Em Thua Rồi, Xin Phép Được Buông Tay

Chương 21: Muốn trốn




Lục Cẩn Y bình thường đúng là vẫn hay cầm mân mê một cái kẹo mà Hồ Nhất Thiên đã cho cô lúc cô còn ở trong khu dành cho người khuyết tật đó. Cô nhớ khi anh cho cô thì cũng là khi cô đang hoảng sợ và sầu não rất nhiều về việc của mình với Vương Tiêu Thất.

Khi đó Hồ Nhất Thiên nói đùa với Lục Cẩn Y rằng cô chỉ cần ăn thử viên kẹo này thôi thì nhất định sẽ hạnh phúc bởi vị kẹo này rất hiếm lại còn ngon nữa. Cô chưa ăn thử nên cũng không biết lời anh nói có phải thật hay không nữa nhưng cô vẫn giữ nó bên mình xem như là một kỉ niệm đẹp đối với Hồ Nhất Thiên.

Ai ngờ lại để cho Vương Tiêu Thất chú ý tới. Hại cô bây giờ cầm không dám cầm, ăn cũng không dám ăn, chỉ sợ nếu như cô lấy ra mà không may bị Vương Tiêu Thất phát hiện thì anh sẽ vất nó đi ngay mất.

"Cô Lục Cẩn Y, cô có điện thoại ạ!" Di Dương khẽ giọng gọi Lục Cẩn Y dù cho bây giờ trong nhà hoàn toàn không có mặt Vương Tiêu Thất ở đây.

Lục Cẩn Y nghe bà gọi, cô biết chắc người gọi đến không ai khác chỉ có thể là Hồ Nhất Thiên vậy nên đã lập tức đi đến cầm lấy điện thoại và vui vẻ nghe máy. Giọng điệu và thái độ của cô cũng vì thế mà tốt hơn rất nhiều. Có thể thấy, Hồ Nhất Thiên bây giờ chính là người duy nhất có thể khiến cho cô cảm thấy cuộc đời này thật thú vị và đáng sống.

"Tôi nghe!" – Lục Cẩn Y dè dặn nói.

"May quá! Lại có thể được nói chuyện với cô Lục Cẩn Y rồi. Cô biết không? Hôm nay tôi đã thử nghiệm thành công một phương pháp trồng cây mới và nó rất thành công đó." – Hồ Nhất Thiên giọng đầy tích cực kể chuyện cho Lục Cẩn Y nghe.

Dù rằng không thể ở bên cạnh cô, không thể an ủi được cô giống như Dì Dương nhưng chỉ cần là được nghe Hồ Nhất Thiên kể chuyện cho nghe thôi Lục Cẩn Y cũng cảm thấy rất vui rồi. Và khi kể anh còn kể rất chi tiết, ví dụ như cây hoa anh đang nói tới có màu gì, vẻ ngoài nó trông ra làm sao hay khi kể cho cô nghe về một chuyện thú vị nào đó thì anh cũng kể rất kĩ rằng chuyện bắt đầu như thế nào, những người trong câu chuyện anh kể có ngoại hình và tính cách có điểm gì là đặc biệt hay không? Anh biết cô không thể nhìn lên đã dùng lời nói để vẽ ra những bức tranh đẹp đẽ cho cô nghe.



Và mỗi ngày, cô đều được an ủi bởi những bức tranh đặc biệt đó của anh.

"Cô thấy như vậy rất tuyệt có phải hay không?" Hồ Nhất Thiên sau khi luyên thuyên bất diệt một hồi mới dừng lại hỏi cảm nhận của Lục Cẩn Y về nhưng gì anh vừa mới kể.

Và khỏi cần nói cũng biết rằng Lục Cẩn Y rất thích.

"Tuyệt thật đấy! Nhưng đó là vào một ngày mưa hay nắng đấy! Ý là anh đã thành công trong việc thí nghiệm vào thời tiết như thế nào?" Và như thường lệ Lục Cẩn Y lại hỏi về thời tiết của buổi ngày hôm đó.

Hồ Nhất Thiên cũng không biết vì sao Lục Cẩn Y lại để ý đến thời tiết như thế nữa nhưng cô đã hỏi thì anh cứ kể thôi.

"Hmm... hôm đấy trời có hơi mưa phùn một chút, nhưng kì lạ là lại có nắng nha! Nắng không to nhưng rất đẹp. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống cái cây của tôi, trong một lúc tôi đã cảm giác như nó đang phát sáng luôn đó. Tôi ước là có thể miêu tả cho cô nghe nó đẹp nhường nào nhưng tiếc là khi đi học tôi học văn kém quá!"

"Không đâu! Anh kể rất hay mà. Tôi có thể tưởng tượng ra khung cảnh tuyệt vời đó và tôi ước là mình sẽ được một lần trốn vào trong nó, trốn vào trong thế giới đẹp đẽ đó của anh."