Khi nhận được tháng lương đầu tiên của của mình, Thiên Ngọc đã đưa cho mẹ cô một nửa. Nhưng bà không lấy hết, mà chỉ lấy phân nửa số tiền cô đưa rồi nhẹ giọng nói: “Mẹ chỉ lấy nhiêu đây để lo cho hai em thôi, còn lại con cứ giữ lấy mà xài. Là con gái mà, con cũng nên giữ chút cho riêng mình, muốn mua cái gì cũng dễ.”
Thiên Ngọc đỏ mắt nhìn bà, mẹ cô đã không còn trẻ nữa. Làm việc tất bật để lo cho chị em cô mà dù chỉ mới ngoài năm mươi, trên mặt bà đã xuất hiện nhiều vết chân chim và sự khắc khổ của người tần tảo, vất vả vì con cái. Thiên Ngọc cảm động ôm bà: “Con đi làm chỉ muốn có tiền để lo cho mẹ và hai em. Cả đời mẹ đã vất vả vì chúng con rồi...”
“Mẹ biết con rất ngoan, rất hiếu thảo. Nhưng con cứ giữ lấy, khi nào mẹ cần mẹ sẽ nói với con.” Bà vỗ về lưng cô.
Đứa con gái bé bỏng ngày nào, giờ đây đã trưởng thành xinh đẹp, ngoan hiền lại hiếu thảo thật khiến bà tự hào. Chỉ cần Thiên Ngân và Thiên Nga cũng giống như Thiên Ngọc, thì bà có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay, đi theo chồng mình rồi.
***
Nay được nghỉ, Thiên Ngọc dẫn hai đứa em đi nhà sách mua truyện cho tụi nó như đã hứa. Thiên Ngân và Thiên Nga có vẻ rất vui, chúng nó cứ cười miết. Cô cảm thấy em mình thật tội nghiệp, nó cũng như cô thiếu tình yêu thương của ba từ nhỏ. Mẹ đi làm cũng chỉ đủ ăn đủ mặc và tiền học cho ba chị em thôi, còn những thứ đồ chơi vặt vãnh rất ít khi mua được. Nên so với chúng bạn cùng lứa thì Thiên Ngân và Thiên Nga rất đáng thương.
“Chị hai, em có thể mua trọn bộ Doraemon 45 tập truyện ngắn luôn được không ạ?” Thiên Nga chớp đôi mắt to tròn long lanh làm ra vẻ đáng yêu để làm cô cảm động.
“Được không chị hai?”
Mỗi lần một trong hai đứa nói gì thì đứa còn lại sẽ phụ hoạ theo.
Thiên Ngọc vờ suy nghĩ rồi nói: “Nhưng mà hai đứa không được mê đọc truyện mà bỏ bê học hành, chỉ được đọc vào lúc rảnh thôi biết chưa?”
“Dạ, tụi em biết mà.” Hai đứa đồng thanh, hai chân nhảy nhót vui mừng như sáo.
Rồi hai đứa nó hí hửng chạy đi kiếm truyện. Trong lúc lựa, Thiên Ngân nhìn qua bên kia đường, thấy một chàng trai đang vừa đi ra từ một nhà hàng cùng với một ông chú nào đó. Nó kêu Thiên Nga: “Thiên Nga nhìn kìa, đó chẳng phải là anh Nhất sao?”
Thiên Nga reo lên: “Đúng rồi, là ảnh đó. Chúng ta mau kêu chị hai đi.”
“Chị hai! Chị hai!”
Thiên Ngọc đang đi xung quanh lựa những quyển sách về chuyên ngành thư ký để đọc thêm. Nghe hai đứa em gọi, cô ngoái đầu lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Chị hai! Chúng em nhìn thấy anh Nhất.”
Cuốn sách trên tay Thiên Ngọc rơi xuống, tim cô “bộp” một cái, nội tâm khẽ chấn động.
“Cậu ấy... ở đâu?” Cô run giọng hỏi.
“Bên kia kìa chị.” Thiên Ngân và Thiên Nga đồng loạt chỉ tay sang bên đường.
Thiên Ngọc nhìn theo hướng bọn nhỏ chỉ, người mà em cô cho là Duy Nhất đang quay lưng về phía này nên cô chưa nhìn thấy mặt. Nhưng nhìn từ phía sau, đúng rất giống với Duy Nhất.
“Các em nhầm rồi! Đó là sếp của chị.”
Nếu không phải nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Duy Đại, có lẽ chính cô cũng đã nhầm lẫn.
Thiên Ngọc cảm thấy lòng nhẹ hẳn, nếu như cậu ấy trở về, cô thật không biết mình có đủ can đảm để đối mặt hay không.
“Nhưng thực sự... là rất giống mà...” Thiên Nga và Thiên Nga ỉu xìu quay lại chỗ cũ, mắt vẫn len lén liếc nhìn Duy Đại.
Cả hai rất thích Duy Nhất, nên khi biết rằng không phải, tụi nó không khỏi thất vọng.
Sau khi mua truyện xong, Thiên Ngọc mua cho hai em mỗi đứa ly trà sữa. Lúc đi ngang qua ngôi nhà cũ của Duy Nhất, bước chân Thiên Ngọc chững lại.
“Chị hai sao vậy ta?” Thiên Nga hỏi nhỏ.
“Chắc chị ấy nhớ anh Nhất! Thôi mình về trước đi.”
Nói rồi tụi nhỏ chạy về nhà trước, để lại Thiên Ngọc vẫn còn thả hồn vào những kỉ niệm cũ.
Từng hình ảnh khi cả hai còn học cấp ba ùa về, lúc cô ăn trộm xoài nhà cậu ấy, lúc cô qua chăm cậu ấy bệnh và cả lúc cô cố gắng lấy hết can đảm để bảo cậu ấy đừng đi nhưng kết quả vẫn không nói nên lời.
Hà Mai từng hỏi cô rằng có hối hận khi để Duy Nhất đi không, cô chỉ cười. Hối hận chứ! Nhưng hối hận... thì cũng đã muộn rồi... nếu cô đủ quan trọng, cậu ấy sẽ không bỏ mặc cô đi như thế.
Hơn nữa nếu cậu ấy trở lại, cũng không thể khiến cho trái tim Thiên Ngọc quay về như lúc đầu. Trái tim của cô đã sớm chai sạn với mối tình mà cô đã dốc hết lòng để yêu, để bảo vệ.
Từ lúc Duy Nhất không còn ở đây, mỗi khi Thiên Ngọc đi ngang qua nơi này, cô đều cố gắng chạy thật nhanh, một cái liếc mắt cũng không dám. Khoảng thời gian đó cô rất yếu đuối, chỉ cần đi đến đâu có hình ảnh hay kỉ niệm của cậu ấy, cũng đều có thể khiến cô bật khóc.
Thiên Ngọc tự cười bản thân mình, bao nhiêu lần tự nhủ sẽ quên đi, cũng nhiều lần cố tình không muốn nhớ lại càng nhớ thêm.
Cô nhìn xung quanh tìm hai đứa em nhưng không thấy, cũng tự biết rằng chúng thấy cô như vậy nên đã tự về nhà trước.
Tin! Tin!
Khi Thiên Ngọc vừa quay đi, tiếng còi xe ở phía sau kêu lên. Cô xoay người, vừa hay lại thấy Duy Đại ngồi trong xe ló đầu ra, vừa cười vừa châm chọc: “Thư ký Ngọc, cô làm gì đứng bần thần trước nhà tôi vậy? Tính hái trộm trái cây nhà tôi à?”
“Nhà này... là của anh sao?” Thiên Ngọc ngạc nhiên hỏi.
Duy Đại ừ hử: “Tôi chỉ mới dọn về đây thôi. Cô muốn vào uống nước một lát không?”
“Dạ vâng, cảm ơn sếp.”
Duy Đại đánh tay lái. Thiên Ngọc tránh qua một bên để anh lái xe vào sân, cô cũng đi theo sau.
Vào trong, Thiên Ngọc đặt túi truyện lên ghế rồi quan sát xung quanh. Mọi thứ vẫn như cũ, chỉ khác người ở.
“Nhà cô ở gần đây à?”
Thiên Ngọc mải ngắm nghía căn nhà nên không nghe câu hỏi của Duy Đại. Anh bước đến sau lưng cô, chạm nhẹ lên vai: “Thư ký Ngọc!”
“Dạ?”
Duy Đại kêu hơi lớn tiếng khiến Thiên Ngọc giật mình. Cô xoay lại, không biết Duy Đại đứng sau lưng nên trán cô bị đập vào ngực anh, mất thăng bằng bật ngửa ra sau.
“Ui!”
Rất may Duy Đại đã vòng tay đỡ lấy eo cô.
Người nhìn xuống, kẻ nhìn lên. Duy Đại bị giật mình bởi cặp mắt của cô quá giống cô bé của anh.
Thiên Ngọc cũng bị hút vào gương mặt của người đàn ông này. Nhất thời quên mất phải đẩy anh ra.
Duy Đại nhìn đôi môi mềm mại ấy, bỗng nhớ lại hôm đó mình bị “cưỡng hôn”, rất muốn thử lại một lần nữa.
Anh từ từ cúi xuống, trong phút chốc Thiên Ngọc lầm tưởng người trước mắt là Duy Nhất nên cô không có ý định tránh né, mắt khẽ nhắm lại.
Khi môi Duy Đại gần chạm đến môi Thiên Ngọc thì...
“Này, hai người đang làm gì đấy?”
Đúng lúc này, Hoàng Phi từ ngoài bước vào. Duy Đại và Thiên Ngọc bối rối buông nhau ra. Cả hai chỉnh lại tóc tai, quần áo càng khiến Hoàng Phi nghi ngờ hơn.
“Hai người giữa ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện này à?”
“Tôi không mời, cậu đến làm gì?”
Duy Đại lại ghế sofa ngồi, tay sải dài lên thành ghế, hơi liếc mắt nhìn Thiên Ngọc cúi đầu đi đến lấy túi truyện. Cô nói: “Tôi xin phép về trước.” Rồi lủi đi thẳng.
Hoàng Phi cũng lại ghế ngồi đối diện, nhếch mép giễu cợt: “Người ta đã đi khuất rồi, còn nhìn theo cái gì?”
Duy Đại trao cho cậu ta cái nhìn khinh bỉ: “Còn cậu, vác vali qua đây làm gì?”
“Mẹ kiếp! Cậu còn dám nói à? Chẳng phải đây là điều cậu muốn sao?”
Hoàng Phi quăng bừa cái vali đi, càng nghĩ càng tức. Cái tên chết dẫm này! Cậu ta chỉ muốn đùa một chút mà hắn đã gọi điện cho ba cậu ta, nói rằng cậu ta thích hắn. Làm bố cậu ta nghĩ con trai mình không “thẳng”, liền một cước đá đít cậu ta đi. Còn thẳng tay chỉ vào mặt nói rằng đừng bao giờ về cái nhà này nữa.
Duy Đại nhìn cái vali lăn lông lốc cũng đủ hiểu, thật đáng đời!
“Gậy ông đập lưng ông!”
“Cậu...” Hoàng Phi biết mình có cãi, có nói gì cũng không lại Duy Đại nên chuyển đề tài: “Mà này, có phải cậu thích cô thư ký đó không vậy?”
“Ăn nói bậy bạ!”
Duy Đại chụp cái điều khiển máy lạnh chọi vào người Hoàng Phi nhưng cậu ta đã nhanh tay chụp được. Cậu ta cười hề hề: “Không có sao? Không có sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”
“Im chưa?”
Duy Đại loay hoay kiếm đồ chọi Hoàng Phi, cậu ta nhanh chóng xách vali chạy lên lầu, thả giọng xuống: “Cho tôi ở ké một vài hôm nhá, cảm ơn trước.”
Duy Đại đưa tay sờ lên mặt rồi tự lẩm nhẩm: “Mình thích cô ấy sao?”