Em Thua Rồi, Xin Phép Được Buông Tay

Chương 22: Sinh nhật




Hồ Nhất Thiên không hiểu Lục Cẩn Y nói như vậy là có ý gì nữa? Cô đây là đang nói vu vơ hay còn có ẩn ý gì khác? Nghĩ đến đây Hồ Nhất Thiên lại không thể nào thôi lo lắng cho cô được. Bởi anh hiểu rất rõ trong thế giới của người khiếm khuyết cô đơn như thế nào, chưa kể Lục Cẩn Y còn là một cô gái khá nhạy cảm, dễ suy nghĩ linh tinh và quan trọng là bây giờ cô còn bị một người chồng không yêu thương cô ngày đêm ra sức ép buộc cô đủ thứ nữa chứ.

Nếu là người bình thường thì sớm đã tuyệt vọng từ lâu rồi. Nhưng cũng may là Lục Cẩn Y còn có thể kiên cường nhẫn nhịn được tới bây giờ. Nhưng cô có thể nhẫn nhịn được bao lâu nữa?

"Còn tôi, tôi vẫn ước là mình có thể học giỏi văn hơn để kể cho cô nghe về thế giới đầy màu sắc của tôi. Và tôi mong rằng điều đó có thể an ủi cô một phần nào đó." Hồ Nhất Thiên thật lòng bày tỏ.

Thực ra anh muốn bày tỏ một điều khác, một câu nói khác với Lục Cẩn Y cơ nhưng mà...

Người tầm thường như anh vốn dĩ là không hề xứng với người như cô. Đừng nói là về gia thế, ngay tới cả học thức và tư cách đứng bên cô anh còn không có...

Trong mắt anh cô giống như một thứ gì đó rất lấp lánh, đẹp và vô cùng quý giá, còn anh? Anh chỉ là một người làm vườn, tay lấm lem bùn đất, không xứng chạm vào người cao quý như cô.

"Cảm ơn anh." Lục Cẩn Y ngây ngô đáp lời anh mà không biết anh đang tự ti như thế nào.

Có thể trong mắt Hồ Nhất Thiên cô rất lộng lẫy và kiêu sa nhưng trong mắt chính bản thân mình cô lại không hề được như thế. Ngược lại cô còn cảm Hồ Nhất Thiên quá chói loá, khiến cho cô không tài nào có thể tiến lại gần bên anh được. Có lẽ, cô chẳng xứng đáng có được hạnh phúc? Thật sự thì cô đã nghĩ như thế!



Thế nên có thể có một Hồ Nhất Thiên luôn luôn bên cạnh, hàng ngày đem đến cho cô những hạnh phúc nhỏ nhoi thế này cũng đủ để cô vui lắm rồi!

"À hình như hai hôm nữa là sinh nhật của cô Lục Cẩn Y đúng không? Tôi có chuẩn bị quà cho cô đấy! Tôi cũng biết là cô đang ở trong tình thế hơi bất tiện nhưng tôi gửi quà rồi cô có thể nhận được không? Thật sự tôi rất muốn được tặng quà cho cô, mong là cô sẽ không từ chối tấm lòng của tôi." Hồ Nhất Thiên đắn đo mãi mới dám nói tới vấn đề này.

Anh biết là cô đang bị sự giám sát của Vương Tiêu Thất, mấy ngày qua anh cũng đã tìm hiểu và biết được Vương Tiêu Thất là ai rồi. Đây đích thị là kẻ mà người tầm thường như anh không thể làm gì được anh ta chứ chưa kể là để mắt tới và có ý định tặng quà cho vợ của anh ta.

Lục Cẩn Y cũng rất do dự. Mãi vẫn không thể trả lời chắc chắn với Hồ Nhất Thiên được một lời. Cô thì không sao, nếu có bị Vương Tiêu Thất phát hiện thì cô cũng không sao cả bởi cô biết chắc một điều là Vương Tiêu Thất hiện tại sẽ không làm gì cô cả đâu. Nhưng còn Hồ Nhất Thiên? Nếu như bị phát hiện, Vương Tiêu Thất không phát tiết lên cô được thì người chịu thiệt sẽ chỉ có mình anh thôi.

Và đương nhiên là cô không muốn anh sẽ vì mình mà phải chịu thêm bất cứ sự tức giận nào của Vương Tiêu Thất nữa rồi. Mặc cho trong lòng cô cực kì mong được nhận món quà sinh nhật kia của anh, chỉ bởi từ khi lấy chồng, cô chưa từng nhận được bất cứ món quà sinh nhật nào của ai cả.

"Tôi xin lỗi, tôi nghĩ là không thể được rồi." Lục Cẩn Y tiếc rẻ nói.

"Ừ. Tiếc thật đó. Nếu không thể nhận được thì thôi vậy."