Em Như Gió Nam

Chương 47




Hà Nghi An nhắn tin cho con gái nuôi sau đó lại gọi điện cho con gái ruột, sau khi Thẩm Thanh Phong mất đi KEVE, lại liên lạc với Hứa Ngưng Vi, lợi dụng con gái nuôi để khiến gia đình bọn họ bất an hay là còn có kế hoạch khác, tạm thời không biết đường nào.

“Ngưng Vi sẽ không ảnh hưởng đến bố con nữa, nên nói gì mẹ đã nói rõ với Ngưng Vi rồi, sau này cũng sẽ không liên lạc nữa. Thẩm Thanh Phong có tiếp tục b á o t h ù giáo sư Thượng hay không, hiện tại cảm xúc của bà ta không ổn định, rất khó nói, con chọn lúc thích hợp nhắc nhở giáo sư Thượng một chút.”

“Con đã nhắc qua rồi.” Hứa Tri Ý lại cầm một miếng bánh bột nhào, cắn một miếng nhỏ, gió biển thổi bay tóc cô, sự lạnh lẽo lướt qua mặt cô. Cô tiêu hóa mấy giây câu trước đó của Hà Nghi An, vẫn không dám tin: “Mẹ, như thế nào mà không cần liên lạc nữa?”

Hà Nghi An cười: “Con gái nhà ta ngốc rồi sao. Có phải là hôm nay đụng mặt Thẩm Thanh Phong mệt quá, não không sáng suốt nữa, không liên lạc còn có thể vì sao mà không liên lạc chứ?”

Bà đem tin nhắn gửi cho con gái nuôi gửi cho con gái, nói với điện thoại: “Con nhận được chưa? Con tự xem đi.”

Tin nhắn dài như vậy, Hứa Tri Ý ăn xong một miếng bánh bột nhào vẫn chưa đọc xong.

Đọc đến cuối cùng, cầm cốc nước lên uống nửa cốc mới cảm thấy chân thật.

“Vậy sau này mẹ và bố hoàn toàn là của một mình con rồi.”

Hà Nghi An nghe liền đau lòng: “Sáu năm nay cũng vậy.”

“Con biết. Cái con nói là chuyện gần đây Thẩm Thanh Phong đi khiêu khích Hứa Ngưng Vi.” Hứa Tri Ý nói ra những điều còn giấu trong lòng, “Mới bắt đầu chúng ta đều cho rằng là vì bố nên mới bị tráo đổi, cảm xúc của Hứa Ngưng Vi sụp đổ, ngay cả đến còn, con cũng không làm được việc không cho cô ta về nhà thăm mọi người. Mẹ, mẹ có hiểu cảm giác vô cùng tồi tệ đó nhưng lại không có cách nào thay đổi được, không muốn quan tâm đ ến cô ta nhưng lại cảm thấy lương tâm cắn rứt không.”

“Mẹ hiểu.”

Vậy nên không ai biết cô h ậ n Thẩm Thanh Phong nhiều như nào, khiến cho giữa cô và bố mẹ luôn bị ngăn cách bởi một Hứa Ngưng Vi, nhưng cuối cùng thì mọi chuyện cũng rõ ràng.

“Có thể là do trong lòng con từ nhỏ đến lớn vẫn luôn khát vọng bố mẹ có thể thiên vị con, dẫn đến trong lòng có hơi vặn vẹo, không chịu được việc mẹ và bố chia quan tâm một chút nào đến Hứa Ngưng Vi, hy vọng hai người chỉ yêu con thôi.”

“Đừng nói linh tinh, sao có thể gọi là vặn vẹo, bố con bao nhiêu tuổi rồi, không phải vẫn ghen với giáo sư Thượng, ghen với mẹ sao.”

Hứa Tri Ý lại nhìn tin nhắn wechat dài đó, “Đổi lại là con chắc chắn con không thể nào thẳng thắn dứt khoát như vậy được, cảm ơn mẹ.”

“Con thật sự ngốc rồi, cảm ơn cái gì chứ?”

“Bởi vì trước đây không dám nghĩ đến. Nói sao đây, dẫu sao thì mẹ cũng nuôi cô ta hai mươi năm, con chưa bao giờ dám hy vọng. Nói thật tổn thương người khác nhất, đừng nói là đối với đứa con mình tự tay nuôi lớn, cho dù là với bạn bè quen biết rất nhiều năm, có nhiều lúc cũng không thể nào làm được chuyện tàn nhẫn như này.” Chính cô không làm được vậy nên không cưỡng cầu bố mẹ.

Hà Nghi An cũng tâm sự với con gái: “Bây giờ ổn rồi, lần đầu tiên về nhà thực sự khó khăn.”

Hứa Tri Ý tò mò: “Lần đầu tiên về nhà nói gì ạ?”

“Chính miệng nói với Ngưng Vi, ôm nhầm chắc chắn phải đổi lại, mẹ không định nuôi hai đứa. Khó khăn là bởi vì, trước một ngày đó vẫn là con ruột của mình, con bé còn định lấy tiền học bổng mời mẹ và bố con ăn cơm. Lúc nói chuyện đó Ngưng Vi vừa mới hạ cánh xuống Manhattan chưa được mấy tiếng. Lúc đó đối với con,” Hà Nghi An dừng lại, “nói thật, lần đầu tiên gặp trong đời, vừa mới ở chung mấy tiếng vẫn chưa có tình cảm gì. Mẹ ở trong bệnh viện cùng con hai ngày vẫn luôn nghĩ, mẹ nên làm thế nào để thân thiết với con hơn. Sau đó lại lấy cớ rời đi, ôm con một cái.”

Hứa Tri Ý vẫn luôn nhớ cái cái ôm đó, “Mẹ, tâm trạng của mẹ lúc mẹ vừa mới biết chuyện ôm nhầm là gì?”

“Ngơ ngác. Lúc bố Tề Chính Sâm gọi điện chúng ta chuẩn bị ăn cơm, bố con nghe điện thoại còn không tin, sau đó xem ảnh của con, cơm chúng ta cũng không ăn liền đi thẳng đến sân bay. Bố Tề Chính Sâm nói, con rất ưu tú, người trong nhà rất thương con, cả nhà bọn họ cũng nhìn con trưởng thành. Chúng ta lại tìm hiểu được điều kiện của bố mẹ nuôi con cũng không tồi, bố nuôi là giáo sư trường đại học TOP 2, còn là lão đại nghiên cứu khoa học, ông bà ngoại đều là người tri thức, trong lòng coi như được an ủi.”

Có lẽ không muốn trong lòng bọn họ buồn bã nên bố Tề Chính Sâm không nhắc đến chuyện từ nhỏ Tiêu Mỹ Hoa đã thiên vị con gái út.

“Khi đó sau khi nói với Ngưng Vi ai về nhà nấy cũng định nói chuyện với con, kết quả con sốt cao mãi không giảm. Mẹ với bố con ở bệnh viện cùng con, giáo sư Thượng vẫn không yên tâm, sau khi con ngủ, ông ấy đều một bước không rời, nằm sấp ở bên giường bệnh của con.”

“Giáo sư Thượng không nỡ như vậy, cũng chẳng vội một hai ngày này, nhất quyết phải nói những lời này vào lúc con chưa hạ sốt. Dù sao thì lúc làm giám định ADN cũng đã nói chuyện với ông ấy, sau khi có kết quả chắc chắn sẽ đón con về, trong lòng ông ấy có tính toán.”

“Đợi con hạ sốt, cơ thể bình phục tương đối, không ngờ là Ngưng Vi lại bị bệnh. Ngày đó ở trong video, Ngưng Vi khóc hỏi mẹ, có thể nào ở lại bên cạnh mẹ nhiều thêm mấy ngày không. Mẹ con hai mươi năm, mẹ không từ chối được, cũng không nỡ, nên đồng ý.”

“Vậy nên thời gian ai về nhà nấy bị lùi lại.”

Hà Nghi An lại dừng lại lần nữa, “Khi đó không biết quan hệ của con và Tiêu Mỹ Hoa chẳng ra thế nào, sau đó đến cả nhà cũng không có.”

Hứa Tri Ý ngạc nhiên: “Bố nói là bố không nỡ Hứa Ngưng Vi, không yên tâm cô ta mới để con chịu tủi thân ở bên cạnh bố mẹ nuôi thêm một thời gian.”

Hà Nghi An cũng ngạc nhiên, nhìn chồng ở ghế sô pha, mất một lúc bình tĩnh lại: “Là mẹ, không phải bố con. Hôm đó ông ấy không nói sai, không có ai đối xử với con tốt hơn ông ấy, mẹ cũng không bằng.”

Hứa Hướng Ấp đi qua, nhẹ ôm lấy vợ mình, lấy điện thoại trong tay bà đi, nói với điện thoại: “Tri Ý, mẹ con rất yêu con.”

Hứa Tri Ý biết bố lo lắng chuyện gì, “Bố yên tâm, bây giờ con sẽ không có khoảng cách với mẹ nữa.”

Bây giờ bố mẹ đều toàn tâm toàn ý yêu một mình cô, vừa rồi nghe Hà Nghi An nói như vậy, không có một chút dao động nào, nhưng nếu như đổi lại là sáu năm trước khi biết chuyện này chắc chắn sẽ vô cùng tổn thương.

Bởi vì khi đó, cô để ý nhất đến chuyện Hà Nghi An có yêu cô không.

“Bố, cảm ơn bố.”

Hứa Hướng Ấp cười nói: “Con không cần cảm ơn, lát nữa để mẹ con cảm ơn bố.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hứa Tri Ý cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào điện thoại dưới màn đêm rất lâu.

Tưởng Ti Tầm đại khái đoán được hai mẹ con cô nói chuyện gì, giơ tay ôm lấy cô, cầm cốc nước lấy thêm nước cho cô.

Hứa Tri Ý để điện thoại lên bàn, nếu như khi đó Thẩm Thanh Phong không tráo đổi hai đứa trẻ, cô lớn lên ở bên cạnh cha mẹ, vậy phải hạnh phúc như thế nào chứ.

Bây giờ cô chỉ có thể dựa vào tưởng tượng, ảo tưởng xem hồi còn nhỏ Hà Nghi An đã bế cô như thế nào.

Điện thoại rung, tin nhắn của thư ký Thái:【Thẩm Thanh Phong nhận lại con trai thay Lộ Kiếm Lương, Lộ Kiếm Lương đưa dự án hợp tác giữa Lộ Kiếm Lương và Thương Uẩn cho bà ta, thêm 200 triệu đô la Hồng Kông. Tối nay Thẩm Thanh Phong ngồi chuyến bay bay về Bắc Kinh, không biết vội vàng đi làm gì.】



6 rưỡi sáng ngày hôm sau, Hứa Ngưng Vi ăn sáng tại quán ăn sáng bên cạnh nhà.

Kỳ nghỉ kết thúc, hôm nay bắt buộc phải quay lại phòng thí nghiệm, nghĩ đến việc xin nghỉ, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này còn không nuôi sống được chính cả bản thân, đại khái Hứa Tri Ý sẽ coi cô ta như trò cười. Vừa định cắn một miếng tào phớ, một người phụ nữ mặc váy đỏ ngồi xuống đối diện cô ta.

Ở quán ăn sáng ngồi chung bàn là chuyện quá đỗi bình thường, bởi vì mắt hơi sưng, không muốn ngẩng lên, Hứa Ngưng Vi chỉ quan tâm đ ến tào phớ trong bát mình, không nếm ra được là ngọt hay là mặn.

“Mặn ngon hơn hay là ngọt ngon hơn?”

Giọng nói của Thẩm Thanh Phong.

Hứa ngưng Vi ngẩng đầu, người phụ nữ cười dịu dàng, “Ngon không? Tôi cũng định gọi một bát, rất nhiều năm không ăn tào phớ rồi.”

Thẩm Thanh Phong đánh giá cô gái đang ngạc nhiên trước mặt mình, mắt hơi sưng, xem ra tối qua đã khóc, hơn nữa còn khóc rất ác.

“Bố mẹ nuôi cô đoạn tuyệt quan hệ với cô rồi sao? Nếu như tôi đoán không nhầm, lý do là vì cái gọi là Hứa Tri Ý điều tra ra được là tôi tráo đổi hai người, hơn nữa là còn vì ghi hận giáo sư Thượng.”

“Nếu như thật sự là tôi, chỉ cần dựa vào bản lĩnh của Hứa Hướng Ấp, sáu năm qua vẫn có thể để tôi ung dung tự tại như này sao?”

“Nhưng tôi ghi hận Hứa Hướng Ấp là thật, nếu như không phải ông ta, khi đó tôi đã kết hôn với Lộ Kiếm Ba từ lâu rồi.”

“Thật ra bố mẹ nuôi đối xử cô thật sự không tệ, nhưng dẫu sao thì người ta cũng có con gái ruột của mình, con gái ruột không tha thứ cho cô, cô cảm thấy Hà Nghi An vẫn sẽ đối xử với cô giống như trước đây sao?” 

Câu này đã đâm thẳng vào tim Hứa Ngưng Vi, cô ta không dám nghĩ lại tin nhắn dài tối hôm qua của Hà Nghi An.

Thẩm Thanh Phong bắt được một tia đau khổ trong mắt cô ta, “KEVE bây giờ là của Hứa Tri Ý, chắc có lẽ cô cũng biết, đến tìm cô là thật sự muốn mời cô đến trung tâm phát triển dự án của tôi.”

“Nếu như cô không muốn tiếp xúc với tôi, cảm thấy tôi khiêu khích cô, hôm nay là lần cuối cùng tôi xuất hiện trước mặt cô, sau này để người của bên Thương Uẩn liên hệ với cô.”

Bà ta trực tiếp lấy hợp đồng tuyển dụng ra đưa cho Hứa Ngưng Vi, “Đãi ngộ đều ở trên đó, giấy trắng mực đen, cô làm ở chỗ khác mười năm cũng không bằng làm ở chỗ tôi một năm.”

Hứa Ngưng Vi liếc nhìn bìa hợp đồng, không nhận lấy.

Thẩm Thanh Phong để thẳng sang cạnh tay cô ta, “Đây không phải đãi ngộ tôi tự mình bỏ ra cho cô, nếu như cô đồng ý, cứ đến thẳng bên bộ phận nhân sự ký hợp đồng đi theo quá trình.”

Cô ta liếc nhìn bộ quần áo trên người Hứa Ngưng Vi, “Bộ quần áo này cũng không hề rẻ, muốn duy trì mức sống này dựa vào đồng lương ít ỏi đó của cô, cô cảm thấy có thể thành hiện thực sao? Chọn bừa một bộ quần áo của Hứa Tri Ý, cô phải làm việc cả đời cũng chưa chắc mua nổi.”

Cuối cùng Hứa Ngưng Vi cũng lên tiếng: “Đừng nhắc đến cô ta. Tôi là tôi, cô ta là cô ta.”

Thẩm Thanh Phong cười, “Nhưng trong lòng cô không can tâm, không phải sao? Đổi lại là tôi tôi cũng không can tâm. Trước đây ra ngoài chơi một chuyến, quẹt thẻ hàng triệu, chục triệu tùy ý, sinh nhật quà nhiều đến mức trong phòng cũng không chứa nổi. Bây giờ thì sao, mua chiếc váy có hơi đắt chút đều phải suy nghĩ cả nửa ngày trời. Hứa Hướng Ấp là nhà từ thiện, một năm quyên góp bao nhiêu tiền có lẽ cô còn rõ hơn cả tôi, ông ta thiếu chút tiền đó nuôi cô sao? Không thiếu.”

Hứa Ngưng Vi hơi nắm chặt thìa, đầu ngón tay trắng bệch.

Lần đầu tiên cô ta phản kích lại, dùng câu trong tin nhắn đó của Hà Nghi An, “Tôi có bố mẹ, cũng không phải nhận nuôi. Hơn nữa, tôi cũng không nghèo đến mức cần trợ cấp.” 

Thẩm Thanh Phong cười càng vui vẻ hơn: “Nếu như cô thật sự nghĩ như vậy, không đến nỗi mắt còn sưng chứ? Được rồi, không phải xem cô là trò cười, tôi còn thảm hơn cô, bây giờ hai bàn tay trắng.”

Bà ta hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy bản thân mình thảm như tôi sao? Chí ít bây giờ cô còn có người nhà, có bố yêu thương cô, cô có học lực, có thiên phú. Tôi thì sao?”

Lần này Hứa Ngưng Vi bình tĩnh liếc nhìn đối phương, nhưng không lên tiếng.

Thẩm Thanh Phong: “Tôi còn chưa bị Hứa Tri Ý lật đổ, chút thất bại này của cô có tính là gì. Bản thân chỉ có thể sống tốt hơn thì trong lòng đối phương mới không vui vẻ, cô nói xem có đúng không?”

Hứa Ngưng Vi vẫn im lặng như cũ.

Thẩm Thanh Phong cười, tự hỏi tự trả lời: “Cô đến trung tâm nghiên cứu và phát triển bên tôi, vừa có thể nhận được mức lương cao mà lại không lãng phí tài năng của mình. Cửa của bố ruột cô có thể khó qua, dẫu sao thì ông ấy cũng có định kiến, cảm thấy là tôi tráo đổi hai người.”

Lý do bà ta đã nghĩ xong thay cho Hứa Ngưng Vi, “Cô có thể nói như này với bố ruột cô, cô nói cô giả vờ đồng ý với tôi, thật ra là muốn bá o th ù tôi.”

Hứa Ngưng Vi nhìn chằm chằm bà ta: “Bà không sợ tôi thật sự b á o th ù bà sao?”

Thẩm Thanh Phong buồn cười: “Cô b á o t h ù tôi làm gì? Lùi mười nghìn bước, cho dù là tôi tráo đổi cô và Hứa Tri Ý, cô là người không h ậ n tôi nhất, không phải sao?”

Hứa Ngưng Vi múc một miếng tào phớ vào miệng, không lên tiếng.

Thẩm Thanh Phong: “Trước đây có lẽ vẫn muốn khiêu khích cô, lợi dụng cô khiến Hứa Hướng Ấp không yên ổn, bây giờ người ta cũng đã nói cắt đứt quan hệ với cô rồi, tôi khiêu khích cô còn có ý nghĩa gì chứ?”

Cắt đứt quan hệ là sự thật, nhưng lại chối tai đến như vậy, Hứa Ngưng Vi vô thức cắn môi.

Thẩm Thanh Phong: “Lúc trước hạ mình đi tìm cô, là nể mặt Hứa Hướng Ấp, hôm nay là vì nể mặt tài năng của cô.”

Con người đều thích nghe những lời ngon ngọt, sắc mặt Hứa Ngưng Vi giãn ra.

Thẩm Thanh Phong tiếp tục: “Sau này cô kiếm tiền của cô, tập trung nghiên cứu khoa học của cô, tôi làm chuyện làm ăn của tôi. Tôi làm ăn lớn, cô nước lên thì thuyền lớn, đợi sau này cô tự do về tài chính, có được danh tiếng trong ngành rồi một ngày nào đó cô sẽ cảm ơn tôi. Tôi nghĩ không ra lý do cô báo thù tôi là gì.”

Những gì nên nói đã nói, dừng lại tại đây.

Bà ta đứng dậy, chỉ vào bản hợp đồng, “Để lại cho cô, có thời gian xem kỹ đi, nếu như nghĩ kĩ rồi, trực tiếp đến phòng nhân sự, địa chỉ văn phòng công ty ở tòa nhà Tân Vận.”

Hứa Ngưng Vi biết tập đoàn Tân Vận, công ty nhà Thương Uẩn. 

Từ quán ăn sáng đi ra, Thẩm Thanh Phong dặn tài xế đến sân bay. 

Lần này đến Bắc Kinh là đặc biệt mời Hứa Ngưng Vi đến trung tâm nghiên cứu và phát triển, bà ta nhìn trúng tài năng của Hứa Ngưng Vi, càng nhìn trúng tài nguyên của Thượng Thông Hú đứng sau Hứa Ngưng Vi.

Sau này Hứa Hướng Ấp cũng không thể nào tài trợ vô điều kiện cho quỹ nghiên cứu khoa học của Thượng Thông Hú nữa, đối với bà ta mà nói thì đây là một cơ hội.

Đợi Hứa Ngưng Vi đến chỗ bà ta, hiểu được bà ta nghiêm túc làm dự án, lại để cho Thương Uẩn ra mặt đi tìm Thượng Thông Hú hợp tác sẽ càng dễ dàng hơn.

Nếu muốn quay trở lại, bắt buộc phải hợp tác với đoàn đội của Thượng Thông Hú.

Điện thoại rung, Lộ Kiếm Lương:【Hôm nào quay về?】

Thẩm Thanh Phong:【Đừng nói ông không rời khỏi tôi được một ngày.】

Lộ Kiếm Lương hừ lạnh:【Tối thứ ba, nhà họ Tiêu khởi công một dự án ở Hồng Kông, bà có kịp về không?】

Thẩm Thanh Phong:【Ngay cả trong đêm tôi cũng kịp về.】

Nhà họ Tiêu và nhà họ Ninh là bạn bè thân thiết, đời đầu tiên thành lập tập đoàn Tiêu Ninh, trụ sở chính ở London, đến hiện tại vẫn không phân ra, cũng coi như là một kỳ tích, dù sao thì anh em ruột đều đang chiến đấu vì lợi ích anh s ố n g tôi c h ế t.

Ngoại trừ tập đoàn Tiêu Ninh có chung cổ phần thì hai nhà vẫn có địa bàn kinh doanh riêng.

Dự án nhà họ Tiêu, nhà họ Ninh chắc chắn sẽ đến cổ vũ, đương nhiên cũng không thể thiếu nhà Ngu Duệ, càng không thể thiếu Lộ Kiếm Ba, ông là người có quan hệ tốt nhất với hai nhà Tiêu Ninh.

Thẩm Thanh Phong:【Ông ấy đi không?】

Lộ Kiếm Lương:【Đều thắt ống dẫn tinh rồi mà bà vẫn còn mong nhớ không quên à?】

Thẩm Thanh Phong không thích trả lời.



Cũng vào thời gian đó, Tưởng Ti Tầm cũng nhận được lời mời.

Thư mời là bố anh cho người mang đến, chỉ có một cái, bên trên không viết cụ thể là mời ai.

Hứa Tri Ý mở ra nhìn đi nhìn lại, nói đùa: “Không phải là tặng cho em đó chứ?”

Người đàn ông trả lời cô: “Không phải.”

“….. Nói đùa với anh thôi, anh nhất quyết phải nói thật à?”

Hứa Tri Ý lại nhìn thư mời lần nữa, im lặng để lại trên quầy bar.

Tưởng Ti Tầm vào phòng làm việc tìm bút, tự tay viết tên.

Hứa Tri Ý chống cằm, nằm trên quầy bar nhìn anh viết, “Người giống như anh, quét mặt là có thể vào, trên thư mời căn bản không cần phải viết tên.”

Nói rồi, cô liếc nhìn nét chữ đầu tiên anh viết không phải chữ Tưởng, vội tiến đến gần xem: “Sao anh viết tên em?”

Tưởng Ti Tầm: “Bên trên viết em, bên dưới viết anh.”

Hứa Tri Ý nhìn anh: “Anh muốn dẫn em đi?”

“Vốn dĩ chính là mời hai chúng ta, em xem thư mời của bác Hứa và bác gái có bao giờ mời bọn họ mà mời bằng hai thư mời không? Đều là một cái.”

“Cái đó không giống, bố mẹ em là vợ chồng.”

Người đàn ông viết xong hai tên trước, bắt đầu viết chữ ‘Ý’.

Trả lời: “Anh và em rất nhanh cũng sẽ như vậy.” 

Nói rồi kéo người đến trước mặt, đưa bút cho cô: “Tên của anh em viết đi.”

Hứa Tri Ý bị anh bao vây trong lòng, xung quanh đều là mùi mát lạnh của gỗ tuyết tùng trên người anh.

“Tiệc rượu có những người nào? Có người em quen không?”

Tưởng Ti Tầm: “Ninh Doãn chắc là đi, gần đây cô ấy đang ở Hồng Kông. Những người khác em gặp qua rồi, có lẽ không có ai không quen.” Lại nói, “Ngoại trừ người ngoài nhà chúng ta.”

Hứa Tri Ý nghĩ đến Thẩm Thanh Phong, xoay người vào trong lòng anh, ánh mắt nhìn lên trên, người đàn ông gần như biết mọi suy nghĩ trong lòng cô, nói: “Thẩm Thanh Phong chắc chắn cũng đến.”

Những buổi như này sao có thể thiếu bà ta, tin đồn vừa mới qua, bà ta bắt buộc phải xuất hiện chung khung hình với Lộ Kiếm Lương, chứng minh quan hệ vợ chồng của hai người không chịu một chút ảnh hưởng nào.

Không còn Công nghệ KEVE nữa, Lộ Kiếm Lương là con át chủ bài duy nhất của bà ta, bà ta sẽ không dễ dàng buông tay.

Hứa Tri Ý hôn lên môi anh, lại xoay người tiếp tục, vừa mới viết được chữ Tưởng lại xoay đầu nhìn người đằng sau: “Ninh Doãn vẫn chưa biết em và anh ở bên nhau rồi nhỉ.”

“Biết, nói với cô ấy rồi.”

Hứa Tri Ý yên tâm, quay lại tiếp tục viết chữ Ti ở giữa, viết được một nửa, lại quay người lại, “Mặc dù sau này anh làm rõ anh và Ninh Doãn là lợi dụng lẫn nhau, nhưng có một số người căn bản không tin, đều thích hóng drama theo khuynh hướng của riêng mình, đợi đến lúc nhìn thấy em và anh xuất hiện cùng nhau, không phải sẽ gây náo động sao.”

Tưởng Ti Tầm: “Không cần quan tâm bọn họ bàn tán như nào, dù sao thì anh cũng ở bên em một cách minh bạch.”

Hứa Tri Ý thật sự muốn nói một câu, minh bạch bao nhiêu.

Người đàn ông hỏi: “Muốn nói gì?”

“Quên mất rồi.” Hứa Tri Ý thành thật quay người lại viết tên, vừa mới hạ bút, lại quay người, lần này còn chưa nói ra, ánh mắt người đàn ông rất thâm sâu, “Không cần phải cứ quay đầu lại, vừa viết vừa nói.”

“Không phải em muốn nhìn anh nói sao.”

Tưởng Ti Tầm: “Em như này là cọ xát qua lại.”

Anh nói một nửa Hứa Tri Ý liền nghe hiểu, tai bị nhuộm đỏ như đám mây hồng.

“Em không phải cố ý.”

“Anh biết.”

Người đàn ông này nghiêm túc ngay trở lại, Hứa Tri Ý đẩy anh một cái, đang định quay lại viết nốt chữ ‘Ti’, lại bị người đàn ông quàng cánh tay qua ôm vào trong lòng, hôn đến trời đất điên đảo.

Trong tay Hứa Tri Ý vẫn cầm bút, sợ đầu bút chọc lên người anh, chỉ có thể cầm xa ra, để mặc cho anh hôn.

Trên quầy bar điện thoại rung không ngừng.

Tưởng Ti Tầm kết thúc nụ hôn, điện thoại có cuộc gọi đến, ôm cô bằng một tay, trượt nhấn nghe.

Lộ Kiếm Ba hỏi nghịch tử đã nhìn thấy thư mời chưa.

Lại nói thư mời là một mình anh.

Tưởng Ti Tầm liếc nhìn người trong lòng, hỏi người bên kia điện thoại: “Bố có ý gì?”

Lộ Li3m Ba nhớ đến kỳ nghỉ hè năm con trai bốn tuổi rưỡi, khóc nói con muốn về nhà, lặp đi lặp lại mấy lần, bây giờ nghĩ lại, có lẽ mỗi lần ý đều không giống nhau.

Ông kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì con dẫn qua không đủ trọng lượng. Có cần phải nói thẳng thắn hơn nữa không?”

Tưởng Ti Tầm: “….”

Lộ Kiếm Ba: “Con nói với Tri Ý, hôm đó coi như là con gái cùng bố đến tham gia tiệc tối, chọn lễ phục như nào trong lòng con bé khắc tự có tính toán.”

Lúc này Hứa Tri Ý đang dán trong lòng người đàn ông, lời ở bên kia đầu điện thoại cô nghe rất rõ.

Cúp điện thoại, Tưởng Ti Tầm ném điện thoại lên quầy bar, như có suy nghĩ, vẫn quyết định để bố dẫn Hứa Tri Ý đi tham gia tiệc tối lần này.

Ở trước mặt mấy gia tộc lớn ở Hồng Kông, trọng lượng lời nói của anh so với bố quả thật không cùng một bậc.

Lần này đến Hồng Kông, Hứa Tri Ý không mang theo lễ phục, chỉ mang theo mấy bộ váy dài thích hợp mặc ở tiệc gia đình, bây giờ mua không kịp, vậy là gọi điện thoại cho Hà Nghi An, bảo người mang một bộ từ nhà bên Thượng Hải qua đây.

Nghe nói là đi tham gia tiệc rượu cùng Lộ Kiếm Ba, mẹ đã chọn cho cô một chiếc váy cao cấp trong hệ liệt tiên nữ ba chiều, có rất nhiều tầng vải voan. Chiếc váy không cầu kỳ phức tạp nhưng lại thanh lịch, tràn ngập khí chất thần tiên.

Tiệc rượu tối đó, nhà tạo hình cũng vội từ bên Thượng Hải đến Hồng Kông.

Váy quá tiên nữ, trang điểm tự nhiên nhạt, nhạt đến mức nhìn từ xa còn tưởng là mặt mộc.

Chập tối, tài xế của bác Lộ đến đón cô.

Tưởng Ti Tầm xuống lầu cùng cô, hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, từ khi cất những chiếc áo sơ mi sáng màu đi, cách một hai ngày là có thể nhìn thấy anh mặc màu này.

Áo sơ mi anh mặc rõ ràng trông cấm dục hơn, trưởng thành trầm ổn, vô cùng nam tính.

Ngay cả cô là người ngày nào cũng ở cùng anh đều không nhịn được mà liếc nhìn anh thêm mấy cái.

Vào thang máy, Tưởng Ti Tầm dặn cô: “Trên tiệc rượu đừng nhìn lung tung.”

Hứa Tri Ý cười: “Cái này không phải là em nên dặn dò anh sao?”

Tưởng Ti Tầm: “Anh tự giác, sẽ không nhìn người khác.”

Hứa Tri Ý suy nghĩ, anh đây là muốn tỏ tình với cô à.

Cô hỏi người đàn ông, trên tiệc rượu liệu có đi tìm cô nói chuyện hay không.

Tưởng Ti Tầm: “Nửa sau tiệc anh dẫn em đi.”

Lúc thang máy đi xuống, Hứa Tri Ý ôm anh một cái, “Em đợi anh đến tìm em.”

Ra khỏi tòa nhà, chiếc xe phiên bản dài màu đen đã dừng ở cửa, vệ sĩ mở cửa sau, nhìn thấy người trong xe, cô hơi bất ngờ, thụ sủng nhược kinh: “Bác Lộ, sao bác còn đích thân đến ạ.”

Lộ Kiếm Ba: “Đổi thành bố cháu, bố cháu còn đợi cháu ở cửa thang máy nhấn nút thang máy giúp cháu nữa đấy.”

Hứa Tri Ý cười dịu dàng: “Cái này thì có khả năng ạ.” Cô chỉnh xong váy, vẫy tay với bên ngoài cửa sổ.

Lộ Kiếm Ba không định đi cùng con trai, hạ cửa sổ xuống, bảo nghịch tử tự mình lái xe đi, sau khi tiệc rượu kết thúc ông không thể nào đưa Tri Ý về, để hai đứa tự về.

Tiệc rượu hôm nay, nếu như không phải vì nghịch tử và Tri Ý, ông không định tham gia, bởi vì Thẩm Thanh Phong chắc chắn sẽ đi, sau khi ông đến, chắc chắn sẽ gây náo động và độ thảo luận.

Chiếc xe rời đi, Lộ Kiếm Ba hỏi người vẫn còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Gần đây có đi thăm cô Tưởng cháu không?”

Hứa Tri Ý quay đầu nhìn bác Lộ, suy nghĩ xem nên trả lời như nào.

Lộ Kiếm Ba thật sự sợ cô và nghịch tử, cứ đến thời điểm mấu chốt là lại im lặng, muốn cạy miệng cũng không cạy được.

“Cứ nói tùy ý, nói gì cũng được. Ti Tầm không bao giờ nói về mẹ thằng bé với bác.”

Hứa Tri Ý: “Bác Lộ, bác muốn nghe gì ạ?”

Lộ Kiếm Ba: “Không biết nữa.”

“Bác và cô Tưởng có lẽ không còn khả năng rồi.”

“Không phải có lẽ, là chắc chắn.”

Với tính cách đó của Tưởng Nguyệt Như, sau khi quyết định sẽ không quay đầu lại nữa.

Năm đó ông cầu xin bà, bà cũng không tha thứ.

Đừng nói sau này còn xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Lộ Kiếm Ba: “Vậy nên, có lúc muốn biết rốt cuộc bà ấy thế nào.”

“Cuộc sống của cô Tưởng rất đơn giản, ngày nào cũng bận rộn chuyện công việc, cả năm không nghỉ ngơi, tối đến thích một mình ở trong sân xem phim, một mình ở trong sân ăn cơm. Chỉ thế thôi ạ.”

Mãi cho đến khi đến cửa khách sạn nơi tổ chức tiệc rượu Lộ Kiếm Ba cũng không nói gì nữa.

Từ trên xe đi xuống, Lộ Kiếm Ba dặn cô, tối nay chỉ cần ở bên cạnh ông là được, lúc muốn ăn thì nói với ông, “Chúng ta cùng nhau ăn.”

Hứa Tri Ý: “…..”

Hai cha con trên tiệc rượu làm cộng sự ăn uống.

“Bác Lộ.” Đằng sau có người gọi.

Hứa Tri Ý và Lộ Kiếm Ba cùng lúc quay người lại, chỉ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp khí chất trong bộ váy màu tím nhạt đi đến, tóc ngắn, trang điểm nhạt, đôi mắt phượng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Chiếc váy màu tím được cắt may đơn giản, không có bất cứ món đồ trang sức thừa thãi nào.

Bọn họ nói tiếng Quảng Đông, Hứa Tri Ý nghe không hiểu.

Chào hỏi qua, đối phương nhìn cô, Lộ Kiếm Ba đổi tiếng phổ thông giới thiệu: “Con gái bảo bối nhà lão Hứa – Hứa Hướng Ấp, Hứa Tri Ý, lúc mới ra đời bác không trông chừng con bé kỹ, bây giờ lớn rồi bác phải trông thật kỹ.”

Lại quay mặt nói với cô: “Ngu Duệ nhà họ Ngu.”

Hứa Tri Ý cười nhạt: “Rất vui được gặp mặt.”

Ngu Duệ cười nhạt đáp lại: “Ngưỡng mộ đã lâu.”