Mọi ngày, Đông Thanh đều tới gặp Túc Yểu vào lúc còn rất sớm, dù chỉ ngồi cạnh, cùng nàng chép kinh thư cũng không thấy buồn chán, hắn kiên trì với thói quen này, chưa bao giờ tới muộn.
Có điều hôm nay, Túc Yểu ăn sáng xong, cũng ngồi chép kinh văn nửa canh giờ rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng Đông Thanh đâu.
Nàng đặt bút xuống, xoay nhẹ cổ tay, vừa vuốt gan bàn tay vừa hỏi Thiển Lộ: “Đông Thanh vẫn chưa tới à? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Thiển Lộ đoán được Túc Yểu sẽ thắc mắc, sớm đã cho người đi hỏi chuyện, nàng nhẹ giọng trả lời: “Nghe Ba Tử nói, hôm nay Đông Thanh thiếu gia vẫn dậy sớm như thường ngày, sau đó đến giếng múc nước tự giặt sạch đệm giường và quần áo lót, cũng không cho người khác giúp đỡ.
”
“Giặt đồ ư?” Túc Yểu ngờ vực: “Chuyện này giao cho người khác cũng được mà, sao hắn lại muốn tự làm? Hơn nữa mới sáng sớm, nước giếng lạnh lắm đấy….
”
Thiển Lộ cũng không rõ lắm, chỉ nói đúng sự thật Ba Tử đã giải thích với nàng ấy cho Túc Yểu nghe: “Ba Tử bảo với nô tỳ, đó là dấu hiệu trưởng thành của Đông Thanh thiếu gia.
”
“Trưởng thành? Trưởng thành thì sáng ra sẽ dậy sớm giặt giũ à?”
“Nô tỳ cũng không hiểu lắm.
”
Túc Yểu xua tay: “Thôi, để lát ta tự hỏi Đông Thanh cũng được.
”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, người vừa là trung tâm bàn luận – Đông Thanh, vừa lúc tới tìm Túc Yểu.
Đông Thanh vốn đã hơi thẹn với Túc Yểu vì mộng xuân đêm qua —— giấc mộng ấy rõ là hoang đường, ai dè hắn vừa bước vào phòng, Túc Yểu đã chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, tức khắc, hắn xấu hổ túng quẫn đến mức không dám nhìn nàng.