Em Thật Tốt

Chương 66: Đưa vào lịch trình trước tiên




"Thứ sáu sẽ ký hợp đồng thuê nhà với bạn của Trâu Mông phải không?"

"Đúng vậy, tổng giám đốc Hạ."

"Vậy cậu..." Hạ Vũ Châu đưa văn kiện đã ký cho Kha Duệ, anh đột nhiên nghĩ đến, "Hai người đã từng gặp nhau rồi, cậu đi ký hợp đồng, nhất định cô ấy sẽ nhận ra."

"Đúng vậy ạ." Kha Duệ ngẫm nghĩ rồi mở miệng, "Vì sao không thể nói thẳng với Trâu tiểu thư rằng căn hộ ấy là do anh mua?"

Chuyện Kha Duệ không hiểu chính là, nếu như là trước lúc bọn họ làm lành với nhau thì việc tổng giám đốc Hạ không nói ra rất hợp lý, nhưng hiện tại hai người đã là người yêu rồi mà, tổng giám đốc có thể trực tiếp nói rõ cho Trâu tiểu thư biết, cần gì phải bịa ra một lý do hoang đường như vậy để giảm tiền thuê nhà.

"Thế sao cậu không nói là cậu đang độc thân?"

"..."

"Cậu không hiểu được đâu, chỉ cần cậu hết lòng hết dạ muốn đối tốt với cô ấy một chút thì cũng tạo thành áp lực cho cô ấy." Hạ Vũ Châu cũng đã từng không hiểu, chỉ vì muốn đối xử tốt với Trâu Mông, cho nên bất kể thứ gì cũng đều đưa cho cô, lúc trước anh nghĩ rằng Trâu Mông không cần suy xét gì cả, cứ nhận lấy tất cả là được rồi, cũng vì vậy mà đã xem nhẹ cảm nhận thật sự của cô.

Một khi bạn đem toàn bộ những thứ mà bạn có đưa cho Trâu Mông, nếu như chúng vượt quá khả năng của cô, sẽ tạo cho cô gánh nặng.

Hiện giờ bọn họ đã quay về bên nhau, anh tự nhiên cũng sẽ quan tâm đến lòng tự trọng của Trâu Mông, cho dù bản thân vẫn luôn muốn hết lòng hết dạ đối xử tốt với cô, nhưng trước khi cô chính thức chấp nhận thì anh vẫn nên cẩn thận một chút.

Hạ Vũ Châu biết Kha Duệ sẽ không hiểu những lời của mình vì anh chàng dù này sao cũng là một cẩu độc thân, làm sao có thể hiểu đường tâm trạng của một người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt như anh: "Thôi quên đi, để tôi nhờ Trình Ngôn giúp đỡ."

********

Bề ngoài Đổng Hân Kỳ không hề nghi ngờ tí nào về giá tiền thuê nhà thấp như vậy, nhưng đến khi ký hợp đồng, cô nàng vẫn có chút lo lắng, cô nàng dẫn theo một nam đồng nghiệp có chiều cao 1m9 đi cùng, hy vọng rằng nếu như lỡ gặp phải nguy hiểm thì ít nhất anh ta vẫn nghĩ đến tình đồng nghiệp lâu nay của hai người mà dẫn cô chạy trốn.

Chủ nhà cũng không giống một người đáng để tin cậy, Đổng Hân Kỳ đợi trong chốc lát nhưng anh ta vẫn chưa xuất hiện, điều này làm cho lòng cô càng thêm khẩn trương.

"Tiểu Từ, cậu có chắc là ổn hết không đó?" Cô nàng hỏi người môi giới bất động sản.

"Chị cứ tin tưởng vào tôi. Thật sự không có vấn đề gì đâu."

Đổng Hân Kỳ thầm mắng trong lòng: Từ lúc cậu bắt đầu gọi một tiếng "Chị" kia thì thôi đã không thể tin tưởng cậu được nữa rồi.



"Chị à... Người này..." Tiểu Từ chỉ về phía nam đồng nghiệp của Đổng Hân Kỳ: "Hai ngươi là bạn bè hở?"

"Phải, thuê chung, thuê chung." Cô nàng nháy mắt ra hiệu với nam đồng nghiệp, nói như vậy sẽ tốt hơn so việc với để người khác biết rằng người thuê là hai cô gái.

Cô nàng đổi sang chủ đề khác: "Sao chủ nhà vẫn chưa tới nhỉ?"

"Hẳn là sắp rồi ạ." Tiểu Từ vừa dứt lời liền có một người đàn ông đi vào.

Không thể không nói, người đàn ông có vẻ ngoài không tệ. Đây là phản ứng đầu tiên của Đổng Hân Kỳ. Phản ứng thứ hai là: Số lần gặp được trai đẹp gần đây hơi cao thì phải.

"Cô Đổng phải không?" Người vừa đến nhìn cô nàng hỏi.

"Ừm..." Đổng Hân Kỳ duỗi tay: "Anh họ gì?"

Trình Ngôn nghe được giọng nói cô nàng thì ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt: "Kẻ hèn họ Trình." Cậu bắt tay với cô nàng: "Giọng nói của cô Đổng... Có chút quen tai."

"Đúng rồi, chị ấy là phát thanh viên radio." Người môi giới - Tiểu Từ giành trả lời trước.

"Phải không?" Trình Ngôn nhướng mày, cậu ta không có thói quen nghe radio, âm thanh này lại rất quen thuộc, nhưng tuyệt đối không phải nghe được trên radio.

Đổng Hân Kỳ có một bí mật nhỏ và được che giấu rất kỹ, nên khi nghe thấy ngữ khí của cậu ta, cô nàng trước tiên tự mình hoài nghi một tí, nhưng nghĩ lại thì sao có thể chứ, ngay cả Trâu Mông và Nhậm Giáng Nhã còn chưa phát hiện ra bí mật này thì sao có thể bị một người đàn ông còn chưa gặp được một phút từ đâu nhảy ra biết được.

Cô nàng cười cười, không trả lời, may là Trình Ngôn cũng không hỏi gì thêm, lúc ký hợp đồng cậu ta thậm chí còn không hề quan tâm đến việc người thuê nhà là ai và thuê trong thời gian bao lâu, dựa theo yêu cầu mà ký tên một cách máy móc.

"Anh Trình, tôi muốn hỏi một chút, căn nhà này..." Cô nàng thử một chút, "Thật sự không phải là loại hung trạch* hay có ma quỷ chứ?"

*Hung trạch được hiểu là nơi không ai muốn ở và dám ở, hay có thể là những mối họa tiềm tàng trong nhà. Hung trạch ảnh hưởng rất lớn đến đời sống của gia chủ về mặt sức khỏe, công việc hay thậm chí là tính mạng.

Trình Ngôn bị câu hỏi của cô nàng chọc cười, Đổng Hân Kỳ lúc này mới phát hiện, người đàn ông này khi cười rộ lên càng đẹp hơn.

"Cô Đổng cứ yên tâm thuê nhé, về phần lí do vì sao tiền thuê nhà rẻ như vậy." Cậu nhún vai, "Là vì có người nguyện ý mà thôi, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì đâu."

Người môi giới tiểu Từ cũng ở một bên hùa theo: "Đúng vậy, chị yên tâm đi, nếu có cái gì vấn đề thì đến tìm tôi." Dù sao thì phí của người môi giới không những thiếu đi một phân mà còn được tặng thêm rất rất nhiều, anh ta ngại gì mà không đóng vai người tốt đổ thêm dầu vào lửa.

"Ừm..." Đổng Hân Kỳ gật đầu khẽ hừ một tiếng.

Trình Ngôn lại lần nữa nghe thấy thanh âm này, trong lòng vô cớ cảm thấy có chút ngứa, cậu ta nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra: "Nếu không chúng ta kết bạn WeChat với nhau đi."

"À, được." Người ta đã tự đưa số WeChat đến tận cửa, cô nàng cũng không có lý do gì để từ chối.

"Dù sao có vấn đề gì thì cô vẫn nên tìm người môi giới, nhưng thêm Wechat của tôi cũng coi như là một lời bảo đảm." Trình Ngôn không ngờ rằng bản thân mình sẽ có một ngày trở thành người tốt bụng.

Việc thuê nhà sự đã hoàn tất, chỉ cần xách vali vào ở là được, chuyện duy nhất các cô phải làm đó là chuyển nhà. Tiết mục của Đổng Hân Kỳ vào thứ hai tuần tới sẽ được phát sóng trực tiếp ở địa chỉ mới của nhà đài, cho nên cô nàng muốn dọn qua trước.

Hạ Vũ Châu là bạn trai của Trâu Mông, đương nhiên sẽ không để Trâu Mông tự mình chuyển nhà, Đổng Hân Kỳ với tư cách là người nhà mẹ đẻ của Trâu Mông nên cũng được hưởng lợi ké, không cần phải tự thân vận động, cũng vì vậy mà cô nàng cảm thấy vô cùng mừng rỡ.

Công ty chuyển nhà đã vận chuyển đồ đạc của Đổng Hân Kỳ và một số dùng của Trâu Mông, quần áo mùa đông qua nhà mới trước, nhân viên vệ sinh đã dọn dẹp sạch sẽ mọi ngóc ngách, thậm chí còn có người phụ trách giúp bọn họ sửa sang và thu xếp đồ đạc cho hợp lý. Những gì hai cô cần làm đó là sắp xếp lại những đồ dùng cá nhân.

"Vào lúc này, mình cảm thấy việc tìm được một người bạn trai có tiền cũng khá tốt đấy chứ." Đổng Hân Kỳ trêu chọc cô.

"Này, cậu thì biết cái gì." Nhậm Giáng Nhã chạy tới giúp đỡ, cô nàng híp mắt nhìn Đổng Hân Kỳ rồi nói: "Trâu Mông, cậu có hạnh phúc đến mức không thể ngờ."



"..." Trâu Mông trừng mắt với cô nàng một cái.

Đổng Hân Kỳ làm bộ ghét bỏ cô: "Ôi chao, sao lại thế này chứ, mình còn là một cô gái chưa chồng đó, không thể cứ ở trước mặt mình ngại ngùng như vậy."

"..."

"Đúng rồi, thứ bảy này cậu với bác sĩ Đường đến ăn cơm nha." Đổng Hân Kỳ đáng chết nghi thức cảm cần thiết làm nàng làm cái dọn nhà nhà mới "Tiệc tối".

"Hạ Vũ Châu cũng đến đây nhỉ?" Nhậm Giáng Nhã hỏi Trâu Mông.

"Ừm." Cô gật đầu.

"Làm sao bây giờ, mình sợ mình sẽ mắng cậu ta mất."

Trâu Mông ngẫm nghĩ rồi trêu cô nàng: "Vậy thì cậu đừng tới đây."

"Cậu xem cậu xem." Nhậm Giáng Nhã nhìn Đổng Hân Kỳ làm bộ khóc, "Cậu ấy chính là như vậy, lúc còn học lớp mười hai, cậu ấy cũng nói rằng nếu như mình và Hạ Vũ Châu cùng rơi xuống nước thì cậu ấy sẽ cứu Hạ Vũ Châu."

Đổng Hân Kỳ nhìn cô nàng, ghét bỏ mà lắc đầu: "Cậu cứ nói Hạ Vũ Châu trẻ con, nhưng mình lại cảm thấy hai người có hơi khó phân cao thấp, đều sàn sàn như nhau."

"Hừ."

********

Đến thứ bảy, căn nhà không được xem là quá lớn này lần đầu tiên nghênh đón nhiều vị khách như vậy, Đổng Hân Kỳ ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn, cô nàng thích mân mê này kia, cũng không cần người khác phụ giúp, tất cả đều bị cô đuổi ra khỏi phòng bếp.

Nhậm Giáng Nhã ôm ngực ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa, nhìn Hạ Vũ Châu ôm lấy Trâu Mông ngồi ở trên sofa nói chuyện phiếm.

"Sao đến bây giờ em vẫn còn ghét Hạ Vũ Châu như vậy?" Đường Lâm hỏi cô vợ nhà mình.

Nhậm Giáng Nhã không nhìn anh ta: "Dù đến kiếp sau em vẫn sẽ ghét cậu ta."

Đường Lâm cảm thấy biểu cảm tức giận của cô nàng rất thú vị, xoa nhẹ lên đầu cô nàng nên cũng bị ghét lây.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Đổng Hân Kỳ thò ra nửa cái đầu: "Trâu Tiểu Mông, đi mở cửa đi, chắc là Hứa luật sư tới đấy."

Trâu Mông không biết Đổng Hân Kỳ còn gọi cả Hứa Phong, cô đứng dậy từ trên sofa, đi ra mở cửa.

"Chào Trâu Mông." Hứa Phong chào cô một tiếng, đồng thời thấy được Hạ Vũ Châu đi theo phía sau, "Đã lâu không gặp, hiện tại nên gọi là tổng giám đốc Hạ rồi."

"Đã lâu không gặp." Hạ Vũ Châu chào lại anh ta, ngữ khí không có chút độ ấm.

"Luật sư Hứa tới rồi, trước ngồi chơi một lát ha ~" Đổng Hân Kỳ bước tới chào hỏi rồi lại quay về phòng bếp.

Trâu Mông nhân cơ hội đi vào bếp rót nước cho Hứa Phong hỏi: "Sao cậu lại gọi Hứa Phong đến?"

"Còn không phải là vì anh ta đã giúp tụi mình xem qua hợp đồng thuê nhà sao, nếu không mời anh ta một bữa cơm thì bất lịch sự lắm." Cô nàng nhìn Trâu Mông, "Cậu sao vậy, cũng đâu xa lạ gì, nếu không phải chị Hân Dao vừa sinh xong thì còn náo nhiệt hơn nhiều đó, được rồi cậu ra ngoài trước đi." Cô nàng đuổi Trâu Mông ra bên ngoài: "Đồ ăn tới ngay đây."

Trâu Mông rót cho Hứa Phong một ly nước, rồi không nói gì thêm, trở lại ngồi cạnh Hạ Vũ Châu.

"Mấy năm nay có liên lạc với Hứa Phong không?" Hạ Vũ Châu hỏi cô.



"Ừm." Trâu Mông cũng không giấu anh, nhưng lại giấu đi những lời thú nhận vòng vo của Hứa Phong trước đó, "Lúc còn học ở Hong Kong, thỉnh thoảng có gặp vài lần vào những lúc anh ấy sang đấy công tác, với lại trước đó khi nhà của bọn em bị phá bỏ và di dời sang chỗ khác có nhận được một khoản tiền bồi nên đã nhờ luật sư Hứa thay em quản lý tài sản và đem chúng đi đầu tư, kiếm được không ít tiền lời."

Dù Hạ Vũ Châu không để Hứa Phong vào mắt, nhưng cũng không có nghĩa là anh không ngại, nhất là khi biết được vào những năm không có anh bên cạnh thì Hứa Phong lại thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt Trâu Mông, anh thừa nhận là mình đang ghen.

"Về sau anh sẽ thay em quản lý tài sản." Anh kiêu ngạo nói một câu, "Đừng nói là quản lý tài sản, tất cả mọi thứ của anh cũng đều thuộc về em."

Đây là lần gặp mặt đầu tiên của Hứa Phong và Đường Lâm, hai người trò chuyện vài câu về việc đầu tư, nhưng ánh mắt của anh ta thường xuyên bị Trâu Mông đang ngồi trên sofa thu hút, anh ta lại thêm lần nữa nhìn thấy được một con người khác của cô. Ở trước mặt anh ta, cô chưa bao giờ cười vui vẻ đến vậy.

Lúc ăn cơm, Hạ Vũ Châu như muốn làm cho Trâu Mông cảm nhận được lợi ích về đôi tay vừa dài vừa trắng của mình, nào là gắp đồ ăn, lột tôm, múc canh, rót nước cho cô, thậm chí còn cảm nhận được người này thiếu điều muốn tự mình đút từng đũa cho cô.

"Ôi." Nhậm Giáng Nhã gõ vài cái lên chén, chế nhạo bọn họ: "Hai người các cậu đâu phải là ngày đầu tiên yêu đương, có thể chừa một chút mặt mũi cho cẩu độc thân đang có mặt ở đây hay không."

"...???" Đổng Hân Kỳ thiếu chút nữa phát ra vài tiếng gâu gâu gâu, hàm ý trong câu này rõ ràng là ám chỉ cả cô nàng và Hứa Phong, nhưng dường như chỉ có một mình cô nàng là người phải chịu tổn thương.

Hạ Vũ Châu không cảm thấy tức giận hay khó chịu, bày ra vẻ mặt ai cần cậu quan tâm.

Nhậm Giáng Nhã tức giận, sáp đến ôm lấy cánh tay Đường Lâm, cố ý gọi một tiếng: "Chồng ơi ~~~~"

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

Vẻ mặt cô nàng vô cùng đắc ý, tựa hồ muốn nói với Hạ Vũ Châu: Nhìn đi, bọn tôi là vợ chồng hợp pháp này.

Việc này kích thích đến Hạ Vũ Châu rất nhiều, quả thật là bản thân đã thua ở phương diện này, anh nghĩ rằng chuyện cưới Trâu Mông về nhà dường như nên được đưa vào lịch trình trước tiên.