiến hai con mắt của nàng bất chợt mở ra.



Ewen lấy tay chống đỡ để ngồi dậy, nàng dựa người vào thân gỗ rồi vươn vai bẻ lưng, ngáp dài khi những giấc mơ vẫn còn đang vương vấn trong đầu nàng.



“ Trời đã sáng rồi sao. Thật là đẹp. “ Nàng thì thầm trong lòng khi nhìn thấy cái bức tranh lung linh trước mặt mình với những tia nắng ấm áp chiếu sáng lên những hạt nước long lanh trên khung hình xanh lá.



Mặc dù, đây là lần thứ n nàng ngắm nhìn những bức tranh quang cảnh thế này, nhưng chưa bao giờ nàng chán chúng cả, mọi thứ vẫn đẹp khi nàng mở mắt tỉnh dậy.



Ngắm nhìn một lát, Ewen vui lòng nhảy xuống mặt đất.



“ Cô tỉnh rồi à. “



Từ sau bụi cỏ, giọng nói trầm ấm của Eothur vang lên, Ewen nhìn thấy hắn đang thu thập đồ đạc để rời khỏi nơi này, nàng liền chạy tới để giúp đỡ, những công việc thế này nàng cũng đã sớm quen thuộc.



Dập tắt đống lửa, Eothur nhìn nàng trầm ngâm suy nghĩ vài giây rồi nói.



“ Ewen, bây giờ,... “



“ Ai đó?!!! “ Đang nói giữa chừng Eothur chợt nghe thấy tiếng động nhẹ từ một hướng khác, hắn giật mình thét lên rồi tay nắm chặt lấy chuôi kiếm.



Ánh mắt nhìn chằm chằm vào làn sương, nếu như tiếng động nhỏ thì không sao, đằng này Eothur có thể cảm nhận được một tia sát khí vừa lóe hiện, phải biết rằng linh cảm hắn chẳng bao giờ sai cả.



“ Chuyện gì vậy, Eothur? “



Tiếng la khiến Ewen giật cả mình, nàng dừng hành động đang nhặt đồ của mình lại rồi quay đầu, thấy được hắn đang phòng bị thứ gì đó.



Làn gió nhẹ xua tan đi bớt phần nào của làn sương đang che khuất, hiện ra là vài bóng con người Elves khác nhau, họ mang trên mình những bộ giáp nhẹ làm bằng loại vải từ cây thực vật nào đó may thành nhiều lớp, trên tay là những loại cung tên uốn ngược khác với trường cung bình thường của con người.



Một người phụ nữ đứng đầu họ lên tiếng. “ Ewen, cô nên trở về nhà? “.



Nói xong cô dùng ánh mắt lạnh lùng như một tảng băng ở bắc cực nhìn lấy Eothur. Còn những người khác cầm cung, tất cả mũi tên đều chĩa về hắn không chừa một góc chết nào để có thể né tránh.



“ Xenia, cô... “ Xem ra Ewen nhận biết họ, Eothur thả tay ra khỏi chuôi kiếm, giơ hai tay lên cao để chứng tỏ mình không có nguy hại gì.



“ Ewen, cha mẹ cô đang chờ ở nhà, cô nên dừng lại ý tưởng đó đi, bên ngoài không an ổn như cô nghĩ đâu. “ Cô gái người Elves có mái tóc màu hạt dẻ, cũng là người dẫn đầu bọn họ cắt đứt lời của Ewen.



“ Tôi... “



“ Chúng tôi sẽ làm mọi cách để đưa cô trở về, bằng mọi cách! “ Lại một lần nữa cô ấy ngắt lời, rồi quay đầu nhìn Eothur và ra lệnh cho người của mình.



“ Kiểm tra và tháo vũ khí của người này ra. Nhớ, trói tay thật chặt lại. “



Eothur có chút nhíu mày, khó chịu với cô gái là viên chỉ huy của họ.



“ Xenia, đây là bạn của tôi. Cô không thể,... “



“ Bạn hay không bạn chúng ta sẽ tìm hiểu sau, còn bây giờ hắn sẽ là tù binh. “



“ Xenia,...! “ Ewen tức giận la lớn.



“ Ewen,... “ Cùng lúc đó Eothur thấy nàng bắt đầu giận hờn, nên nhẹ giọng gọi tên của nàng.



Ewen nghiêng đầu nhìn hắn.



“ Tôi không sao hết,... họ sẽ không làm gì tôi đâu. “ Eothur nhìn thẳng vào mắt nàng nói.



“ Nhưng,... “ Ewen tính nói gì đó, chỉ là thấy hắn lắc đầu nên đành phải im lặng.




Cùng lúc đó, một số người Elves cũng tiến lại gần lục soát hết cơ thể Eothur, tháo thanh kiếm Bloodblade và vài con dao cất trong người ra, trói chặt hai tay hắn lại bằng một sợi dây bạc kỳ lạ mang theo sức mạnh phép thuật. Trong nó thì khá nhỏ nhắn và yếu ớt, nhưng hắn có thể cảm nhận nó có độ cứng, dẻo dai hơn cả những sợi dây thừng bình thường.



Xenia không nói gì cả, cô cầm lấy thanh kiếm Bloodblade rút ra và quan sát, mất vài phút sau khuôn mặt cô có chút nhíu mày, như nhận ra một ký hiệu nào đó trên lưỡi kiếm rồi ngước nhìn hắn chằm chằm và lên tiếng.



“ Ký hiệu hoàng gia của Rohan, ngươi là ai? “



Eothur thở dài xem ra viên chỉ huy người Elves phía trước này cũng thuộc về tay già đời, ánh mắt quan sát có kinh nghiệm rất kỹ càng và cẩn thận.



“ Tôi là Eothur hoàng tử xứ Rohan, con trai nuôi của Theoden. “



Trên khuôn mặt cô ta không thể hiện mình tin tưởng hay không tin gì cả, chỉ trầm ngâm một chút và nói với cái giọng lạnh lẽo.



“ Điều đó chúng ta sẽ biết khi quay về. “ Rồi quay đầu mặc kệ hắn.



Còn Ewen thì nhìn hắn với ánh mắt bất ngờ, không thể tin được vào tai mình. Nàng không nghĩ đến hắn lại là một hoàng tử của vương quốc loài người.



Eothur nhún vai và mỉm cười nhìn nàng, với cái biểu lộ chuyện bình thường thôi.



“ Đi thôi “ Xenia ra lệnh cho mọi người.



Đoàn người Elves khoảng 7 người, tính cả Xenia. Họ dẫn Ewen đi trước còn Eothur thì bị ép chặt ở giữa được canh chừng cả bốn hướng khác nhau, vũ khí hắn thì bị Xenia giữ lấy.



Theo hướng bọn họ di chuyển, hắn có thể phán đoán họ đang tiến về Harlond, một trong ba nơi cư trú của tộc Elves ở Lindon, cũng là một bến cảng nhỏ của vịnh Lune mang một cái tên y hệt với bến cảng của Minas Tirith.



Nhìn Ewen đi phía trước, Eothur thở dài theo bước bọn họ.



Khoảng nửa tiếng khi họ đã rời khỏi đây, một cái bóng của sinh vật nào đó nhảy xuống cao khoảng 2 mét, nó di chuyển bình thường bằng hai chân giống với con người nhưng cơ thể thì được bao phủ bằng một lớp lông màu đen, có khuôn mặt, cái đầu, móng vuốt giống hệt với loài sói, nó cúi xuống ngửi lấy mặt đất như đang đánh lấy hơi.



Sau một hồi chiếc mũi nhúc nhích, nó ngước đầu lên nhe hàm răng sắc bén ra như đang mỉm cười và đuổi theo bọn họ với cái tốc độ từ từ, chậm rãi không sợ bị mất dấu.



...




Bọn họ di chuyển cả một ngày trời, không dừng chân lại ở đâu cho đến khi trời tối, Xenia nhìn xung quanh kiếm được một bãi đất phù hợp cho bọn họ, cô ra lệnh cho hai người gác đêm đầu tiên, họ sẽ lẩn trốn trên những cái cây nằm xung quanh bọn họ.



Vài người thì đốt lửa, tìm kiếm quả dại, thức ăn thiên nhiên có thể ăn được ngoài trừ thịt.



Xenia thì ngồi bên cạnh Ewen, cả ngày hôm nay cô gần như không rời nàng ấy nửa bước, tuy vậy bọn họ chẳng ai nói với nhau một lời nào cả, cứ để không gian thật im ắng.



Về phần Eothur, hắn thì bị trói lại bên cạnh một gốc cây chỉ có một người Elves khác là con trai canh gác, quá nhàm chán hắn mở miệng chào hỏi anh ta.



“ Tôi là Eothur xứ Rohan, anh tên gì?... “



Đáp lại lời Eothur là một khoảng không gian im ắng bất động, anh ta chẳng thèm nhìn hắn chứ đừng nói thốt lên một tiếng.



Nhưng hắn đâu thể nào chịu bỏ cuộc, liên tục lảm nhảm nói chuyện với anh ta và chỉ vài phút sau người kia liền không thể nào chịu nổi, anh quay đầu nói.



“ Venn... “



...



“ Thức ăn đây, hãy cầm lấy đi “ Xenia cầm lấy vài bánh mì nướng mật ong đưa cho Ewen. Nàng nhận lấy không thèm cảm ơn một tiếng, cô cũng không để ý tới điều đó nói.



“ Em không nên rời khỏi nhà, Ewen, bên ngoài nhiều khi không đẹp đẽ như em tưởng đâu. “



“ Hừ,... không phải chị là người kể cho em về chúng sao. “



“ Vậy đó là lỗi của chị, em nhất định không được rời khỏi đây vào lúc này. “



“ Tại sao? “



“ Như ông em đã cảnh báo rồi đấy, trung địa không hề yên ổn một chút nào cả, cha mẹ em ngăn em lại cũng vì muốn tốt cho em thôi. “



Ewen im lặng, nhớ về người ông họ hàng xa của mình, với dáng vẻ gầy gò, bộ râu màu trắng tuyết đặc biệt.



Một lúc sau, nàng đứng dậy bỏ đi.




“ Ewen, đừng cố bỏ chạy. “ Xenia ngồi yên đó nói lớn.



Nghiêng đầu một chút, nàng trả lời. “ Em đưa thức ăn cho bạn em, điều đó không được sao? “



“ Không được “ Cô quả quyết lắc đầu.



Mặc kệ câu trả lời, Ewen vẫn tiếp tục đi thẳng để lại Xenia ngồi đó lắc đầu thở dài.



Đang ngồi nói chuyện với anh bạn Venn, hầu như là 90% Eothur nói, hắn đột nhiên nhìn thấy nàng đang bước tới gần chỗ mình.



“ Tôi muốn nói chuyện riêng với anh ta. “ Ewen nói với Venn. Anh ta hơi chút do dự rồi liếc qua Xenia thấy cô không biểu hiện gì cả nên gật đầu đồng ý và lùi bước chân ra khỏi bốn, năm mét mà vẫn đứng đó không quên nhiệm vụ của mình.



Ngồi xuống gốc rễ bên cạnh Eothur, nàng đưa ra mấy chiếc bánh mì nướng cầm trên tay, giọng ân cần và nhẹ nhàng.



“ Hãy ăn đi Eothur. “



Hắn ngơ ngác nhìn nàng một chút, rồi lên tiếng.



“ Cô không ăn sao? “



“ Đừng lo, tôi sẽ ăn sau. “



Eothur lắc đầu đáp lại. “ Không, hãy ăn chung với tôi. “



Nàng mỉm cười nhìn hắn, rồi nhẹ nhàng gật đầu cầm lấy vài miếng nhét vào tay của hắn, chia chúng thành hai phần.



Bỏ miếng bánh mì mang theo hương vị ngọt ngào của mật ong nhét vào miệng, thật là tuyệt vời, đã khá lâu rồi Eothur mới thưởng thức lại cái hương vị thơm ngon của chúng, dù sao mấy tháng nay ở hoang dã hắn chưa gặp được bất kỳ ngôi làng, thị trấn nào chứ đừng nói đến cái việc là ăn chúng.



Nghiêng đầu nhìn lấy Ewen đang cắn từng miếng nhỏ vào trong miệng, lối ăn uống của nàng trông thật giống một quý tộc.



“ Đã có chuyện gì xảy ra vậy? “



“ Sao? “ Ewen quay đầu đáp.



“ Bọn họ, việc cô rời nhà,... “



“ Không có gì... “



“ Hãy kể cho tôi nghe được chứ, Ewen? “



Quay đầu nhìn Eothur một chút, mất vài giây sau Ewen mới quyết định kể ra.



“ Chỉ là tôi muốn phiêu lưu ở thế giới này giống như cậu, muốn nhìn thấy hết những cảnh đẹp của miền đất Trung địa, và cha mẹ tôi phản đối, họ cấm tôi ra ngoài. “



“ Thế nên cô bỏ trốn? “



Ewen nhẹ nhàng gật đầu. Còn Eothur thì không biết nên nói tiếp theo như thế nào cả, vấn đề này khá rắc rối, nếu hắn đồng ý với quan điểm của nàng thì có thể khiến nàng gặp nguy hiểm như lần trước, nếu hắn không đồng ý, nàng có thể sẽ giận hắn.



“ Thật ra tôi nghĩ cha mẹ cô chỉ muốn tốt cho cô thôi. “



“ Anh cũng đồng ý quan điểm với họ sao? “



Eothur lắc đầu. “ không hẳn. “ rồi nói tiếp.



“ Sao cô không bắt đầu từ những nơi gần nhất như Rivendell chẳng hạn “



Thấy Ewen có chút nhíu mày, hắn thở dài trong lòng xem như đã đoán đúng, cuộc sống bất tử khiến người Elves có cuộc sống rất bình dị, ít đi đâu đi đó nhiều, có khi cả mấy chục năm trời họ mới đi thăm người thân, bạn bè,... nhịp điệu cuộc sống của họ chậm hơn loài người với tuổi thọ ít ỏi.



“ 10 năm trước tôi đã tới đó. “



“ Vậy Lorien,...? “



Ewen lắc đầu... thế là hắn tự hiểu.