Tống Cẩn Huyên không bị nhìn thấu vẻ cấp bách, cô ấy chỉ khẽ cười một tiếng, "Mình biết ngay không thể gạt được cậu mà, nhưng bây giờ mình không có nhiều thời gian để giải thích rõ hơn, sau này có cơ hội mình nhất định sẽ nói ra tất cả, hiện tại cậu chỉ cần tin tưởng mình là được. Được rồi, mình không nói nhiều nữa, xe lập tức phải lên đường, Nhan Nhan, chờ mình liên lạc với cậu."
Quý Thư Nhan còn muốn nói điều gì, Tống Cẩn Huyên bên kia đã cắt đứt điện thoại, đợi cô gọi lại, chỉ có một kiểu máy móc lặp lại từng lần một: "Thật xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau."
Bất kể là rửa mặt, ăn cơm, hay trên đường đến công ty, Quý Thư Nhan vẫn gọi số kia, đáng tiếc lại chỉ có thể nghe được kiểu âm thanh máy móc đó.
Đợi cô tới công ty đổi điện thoại rồi gọi lại, kết quả vẫn như cũ, lòng của cô lập tức luống cuống.
Đã tháo gỡ được vướng mắc nên tâm tình của Hứa Tri Hằng vốn rất tốt, nhưng chờ khi buổi chiều anh xuống lầu lại nhìn thấy Quý Thư Nhan ngơ ngác ngẩn người, rốt cuộc chú ý đến sự khác thường của cô.
Hai tay chống góc bàn nhìn Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng khẽ cười một tiếng, "Đang suy nghĩ gì, không yên lòng?"
"Điện thoại của một người bạn." Quý Thư Nhan mặt ủ mày chau nhìn anh, "Tâm tình cô ấy không tốt, không gọi điện thoại được."
"Có số khác hay không, thử nhiều lần một chút." Hứa Tri Hằng cũng cùng hiến kế bày mưu.
"Chỉ có một." Quý Thư Nhan quả thật muốn tự trách chết đi.
Rõ ràng đã sớm phát hiện bí mật của Tống Cẩn Huyên, tại sao cô không thẳng thắn nói rõ chuyện này ra, nhất định chờ tới bây giờ chuyện đã trở nên càng không thể cứu vãn nữa thì mới có dũng khí, thì có thể có ích lợi gì.
Nhìn dáng vẻ tâm thần bất định của cô, Hứa Tri Hằng đau lòng lắc đầu, "Anh thấy bây giờ em cũng không còn tâm tình đi làm, có muốn đi về nghỉ hay không, giao công việc cho người khác xử lý là được rồi."
Mặt ủ mày ê ngẩng đầu, Quý Thư Nhan nhìn anh, "Có thể không?"
"Dĩ nhiên có thể."
"Vậy em đi thật." Không có lòng dạ làm việc, Quý Thư Nhan cũng thật sự không muốn đợi ở chỗ này, nếu như sớm tan việc một chút, cô còn có thể đến chỗ ở của Tống Cẩn Huyên xem một chút, nói không chừng có thể tìm được đầu mối gì.
Nhìn Hứa Tri Hằng thu dọn đồ đạc giúp mình, Quý Thư Nhan cho anh một nụ cười cảm kích, lại sơ ý đánh rơi điện thoại di động xuống đất, tiếng nhạc vang lên.
Còn tưởng rằng điện thoại di động bị rơi bể, Quý Thư Nhan vội vàng nhặt lên, lại thấy phía trên là một dãy số hoàn toàn xa lạ.
Đợi tin tức cả ngày cũng chờ được Tống Cẩn Huyên có thể gọi điện thoại tới đây, Quý Thư Nhan vui vẻ trong lòng, tay chân luống cuống nhấn phím kết nối.
"Alo, là Tiểu Huyên sao?"
Nhưng, âm thanh vang lên ở đầu kia của điện thoại di động phá vỡ hi vọng của cô.
"Quý tiểu thư, xin chào, tôi là Cố Thừa Kiều."
Mặt liền biến sắc, Quý Thư Nhan dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn điện thoại di động của mình, làm sao Cố Thừa Kiều biết số di động của cô? Cô muốn hỏi rõ ràng, lại thấy Hứa Tri Hằng ở bên cạnh tò mò nhìn cô.
Nhìn ánh mắt quan sát của anh, Quý Thư Nhan đột nhiên nhớ lời cam kết sẽ không liên lạc nhiều với Cố Thừa Kiều của mình, đã cảm thấy rất không được tự nhiên, không tự chủ tránh né ánh mắt của Hứa Tri Hằng, đi tới bên kia.
"Xin chào, Cố tiên sinh, xin hỏi làm sao anh biết số điện thoại di động của tôi vậy?" Nói thẳng, Quý Thư Nhan không muốn nói nhiều lời vô ích.
Ở thời khắc cô lo lắng cho Tống Cẩn Huyên như thế, lời vô ích gì cũng làm chậm trễ thời gian, hơn nữa nghĩ đến chuyện bạn tốt rời đi có liên quan trực tiếp với anh ta, trong lòng Quý Thư Nhan càng phức tạp hơn.
Nghe được lời của cô, Cố Thừa Kiều khẽ cười lên, "Quý tiểu thư, chúng ta sống ở cùng một thành phố, nếu như tôi muốn biết số di động của cô mà nói, trên thực tế là chuyện rất đơn giản."
Nghe giọng điệu tự tin của anh ta, Quý Thư Nhan không phản bác được.
"Quý tiểu thư, tôi có thể tán gẫu với cô một chút không? Chúng ta không cần rối rắm vì chuyện số điện thoại di động, bởi vì nếu như Hứa Tri Hằng muốn biết số của ai, cũng rất dễ dàng, cho nên cô có thể hỏi anh ta phương pháp cụ thể."
Người này nhất định kiêu ngạo tới cực điểm, mới có dáng vẻ cao cao tại thượng như vậy, Quý Thư Nhan đột nhiên cảm thấy Hứa Tri Hằng tốt bụng hơn nhiều so với anh ta, ít nhất đủ chân thành đối với mình.
"Giữa chúng ta có gì tốt để nói chuyện?"
"Quý tiểu thư nói đúng lắm, nếu như là ngày hôm qua, quả thật chúng ta không có gì hay để nói chuyện, nhưng vào hôm nay, tôi nghĩ chúng ta chắc chắn đã có chung đề tài." Tiếng nói dừng lại, giọng điệu của Cố Thừa Kiều trở nên nghiêm túc: "Ví dụ như Tống Cẩn Huyên."
Nói ra ba chữ Tống Cẩn Huyên thì Cố Thừa Kiều dừng lại một chút, Quý Thư Nhan lại treo trái tim lên, muốn đợi anh ta nói thêm gì nữa để giải thích chuyện này rõ ràng, nhưng bên kia chỉ khẽ cười một tiếng, "Hiện tại, chúng ta có lý do gặp mặt chưa?"
Trầm mặc một lát, Quý Thư Nhan xoay người nhìn phía ngoài cửa sổ, "Được rồi, lúc nào thì chúng ta gặp mặt?"
"Nếu như bây giờ cô thuận tiện, tôi sẽ chờ ở dưới cửa công ty của cô, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là cô thuận tiện."
Nói chuyện đến mức này, cô còn có lựa chọn nào khác sao?
Quý Thư Nhan cảm thấy Cố Thừa Kiều là một nhân vật nguy hiểm lại hết sức nham hiểm, bởi vì anh ta thật sự rất biết chiếm thời cơ trước, rõ ràng là anh ta muốn cầu cạnh cô, lại bến thành bộ dạng không gấp không vội.
"Mười phút sau tôi sẽ xuống." Không nói thêm gì nữa, Quý Thư Nhan cúp điện thoại.
Xoay người lại, liền nhìn thấy Hứa Tri Hằng nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ, "Nhan Nhan, điện thoại của ai vậy, còn không thể nghe ở trước mặt anh?"
Nghĩ đến lý do mình tránh ra, Quý Thư Nhan quyết định nói dối, "Một người bạn mà thôi, anh Tri Hằng, em sẽ về nhà trước, anh làm việc đi."
Ánh mắt lập tức tối sầm lại, Hứa Tri Hằng rất bình tĩnh cười gật đầu một cái, "Được."
Cho đến khi Quý Thư Nhan đi vào thang máy, nụ cười trên mặt anh mới biến mất.
Nhan Nhan nói là một người bạn bình thường, nhưng vừa rồi khi cô nhận điện thoại, rõ ràng anh nghe được trong loa truyền ra tiếng nói của một người đàn ông. Mấy ngày nay anh chưa từng thấy cô tiếp xúc với người đàn ông khác, người trong điện thoại kia sẽ là ai? Hơn nữa nghĩ đến bộ dạng che che giấu giấu ban nãy của cô, Hứa Tri Hằng càng lo lắng trong lòng hơn.
Đè nén lo lắng ở đáy lòng, Hứa Tri Hằng ngồi vào vị trí của Quý Thư Nhan, cũng không có ý định làm việc tiếp.
Lúc thư ký Tề đi ra từ trong thang máy, thấy chính là dáng vẻ tinh thần có chút không tập trung này của Hứa Tri Hằng.
"Tổng giám đốc Hứa, sao anh lại ở chỗ này? Tôi còn tưởng rằng anh phải đi ra ngoài với tổng giám đốc Cố đấy."
"Tổng giám đốc Cố nào?" Vốn không muốn nói thêm gì nữa, nhưng khi Hứa Tri Hằng nghe cái tên này lại nổi hứng thú, "Là Cố Thừa Kiều?"
"Chính là tổng giám đốc Cố này, tôi thấy anh ta chờ dưới cửa công ty chúng ta đã lâu, còn tưởng rằng hai người hẹn nhau cùng đi ra ngoài đấy."
"Cố Thừa Kiều?" Nghĩ đến Quý Thư Nhan nhận được điện thoại, còn có biểu hiện che che giấu giấu của cô, trong lòng Hứa Tri Hằng có loại dự cảm xấu, chẳng lẽ người Quý Thư Nhan muốn gặp là Cố Thừa Kiều?
Nghĩ tới đây, quả đấm của Hứa Tri Hằng nện thật mạnh ở trên bàn, anh vốn muốn kiên nhẫn chờ đợi Quý Thư Nhan yêu mình, nhưng bây giờ hối hận vì mình không lạnh không nóng, nếu như sớm nói cho cô biết một chút, có lẽ bây giờ chuyện cũng sẽ không trở nên phức tạp như thế.
Nhan Nhan, em lại lừa gạt anh nhiều lần, chẳng lẽ thật sự thích Cố Thừa Kiều đó rồi hả?