Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông!

Chương 37: 37: Hoá Ra Sếp Không “thẳng”




Cho dù đã một tuần qua đi nhưng Thiên Ngọc vẫn cảm thấy rất có lỗi nên cô đã nhắn cho Duy Đại một tin, bảo là tan làm muốn mời anh đi dùng bữa. Cô ngồi đợi mãi không thấy anh trả lời, nghĩ anh không muốn đi nên thở dài cất điện thoại, nào ngờ anh nhắn lại.

“Cô chắc là muốn mời tôi?”

Thiên Ngọc chu môi, sếp nghĩ cô không thể mời anh một bữa ăn bình thường được hay sao mà anh phải nói như kiểu xem thường cô vậy?

Sĩ diện của Thiên Ngọc dâng trào, cô nhắn lại một từ duy nhất “đúng vậy” rất chi là chắc chắn.

Ai đó ở bên kia khẽ nhếch môi, ngón tay thon dài đẹp đẽ lướt trên bàn phím điện thoại nhắn một chữ “được”.

Thiên Ngọc mỉm cười vì nghĩ sau bữa ăn này cô có thể hết áy náy được rồi.

Lên xe, Duy Đại đưa cho cô một viên kẹo cao su, nói: “Nhai cái này đi, sẽ đỡ say xe đó.”

Thiên Ngọc bất ngờ nhìn anh: “Sao... sao sếp biết tôi bị say xe?”

Duy Đại: “Thấy cô đeo khẩu trang nên tôi đoán vậy.”

“Woa! Sếp à, anh tài thật đó!”

Lời khen của Thiên Ngọc là thật, bởi mỗi khi cô đeo khẩu trang đi xe người ta chỉ nghĩ là cô muốn tránh bụi này kia chứ không nghĩ cô không chịu được mùi máy lạnh trên xe. Ngay cả Mỹ Á cũng không đoán ra, vậy mà người bên cạnh cô không cần hỏi mà đã khẳng định rằng cô bị say xe.

Duy Đại không trả lời, thầm cảm thấy cô thư ký của mình rất dễ... phục người khác.

Dường như anh em nhà Duy Đại rất thích nhà hàng Pháp Chill Dining này, lần trước Mỹ Á cũng đã đưa cô đến đây và cũng chính từ lần định mệnh đó nó mới khiến cô phải tốn tiền cho bữa ăn này để chuộc lỗi đây.

Cơ mà cô chỉ muốn mời sếp đi ăn một bữa bình thường ở hàng quán nhỏ thôi mà, cớ sao sếp lại chở thẳng cô đến một nhà hàng năm sao như thế này?

Thiên Ngọc cảm thấy túi tiền của mình không ổn rồi...

Hoá ra bình thường của cô là nghĩa đen, qua tai sếp lại thành nghĩa bóng. U là trời!

“Thư ký Ngọc, từ nhỏ đến lớn cô đều sống ở thành phố A này à?” Duy Đại nhấp một chút rượu vang rồi hỏi.

Thiên Ngọc đang cắt miếng bít-tết, do từ nhỏ đến lớn cô chưa từng ăn món Tây nên cầm dao nĩa không quen, miếng thịt vừa cắt ra đến bản thân cô nhìn còn không muốn ăn nữa nói chi người khác.

Duy Đại thấy vẻ lúng túng của Thiên Ngọc, chủ động cầm lấy đĩa thịt qua chỗ mình, cắt giùm cô.

Thiên Ngọc vừa nhìn anh cắt thịt vừa đáp: “Lúc nhỏ tôi sống ở thành phố T, từ lúc mẹ tôi sinh hai đứa em mới chuyển về đây ạ.”

“Thành phố T?” Tay Duy Đại hơi ngưng lại, anh hỏi tiếp: “Cô ở đường nào?”



“Dạ, đường X.” Thiên Ngọc thật thà đáp.

Tim Duy Đại hẫng một cái. Cô bé của anh cũng từng sống ở đường X của thành phố T, nếu như anh hỏi cô về cô bé có biệt danh là Dora, có khi nào cô sẽ biết không?

“Vậy cô có biết...”

“I’m a big big girl in a big big world”

Giai điệu bài hát “Big big world” từ điện thoại Thiên Ngọc vang lên, là mẹ cô gọi. Duy Đại nhìn cô rồi lắc đầu, tốt nhất anh không nên hỏi, bởi anh không muốn thất vọng.

Duy Đại đưa lại đĩa thịt lúc này đã được cắt gọn gàng, đẹp mắt đến trước mặt cô. Thiên Ngọc vừa nói điện thoại vừa gật đầu cảm ơn anh.

Sau cuộc điện thoại, Thiên Ngọc cũng quên luôn câu hỏi của Duy Đại vừa tính hỏi là gì.

Khoảnh khắc tính tiền đã đến, nhân viên đưa hoá đơn thanh toán cho Duy Đại nhưng Thiên Ngọc đã nhanh tay cầm lấy. Bữa ăn này là cô mời mà, sao có thể để sếp trả được? Quân tử nhất ngôn, nói lời thì phải giữ lấy lời.

Thiên Ngọc nhìn chằm chằm vào tờ hoá đơn rất lâu cũng không có phản ứng. Cô nuốt nước bọt, bàn tay run rẩy lấy thẻ đưa cho nhân viên, bên trong như đứt từng đoạn ruột. Một bữa ăn mà mất gần nửa tháng lương của cô rồi. Hu hu!

Đúng là sau bữa ăn này cô đã hết áy náy với Duy Đại, nhưng lại thấy có lỗi với túi tiền của mình.

Thảo nào sếp hỏi mỉa mai cô có chắc chắn muốn mời anh đi ăn không. Nếu sớm biết, cô đã rụt cổ bảo không rồi... Thà chịu hèn mọn một chút ít ra cũng sẽ không đau ví như thế này.

Duy Đại nhìn vẻ mặt như ai lấy mất sổ gạo của Thiên Ngọc mà phì cười. Anh đứng dậy nói với cô rằng mình đi vệ sinh một lát.

Cô nhân viên vào phòng trả lại thẻ cho Thiên Ngọc, cúi đầu: “Thưa cô, bữa ăn này đã được thanh toán rồi ạ.”

“Sao cơ?” Thiên Ngọc ngạc nhiên: “Ai đã thanh toán vậy ạ?”

“Dạ, là người đã đi chung với cô ạ.”

Rồi cô nhân viên kia quay đi, Duy Đại trở vào. Thiên Ngọc hơi giận nói: “Sếp à, tôi mời anh mà. Sao anh lại trả tiền chứ?”

Duy Đại nhìn vẻ mặt vui gần chết mà còn giả bộ giận dỗi của Thiên Ngọc thật khiến anh muốn cười.

“Nếu cô thấy ngại thì tháng sau, tôi sẽ trừ trực tiếp vào lương của cô.”

Thiên Ngọc: “...” Tự mắng chửi bản thân khờ dại vì cái tội làm bộ làm tịch.

Hai người vừa ra khỏi nhà hàng, một anh chàng ăn mặc hơi “bụi”, đồ “rách” tùm lum đi vào. Nhìn thấy Duy Đại, anh ta vui mừng đi đến.



“Đại Đại của tôi ơi, sao cậu đi ăn mà không rủ tôi thế này?”

Duy Đại gạt cánh tay của người nọ xuống, anh chàng kia không nghĩ Duy Đại lạnh lùng như vậy nên không đề phòng, xém tí nữa chúi nhủi xuống đất.

“Không dư tiền để mời cậu.”

Thiên Ngọc lỡ miệng cười, cô nhanh tay bụm miệng lại, núp sau lưng của Duy Đại khi nhìn thấy sắc mặt đen như nhọ nồi của ai kia đang nhìn mình.

Hoàng Phi lúc này mới để ý đến Thiên Ngọc, anh ta đưa tay véo má cô một cái xem như cưng nựng cũng xem như trả thù vừa dám cười cợt anh ta, hỏi: “Cô gái xinh đẹp này là ai đây?” Sau đó mặt ủ mày chau nhìn Duy Đại, chất vấn: “Cậu bỏ rơi tôi là vì cô ta sao?”

Thiên Ngọc mắt tròn mắt dẹt hết nhìn Hoàng Phi rồi lại nhìn sếp mình. Cô không ngờ nha...

Nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui cô thấy Hoàng Phi và Duy Đại cũng đẹp đôi đó chứ. Lòng hủ nữ của cô trỗi dậy mạnh mẽ, cô muốn đẩy thuyền cặp này.

Thiên Ngọc không muốn vì mình mà hai người họ giận nhau, nên cô bước ra xa khỏi Duy Đại, vội xua tay giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thư ký của anh ấy thôi.”

Đầu Duy Đại nổi ba vạch đen, anh nghiêm mặt nhìn Thiên Ngọc: “Cô không cần giải thích với cậu ta!”

Thiên Ngọc im bặt.

Hoàng Phi khoác tay Duy Đại, tựa đầu vào vai anh, ngượng ngùng e thẹn: “Anh yêu, tối nay em qua nhà anh nhaaa...”

“Cái tên này! Cậu buông ra chưa hả?”

“Không! Không buông đó!”

Hai người giằng co qua lại, một chèo kéo, một xa lánh. Cuối cùng thì...

Chụt!

Cả Thiên Ngọc và Duy Đại đều đứng hình. Người sốc nhất có lẽ là Duy Đại, anh vừa bị cái thằng bạn chết tiệt này hôn một cái.

Hoàng Phi “gây hoạ” xong liền bỏ chạy vào nhà hàng, còn ngoái đầu lại làm hành động lêu lêu với Duy Đại.

“Mẹ kiếp! Gớm chết đi được! Hoàng Phi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!” Duy Đại gào lên rồi quay sang Thiên Ngọc: “Cô có khăn giấy không?”

Thiên Ngọc lập tức lấy bịch khăn giấy đưa cho Duy Đại. Anh cầm lấy lau bên má vừa bị hôn, Thiên Ngọc cảm giác như anh chùi đến mức cả da mặt cũng sắp rách ra luôn rồi.

Duy Đại thấy Thiên Ngọc nhìn mình chằm chằm, miệng còn mím mím có vẻ như cố nhịn cười, anh nghiến răng: “Cô không được phép nghĩ bậy!”

Thiên Ngọc ngoan ngoãn dạ vâng, thực chất cô rất muốn nói: “Tôi thấy chuyện này cũng bình thường mà sếp, anh không cần phải ngại.” Nhưng sợ anh bóp chết mình nên cô đành thôi.