Em Như Gió Nam

Chương 46




Thẩm Thanh Phong không thèm tắt điện thoại, ném thẳng vào bồn rửa mặt.

‘Bịch’ một tiếng, nước trong bồn rửa mặt bắn tung tóe, màn hình vỡ tan.

Đằng sau truyền đến tiếng gõ cửa ‘cốc cốc’, lúc này bà ta mới nhìn người đến từ trong gương. Mặc chiếc váy màu trắng, mãi tóc dài buông xõa trước đó đã được buộc cao lên, đôi lông mày kiêu ngạo đang trong tư thế của người chiến thắng.

Thẩm Thanh Phong h ậ n đến mức muốn b ó p c h ế t cô, nghiến răng nghiến lợi nói với trong gương: “Cô còn dám đến!”

Hứa Tri Ý bước đi nhàn nhã, đi đến trước bồn rửa mặt, mở một vòi nước khác lên, chậm rãi rửa tay, “Sao tôi lại không dám đến. Sếp Thẩm phát đ iê n làm sao có thể không có ai xem được. Phát đ iê n đủ rồi tôi còn phải phát thưởng.”

“Hứa Tri Ý, đừng tưởng rằng tôi không dám b ó p c h ế t cô!” Lúc nói chuyện, Thẩm Thanh Phong đã nắm lấy cổ Hứa Tri Ý, còn chưa động vào đã bị đối phương nắm lấy cổ, một tay bị b ẻ ngược ra sau, bà ta không kịp phản ứng lại. Hứa Tri Ý túm cả người bà ta dùng sức đập vào bồn rửa mặt, sau đó lấy tay bóp cổ bà ta, giật đầu về phía sau.

Thẩm Thanh Phong không ngờ đối phương lại phản ứng nhanh và h ậ n như vậy, lưng của bà ta bị đập vào bồn rửa mặt, eo như sắp g ã y, chân bị quấn trong váy, lại bị Hứa Tri Ý dí xuống, không nhấc lên nổi.

Trong khoảnh khắc nào đó bà ta cảm thấy n gh ẹ t thở, cảm giác như sắp rời khỏi thế giới này.

Bà ta đang đ iên cuồng tìm đường sống sót, nắm lấy cổ tay Hứa Tri Ý, muốn đẩy ra.

Cổ tay Hứa Tri Ý bị bà ta nắm đau: “Bỏ ra! Còn động nữa có tin tôi trực tiếp b ó p c h ế t bà không.”

Lúc nói, lực b ó p ở cổ lại tăng lên.

Vệ sĩ đã từng dạy cô b óp c ổ thế nào, trong lòng cô có tính toán, nhưng Thẩm Thanh Phong không hiểu.

Thẩm Thanh Phong thật sự sợ ánh mắt đỏ ngầu của Hứa Tri Ý sẽ trực tiếp b ó p c h ế t bà ta, chỉ đành dừng vùng vẫy lại, không đẩy cổ tay Hứa Tri Ý ra nữa.

Lực tay của Hứa Tri Ý lại tăng thêm: “Tôi nói cho bà biết, so về độ đ i ê n bà không bằng tôi đâu, bà tráo đổi tôi hai mươi năm, mỗi một phút tôi đều muốn b óp c h ế t bà!”

Không thể nào hô hấp, mặt Thẩm Thanh Phong tràn ngập sự đau khổ.

Hứa Tri Ý buông tay ra: “Lần sau trước khi muốn b ó p cổ người khác, suy nghĩ trước xem mình có đ á n h lại  được không. Tôi đánh cầu mười mấy năm, lực tay của bà lớn hơn tôi hay là phản ứng nhanh hơn tôi?”

Thả người ra, cô nói với bên cửa: “Vào đi.”

Cửa nhà vệ sinh sau đó 0đẩy ra.

Giây phút cổ được thả ra Thẩm Thanh Phong cảm giác mình như mới trở về từ cõi c h ế t, tim đau như muốn n ổ tung, hai tay bà ta chống lên bồn rửa mặt hít thở một ngụm lớn. Đột nhiên bà ta giật mình, từ trong gương nhìn thấy người đàn ông cắt tóc ngắn bước vào, ánh mắt bình tĩnh và sắc bén khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Bà ta có ấn tượng với người đàn ông này, tài xế kiêm vệ sĩ của Hứa Tri Ý, không rời khỏi nửa bước.

Sau khi người đàn ông đi vào cũng không tiến lên trên, chỉ im lặng đứng ở bên cửa.

Hứa Tri Ý đang rửa tay dưới vòi nước, bóp một ít nước rửa tay vào lòng bàn tay, rửa cẩn thận.

“Tôi không phải cô Tưởng năm đó, cũng không phải Hứa Ngưng Vi, càng không phải người phụ nữ mà bà đấu thắng. Bọn họ sợ bà đ iê n, sợ bà b á o t h ù. Tôi không sợ, tôi chỉ sợ bà không đ i ê n, không b á o th ù.”

Cô liếc nhìn người phụ nữ vẫn chưa hoàn hồn trong gương, “Bà tưởng KEVE đến chỗ tôi, chuyện tráo đổi con này có thể xóa bỏ toàn bộ sao? KEVE chẳng qua chỉ là bắt đầu thôi.”

Rửa tay sạch sẽ, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nhẹ vết bị b ó p ở trên cổ tay mình, quay mặt ra hiệu với người đằng sau đưa túi cho cô.

Thẩm Thanh Phong dần dần hoàn hồn lại, liếc nhìn Hứa Tri Ý trong gương, túi cũng không tự mình cầm, còn buộc tóc lên, có chuẩn bị mà đến.

Vừa rồi bà ta bị tức giận làm cho mụ mị đầu óc, không nghĩ đến chuyện này.

Nghĩ đến việc bị đối phương b ó p cổ, cuối cùng còn không dám vùng vẫy, khí thế từ đầu đến cuối đã thua sạch.

Trước giờ chưa bao giờ xấu hổ như vậy, Thẩm Thanh Phong hít một hơi thật sâu, tắt vòi nước, nhặt chiếc điện thoại bị vỡ màn hình đã tắt nguồn ở trong bồn rửa mặt lên, lấy khăn giấy lau khô sạch sẽ ném vào trong túi, nhìn vào gương bắt đầu trang điểm lại.

Môi đỏ váy đen, không khác gì như lúc vừa mới bắt đầu bữa tiệc, điều duy nhất chướng mắt chính là vết màu đỏ thẫm ở trên cổ, trong thời gian ngắn không thể nào biến mất đi được.

Thẩm Thanh Phong cởi chiếc khăn lụa buộc ở quai túi ra, buộc thẳng lên cổ.

Bên kia cửa, Hứa Tri Ý từ trong túi tìm ra một chiếc khăn buộc cổ tay đã chuẩn bị từ lâu, buộc lên tay phải, xếp thành hai vòng, vô cùng phù hợp với chiếc váy đang mặc.

Tô lại son đơn giản, mở cửa đi ra.

Hai người một trước một sau từ nhà vệ sinh quay lại nhà ăn, vừa rồi vệ sĩ đứng ở cửa, không ai có thể lại gần, người khác không biết trong nhà vệ sinh xảy ra chuyện gì.

Hai người tỏa sáng, ăn mặc quần áo chỉnh tề, lúc quay lại trên mặt đều mang theo nụ cười dịu dàng, những người khác trên bàn, bao gồm cả ông cụ Lộ cũng không nghĩ được rằng vừa rồi hai người đ á n h nhau như đ i ê n ở trong nhà vệ sinh.

Người ngồi xuống, Tưởng Ti Tầm kéo tay cô qua, dùng dầu ngón tay vuốt v e nhẹ nhàng chiếc khăn lụa thanh nhã, không dám dùng sức, nhìn vào người phụ nữ, “Không phải đồng ý với anh không đ á n h nhau sao.”

Hứa Tri Ý tiến lại gần anh, nhỏ giọng nói: “Không nhịn được. Vừa hay dập tắt uy phong của bà ta.”

Tưởng Ti Tầm: “Có còn chỗ nào khác bị thương không?”

“Chỉ có cổ tay thôi.”

“Thắng rồi?”

“Ừ.”

Tưởng Ti Tầm không biết nói gì.

Ở bên kia bàn, Lộ Kiếm Lương đè giọng chất vấn người phụ nữ ngồi xuống, vì sao không trả lời tin nhắn ông ta.

Tổng cộng gửi đi năm cái, một cái cũng không trả lời.

Thẩm Thanh Phong cười: “Em Tư ông không phải ở đây sao, còn sợ tôi lén đi gặp riêng ông ấy?”

Lộ Kiếm Lương: “Nghe nó thắt ống dẫn tinh, trong lòng bà bị đục thành mấy cái lỗ hổng đúng không?”

“Không phải mấy cái. Là mười mấy cái.”

Lộ Kiếm Lương bị nghẹn, thật sự muốn b ó p c h ế t người phụ nữ này.

Thẩm Thanh Phong chống cằm, dựa gần ông ta hỏi, có muốn có con với bà ta không.

Ánh mắt Lộ Kiếm Lương nhìn bà ta như thể bị đ i ê n, chính mình cũng có cháu nội rồi, có bị đ i ê n không mà lại đi sinh con tiếp.”

Không hề lưu tình đả kích bà ta: “Cho dù tôi muốn bà còn sinh được không?”

Thẩm Thanh Phong cười: “Không cần tôi sinh, không phải có sẵn một đứa sao?”

Lộ Kiếm Lương đ á nh giá bà ta, không lên tiếng.

Thẩm Thanh Phong vào thẳng vấn đề: “Con của ông ở ngoài bao nhiêu tuổi rồi?”

Lộ Kiếm Lương cười, đ á n h thái cực quyền: “Lộ Kiếm Ba nói gì bà tin cái đó?”

“Không phải tôi tin ông ấy, mà càng tin ông ở bên ngoài có món nợ phong lưu.”

“……”

“Bao nhiêu năm nay không nhận lại, xem ra không có tình cảm gì với mẹ đứa trẻ, nếu cứ mang thẳng đứa con riêng này về, con trai con gái ông chắc chắn không cho. Nếu như đứa trẻ này là của tôi, có lý do gì mà không dẫn nó về chứ?”

Lộ Kiếm Lương dần dần thu sự giễu cợt trên mặt lại, lại nhìn người phụ nữ với ánh mắt thâm sâu.

Thẩm Thanh Phong nhìn ra được sự dao động trong mắt chồng mình, “Có lẽ là con trai, hơn nữa năng lực còn không tồi, nếu không ông sẽ không do dự có nhận hay không.”

Lộ Kiếm Lương không phủ nhận.

Con trai riêng của ông ta lớn hơn Hứa Tri Ý một tuổi, về mặt năng lực vượt xa con trai cả của ông ta.

Thẩm Thanh Phong nói thẳng: “Con tôi giúp ông nhận về, tôi không quan tâm nó lớn như nào, trông ra sao, cũng không có hứng thú làm mẹ nó thật. Tôi nhận con trai cho ông, ông đưa dự án hợp tác với Thương Uẩn cho tôi, không phải do tôi phụ trách mà là tặng quyền sở hữu cổ phiếu cho tôi. Ngoài ra, cho tôi thêm ít tiền tiêu vặt, không ít hơn chín con số.”

“Số tiền ít ỏi này chẳng là gì đối với bà cả.”

Bà ta nhìn đồng hồ, “Cho ông thời gian ba phút suy nghĩ, sau bữa tiệc này, ông có tăng thêm ngân phiếu tôi cũng không giúp ông.”

Lộ Kiếm Lương cầm ly rượu lên, uống liên tiếp hai ngụm.

Cơ thể Thẩm Thanh Phong lại nghiêng về phía ông ta lần nữa: “Lộ Kiếm Lương, em Tư ông đã trực tiếp tuyên chiến với ông rồi, ông ấy muốn giúp con trai mình quay về nhà họ Lộ giành lại quyền kiểm soát, tôi và ông cùng một thuyền, ông tự xem đi.”

Dự án đó đối với ông ta mà nói chỉ là một trong hàng ngàn dự án, tiền tiêu vặt nói nhiều không nhiều, chỉ là vấn để muốn cho hay không cho.

Lộ Kiếm Lương lại nhấp một ngụm rượu, “Chiều nay tôi bảo thư ký đi làm.”

Thẩm Thanh Phong còn sảng khoái hơn ông ta, nhìn về ông cụ Lộ ở vị trí chủ trì: “Bố, vừa rồi chú Tư nói không sai, Kiếm Lương nhiều còn, nhiều hạnh phúc, có bốn đứa con.”

Vốn dĩ bữa tiệc này sắp tàn, bởi vì câu nói này mà lại dậy sóng.

Gọi tình nhân cũ là chú Tư, trước mặt mọi người công khai con riêng của chồng, Thẩm Thanh Phong đủ điên, hôm nay nhà họ Lộ hoàn toàn mở mang kiến thức.

Ông cụ Lộ suy nghĩ mấy giây, bảo bà ta tiếp tục nói.

Thẩm Thanh Phong: “Đứa con này là của con và Kiếm Lương, khi đó ông ấy làm trái lại ý bố nhất quyết muốn cưới con là vì đứa con, nhưng khi đó ông ấy lại quan tâm đ ến…..” Nói rồi khóe mắt quét qua chỗ ba cha con nhà Lộ Kiếm Ba, “Trong sáu năm, con và ông ấy cãi nhau rất nhiều lần, ông ấy luôn nói sẽ để đứa bé nhận tổ quy tông, sắp sáu năm rồi, năm nay đứa bé cũng hai bảy tuổi rồi, thật sự con không nhìn thấy hy vọng gì. Lần trước con đến London tìm chú Tư, chính là muốn hỏi chú Tư xem nên làm thế nào.”

“…..”

Thẩm Thanh Phong yêu Lộ Kiếm Ba bao nhiêu thì cũng h ậ n ông bấy nhiêu, loại h ậ n này khác với h ậ n người khác, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ b á o t  h ù ông, chỉ có thể ghê tởm ông mấy câu.

Cho dù là đứa trẻ đó không phải do chính bà ta sinh ra, ông cụ cũng không quan tâm, chỉ cần là con trai là được.

“Bố, hôm nay bố làm chủ cho con, đứa trẻ có thể nhận lại không ạ?”

“Ông nội!” Con trai trưởng của thằng cả lên tiếng, “Có cậu ta không có con!”

Ông cụ Lộ xua xua tay với những người khác: “Mấy đứa về hết đi, nhà thằng cả lên phòng làm việc của bố.”

Trong đ ĩa trên bàn còn có một miếng bánh bột nhào cuối cùng, vốn dĩ Hứa Tri Ý còn muốn gắp ăn nốt, trận chiến vừa rồi ở trong nhà vệ sinh đã làm tiêu hao đi gần hết những gì cô ăn. Ai mà biết được ông cụ Lộ lại bảo giải tán đúng lúc này, tất cả mọi người đều đã đứng dậy, cô chỉ có thể bỏ đũa xuống.

Tưởng Ti Tầm nhìn theo ánh mắt của cô, trực tiếp giơ tay lấy bánh bột nhào bỏ vào miệng cô.

“…..”

Hứa Tri Ý cười, nhai bánh bột nhào trong miệng.

Tưởng Ti Tầm quay đầu dặn bác Trang: “Đừng quên tối nay mang bánh bột nhào đến chỗ cháu.”

Bác Trang không nói nên lời, đã là lúc nào rồi mà chỉ nhớ đến ăn.

Ra khỏi cửa lớn, Tưởng Ti Tầm hỏi bố mình: “Đứa con của bác cả là ai?”

“Mẹ đứa bé bố không biết. Cái này không quan trọng.” Lộ Kiếm Ba vừa bước xuống bậc cầu thang vừa nói, “Nếu như không phải con quay lại giành tài sản, bác cả con chưa chắc đã nhận.”

Không ai tranh, vị trí chủ tịch hội đồng quản trị tiếp theo đương nhiên sẽ thuộc về con trai cả của nhà anh cả, bởi vì Ti Tầm nên bây giờ có sự thay đổi. Anh cả nhận đứa con trai bên ngoài về là để thêm cho mình một quân cờ chiến thắng.

“Con với Tri Ý trước tiên không cần quan tâm đ ến nhà bác cả con, để bọn họ tự lục đục nội bộ trước.”

Lộ Kiếm Ba đã sắp bước xuống hết cầu thang, thư ký Thái mở cửa xe, lại đứng trên bậc cầu thang khẽ gật đầu chào Tưởng Ti Tầm và Hứa Tri Ý.

Người ngồi lên xe, chiếc ô tô dài màu đen chậm rãi rời khỏi nhà cũ.

Hứa Tri Ý ngồi lên xe Tưởng Ti Tầm, về căn phòng nhìn ra biển ở Hồng Kông của người đàn ông, khoảng cách từ nhà cũ lái xe đến đó không xa lắm.

Lên xe cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thả lỏng, cả người lười biếng dựa vào ghế, bữa tiệc hôm nay tiêu hao không ít tinh lực của cô.

“Thẩm Thanh Phong đồng ý thay bác cả nhận đứa con này, không biết điều kiện trao đổi là gì.”

Tưởng Ti Tầm tháo khăn lụa ở trên cổ tay cô xuống, đã sưng đỏ, lấy chai nước đá ở trong tủ lạnh chườm lên cho cô.

Bấy giờ mới trả lời: “Quyền sở hữu cổ phiếu và tiền mặt. Bây giờ bà ta chẳng có gì cả, cần nhất là hai thứ này. Trước tiên là dự án hợp tác với Thương Uẩn. Em và Thương Uẩn từng xem mắt qua, coi như là tình địch của anh, chọn hợp tác với Thương Uẩn, là sự an toàn nhất của bà ta.”

Hứa Tri Ý: “Thẩm Thanh Phong chắc chắn không nghĩ tới Thương Uẩn còn muốn hợp tác cùng em kiếm tiền.”

Người đàn ông nhìn cô: “Thương Uẩn thật sự định không so đo danh phận à?”

“Anh ta nói đùa như thế đó.”

“Anh thấy cậu ta không giống nói đùa.”

“……Anh đừng có mà ghen linh tinh.”

Cổ tay cô chườm đá lạnh, ngón tay cũng không rảnh rỗi, buộc khăn lụa lên cổ tay, còn thắt một cái nơ xinh đẹp.

Tưởng Ti Tầm để cô nghịch như vậy cả quãng đường.

Quay về căn hộ, Hứa Tri Ý rót cho mình một ly rượu vang, mang về phòng của mình. Phòng ngủ của cô cách phòng của Tưởng Ti Tầm một bức tường, nằm trên tường có thể nhìn ra biển.

Tưởng Ti Tầm nhìn ly rượu trong tay cô: “Sao lại không uống ở phòng khách?”

Hứa Tri Ý: “Lúc ngâm bồn uống, quá mệt.” Hôm nay đối đầu trực diện ở nhà cũ với Thẩm Thanh Phong khiến cô kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.

Tưởng Ti Tầm tháo đồng hồ: “Chiều nay không có việc gì, em ngủ một giấc đi.”

“Anh thì sao?”

“Anh cũng ngủ bù.” Tối qua anh họp video với bên Manhattan đến 2 rưỡi sáng, ngủ được hai ba tiếng đã dậy.

Hứa Tri Ý ngâm bồn hai mươi phút, tinh dầu chanh nhàn nhạt rất dễ chịu.

Một ly rượu không đủ uống, mặc quần áo ngủ vào, lại đến quầy bar rót thêm một ly.

Đi qua phòng ngủ bên cạnh, cửa đóng chặt.

Không hề buồn ngủ một chút nào, giống như khoảng thời gian vừa biết chuyện ôm nhầm, tinh thần hưng phấn khác thường.

Lấy ly đế cao, Hứa Tri Ý đi ra ngoài ban công, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho thư ký Thái:【Tôi muốn biết Thẩm Thanh Phong thay Lộ Kiếm Lương nhận con lấy được lợi ích gì.】

Gửi tin nhắn xong để điện thoại lên bàn, dựa người vào ghế.

Ngắm núi và biển, cô không khỏi bất giác nghĩ đến, hình như nhà cũ Ngu Duệ cũng ở Deep Water Bay Road.

Kịp thời dừng lại sự hao tổn tinh thần, uống hai ngụm rượu nhằm di dời sự chú ý.

“Sao em không ngủ?”

Trong phòng khách truyền đến giọng nói của Tưởng Ti Tầm.

Hứa Tri Ý quay mặt, người đàn ông đã tắm, thay bộ quần áo ngủ màu tối, cô nhìn vào ánh mắt sâu thẳm như hồ nước của anh: “Vẫn chưa buồn ngủ, đợi buồn ngủ rồi ngủ.”

Tưởng Ti Tầm xách ghế ngồi xuống cạnh cô: “Đừng nghĩ gì hết, chơi mấy ngày trước đã, nếu như không chơi, kỳ nghỉ phép dài này của em coi như vô ích rồi.”

Hứa Tri Ý gác chân lên đùi anh, “Anh đi cùng em sao có thể coi như vô ích chứ.”

Tưởng Ti Tầm đứng dậy, cúi người bế cả người cô lên.

“Này, anh làm gì đấy.” Trong tay cô vẫn cầm ly rượu, trọng tâm không vững, vội vàng dùng tay còn lại túm chặt lấy cổ áo anh, cổ áo bị cô làm cho biến dạng.

Tưởng Ti Tầm ngồi xuống, ôm người ở trong lòng.

Cô dựa vào trong lòng người đàn ông, không nhìn thấy mặt anh, trước mắt là núi và biển vây quanh.

Hứa Tri Ý dần dần thả lỏng, nhấp một ngụm rượu: “Lần đầu tiên em đến Viễn Duy, ở trong thang máy, sao anh nhìn cái là nhận ra em?”

“Không phải từng nói anh đã xem qua ảnh thẻ của em sao.”

“Em muốn nghe không phải câu này.”

“Bởi vì em thông minh, năng lực mạnh, nhảy lớp, học song bằng cũng không làm chậm trễ cuộc thi đua ngựa của em, còn yêu thích giải đua xe công thức F1, lại xinh đẹp. Trong mắt anh rất đặc biệt, vậy nên nhìn một cái là nhận ra ngay.”

Hứa Tri Ý hài lòng, đưa ly rượu cho người đàn ông: “Cho anh uống này.”

Tưởng Ti Tầm cười, một tay ôm lấy cô, nhận lấy ly rượu còn thừa lại của cô uống hết sạch.

Để ly rượu lên bàn, lại ôm người vào trong lòng, sau đó anh cũng đứng lên.

Hai tay Hứa Tri Ý ôm lấy cổ người đàn ông, “Anh muốn ôm em đi đâu?”

Tưởng Ti Tầm: “Ngủ trưa cùng anh, anh nhìn em ngủ.”

Trái tim Hứa Tri Ý đập thình thịch, “Em ngủ giường anh càng không ngủ được.”

Người đàn ông nhìn cô, “Em không thử sao biết không ngủ được?”

Phòng của anh cũng có màu trắng xám giống phòng của cô, đến cả ga giường cũng là màu xám nhạt.

Người được anh đặt lên gối, hô hấp của Hứa Tri Ý hoàn toàn hỗn loạn, căn bản không cần thử, bây giờ cô đã có thể chắc chắn nói với anh, không ngủ được.

“Hay là,” Cô thương lượng với anh, “Em ngủ giường của anh, anh ngủ giường của em.”

“Không cần, đổi đi đổi lại phiền phức, anh ôm em ngủ.”

Người đã phủ xuống, Tưởng Ti Tầm hôn lấy môi cô, sau đó là hơi thở mát lạnh từ trên người anh.

Hứa Tri Ý: “Anh dậy đi, em cảm thấy bây giờ em có thể ngủ được rồi, hơn nữa còn rất buồn ngủ.”

Nói xong hai người đều dở khóc dở cười.

Hứa Tri Ý vùi mặt vào lòng anh, chưa bao giờ bản thân mất mặt như vậy.

Tưởng Ti Tầm kiềm chế nụ cười của mình, cô thật sự giỏi phá hỏng bầu không khí của nụ hôn.

Anh để một cánh tay của mình dưới đầu để đỡ cô, nửa ôm cô trong lòng, tay còn lại mười ngón tay đan xen với cô.

“Anh không làm cái khác, trong nhà không có đồ.” Người đàn ông hôn xuống tai cô, “Còn nợ em một lần giúp đỡ, có muốn không?”

Hứa Tri Ý coi như không nghe thấy, không lên tiếng.

Môi của Tưởng Ti Tầm hôn xuống cằm cô, sau đó đi xuống.

Hứa Tri Ý tỉnh táo biết được nếu như cứ tiếp tục hôn như này sẽ hôn đến đâu, ban ngày ban mặt, cô còn chưa chuẩn bị xong, cần phải hòa hoãn lại, ôm lấy cổ anh.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Tưởng Ti Tầm hôn xuống môi cô, lần này anh cho cô thời gian hòa hoãn lại, không hôn tiếp xuống.

Giọng người đàn ông khàn khàn: “Không thể để em bị lỗ, em giúp anh một lần, anh trả em hai lần.”

Hứa Tri Ý chủ động hôn anh.

Nhận được sự cho phép ngầm, Tưởng Ti Tầm hôn nhẹ xuống môi cô, tay đi xuống.

Một lần ở trên máy bay, Hứa Tri Ý vẫn nhớ cảm giác như bị điện giật lần đó.

Hôm nay giống với lúc ở trên máy bay, vẫn là vải màu đen.

Cách một lớp vải, nhẹ vân vê.

Giọng nói bật ra của Hứa Tri Ý bị người đàn ông nuốt chửng.

Đầu lưỡi của anh tiến vào miệng cô, hô hấp của cô không ổn định.

Đầu ngón tay xuyên qua mép vải, dán lên.

Vuốt v e nhẹ nhàng, cho đến khi bị thấm vào.

Nụ hôn của người đàn ông hôm nay cũng dịu dàng giống như ngón tay thon dài của anh, nhẹ nhàng dịu dàng, không thâm nhập quá sâu.

Nhưng cho dù có như vậy Hứa Tri Ý vẫn cảm thấy khó thở, hoàn toàn sụp đổ.

Ở trong lòng anh mười mấy phút mà sức vận động giống như chạy bộ một tiếng.

Bình tĩnh lại, Hứa Tri Ý vùi mặt vào trong lòng anh, không muốn đối mặt với anh.

Tưởng Ti Tầm rút lấy mấy tờ khăn giấy, người ở trong lòng không cho anh lau, anh lại lần nữa hôn cô, dỗ cô, lau sạch từng chút một.

Người mệt rồi, chả mấy chốc Hứa Tri Ý không mở nổi mắt.

Tưởng Ti Tầm đứng dậy, dùng khăn giấy vừa dùng khi nãy lau tay mình.

Hứa Tri Ý không nhớ mình ngủ lúc nào, mở mắt ra đã là hơn 7 giờ tối.

Đây có lẽ là lần ngủ trưa lâu nhất của cô.

Rửa mặt đơn giản, đến phòng bếp tìm đồ ăn, bánh bột nhào bên nhà cũ đưa đến vẫn còn hơi ấm.

Tưởng Ti Tầm đưa cho cô ly nước ấm, ánh mắt rơi trên mặt cô không rời đi.

Hứa Tri Ý: “Anh đừng nhìn em.”

Người đàn ông vẫn nhìn cô: “Đợi lúc chúng ta thật sự ở bên nhau rồi, có phải là anh còn phải rời nhà hai ngày không?” Đưa bánh bột nhào cho cô, “Khí thế đ á n h nhau buổi trưa của em đi đâu rồi.”

Hứa Tri Ý tức đến bật cười, “Sao có thể giống nhau chứ!”

Giành lấy bánh bột nhào bỏ vào miệng, cầm điện thoại ra ban công.

Tưởng Ti Tầm nói với bóng lưng cô, chậm rãi mỉm cười, dỗ cô: “Được rồi, đừng tức giận nữa.”

“Trong vòng ba phút không muốn để ý đến anh.” Cô chỉ vào điện thoại, làm động tác gọi điện.

Vậy là Tưởng Ti Tầm không nói chuyện nữa, cầm bánh bột nhào và cốc nước ra ban công.

Hứa Tri Ý tìm số điện thoại của bố ấn gọi đi, báo cáo với bố tình hình gặp nhau buổi trưa với Thẩm Thanh Phong và bữa tiệc, có điều bỏ qua chi tiết ở trong nhà vệ sinh.

Hứa Hướng Ấp dặn con gái: “Con cẩn thận, phòng Thẩm Thanh Phong sẽ phát đ i ê n.”

Hứa Tri Ý muốn nói con gái bố còn điên hơn bà ta.

Hai bố con nói chuyện với nhau hơn nửa tiếng.

Lúc cúp điện thoại, Hứa Hướng Ấp mới nhìn thấy tin nhắn Hứa Ngưng Vi gửi hai mươi phút trước.

【Bố, tối nay Thẩm Thanh Phong gửi email cho con, nói rất nhiều thứ nhưng con không quan tâm.】

“Thẩm Thanh Phong lại liên lạc với Ngưng Vi.” Ông nói với vợ đang ngồi đối diện tăng ca.

Hà Nghi An ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính: “Sao ông biết? Tri Ý nói với ông sao?”

“Ngưng Vi tự mình nói.” Hứa Hướng Ấp đưa điện thoại cho vợ xem.

“Đứa nhỏ này chỉ tìm ông, trước giờ không bao giờ tìm tôi, bởi vì ông chính là lý do dẫn đến việc Thẩm Thanh Phong tráo đổi hai đứa trẻ. Tối đó đã nói với con bé nhiều như vậy rồi mà con bé vẫn còn cố chấp, để tâm quá nhiều.” Hà Nghi An đưa điện thoại cho chồng, “Ông không cần trả lời, sau này cùng không cần trả lời, để tôi trả lời.”

Hứa Hướng Ấp: “Nói rõ ràng chuyện của giáo sư Thượng và Thẩm Thanh Phong, để con bé biết những chuyện liên quan.”

Hà Nghi An lấy điện thoại của mình, sau khi suy nghĩ bắt đầu gõ chữ.

Một tin nhắn rất dài, dài đến mức trước giờ chưa bao giờ gửi tin nhắn nhiều chữ vậy cho ai.

Soạn xong, đọc từ đầu đến cuối một lần, gửi thẳng đi.

‘Chào buổi tối Ngưng Vi.

Muốn nói với con chuyện Thẩm Thanh Phong tráo đổi hai đứa, bà ta có ân oán với bố còn – giáo sư Thượng, hai mươi tám năm trước, giáo sư Thượng từng hợp tác với công ty đối thủ cạnh tranh của bà ta, dẫn đến việc công ty Thẩm Thanh Phong bị phá sản. Bà ta hai bàn tay trắng, vậy nên ghi h ậ n trong lòng, muốn báo thù bố con.

Chuyện đã đến nước này, trong chuyện tráo đổi này, lại đi đánh giá giáo sư Thượng và bố Hứa của con chiếm bao nhiêu trách nhiệm đã không còn ý nghĩa nữa.

Theo mẹ thì mẹ đều coi như hai người đến chiếm năm mươi phần trăm, công bằng như nhau.

Mọi chân tướng đã được làm rõ, đã đến lúc mỗi người chúng ta nên quay về vị trí trước đó của mình như sáu năm trước.

Đây có lẽ là tin nhắn cuối cùng mẹ gửi cho con.

Nếu như còn tiếp tục không chấm dứt, con, bố Hứa con, và cả hai gia đình chúng ta đều sẽ cảm thấy lúng túng và bối rối. Hãy trân trọng, yêu lấy người nhà con, con không bước ra được, không chấp nhận họ từ tận đáy lòng, họ sẽ tổn thương.

Nếu như con tự sa ngã, vậy vừa hay Thẩm Thanh Phong đã báo thù thành công giáo sư Thượng.

Cũng đừng đặt bộ lọc quá dày cho mẹ và bố Hứa con, con người không kiềm lòng được mà nghĩ đến những chuyện đã qua.

Trước đây yêu con như vậy vì tưởng rằng con là con ruột, đương nhiên sẽ không giữ lại bất cứ thứ gì, lúc biết được chuyện ôm nhầm không nỡ với con đó là phản ứng bản năng của tình cảm.

Hai mươi năm yêu thương và bỏ ra, từ bỏ giống như cắt đi từng miếng thịt, quá đau, không muốn đối mặt.

Nhưng một khi giai đoạn từ bỏ đau đớn này trôi qua, chỉ muốn đối xử tốt với đứa con của mình, con người chính là ích kỷ như vậy.

Mẹ cũng không ngoại lệ.

Mẹ và bố Hứa con quá hiểu bản chất này, vậy nên sau khi có báo cáo kết quả giám định ADN, chúng ta liền kiên trì để con và Tri Ý ai về nhà nấy, không phải không nuôi nổi hai đứa, mà là cuộc đời vốn là như vậy.

Dù sao thì mẹ cũng hiểu bản thân, chắc chắn không chịu nổi thử thách bản chất của con người, không thể nào đem tài sản mình khó khăn vất vả kiếm được cho con của người khác tiêu.

Mẹ nghĩ đổi lại là người khác cũng đều không làm được.

Dù sao thì con cũng có bố mẹ của mình, là ôm nhầm chứ không phải nhận nuôi.

Có tình cảm không phải là giả, nhưng chỗ tình cảm đó được xây dựng trên cơ sở con là con ruột. Mới đầu không muốn buông tay, không nỡ từ bỏ, đợi khi dần dần khôi phục, bình tĩnh lại thì tất cả mọi thứ đều lý trí.

Khi đó ở Manhattan, lúc con trả thẻ đen lại cho bố Hứa con, ông ấy trực tiếp nhận lấy, đó chính là phản ứng chân thật nhất của con người.

Vậy nên cuối cùng con còn gọi điện thoại cho Tri Ý, muốn cùng nhau ở lại trong nhà, trong lòng mẹ vẫn không có bất cứ sự dao động nào, vẫn kiên quyết để con về bên cạnh bố mẹ ruột mình, bởi vì tình yêu của họ đối với con còn chân thật hơn chúng ta.

Cái này suy nghĩ từ bản chất của con người, bảo con quay về.

Về mặt tình cảm mẹ không muốn bạc đãi con gái của mình, sau này chỉ muốn yêu thương một mình con bé.

Đã từng yêu con là thật, không nỡ là thật, bây giờ đã sáu năm trôi qua, không còn lo lắng cho con nữa cũng là thật.

Mẹ nghĩ, giáo sư Thượng cũng đối xử với Tri Ý như vậy, bởi vì tình yêu của ông ấy đã hoàn toàn đặt lên người con rồi, không thể nào phân ra.

Con thấy đó, sự thật có bao nhiêu chói tai, lòng người cũng không thể nào nhìn thẳng.

Vậy nên vạn bất đắc dĩ, không ai muốn tiết lộ những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình cho người khác.

Còn về ơn dưỡng dục, không cần phải báo đáp, đó là trước đây chúng ta can tâm tình nguyện bỏ ra.

Sống chung, hòa hợp thật tốt với bố mẹ con, quá trình này không dễ, đừng vì gặp một chút khó khăn, không thuận lợi liền nản lòng từ bỏ. Chúng ta và Tri Ý cũng phải hòa hợp sáu năm, thậm chí đến bây giờ vẫn còn đang phải hòa hợp.

Cho dù là lý do gì, cảm ơn vì con đã xuất hiện trong hai mươi năm cuộc đời của mẹ và bố Hứa con.

Biển rộng cho cá bơi, trời cao cho chim bay, mẹ và bố Hứa con đều mong con sau này tương lai tươi sáng, hạnh phúc vui vẻ.’