Eothur Phiêu Lưu Ký

Eothur Phiêu Lưu Ký - Chương 44: Trái Tim Và Lý Trí




“ Vậy cậu là người Rohan thật à, Eothur. “



Đang ngồi nướng con thỏ trên một đống lửa bằng cành gỗ, Eothur nghe thấy tiếng hỏi của Ewen liền quay đầu nhìn nàng mỉm cười gật đầu và nói.



“ Đúng vậy, tôi sinh sống và lớn lên ở đó... “ Đang nói Eothur chợt nhớ về thân phận của mình, một kẻ mồ côi không biết cha không biết mẹ mình là ai, điều đó khiến hắn hơi chút phiền muộn trong lòng rồi nghĩ lại lời giới thiệu là “ Con lai “ trước kia của mình, hắn do dự nhìn nàng không biết nên nói sự thật cho nàng biết không, với nàng hắn không muốn dấu diếm, nói dối gì cả.



“ Có chuyện gì sao, Eothur? “ Ewen cảm nhận được một chút phiền lòng, do dự lóe lên mắt của hắn, nàng ân cần hỏi han với cái giọng như một người vợ hiền hậu quan tâm đến chồng mình, như cái ánh nắng ban mai tràn ngập ấm áp của mặt trời chiếu sáng từ đông sang xuân, cái âm thanh đó khiến hắn không thể nào dối lòng mình được.



“ Thật ra,... “ Eothur vẫn đang do dự, nhưng khi nhìn thấy chiếc tai nhọn của nàng có chút nhúc nhích, hắn biết nàng đang chăm chú hết sức lắng nghe câu trả lời của mình.



“ Hazz... Tôi không phải là người con lai như đã nói với cô. “



“ Vậy,... “ Ewen nhìn thẳng vào mắt hắn.



“ Tôi là một kẻ mồ côi, không hề biết gì về cha mẹ mình, ngay cả dòng máu đang mang trong người là từ đâu? Rohan? Gondor?... tôi không biết được... “ Eothur thú thật, nói ra những gì trong lòng mình đang nghĩ đến, hắn hy vọng nàng sẽ không bực tức vì lời nói dối lúc trước.



Nghe giọng nói có chút phiền muộn của Eothur, Ewen yên lặng không nói gì cả, nhưng bàn tay của nàng cũng từ từ sát lại chạm vào bàn tay thô ráp, cứng cỏi của hắn đang chống dưới đất rồi nắm chặt nó lại, nàng không cần thốt lên một lời an ủi nào, nàng chỉ cần hành động, một chút hành động nhỏ nhoi cũng đủ khiến cho hắn xua tan đi những cái phiền muộn trong tâm trí mình.



“ Nhưng cậu vẫn là người Rohan đúng chứ? “ Đây không phải là một câu hỏi, mà là một lời nhắc nhở của nàng với hắn.



Nhìn cái ánh mắt chăm chú của nàng, Eothur cảm thấy một chút hạnh phúc đang nhen nhóm trong trái tim mình, mối quan hệ của cả hai người ngày càng thân thiết hơn nhiều lần và nó cũng tăng mạnh theo thời gian được tính bằng phút, bằng giây, với tâm trạng vui vẻ hắn cười khẽ thành tiếng rồi đáp lại.



“ Phải, tôi là người Rohan. “



Kết thúc lời cũng là lúc hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, không một âm thanh tiếng động nào được thốt lên trong bầu không khí hạnh phúc của hai người họ, hai trái tim, hai bàn tay, chúng hòa quyện với nhau thành một, cùng nhịp đập, cùng một cảm giác ấm áp.



Hạnh phúc là gì?



Nó là một trạng thái đặc biệt của những sinh vật có nhận thức, có cảm xúc, ngay cả lũ Orc cũng có thứ gọi là hạnh phúc, chỉ là với chúng, nó khác biệt với những đạo đức, lý lẽ, tính cách tốt đẹp của quan điểm thế giới Arda bình thường.



Vậy chính xác hạnh phúc là như thế nào? Nó là một tâm trạng, một cung bậc cảm xúc kỳ diệu, tùy theo từng cá thể, từng chủng tộc khác nhau thì nó sẽ có cách lý giải khác biệt, nhưng trên cơ bản chúng đều được thống nhất chung là sự thỏa mãn, đạt được mong muốn của bản thân mình.



Thỉnh thoảng hạnh phúc trông rất là cao cả, quý giá và khó đạt được nhưng đôi khi hạnh phúc cũng rất là giản dị, chúng nằm xung quanh cuộc sống thường ngày của chúng ta, ở kiếp trước của hắn đã từng có nhiều câu ngạn ngữ, lời nói của triết học gia bàn về nó như.



“ Hạnh phúc giống như thủy tinh, càng rực rỡ bao nhiêu càng mỏng manh bấy nhiêu. “- Khuyết danh




Hay giản dị hơn.



“ Hạnh phúc lớn nhất là sống hài lòng từng một chút “- Plato…



Vô số, vô số nhiều định nghĩa khác nhau về hạnh phúc, nhưng thật ra không cần suy nghĩ xa xôi đâu hết, hãy bắt đầu từ những người nông dân bình thường, hạnh phúc của họ là gì, đơn giản là việc mùa màng thu hoạch thật tốt…, hạnh phúc của một nhà vua là gì, khi ông nhìn thấy dân tộc quốc gia mình mạnh mẽ,…



Còn với Eothur khi này, hạnh phúc của hắn cũng đơn giản lắm, nó là một tình cảm, một tình yêu của một người con trai thương mến một người con gái, cái cảm giác khi hắn ngồi bên cạnh nàng, cái nắm tay cái ánh mắt cái giọng nói của nàng,… chúng đủ để hắn thỏa mãn với những gì mình mong đợi. Đây chính là hạnh phúc của hắn và khi nàng chăm chú lắng nghe, khi nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, khi nàng ân cần hỏi han khuyên nhủ,… tất cả những hành động đó đã vượt xa những gì mà hắn mong chờ, cái hạnh phúc bây giờ của hắn đã lớn hơn hắn tưởng tượng nhiều lần.



Vậy Ewen, cảm giác của nàng thì sao?



Khác hẳn với Eothur là nhận thức được cái cảm xúc hạnh phúc của mình, nàng thì lại khác, nàng vẫn chưa nhận ra được cảm giác này là thứ gì, trong lòng nàng vẫn còn mê mang như một con thuyền lênh đênh giữa biển khơi mà không biết đâu là bến bờ.



Mọi thứ Ewen đã làm là theo một cái phản xạ tự nhiên, theo cái tính cách chân thật của nàng, cái nắm tay, cái ánh mắt, sự chăm chú, lời nói,… nàng nghĩ đó là những thứ mình nên làm để hỗ trợ một người bạn hay người thân,…



Và giờ, khi đang trong khoảng khắc cùng nhịp đập, cái sự mê mang như đang lạc lối trong sương mù của nàng đã hiện lên rõ ràng.




Ở nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn Ewen đang diễn ra một cuộc chiến khốc liệt về hai ý nghĩ khác nhau, một bên là của trái tim, bên còn lại là lý trí.



Trái tim đập mạnh như đang mách bảo cho Ewen, cái cảm giác kỳ lạ khó tả của nàng bây giờ là thứ gọi là hạnh phúc, chúng hiện lên khi nàng nhìn thấy cái ánh mắt tràn đầy vui sướng, ngọt ngào của Eothur, chúng được tạo ra khi nàng giúp chàng xua tan đi nỗi phiền muộn, như một người vợ đã giúp người chồng tìm được một con đường thoát ra khỏi sự u mê, lạc lối.



Trái tim, nó cũng không ngừng truyền tín hiệu cho nàng rằng người đối diện nàng sẽ là người theo nàng đến tận cuối cuộc đời như lần mà hai người họ đầu tiên gặp nhau.



Những gì trái tim nói thật là mơ mộng, và kỳ lạ làm sao,... thế lý trí nói gì với Ewen, tại sao nó không ngừng cố gắng bác bỏ những gì trái tim nàng đang đưa ra.



Nếu trái tim là đại diện cho những khao khát, ước mơ hay hy vọng ẩn sâu bên trong tâm hồn thì lý trí lại đối lập hoàn toàn. Nó là đại diện cho thực tế, là trí tuệ khô khan, với những suy luận, phán đoán, phân tích,…



Nó không ngừng đưa ra dẫn chứng cho nàng biết rằng cái cảm giác nàng cảm nhận bây giờ chỉ là một phần cao hơn của niềm vui, là sự hưng phấn của cơ thể khi nàng làm một điều gì đó có ích với người bạn của mình.



Người đối diện nàng chỉ là một người con trai, một người bạn mới quen biết trong ngày hôm nay, nàng biết gì về chàng trai này chứ, anh ta có nói thật không, mà cho dù anh ta có nói thật hay giả đi chăng nữa, chúng có liên quan gì đến cảm xúc của nàng đâu.



Nàng chỉ đang hưng phấn vì hành vi giúp đỡ của mình thôi mà.



Cái gì? Chàng ta yêu nàng? làm ơn đi, hai người sẽ chẳng đến được với nhau đâu, hãy nhìn thực tế rõ ràng xem, chàng là con người, nàng là loài Elves, nàng dám từ bỏ sự bất tử của mình để yêu người phàm trần đó chứ, mà cho dù nàng dám, mọi người xung quanh nàng thì sao, cha mẹ nàng, họ sẽ đồng ý chứ.




Cái gì? Trái tim nói chàng là người mà số phận đã sắp đặt? Đừng tin vào những gì truyền thuyết, hãy xem bằng chứng cụ thể xem, từ trước đến nay có bao nhiêu thứ gọi là số phận đã sắp đặt, cái gọi tình yêu chỉ đơn giản là một đôi trai gái đến với nhau, cưới nhau, lập gia đình, hai người đó có chung một cảm giác là sự hưng phấn cơ thể, niềm vui, quan điểm,…



Ở bên ngoài thực tại, thời gian hai người họ nhìn nhau chỉ mới qua vài giây đồng hồ nhưng trong tâm trí Ewen thì khác hẳn, sự tranh đấu của trái tim và lý trí đã kéo dài nhiều năm tháng mà vẫn chưa phân định thắng bại, chúng chỉ tạm dừng khi có một mùi bốc lên mũi của nàng ở hiện thực.



Đây là mùi khét,… xem ra con thỏ nướng của Eothur đã bị cháy đen mất.



Cũng tỉnh dậy từ trong tâm trí mình, Eothur giật mình nhìn lấy con thỏ như một miếng than đen, hắn vội vã, luống cuống di chuyển nó ra khỏi đống lửa rồi đặt lên một tấm lá lớn, không ngừng thổi để bớt nóng và nguội dần,…



Bên cạnh Ewen nhìn thấy những hành động đó, nàng lắc đầu cười khẽ không thành tiếng, quên hết những gì vừa xảy ra trong tâm trí mình, cũng vứt bỏ những gì lý tưởng mà trái tim và lý trí đưa ra để tận hưởng niềm vui của thực tại.



Xé ra một miếng, Eothur phát hiện bên trong thịt vẫn còn ăn ngon, hắn lấy dao cạo ra lớp da đen như cọ nồi, cắt lấy vài miếng thịt, cảm nhận được ai đó đang cười xấu mình liền vội vàng quay đầu lại, phát hiện ra Ewen đang cười tủm tỉm, từ từ hắn cũng đã quen thuộc những thứ này, những hành động ngốc nghếch, đần độn khi đang yêu của hắn, những nụ cười xinh đẹp của nàng, vì thế ngốc một chút cũng không sao ít ra là còn được thấy nàng cười nhiều lần, vậy hắn có lợi chứ không bị thiệt gì cả.



Cầm miếng lá chứa nhiều thịt đã được cắt gọn, hắn đưa tới trước mặt Ewen, kết cục là bị nhìn với ánh mắt khinh bỉ, chán ghét,…



“ Tôi không ăn đâu, cậu hãy ăn đi, tôi chưa tính sổ cậu về cái vụ dám giết sinh vật dễ thương này đó, Eothur. “ Ewen lắc đầu từ chối.



Ban đầu khi Ewen nhìn thấy Eothur sách con thỏ nâu đã chết về, nàng cũng khá bực bội và tức giận, nhưng khi ngồi nhìn hắn chế biến vài phút sau nàng cũng bình tĩnh trở lại, chết thì chết rồi, giờ tức giận hắn thì cũng chẳng làm được gì, hắn chỉ là một con người phàm trần bình thường.



Mà người phàm thì nàng cũng đã khá biết nhiều về cái tốt cái xấu của họ, dù sao ngay cả người Elves trước kia cũng từng có những người làm chuyện ác độc không thua kém gì với Sauron, như vậy thì con người phàm trần tại sao lại không có tội lỗi chứ, quan trọng là mức độ cán cân tâm hồn của họ nghiêng nhiều về đâu.



Nhìn tên ngốc phía trước đưa ra miếng thịt, Ewen nhớ lại và bực bội một chút, nàng xoay người không thèm để ý nữa.



Thấy nàng có chút giận hờn, Eothur cười mỉm cất chiếc lá chứa thịt đi, móc ra vài đồ ăn thực vật, một số quả dại,… mà hắn nhặt được trong cánh rừng, rồi đặt lên một chiếc lá tươi khác để sau lưng nàng, và quay lưng thưởng thức món thịt nướng.



Không nghe được âm thanh xin lỗi gì từ Eothur, nàng tò mò, khó hiểu,… quay người lại nhìn ra đằng sau thấy hắn không thèm để ý tới, dù là một người Elves nhưng nàng vẫn là một người con gái trẻ tuổi, nàng có chút bực tức và tính nói gì đó, may thay cho Eothur, khi nàng tính thốt lên cũng là khi nàng nhìn thấy thức ăn của mình đã được đặt sau lưng.



Nó không chứa một miếng thịt nào cả, toàn thực vật, đúng với khẩu vị của người Elves.



Cái miệng hình chữ O của Ewen khép lại, nàng ngước nhìn bóng lưng đang bận bịu của Eothur, cơn giận hờn của nàng vừa bắt đầu cũng đã kết thúc, cậu ta không chỉ dũng cảm, mạnh mẽ, khôn khéo, ngốc nghếch mà còn biết cả sự chu đáo, trong chuyến di chuyển nàng đã nhiều lúc không nhìn thấy cậu ấy, xem ra khi đó cậu đã đi tìm được một số thức ăn cho nàng.



Một người đàn ông biết chăm sóc, quan tâm những người xung quanh, mà còn dũng cảm có trí tuệ khôn khéo, nếu ai là vợ của người đó thì nhất định sẽ,… hazz, nàng không muốn nghĩ về chuyện này nữa.