Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông!

Chương 3: 3: Hắn Tới Nhà “thăm” Tôi




Tối, cả nhà bốn người chúng tôi gồm mẹ, tôi và hai đứa em vừa ăn cơm xong, khi tôi đang bắt tay vào công việc rửa chén muôn thuở của mình thì có tiếng chuông cửa.

Tôi lập tức rửa tay rồi chạy ù ra ngoài để xem vị khách quý nào đang ghé thăm nhà mình.

Tôi đứng bên trong cửa rào, mắt căng hết cỡ nhìn cái tên trời đánh đang nhe răng cười với mình ở bên ngoài. Tôi vô cùng hốt hoảng, sao... sao hắn lại tìm được đến tận đây? Chẳng phải lúc trưa tôi đã dụ hắn đi rồi sao?

Ông trời ơi! Sao ông lại mở đường dẫn lối cho cái tên chết bầm ấy đến nhà con chứ?

“Sao? Có phải đang rất thắc mắc tại sao tôi lại có mặt ở đây không?” Hắn như đi guốc trong bụng tôi, hỏi một cách châm biếm.

“Cậu... đến đây làm gì?” Tôi run giọng hỏi.

“Tôi đến thăm cậu, dù gì chúng ta cũng là bạn cùng lớp lại còn ngồi chung bàn nữa chứ. Tôi thiết nghĩ mình nên qua đây để chào hỏi gia đình cậu một tiếng.” Hắn nhún vai: “Nếu không người ta sẽ nói tôi không biết lễ nghĩa.”

Trời trời, ông ngó xuống mà coi cái tên điên này đây nè. Hắn ta nghĩ là mình đang đi ra mắt gia đình người yêu hay sao mà bày đặt qua chào hỏi. Tuy hắn nói vậy nhưng tôi thừa biết hắn đang tính qua mắng vốn mẹ tôi đây mà. Ngàn lần trong bụng tôi nguyền rủa hắn.

“Coi như tôi xin cậu, làm ơn về đi. Cậu mà méc mẹ tôi là tôi chết chắc.” Tôi bên ngoài thì chắp tay cầu xin hắn nhưng bên trong lại đang mắng chửi hắn thậm tệ.

“Méc? Méc gì cơ?” Hắn nhíu mày khó hiểu.

Tôi cũng ngạc nhiên. Không lẽ hắn không có ý định méc mẹ tôi sao? Hay là hắn vốn không nhớ đến nó?

Biết mình bị hố nên tôi trở lại dáng vẻ ban đầu, hai tay chống nạnh, hất đầu: “Méc gì đâu! Cậu làm ơn về đi, mẹ tôi rất không thích con trai đến nhà. Mẹ tôi thấy cậu là bà ấy sẽ cầm chổi đuổi cậu chạy khắp xóm ấy. Tôi chẳng qua là lo cho cậu thôi.”

Tôi làm bộ như là đang lo cho hắn thật chứ trời biết, đất biết, tôi biết, em tôi biết là mẹ tôi mà thấy hắn chắc chắn bà sẽ niềm nở mời hắn vào nhà, đem trà bánh ra đãi hắn ăn ngay. Gì chứ mẹ đối với mấy đứa bạn của tôi đều rất niềm nở, nhất là... khụ, mấy tên con trai đẹp như cái tên "ẻo lả" trước mặt tôi đây.

“Lo ư? Hay cậu sợ là tôi sẽ nói mẹ cậu vụ cậu nói tôi là gay?” Hắn nhếch môi, hai tay cầm lấy cổng rào đưa cái bản mặt mốc của mình vào gần mặt tôi.

Ặc ặc! Cái tên này đúng là không phải hạng tầm thường mà. Có lẽ tôi đã quá xem thường hắn rồi. Tại sao hắn lại có thể thấu hiểu mọi suy nghĩ của tôi như thế chứ?

Tôi lùi ra sau mấy bước, mắt trân trân nhìn hắn đang rất đắc ý nhìn lại mình. Chưa kịp phản bác lại thì có tiếng mẹ tôi ở phía sau vọng đến: “Ai đến vậy Ngọc?”

Tôi quay lại, cố cười một cách thật tự nhiên với mẹ: “Dạ không có ai hết mẹ, người ta chỉ hỏi nhà một người quen thôi.” Tôi chỉ tay vào hắn lúc này đang mắt tròn mắt dẹt nhìn mình. Chắc là ai kia đang khâm phục tài diễn xuất của tôi lắm đây.

“Vậy à?” Mẹ tôi gật gật rồi tiến đến chỗ hắn. Vừa nhìn thấy vẻ đẹp "nghiêng thùng đổ rác" của hắn là bà ân cần hỏi: “Con muốn hỏi nhà ai? Ở khu này cô rành lắm, nhà ai cô cũng biết hết.”

Mẹ à! Mẹ bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc rồi sao?

“Dạ con muốn hỏi nhà của bạn Lam Thiên Ngọc ạ!” Hắn lễ phép trả lời, còn rất thân thiện nở nụ cười hút hồn với mẹ tôi.

Tôi nhắm mắt, cắn răng, tự đánh vào trán mình. Thôi chết rồi, kì này Thiên Ngọc tôi chết chắc!

“Ồ, hóa ra con là bạn của con Ngọc nhà cô à?” Mẹ tôi vui vẻ mở cửa: “Ủa, chẳng phải hai đứa nãy giờ đứng nói chuyện với nhau hay sao? Sao con Ngọc nó nói...” Mẹ tôi chợt dừng lại, liếc mắt qua tôi, gằn giọng: “Ngọcccc!”

“Dạ, dạ mẹ. Con đang rửa chén dở, con vào rửa tiếp đây!”



Tôi ba chân bốn cẳng chạy một mạch vào nhà trước khi bị mẹ giảng một tràng đạo lí về việc cả gan dám nói dối bà.

Ở nhà bếp, vừa rửa chén tôi vừa lầm bầm trong miệng những từ ngữ không tốt về cái tên âm binh đầu đinh đang ở ngoài kia. Tôi tưởng tượng cái đống chén dĩa mình đang rửa là bản mặt hắn, rửa xong rồi đặt xuống một cách thật "điệu nghệ" tạo nên một âm thanh rất "thanh thúy".

“Đập luôn đi Ngọc! Khỏi rửa chi cho mất công!”

Giọng mẹ tôi từ nhà trên truyền xuống. Nghe có vẻ khuyến khích tôi nhưng nếu không phải con bà thì tôi đã không thể hiểu được hàm ý sau câu nói đó: “Đập xong là mẹ đập cho mày một trận, sau đó lấy hết tiền tiết kiệm của mày ra mua lại hết.”

Sau lời nói của mẹ tôi là tiếng cười khúc khích của cái tên khốn nạn nào đó. Chắc hắn ta đang vui lắm đây!

Chợt nhớ đến "mục đích" mà hắn bén mảng đến đây, bàn tay tôi linh hoạt rửa chén với tốc độ nhanh nhất có thể. Tôi sợ hắn ta sẽ méc mẹ tôi vụ kia.

Rửa chén xong, tôi đứng ôm tường nhìn ra ngoài phòng khách để ngóng xem tình hình. Cứ mỗi câu "bạn Ngọc nói" của hắn là tim tôi muốn ngừng đập, cũng may câu sau của hắn là "cô rất đẹp" hay "cô rất mến khách" chứ nếu mà hắn nói "con là Gay" thì cuộc đời tôi tới đây là chấm dứt.

Nhưng... tôi nói thế với hắn như thế khi nào mà không nhớ nhỉ? Cái tên này xem vậy mà cũng bốc phét ghê gớm!

Giờ mới để ý là mẹ tôi tiếp đãi hắn rất chi là nhiệt tình, chẳng hạn như lấy nước ngọt (thứ nước mà mỗi lần tôi đụng tới là mẹ thuyết giảng cho một tràng đạo lí về cái loại nước không tốt cho sức khỏe ấy nhưng tôi thừa biết là bà không muốn cho tôi uống vì sợ tốn tiền mua lại) mời hắn uống, lấy bánh quy sữa (loại bánh mà tôi chỉ cắn một miếng là mẹ đã không tiếc lời ngọc la tôi nói rằng bánh này rất mắc tiền, không thể tùy tiện ăn) ra mời hắn ăn. Không những vậy, mẹ tôi còn ân cần hỏi han hắn đủ thứ, còn khen hắn đẹp trai nữa mới ói chứ!

“Ba mẹ con khéo thật, đẻ ra đứa con đẹp như ngôi sao điện ảnh. Xem nè, da trắng như em bé, mũi cao thẳng như hàng dừa, môi hồng như cánh hoa đào. Chậc chậc, sao lại có thể đẹp như vậy không biết!”

Mẹ ơi là mẹ! Mẹ khen lố quá rồi!

“Dạ, cô quá lời rồi.” Hắn làm bộ "e thẹn" cúi đầu.

Sao trên đời lại có cái loại người giả tạo như vậy chứ nhỉ? Trước mặt tôi, hắn như một con sói già hung hãn. Còn trước mặt mẹ tôi lại làm ra điệu bộ nai tơ ngoan hiền. Thật đáng sợ!

Ô! Hắn ta đem cái gì tới "chào hỏi" gia đình tôi thế nhỉ?

Nhìn đống bao bịch trên bàn, tôi cảm thấy thắc mắc không biết đó là cái gì. Tôi từ chỗ này nhảy sang chỗ kia, nấp vào cái tủ thờ để nhìn xem đó là cái gì. Nhưng nhìn mãi cũng không nhìn ra nên tôi bỏ cuộc, đoán chắc cũng chỉ là bánh hay trái cây đại loại vậy.

“À mà con tên là gì ấy nhỉ?” Mẹ tôi hỏi.

“Dạ, con tên Duy Nhất ạ!” Điệu bộ lễ phép của hắn khiến tôi buồn nôn.

“Chà, tên độc nhỉ! Là Duy Nhất cơ đấy!” Mẹ tôi cười khà khà.

Chịu hết nổi cái cảnh "người khen, kẻ e thẹn" tôi chán nản lên tiếng: “Mẹ à, chẳng phải mẹ đang dạy hai em học bài sao? Mẹ lên dạy tiếp đi, để con tiếp cậu ta được rồi.” Tôi lườm hắn, câu cuối còn cố ý nghiến răng kèn kẹt.

“Để con tiếp? Tiếp như vừa rồi ở ngoài cổng đó hả?” Mẹ liếc tôi, tôi liền nuốt nước bọt cười hì hì. Mẹ lại tiếp tục quay sang hắn và xem đứa con gái này như người vô hình: “Trong lớp con Ngọc có làm gì để cô giáo la thì con cứ nói với cô. Cô sẽ phạt nó!”

Hình như "cái tên e thẹn" kia nghe được câu đó của mẹ tôi thì hai mắt sáng rỡ. Hắn ta dẹp bỏ điệu bộ nai tơ vừa rồi, gật đầu một cách rất chắc chắn: “Dạ được ạ.” Rồi hắn nhìn tôi cười cười như thể muốn nói: “Cậu chết chắc rồi!”

Tôi vỗ vào trán mình, mẹ tôi đúng là giao trứng cho ác mà.

Mẹ tôi nói thêm vài câu với cái tên Duy Nhất kia nữa mới đem đồ mà hắn mang qua biếu xuống nhà sau, trước khi đi còn để lại cho tôi một câu sặc mùi chết chóc: "Con liệu hồn đó! Đối xử không tốt với bạn là chết với mẹ."

Sau đó còn quay lại cười với tên dở hơi kia một cái nữa mới chịu rời đi để cho ai kia một phen thích thú còn tôi thì mặt mày đầy u ám như bầu trời đen sắp mưa.



Sau khi mẹ đi khỏi, tôi liền phóng tới chỗ hắn ta ngồi phịch xuống một cái thật mạnh như thể muốn trút hết cơn tức giận của mình lên chiếc ghế tội nghiệp.

“Công nhận mẹ cậu dễ mến thật!” Hắn ngả người ra sau, hai tay sải dài lên thành ghế.

Hay rồi! Giờ thì cáo già đã lòi bản chất!

Tôi hừ lạnh và nhất nhất xem hắn là không khí, không thèm để ý. Tôi khoanh tay nhìn lên cái ti vi đen thui với suy nghĩ là không có ai nói chuyện, hắn sẽ thấy chán mà bỏ về.

“Này, sao im lặng thế?” Hắn khều tôi, mặt cư nhiên áp sát vào mặt tôi.

Hừ! Tính mê hoặc bà à? Mơ đi cưng!

Tôi quay mặt, nhất quyết im lặng tới cùng.

“Cô ơi!”

Hai tiếng "cô ơi" của hắn đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nhanh chóng quay mặt lại, mỉm cười tươi rói: “Sao? Cậu muốn uống thêm nước ngọt hả? Để tôi rót cho.”

Tôi vờ lấy chai nước ngọt rót vào ly cho hắn mặc dù nó vẫn còn đầy. Đang rót, mắt tôi liếc thấy mẹ đang đứng ở dưới nhà nhìn lên nên vội cầm lấy ly nước ngọt dâng lên tận mồm hắn thiếu điều muốn dồn luôn cái thứ nước đen đen ấy vào họng hắn cho bỏ ghét.

Vừa cho hắn uống tôi vừa liếc mắt nhìn mẹ vì sợ bà sẽ lên đây. Đợi mẹ quay đi rồi, tôi mới tha cho hắn. Lúc này tôi mới để ý đến cái áo sơ mi trắng tinh tươm của ai kia đã đổ đầy nước ngọt. Tôi bụm miệng ra vẻ hoảng hốt nhưng thật chất là đang cười.

Ha ha! Đáng đời nhà ngươi!

“Cậu thật đáng ghét!”

Hắn nhìn xuống chiếc áo thấm đẫm thứ nước đen sì kia của mình rồi quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt rực lửa. Sao vậy? Chỉ là tôi vô ý làm đổ thôi chứ đâu phải cố ý. Hắn cũng đâu cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt muốn thiêu cháy tôi như vậy?

Nhìn hắn lúc này đúng là đáng sợ thật!

Bỗng dưng hắn đứng phắt dậy, nói vọng xuống nhà sau chào mẹ tôi rồi một mạch bỏ đi về.

Tôi ngớ người giây lát rồi sực tỉnh chạy theo hắn ra ngoài thì hắn đã đi được một đoạn. Trong đầu tôi lóe lên một câu hỏi:

“Hắn đi bộ đến đây ư? Chẳng lẽ... nhà hắn gần nhà mình?”

Dẹp bỏ cái suy nghĩ ấy qua một bên, tôi cố nói với theo: “Xin lỗi nhé!”

Đương nhiên là lời xin lỗi đó của tôi không chứa một phần trăm nào là ăn năn cả.

“Sao bạn con về sớm vậy Ngọc? Còn không đợi mẹ ra tạm biệt nữa.” Lúc tôi quay vào nhà thì mẹ cũng từ nhà dưới đi lên, mắt nhìn ra ngoài cửa.

“Dạ, gia đình cậu ta gọi điện kêu về nên cậu ta mới đi gấp như vậy đó ạ!” Tôi lại nói dối nữa rồi. Từ khi quen hắn, trong một ngày tôi tổng cộng đã nói dối mẹ hai lần. Cứ như vậy, sau này nói dối sẽ trở thành "điểm mạnh" của tôi mất.

Mẹ tôi không nói gì, chỉ ờ ờ rồi bảo tôi lên lầu dạy Thiên Ngân và Thiên Nga học bài.