Em Thật Tốt

Chương 65: ?: Muốn anh giúp không?




Trâu Mông vô cùng tức giận, trước khi đi ngủ, cô đã quyết định ngày mai sẽ đem ảnh của Hạ Vũ Châu đưa cho bảo vệ ở cổng, không cho được anh bước vào chung cư dù chỉ là nửa bước.

Vốn dĩ Hạ Vũ Châu muốn ôm cô đi tắm, nhìn cô mệt đến mức xụi lơ như vậy anh cũng cảm thấy đau lòng, cuối cùng chỉ đành tự trách bản thân...

Tại sao cô phải đi làm vào lúc 9 giờ?

Sau khi giúp cô lau người và dỗ cô ngủ lại lần nữa, Hạ Vũ Châu gọi cho trợ lý một cuộc điện thoại.

"Tôi gửi đại chỉ cho cậu, giúp tôi đưa đến đây một bộ quần áo và vài đồ vật thường dùng..." Anh dừng một chút, kéo tủ quần áo Trâu Mông ra: "Đưa đến năm bộ đi."

"Vâng, tổng giám đốc Hạ."

Hạ Vũ Châu cúp máy rồi quyết định đi tắm, lúc tới phòng vệ sinh mới phát hiện một bãi lộn xộn của tối hôm qua vẫn chưa được giải quyết sạch sẽ, cả đống quần áo vương vãi, tấm drap trải giường đã được thay, áo mưa bị vứt bên ngoài sọt rác, và những mỹ phẩm dưỡng da đang ngã lung tung. Nếu không đem những thứ này dọn dẹp sạch sẽ, đoán chừng Trâu Mông sẽ lại không bước vào đây nửa bước.

Lúc Kha Duệ đưa quần áo đến dưới lầu vẫn chưa đến 8 giờ, không gọi được cho Hạ Vũ Châu nên cậu đành đợi dưới lầu thêm một lát. Qua vài phút, cậu nhận được tin nhắn của Hạ Vũ Châu, bảo cậu đưa đồ lên tầng 16.

Mới vừa đi vào thang máy và ấn xuống nút tầng 16 thì có một cô gái từ ngoài cổng chạy vào, trong tay cầm theo một chiếc túi, vừa ngáp vừa giơ tay ấn số tầng.

Nhìn thấy nút của tầng 16 sáng lên, cô gái liền nhìn về phía Kha Duệ, sau đó dịch về bên cạnh hai bước, tựa người vào tay vịn thang máy.

Toà nhà này xây theo kiểu một tầng hai hộ, Đổng Hân Kỳ và Trâu Mông ở tầng 16, phía đối diện là một đôi vợ chồng trung niên, con gái của chú dì đã lập gia đình và vừa sinh con vào năm nay, cho nên hai người rất ít về đây ở. Cô nàng nhìn người đàn ông xạ lạ trong thang máy, cả người đề cao cảnh giác.

Lúc đến, người đàn ông bước ra khỏi thang máy, sau đó lập tức quẹo về hướng bên phải.

Đổng Hân Kỳ suy nghĩ, trong túi hình như không có dao, ngoài cửa..... Hình như cũng không có gậy bóng chày, hôm nay cô lại không mang giày cao gót, không biết có kịp lấy nó ra từ trong ngăn tủ hay không. Cô nàng chuẩn bị sẵn cuộc gọi đến "110" trong điện thoại, sau đó đi theo người đàn ông kia, "Anh... Tìm ai?"

Kha Duệ nhận ra rằng hẳn là cô gái phía sau đang muốn đi vào ngôi nhà này, cậu vốn định nói tìm tổng giám đốc Hạ, nhưng nghĩ lại thì việc đến đây tìm Hạ Vũ Châu có phần hơi mập mờ nên liền cười sửa miệng: "Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Hạ, đến đây để tìm Trâu tiểu thư."

Trái tim treo lơ lửng của Đổng Hân lập tức rơi xuống, cô nàng nhìn thấy trong tay Kha Duệ đang cầm không ít đồ, tự nhiên liền nghĩ rằng Hạ Vũ Châu nhờ trợ lý đến tặng quà cho Trâu Mông.

"Vậy phiền anh chịu khó đợi bên ngoài thêm một lát, tôi sẽ vào kêu cô ấy ra." Đổng Hân Kỳ từ bên cạnh cậu đi tới trước cửa, cô nàng không có ý định mời anh đi vào, dù sao đây cũng là một người đàn ông, mới sáng sớm đã mời vào nhà của hai cô gái sẽ không được an toàn cho lắm.

"..." Kha Duệ vừa định nhắc cô nàng là Hạ Vũ Châu đang ở bên trong thì lập tức nhìn thấy cô đã mở khoá cửa.

Đổng Hân Kỳ đá văng chiếc giày dưới chân, không để ý cạnh cửa còn có một đôi giày nam.

"Trâu Tiểu Mông, rời giường mau... Bên ngoài có người... A!!!!!!!" Đổng Hân Kỳ nhìn người đàn ông đang vừa xoa tóc vừa đi từ phòng vệ sinh đến phòng khách chính, hai người bốn mắt nhau, người đàn ông kia cũng quát lên: "Mẹ kiếp!!!!! Cô là ai vậy..."

"..."

"..."

Trâu Mông bị tiếng hô làm cho giật mình, cả người từ trên giường bật dậy, cũng may là Hạ Vũ Châu vẫn còn giống con người, giúp cô mặc vào một bộ đồ ngủ.

"Anh.. Anh... là ai??" Đổng Hân Kỳ có ý muốn đánh nhau với Hạ Vũ Châu.

Kha Duệ cũng nghe được tiếng thét vừa rồi, nhanh chóng từ bên ngoài vọt vào, nhìn thấy Đổng Hân Kỳ đang giơ di động trước mặt Hạ Vũ Châu.

"Tổng giám đốc Hạ..." Cậu gọi một tiếng.

Trâu Mông cũng từ trong phòng lao ra, vì mới rời giường nên phản ứng đầu tiên của cô là có phải Hạ Vũ Châu đã bị Đổng Hân Kỳ nhìn thấy hết rồi không. Cũng hên là sau khi cô đi ra thì thấy anh đã mặc quần áo đầy đủ. Chiếc áo thun cô mặc về từ nhà anh vào hôm trước hiện nay đang mặc trên người của anh.

Ngược lại là Trâu Mông, áo ngủ của cô không quá dài, chỉ vừa đủ che đến phần đùi, Hạ Vũ Châu thấy cô để cứ để đôi chân dài trắng nõn trần trụi như vậy mà chạy ra thì liền che chắn trước mặt, không cho Kha Duệ nhìn.

"Tổng... tổng giám đốc Hạ?" Đổng Hân Kỳ nghĩ nghĩ, cau mày hỏi: "Anh là Hạ Vũ Châu?"

Cuối cùng cũng gặp được nhân vật bí ẩn này rồi.

Hạ Vũ Châu gật đầu với cô nàng, xem như là chào hỏi.

Thôi rồi! Người xấu hổ không phải Hạ Vũ Châu mà lại chính là cô.

"Tổng giám đốc Hạ, quần áo và đồ dùng ngài muốn đây ạ." Kha Duệ đặt chiếc túi lên bàn, sau đó nhẹ cúi người, thức thời mà rời đi, lúc đi còn không quên giúp bọn họ đóng cửa lại.

"8 giờ rồi." Hạ Vũ Châu nhắc nhở Trâu Mông.

Lúc này cô mới nhớ tới cần phải đi rửa mặt. Đổng Hân Kỳ đi theo cô vào phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại.

"Đây là tình huống gì vậy...Cậu hư rồi nha Trâu Tiểu Mông, bây giờ đã học được chuyện dẫn đàn ông về nhà." Cô nàng dựa vào cửa phòng vệ sinh, nhìn Trâu Mông đánh răng.

"..." Trâu Mông vô cùng hối hận vì quyết định muốn dẫn anh về nhà vào tối qua của mình, đã vậy sáng nay lại không đưa anh rời đi trước 8 giờ.

"Chậc chậc chậc..." Vẻ mặt Đổng Hân Kỳ nhìn Trâu Mông vô cùng mờ ám, cầm lấy hộp áo mưa đã mở trên bồn rửa tay rồi quơ quơ, bên trong trống không: "Xem ra tối hôm qua chiến đấu rất kịch liệt nha!"

"Cậu đừng mà..." Trong miệng Trâu Mông chứa đầy bọt kem đánh răng, vội vàng cướp lấy cái hộp trong tay cô nàng vứt vào thùng rác.

"Ha ha ha ha ha ha..." Đổng Hân Kỳ bật cười: "Đúng là đêm xuân đáng giá ngàn vàng, hình như mình không nên về sớm như vậy nhỉ?"

Trâu Mông phun nước trong miệng ra: "Cậu phiền chết được." Cô đẩy Đổng Hân Kỳ ra ngoài.

Đổng Hân Kỳ thấy đã thực hiện được ý đồ liền bật cười khanh khách. Lúc quay người lại, cô nàng nhìn thấy Hạ Vũ Châu - người làm Trâu Mông cảm thấy xấu hổ đang từ trong phòng đi ra, nhớ tới dáng vẻ buồn cười của Trâu Mông khi thẹn thùng, cố nhịn cười nói với Hạ Vũ Châu: "Không quấy rầy hai người nữa... Buổi sáng tốt lành, tôi đi ngủ đây, hai người cứ lấy điểm tâm ăn đi nhé."

"..." Hạ Vũ Châu cảm thấy những cô bạn thân của Trâu Mông đều vô cùng quái lạ.

Trâu Mông từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Hạ Vũ Châu đã thay quần áo xong xuôi, nghĩ đến Kha Duệ vừa nãy tới đưa đồ cho anh thì bỗng cảm thấy tức giận một cách vô cớ, cô mặc kệ anh, trở về phòng thay quần áo khác.

Cửa phòng không khóa, Hạ Vũ Châu đương nhiên cũng sẽ không ngốc đến mức ngoan ngoãn đứng ngoài cửa chờ cô.

"Em muốn thay đồ." Tay của Trâu Mông đang cầm lấy vạt áo, vẫn chưa vén lên trên.

"Ừm, em cứ thay đi." Anh đi đến bên cạnh cô, "Muốn anh giúp đỡ không?"

"..." Giúp cái đầu anh.

"Em thẹn thùng gì chứ? Có chỗ nào của em mà anh chưa từng thấy qua." Anh ghé sát vào tai cô, "Lúc vừa mới làm xong, áo ngủ cũng là do anh mặc vào giúp em đó."

"Hạ Vũ Châu!" Trâu Mông tức giận trừng mắt với anh, giọng nói trở nên hung hăng: "Anh.... Đừng nói những lời thế này giữa ban ngày ban mặt...."

Anh rõ ràng là đang cố tình, ăn mặc nghiêm túc như vậy nhưng thật ra lại là cún đội lốt người, chỉ cần mở miệng nói chuyện là sẽ để lộ bản tính thật sự: "À, vậy ý của em là muốn anh nói vào buổi tối?"

Trâu Mông lười nói chuyện với anh, cô đẩy anh sang một bên rồi mở tủ quần áo ra, nhìn thấy vài bộ đồ của anh đang treo cạnh quần áo mình. Nói thế nào nhỉ? Trong nháy mắt, suy nghĩ của cô bị kéo về khoảng thời gian 6 năm trước, quần áo của bọn họ lúc đó vẫn được treo cạnh nhau như bây giờ, chỉ là phòng để quần áo của Hạ Vũ Châu lớn hơn rất nhiều, những bộ quần áo mà anh mua cho cô đều được treo hết ở bên trong.

Mà hiện tại, ở đây chỉ treo hai bộ vest, tuy rằng có chút không phù hợp nhưng lại vô cùng đáng yêu.

Hạ Vũ Châu ôm lấy cô từ phía sau, cánh tay dài giơ lên, chọn một chiếc váy liền áo màu xanh nước biển: "Mặc cái này đi."

Không có lý do gì cả, chỉ đơn giản là vì nó cùng màu với chiếc áo sơ mi mà anh đang mặc.

"Anh chắc chắn chứ?" Trâu Mông lấy chiếc váy ra, ướm nó trước người rồi khoa tay múa chân hai cái: "Cái này hả?"

"Ừm, rất đẹp." Có thứ nào mà cô mặc trông khó coi đâu?

"Thế anh ra ngoài đi, em muốn thay quần áo." Trâu Mông đẩy anh: "Nhanh lên nhanh lên, trễ giờ làm của em bây giờ."

Hạ Vũ Châu rất thức thời. Huống hồ, anh còn cảm thấy nếu mình ở lại trong phòng nhìn cô thay đồ thì bản thân tám chín phần sẽ không kiềm chế lại được, cứ như vậy, đoán chừng cô sẽ không cho anh chạm vào người trong khoảng thời gian tiếp theo.

Trâu Mông nhanh chóng thay quần áo, trang điểm đơn giản trong vòng mười phút, lúc tô son xong, thời gian cũng không sai biệt lắm, cô đi ra khỏi phòng cầm lấy bữa sáng rồi thúc giục Hạ Vũ Châu: "Đi thôi, gần 9 giờ rồi."

Hạ Vũ Châu nhìn chiếc váy của cô, phía trước là cổ áo hình vuông, phong cách thiên về kiểu đáng yêu, nhưng đến khi cô đi lên phía trước anh mới phát hiện, sao lưng váy lại lộ nhiều quá vậy?!

Trâu Mông vốn có làn da trắng sáng, lưng của cô cũng rất đẹp, còn phần sau của chiếc váy này chỉ có một mảnh vải để che lại một nửa tấm lưng. khó trách vừa rồi cô hỏi anh có chắc chắn muốn cô mặc cái này không.

"Chờ một chút." Hạ Vũ Châu kéo cô lại, "Đi đổi một cái váy khác đi."

"Tại sao? Anh kêu em mặc nó mà." Cô khom lưng chuẩn bị xỏ giày.

Hạ Vũ Châu cảm thấy anh đã tự đào hố chính mình, "Anh sợ em sẽ bị lạnh."

"Hôm nay chỉ khoảng 30 độ à, sao có thể lạnh được?" Cô lôi Hạ Vũ Châu đi, "Em thật sự trễ giờ rồi."

"Vậy thì mặc thêm áo khoác vào."

"Em không, mặc cái gì là tuỳ thuộc vào em." Trâu Mông bĩu môi.

Hạ Vũ Châu biết cô đã quyết tâm nên chỉ đành thỏa hiệp, lúc xuống lầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào tấm lưng của cô.

Trâu Mông vừa bất lực vừa buồn cười, chiếc váy này chỉ b lộ một chút ở sau lưng mà thôi, nhưng nói trắng ra là vẫn kín đáo, bằng không cô cũng chẳng mua.

Hôm nay mặc chiếc váy này cũng là vì muốn chọc tức Hạ Vũ Châu, ai bảo buổi tối hôm qua và sáng nay anh lại làm quá mức như vậy.

Thẳng đến khi cô xuống xe, sắc mặt của Hạ Vũ Châu vẫn không tốt lắm, một mặt là vì bản thân đã tự lấy đá đập vào chân, mặt khác anh cũng biết Trâu Mông muốn mặc gì là tuỳ vào ý thích của cô, nhưng cứ tưởng tượng đến phần lưng của cô bị nhiều tên đàn ông khác nhìn thấy, anh vẫn không cách nào thuyết phục được bản thân. Nếu sớm biết sẽ như thế này thì đêm qua anh đã lưu lại nhiều dấu vết ở trên lưng cô rồi.

Lúc đến văn phòng, Trâu Mông lập tức khoác chiếc áo cardigan màu trắng sữa mà cô đã chuẩn bị sẵn ở chỗ làm, kỳ thật ngay từ đầu cô cũng nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng xụ mặt của Hạ Vũ Châu, trong lòng lại nổi lên ý đồ đen tối, muốn chọc ghẹo anh một chút. Nhưng sau khi vui vẻ qua đi, cô do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn selfie một tấm gửi cho Hạ Vũ Châu.

"Hài lòng chưa?"

Hạ Vũ Châu gửi lại icon cầu xin, "Sau này anh sẽ không như vậy nữa đâu vợ."

Trâu Mông đọc tin nhắn của anh, nhịn không được mà cười ra tiếng.

"Trâu Mông." Đồng nghiệp ngồi bên cạnh thò đầu qua, vẻ mặt hóng hớt: "Em... yêu đương rồi đúng không?"

"Hả? Vâng..." Cô không giỏi nói dối, chỉ có thể gật đầu thừa nhận, "Rõ ràng lắm sao?"

"Còn hơn thế nữa, em có muốn soi gương thử không, em thiếu điều muốn đem ba chữ 'tôi đang yêu' viết lên trên mặt mình." Đồng nghiệp đưa chiếc gương qua cho cô, "Tự nhìn đi."

Trâu Mông lúc này mới nhìn bản thân trong gương, sáng nay cô chỉ trang điểm đơn giản rồi ra khỏi nhà, nhưng hình như nó lại trông đẹp hơn so với những hôm dụng tâm trang điểm.

Nó trái ngược hẳn với khoảng thời gian mà cô suy sụp trước kia, tình yêu quả thật là một liều thuốc bổ.