Em Yêu, Gặp Nhau Trên Giường Nhé!

Chương 8




Trước hôm nay, Quý Thư Nhan chưa bao giờ nghĩ cô và Cố Thừa Kiều sẽ có dính dáng gì, huống chi một lần tiếp xúc mấy ngày trước, người đàn ông này thản nhiên lại không mất lễ phép, dáng vẻ cao cao tại thượng làm cho người ta cảm thấy xa cách, thật sự làm cho người ta không thân cận nổi, nhưng, đây cũng là ý nghĩ trước kia.

Mặc dù phương thức đề nghị gặp mặt của Cố Thừa Kiều khiến Quý Thư Nhan không thoải mái, nhưng ở giữa đang kẹp một Tống Cẩn Huyên, chuyện lại trở nên đơn giản. Huống hồ, nếu như không có lần yêu cầu này, Quý Thư Nhan tuyệt đối không ngờ Cố Thừa Kiều là người hấp dẫn như vậy, nếu như trước kia cô không hiểu, tại sao lại Tống Cẩn Huyên cam tâm tình nguyện làm tình nhân bí mật của người đàn ông này, hiện tại cô đã hiểu.

Bởi vì Cố Thừa Kiều, thật sự là một người đàn ông rất có sức quyến rũ.

Cô cảm thấy giọng nói nghe được ở tiệc rượu và trong điện thoại không phải là một kiểu, Cố Thừa Kiều là một người đàn ông hay nói những lời có thâm ý khác, mấy câu nói đơn giản, lại luôn là một lời trúng đích ở thời khắc mấu chốt, lời nói hài hước làm cho cô bật cười mấy lần, nhất là nói đến kiếp sống học sinh của anh ta trước kia, trêu chọc cô đúng mức một chút, thì càng kéo gần khoảng cách của hai bên, trong lúc cười nói cô cũng buông lỏng tâm tình.

Quý Thư Nhan nghĩ, cô bắt đầu thưởng thức người đàn ông này, nhưng, cũng càng cảm thấy anh ta là một nhân vật nguy hiểm.

Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ hai bên tới gặp đối phương là vì cái gì, nhưng người đàn ông này lại ngậm miệng không đề cập tới chuyện kia, chỉ tán gẫu giống như bạn cũ, người đàn ông này có thể che giấu lo lắng của mình đến mức không lộ môt chút nào, còn có thể vững vàng chiếm ưu thế, tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.

Nếu như nói mười mấy phút đồng hồ trước Quý Thư Nhan còn có thể gắng gượng chống đỡ được, sau đó cô lại đã càng ngày càng sốt ruột, cô không phải người có kiên nhẫn, chứ đừng nói đến không có tâm tình nói thêm gì nữa.

Cho nên, khi Cố Thừa Kiều Y vẫn kiên nhẫn nói chuyện, Quý Thư Nhan lựa chọn trực tiếp mở miệng: "Cố tiên sinh, tôi thừa nhận nói chuyện phiếm với anh vô cùng vui vẻ, nhưng, tôi nghĩ anh hiểu, chuyện chúng ta nên nói không phải những chuyện này."

Nghe được lời nói của Quý Thư Nhan thì Cố Thừa Kiều cười, "Quý tiểu thư, tôi vẫn chờ đợi những lời này của cô."

"Anh vẫn còn giữ được bình thản." Cô không nhịn được muốn chê cười, coi như anh ta rất ưu tú, cũng không thay đổi được sự thật anh ta làm tổn thương bạn của mình.

Nghe cô nói như vậy, rốt cuộc Cố Thừa Kiều cười khổ, "Được rồi, chúng ta thẳng thắn một chút, Quý tiểu thư, mặc dù tôi không biết rốt cuộc cô biết rõ chân tướng chuyện này bao nhiêu, nhưng tôi nghĩ ít nhất cô biết rõ nguyên nhân tôi tìm cô, tôi vốn còn đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, cám ơn cô đã giải quyết sự khó xử của tôi."

"Không cần cám ơn." Nhắc tới chuyện của Tống Cẩn Huyên, Quý Thư Nhan lại tức giận, liếc xéo anh ta một cái, "Nếu như anh không nói những lời này, tôi còn tưởng rằng anh hoàn toàn không sốt ruột."

"Tôi đương nhiên rất sốt ruột." Lần này, Cố Thừa Kiều không nói thêm gì, hơn nữa bởi vì bị hiểu lầm mà cau mày.

"Thật sao?" Quý Thư Nhan bày tỏ chất vấn, "Nhưng xem ra rất không giống vậy, ngay ở một phút trước, anh vẫn còn đang tán gẫu với tôi."

Anh ta lộ ra nụ cười bất đắc dĩ trên mặt, Cố Thừa Kiều than thở, "Đó là bởi vì tôi đang đánh một ván cờ, Quý tiểu thư không nhìn ra sao?"

"Đánh cờ gì?"

"Một ván cờ có thể càng đến gần cô hơn." Nụ cười trên mặt lộ ra vẻ tự giễu, Cố Thừa Kiều khẽ nói: "Thật ra thì tôi tới gặp Quý tiểu thư, trong lòng cũng chưa chắc chắn cô có đồng ý ra ngoài hay không, nhưng bây giờ cô cũng chưa hỏi gì đã đồng ý hẹn gặp tôi, tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã nói cho cô biết một số việc."

"Đúng, tôi biết rõ một phần." Quý Thư Nhan không thể chịu được người khác hiểu lầm bạn của cô, cắt đứt lời của anh ta, "Nhưng không phải Tiểu Huyên nói cho tôi biết, mặc dù tôi là bạn tốt nhất, cô ấy cũng cố gắng bảo vệ anh. Chỉ có điều lúc hai người cãi vả ở bữa tiệc lần đó thì tôi cũng ở trong bóng tối, không phải là tôi muốn nghe chuyện của hai người, là tôi không thể đi ra ngoài quấy rầy hai người."

Nghe được câu bảo vệ kia, nét mặt Cố Thừa Kiều trở nên tế nhị, có chút như đưa đám và mất mác, "Hoá ra là như vậy, vậy thì tôi cũng nói thẳng, giống như cô nghĩ, tôi chính là bạn trai của Tống Cẩn Huyên, hoặc gọi là người tình thích hợp hơn, mà bây giờ cô ấy rời đi, tôi muốn biết cô ấy đi nơi nào?"

Nghiệm chứng ý nghĩ của mình, Quý Thư Nhan đột nhiên không biết mình nên đối mặt với người đàn ông trước mặt như thế nào nữa, bởi vì cô có loại kích động muốn tẩn anh ta một trận.

"Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"

"Đúng vậy, tại sao cô phải nói cho tôi biết, tôi làm tổn thương bạn của cô mà." Cố Thừa Kiều cau mày, "Cho nên lúc nãy tôi mới nói tôi đang đánh một ván cờ, nếu như khi chúng ta ngồi xuống, tôi liền trực tiếp mở miệng hỏi, tin rằng cô sẽ không chút do dự coi tôi như kẻ bạc tình chửi mắng một trận sau đó xoay người rời đi, tuyệt đối sẽ không nói cho tôi biết bất cứ chuyện gì. Nhưng bây giờ sau khi cô nghe tôi nói những lời nói nhảm trước, ít nhất sẽ kiên nhẫn nghe tôi nói ra lời nói vừa rồi, không phải sao?"

Bị lời giải thích của anh làm chấn động đến mức trợn mắt cứng lưỡi, Quý Thư Nhan lắc đầu, "Anh anh, quá âm hiểm."

"Cám ơn, tôi sẽ tự động xem những lời này thành khen tặng." Cố Thừa Kiều cười khổ, "Quý tiểu thư tôi biết rõ cô còn có rất nhiều nghi ngờ, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn tìm được Tiểu Huyên, hơn nữa tôi nghĩ, sau này để cô ấy tự mình nói chân tướng sự tình cho cô biết thì sẽ tốt hơn."

Tức giận trừng mắt nhìn anh, Quý Thư Nhan tức đến bật cười, "Yên tâm, tôi chưa từng nghĩ sẽ đào ra bí mật gì từ trên người anh, nhưng tôi muốn làm rõ một chuyện, mặc dù tôi không biết tại sao Tiểu Huyên rời đi, mà tôi dùng suy nghĩ tinh tế của phụ nữ hơi nghĩ một chút cũng biết, nhất định là anh làm thương tổn cô ấy rất nặng nề, đã như vậy, tại sao bây giờ anh còn muốn tìm cô ấy?"

Nghe nói như thế, Cố Thừa Kiều mất hồn một lát, "Tôi không biết rốt cuộc mình nghĩ như thế nào, chỉ muốn tìm được cô ấy."

Nhìn anh ta lộ ra dáng vẻ thất hồn lạc phách như vậy, Quý Thư Nhan đột nhiên nghĩ đến tất cả mọi chuyện giữa cô và Hứa Tri Hằng, trên mặt liền lộ ra nụ cười thương cảm.

Tình yêu, rốt cuộc là cái gì, tại sao có thể hành hạ tất cả mọi người đến mức chật vật như vậy? Giống như Cố Thừa Kiều nói, anh ta cũng không biết nguyên nhân, chính bọn họ cũng không thấy rõ chuyện giữa hai người, một người ngoài cuộc như cô có thể nói gì nhiều, nếu người đàn ông này đã muốn tìm tòi nghiên cứu rõ đáp án, không bằng yên tâm chờ đợi đáp án là được rồi.

Nghĩ tới đây, Quý Thư Nhan rốt cuộc quên được, áy náy nói: "Anh đã nói với tôi nhiều như vậy, tôi cũng nói cho anh biết, thật đáng tiếc, Tiểu Huyên đi đâu cũng không nói cho tôi biết."

"Cô ấy không nói cho cô biết?"

"Không có." Quý Thư Nhan lắc đầu, "Tiểu Huyên hiểu tôi, cũng giống như hiểu rõ anh, tôi nghĩ chắc chắn cô ấy biết tôi sẽ nhận thua ở dưới không quá ba chiêu của anh, nếu như cô ấy thật lòng muốn tránh né anh, anh nghĩ sao cô ấy có thể nói cho tôi biết chỗ cô ấy đến."

Nhìn ánh mắt của Quý Thư Nhan, Cố Thừa Kiều bật cười, "Đúng vậy, là tôi hồ đồ, nếu cô ấy muốn chạy trốn cũng sẽ không dễ dàng bị tôi tìm được."

Hai người hai mặt nhìn nhau, cũng có chút cảm giác vô lực, vẫn là Cố Thừa Kiều kịp phản ứng tương đối nhanh, "Quý tiểu thư, tôi tin lời của cô, vậy lần này gặp mặt do tôi mời khách, hi vọng về sau nhìn trên mặt mũi ở bữa cơm này, cô lấy được tin tức của Tiểu Huyên thì có thể lập tức nói cho tôi biết." Vừa nói xong, ánh mắt Cố Thừa Kiều đột nhiên chuyển sang cửa, giống như bị cảnh tượng kỳ quái nào đó hấp dẫn, đợi quay đầu lại nhìn Quý Thư Nhan, thái độ liền trở nên tế nhị, "Chỉ là, xem ra chúng ta phải thêm một vị khách."

"Éc, cái gì?"

Bị lời nói bất ngờ nói ra của anh ta làm cho không hiểu ra sao, Quý Thư Nhan cau mày, muốn xoay người theo ánh mắt của anh ta, lại không ngờ tới Cố Thừa Kiều đột nhiên đưa tay bắt được ngón tay của cô, nhẹ nhàng nắm chặt, đặt danh thiếp ở lòng bàn tay của cô, trên mặt khôi phục nụ cười thường ngày, "Quý tiểu thư, đây là danh thiếp của tôi, hy vọng có thể nhanh chóng lấy được tin tức tốt của cô."

"Rốt cuộc có ý gì. . . . . ." Quý Thư Nhan kinh ngạc nhận lấy danh thiếp của anh ta, nhưng, rất nhanh cô đã biết hành động kỳ quái của Cố Thừa Kiều, chỉ vì âm thanh quen thuộc truyền đến từ sau lưng.

"Nhan Nhan, tổng giám đốc Cố, hai người đều ở đây à?" Giọng nói của Hứa Tri Hằng nghe rất nhẹ nhàng, hình như tâm tình không tệ.

Thân thể Quý Thư Nhan cứng đờ, chậm rãi xoay người lại, làm thế nào cũng không ngờ Hứa Tri Hằng lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, nghĩ đến mình nói dối, trên mặt không tự chủ lộ ra một chút lúng túng, "Anh Tri Hằng . . . . . ."

A, cô lại chọc tới Hứa Tri Hằng rồi, Quý Thư Nhan kêu rên ở trong lòng.

Lừa mình dối người an ủi mình, mặc dù Hứa Tri Hằng không muốn để cho cô và Cố Thừa Kiều gặp mặt nhiều, nhưng đây là gặp mặt vì Tống Cẩn Huyên thì cũng không có vấn đề chứ, Quý Thư Nhan nỗ lực cố gắng thuyết phục mình như vậy, giảm bớt khẩn trương ở đáy lòng, lại phát hiện hoàn toàn không dùng được, trong lòng đột nhiên buồn bực.

Rõ ràng cô không làm chuyện gì trái lương tâm, nhưng tại sao không được tự nhiên, cảm thấy chột dạ như vậy, dưới ánh mắt sắc bén của Hứa Tri Hằng, đây thật là một sự thật làm cho người ta thất bại.

Ngẫm lại mấy ngày nay một chút, còn có thời gian trước, Quý Thư Nhan đột nhiên phát hiện, sau mỗi lần cô làm chuyện gì khiến cho Hứa Tri Hằng không vui, bất kể chuẩn bị tâm lý nhiều hơn nữa, nhưng đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Hứa Tri Hằng, cô vĩnh viễn đều rơi xuống thế yếu, mạnh mẽ chống đỡ nụ cười chán nản sụp đổ, thất bại thảm hại.

Không phải là cô chưa từng tò mò nguyên nhân gì, nhưng mỗi lần nghĩ tới, trong lòng luôn có một âm thanh cắt đứt suy nghĩ của cô, khiến Quý Thư Nhan không muốn cũng không dám thăm dò tiếp.

Nghĩ tới đây, Quý Thư Nhan quyết định đẩy tất cả sai lầm tới trên người một người khác, có chút căm hận quay lại nhìn Cố Thừa Kiều một cái, trách móc anh ta rõ ràng thấy được Hứa Tri Hằng, còn không nhắc nhở mình.

Đối mặt với ánh mắt oán trách của Quý Thư Nhan, Cố Thừa Kiều khẽ mỉm cười, ánh mắt thản nhiên, lại nhìn về phía Hứa Tri Hằng, vẻ mặt trở nên có chút như giải quyết việc chung, "Tổng giám đốc Hứa, hôm nay thật là trùng hợp, gặp được người rất bận rộn như anh ở chỗ này, không bằng ngồi xuống cùng nhau dùng bữa, có lẽ Quý tiểu thư cũng sẽ không ngại."

"Không phải rất khéo, tôi chính là đến tìm người."

"Vậy sao, vậy đã tìm được người anh muốn tìm chưa? Nếu như chưa, vậy thì càng nên ngồi xuống, chờ chúng tôi có thể cùng nhau giúp anh tìm."

Hứa Tri Hằng khẽ cười, ánh mắt lại nhìn về phía Quý Thư Nhan đang đứng , "Có được hay không?"

"Dĩ nhiên thuận tiện." Không khí ở giữa ba người tràn đầy quỷ dị, khiến Quý Thư Nhan muốn chạy trốn, đáng tiếc không đi được, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ mà ở lại đối mặt.

"Ý tứ của Quý tiểu thư chính là ý tứ của tôi." Cố Thừa Kiều cười cười.

Nghe anh ta nói thân mật như vậy, Quý Thư Nhan ước gì có thể đập chết người đàn ông trước mặt này, ai có cùng ý tứ với anh ta chứ!

Không hề bỏ sót hành động giữa hai người, Hứa Tri Hằng âm thầm nắm chặt quả đấm, nhưng vẫn ép buộc mình lộ ra vẻ mặt cười nhạt."Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh."

Nói xong đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, thái độ lộ ra vẻ lo lắng, "Nhan Nhan, anh nhớ ban nãy em nói phải về nhà nghỉ ngơi, thì ra là tới gặp tổng giám đốc Cố nha."

"Anh Tri Hằng, em . . . . . ." Quý Thư Nhan không biết nên giải thích như thế nào.

Liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Hứa Tri Hằng, lại nhìn ánh mắt tránh né của Quý Thư Nhan, Cố Thừa Kiều phát hiện mình nhận ra được một chuyện thú vị, "Hình như quan hệ của tổng giám đốc Hứa và Quý tiểu thư rất tốt."

"Đó là đương nhiên, trên thực tế có thể tổng giám đốc Cố không biết, mặc dù ở công ty tôi và Nhan Nhan là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng bí mật, chúng tôi chính thanh mai trúc mã, bạn ‘tốt nhất’ cùng nhau lớn lên." Hứa Tri Hằng cố ý tăng thêm một chữ, trong giọng điệu tràn đầy cưng chiều, làm cho người ta không tự chủ liên tưởng mập mờ.

Quý Thư Nhan nghe lời kia có gì đó không đúng, nhưng thời khắc như vậy nói nhiều sai nhiều, giải thích cũng giống như che giấu, sắc mặt của Quý Thư Nhan lập tức cứng đờ, chỉ có thể lúng túng cười theo, "Đúng là như vậy."

"Hoá ra là như vậy, tình cảm tốt như vậy thật sự khiến người khác hâm mộ."

"Tình cảm không hâm mộ được." Hứa Tri Hằng ném ra một câu không mặn không nhạt, quay đầu lại trừng Quý Thư Nhan một cái, lại thấy cô uất ức lại đáng thương muốn co lại đến đất, tức giận tích lũy trong lòng liền tiêu tán một chút.

Hứa Tri Hằng thừa nhận, anh ghen, mặc dù đây là một từ ngữ rất phá hư hình tượng của anh.

Từ giây phút biết được Nhan Nhan đi gặp Cố Thừa Kiều, anh liền không để ý hình tượng chạy xuống lầu, lại chỉ có thể nhìn Quý Thư Nhan ngồi lên xe của Cố Thừa Kiều, trong lòng Hứa Tri Hằng lại bắt đầu đau khổ, trong đầu cũng chỉ có một suy nghĩ bất an.

Tại sao Cố Thừa Kiều lại đến gần Nhan Nhan? Anh ta muốn làm cái gì? Một người đàn ông vô cùng ưu tú đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng thừa nhận anh không thể lạnh nhạt tiếp, đuổi theo hoặc là yên tâm tránh ra, đây là một lựa chọn khó khăn.

Ngay lúc anh do dự, Cố Thừa Kiều lái xe vào trong dòng xe, kế tiếp anh gần như không tự chủ được mà làm một hành động vốn tưởng rằng đời này đều khinh thường làm ra, lái xe theo dõi phía sau xe của bọn họ, hoàn toàn vi phạm nguyên tắc quang minh chính đại trước sau như một của mình.

Ai nói trong tình yêutrí thông minh của phụ nữ là số lẻ, hiện tại anh dùng kinh nghiệm của bản thân mình chứng minh, trong tình yêu đàn ông cũng không có đủ sức phán đoán, ở trên điểm này, ông trời rất công bằng.

Từ cửa công ty bám theo một đoạn mà đến, anh đè lo lắng xuống nhìn hai người đi vào nhà hàng Tây, nhìn bọn họ chuyện trò vui vẻ, vẻ mặt sôi nổi, nhìn bọn họ vừa mới quen biết lại giống như đã có rất nhiều đề tài chung, ngay tức khắc trái tim đau khổ giống như ở trong chảo dầu. . . . . . Sau đó, rốt cuộc không kiềm chế được mà đi vào, trực tiếp đối mặt với thời điểm lúng túng này.

Hứa Tri Hằng biết mình phải đối mặt với cái gì, Cố Thừa Kiều là một người đàn ông quá ưu tú, lại không nói đến sản nghiệp của nhà họ Cố, chỉ nói đến tướng mạo và cách nói năng của anh ta cũng đủ để đầu độc phần lớn phụ nữ, khiến cho người cùng giới ghen tỵ.

Nói đơn giản, nếu như anh thật sự có tâm tư theo đuổi Quý Thư Nhan, đây tuyệt đối là một đối thủ mạnh mẽ ngang sức ngang tài.

Mặc dù anh biết rõ Quý Thư Nhan không phải là một cô gái nông cạn, sẽ không dễ dàng bị mê hoặc, nhưng vừa mới thấy hình ảnh hai người nói chuyện sôi nổi với nhau, anh đột nhiên hơi mất lòng tin. . . . . . Chỉ có thể tự nói với mình từng lần một, chắc là Nhan Nhan sẽ không thích anh ta, cho dù thích, anh cũng không sợ tranh đoạt, Quý Thư Nhan, chỉ có thể là của Hứa Tri Hằng anh!