Đường cong hoàn mỹ ẩn hiện in bóng dưới làn nước, cánh tay như được gọt rũa cẩn thận, mảnh khảnh tựa ngó sen, xương bả vai uyển chuyển nhẹ nhàng, mềm mại như cánh bướm.
Thị lực của Đông Thanh rất tốt, thậm chí, hắn còn có thể nhìn thấy thắt lưng cong như ẩn như hiện dưới nước, mượt mà xinh xắn, lả lướt đáng yêu.
Ngay lúc ấy, dường như Túc Yểu thấy hơi tê tay, nàng ngồi dậy, nửa bên tròn trịa cứ thế phơi bày dưới mí mắt Đông Thanh!
Trắng nõn nà, tựa như nhụy hoa đào.
Đông Thanh sững người, cơ thể nóng như thiêu, luồng nhiệt chạy thẳng xuống háng, tầm mắt hắn không dứt ra nổi, cứ dính chặt lấy quầng trắng múp ấy.
Chỉ nhìn thôi đã thấy mềm như bông tơ, nếu….
Nếu hắn được sờ vào thì tốt biết bao.
Đông Thanh hoảng sợ vì suy nghĩ của mình, lý trí còn sót lại nói với hắn không thể chạy trối chết gây ra động tĩnh lớn, hắn điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn thoáng qua bức họa mỹ nhân tắm kia lần cuối, rồi lặng lẽ rời khỏi chốn đã làm lòng hắn rối loạn.
Không bao lâu sau khi hắn đi, Thiển Lộ quay về phòng.
Vừa lúc nước trong thùng trở lạnh.
Túc Yểu đang định nói hình như ngoài cửa có động tĩnh, đúng lúc Thiển Lộ bước vào, nàng thôi không nhắc đến nữa.
Nàng bước ra ngoài thùng tắm, Thiển Lộ nhìn cũng thấy đỏ mặt.
Thân hình tiểu thư nhà nàng, sinh ra đã vô cùng đẹp! Vòng eo nhỏ dường như chỉ một tay cũng có thể ôm trọn, hai bầu vú cao ngất ngạo nghễ….
.
Thiển Lộ cúi đầu nhìn lại mình, thở dài, nỗi đau về vùng đất bằng phẳng, mấy ai thấu…
Sợ bị cảm lạnh, sau khi lau người sạch sẽ, nàng thay luôn quần áo ngủ, bên ngoài còn khoác thêm một lớp lụa mỏng, đang định lên giường, Túc Yểu bỗng dừng chân, quay đầu hỏi Thiển Lộ: “Vừa nãy có người vào phòng à?”
Mặc dù Thiển Lộ thấy hơi khó hiểu, vẫn rũ mắt trả lời: “Không có đâu, tiểu thư.
”