Lâm Ánh Yên im lặng đi vào phòng bếp, nhìn Vương Gia Khiêm đang hâm nóng lại đồ ăn, cảm thấy có gì đó không đúng lắm!
Cô thở dài, sau đó đi đến đứng cạnh Vương Gia Khiêm, chậc chậc lưỡi, nhỏ giọng ngưỡng mộ nói:
_ Nhìn anh khác nào người đàn ông của gia đình đâu! Điêu luyện như vậy, chắc sau này bạn gái anh hạnh phúc lắm!
Lâm Ánh Yên đảo đồ ăn trong chảo, len lén liếc nhìn Vương Gia Khiêm.
Cô đây là muốn thăm dò anh ta, muốn xem thử có phải anh ta đang lấy lòng Trần Ngọc và Lâm Chấn hay không!
Nào ngờ anh ta lại trả lời một câu, khiến cô đứng hình vài giây vì quá bất ngờ:
_ Phải, chắc là Tiểu Y rất hạnh phúc.
Đùng.
Câu nói đúng kiểu sét đánh ngang tai.
Lâm Ánh Yên quay sang nhìn Vương Gia Khiêm, tròn mắt hỏi:
_ Anh vừa nói gì cơ?
_ Anh nói, Tiểu Y là cô gái hạnh phúc mà em nói đấy!
_ Hả? Là...là hai người yêu nhau rồi?
_ Ừm, mới hôm nay đấy! Nhờ cả vào em, nên anh mới cùng mẹ làm vài món đãi gia đình em.
Lâm Ánh Yên thật sự rất sốc, vậy mà cô lại luôn tưởng rằng, Vương Gia Khiêm thích mình mới đau chứ! Thôi thì vậy cũng tốt, đỡ phải bị hiểu lầm nữa!
Lâm Ánh Yên bỗng nhiên vui vẻ hẳn, nhìn Vương Gia Khiêm không còn e thẹn như trước nữa! Cô vỗ vai anh ta, vui vẻ nói:
_ Vậy phải đeo anh ăn nhiều một chút! Dù sao cũng về đây tận một tháng, xem anh đãi em được bao nhiêu ngày.
_ Được, nhìn em như vậy, ăn cũng không nhiều, anh dư dả lo cho em.
_ Nhưng mấy nay không nghe anh nói về chuyện này vậy?
Vương Gia Khiêm mỉm cười, bày đồ ăn ra dĩa rồi thản nhiên trả lời:
_ Anh vốn định thăm dò ở chỗ em trước, sau đó mới nói cho em nghe.
Vì sợ Tiểu Y có bạn trai, nên anh định để lâu một chút! Nhưng không ngờ, em lại tạo điều kiện cho anh sớm như vậy! Cũng định là em cùng Tiểu Y đi, anh sẽ có chút can đảm hơn.
Nhưng không ngờ, em lại từ chối.
_ Hả, vậy anh định để em theo làm kì đà cản mũi sao? Sao anh ác vậy chứ? Hoá ra, anh là nam thần thầm thích con nhà người ta.
Vậy mà em cứ tưởng...
Vương Gia Khiêm quay lại, như hiểu ý trong câu nói của Lâm Ánh Yên, nhíu mày hỏi lại:
_ Có phải em nghĩ anh thích em không?
_ Còn không phải sao? Anh cứ nhìn em như vậy, còn tốt với em, trùng hợp gặp mặt.
Không tưởng như vậy mới lạ đấy!
_ Anh là muốn mua chuộc hối lộ em đấy! Lại để cô nhóc là em tưởng lầm rồi! Tiếc không?
_ Tiếc cái gì? Em có bạn trai rồi, tiếc gì chứ?
Lâm Ánh Yên hĩnh mũi, nghịch ngợm liếc xéo Vương Gia Khiêm.
Anh ta mỉm cười, vội nói:
_ Gọi ba mẹ em ra ăn cơm.
_ Không cần gọi.
Tinh Tinh, con vừa nói con có bạn trai sao? Người đó như thế nào? Có giống với Gia Khiêm không?
_ Mẹ...sao mẹ lại ra nhanh vậy? Gia...Gia Khiêm có bạn gái rồi!
_ Mẹ biết, nhưng bạn trai con có giống với thằng bé không? Dịu dàng ấm áp, có như vậy không?
Lâm Ánh Yên cười gượng, thật sự không biết nên trả lời thế nào! Nhưng tình huống này, cô nên trả lời thế nào đây!
May mắn là Vương Gia Khiêm đã lên tiếng thay cô, giải vây giúp cô chuyện này!
_ Bác gái, sao có thể giống với con được? Ánh Yên có bạn trai trước khi con về nước, bọn con cũng chưa từng tiếp xúc, sao có thể tìm người giống con được?
_ Cũng đúng.
Nhưng bạn trai con, có phải là cậu Dương...!Dương Triết Phàm gì đó không? Mẹ thấy cậu ta rất được, có phải không?
Lâm Ánh Yên ngạc nhiên nhìn Trần Ngọc, đã qua lâu vậy rồi mà bà vẫn còn nhớ, có phải quá ấn tượng rồi không?
Lâm Chấn đứng bên cạnh cũng hùa theo, vui vẻ ra mặt khi nghe đến tên Dương Triết Phàm:
_ Ba thấy mẹ con nói đúng, cậu ta quá được luôn là đằng khác! Hay là gọi cậu ta về chơi vài ngày!
Lâm Ánh Yên đúng là trong tình huống hết bất ngờ này đến bất ngờ khác mà! Không thể nghĩ đến trường hợp, cả Trần Ngọc và Lâm Chấn đều ủng hộ Lâm Ánh Yên như vậy!
Cô gãi gãi đầu, từ từ quan sát biểu cảm đang tốt của ba mẹ mình, sau đó lên tiếng thăm dò:
_ Vậy bây giờ anh ấy xuất hiện ở đây, ba mẹ có còn phản ứng như vậy không?
_ Bây giờ xuất hiện luôn sao? Ở đâu? Cậu ta có thuật biến hóa gì sao? Hay là con gọi một tiếng liền bay đến ngay?
_ Không phải! Thật ra, anh ấy đến từ sáng sớm rồi, ở sau hai người kìa!
Dương Triết Phàm từ từ đi ra, nhìn Trần Ngọc và Lâm Chấn, cúi người chào, rồi vui vẻ nói:
_ Hai bác, đến đột ngột như vậy có phải là làm phiền rồi không?
Trần Ngọc và Lâm Chấn đều chăm chú nhìn Dương Triết Phàm, qua một lúc liền vui vẻ kéo tay hắn vào bàn ăn, cười nói như người nhà:
_ Triết Phàm, đến sao không báo trước, nếu biết con đến hai bác đã không đi làm rồi! Tinh Tinh mau dọn chén đũa đi con.
Gia Khiêm, con mau ngồi xuống đi, đồ ăn nguội cả rồi!
Trần Ngọc đúng là hiếu khách như trong lời của Lâm Ánh Yên nói.
Không ngoài dự đoán, Dương Triết Phàm được đón tiếp hơn cả khách quý.
Còn Lâm Ánh Yên và Vương Gia Khiêm như người sắp tàn hình đến nơi rồi! Một chút quan tâm cũng không có.
Cô nhìn sang Vương Gia Khiêm, nhún vai cười bất lực.
...
Sau bữa cơm tối, Vương Gia Khiêm xin phép về trước, trả lại không gian riêng tư cho gia đình.
Dương Triết Phàm ngồi cạnh Lâm Ánh Yên, tự nhiên nắm chặt lấy tay cô, thể hiện tình cảm trước mặt Trần Ngọc và Lâm Chấn.
Trần Ngọc nhìn hình ảnh trước mắt, vui vẻ nhìn Lâm Chấn, rồi từ từ lên tiếng:
_ Triết Phàm, sao không đưa em con về chơi cùng?
_ Em con? Là Hàn Tử Châu sao? Em ấy đang học chuẩn bị thi tốt nghiệp, nên không thể đi cùng.
Lâm Ánh Yên nhìn Dương Triết Phàm trả lời tự nhiên như vậy, nhất thời cảm thấy hắn đã hoàn toàn hòa nhập vào vai anh họ của Hàn Tử Châu rồi!
Lâm Ánh Yên mỉm cười, nhỏ giọng nói nhỏ đủ cả hai người nghe:
_ Phàm, bây giờ chúng ta thành thật, tội sẽ được giảm nhẹ đấy!
_ Vậy em hay anh nói đây?
_ Để em.
Lâm Ánh Yên lấy hơi, nhìn Trần Ngọc và Lâm Chấn, chăm chú quan sát biểu cảm đang tốt của họ, cô mới có đủ can đảm nói ra:
_ Ba, mẹ, thật ra...Phàm và Tử Châu không phải là anh em họ.
Mà chỉ là người quen thôi, hoàn toàn không có mối quan hệ gia đình nào! Hôm đó là tình huống bất ngờ, nên mới nói như vậy đấy!
Trần Ngọc và Lâm Chấn bất ngờ, im lặng rất lâu cũng không lên tiếng.
Dương Triết Phàm thấy vậy, liền nói ra toàn bộ sự thật:
_ Thật ra, con là trẻ mồ côi, lớn lên ở khu ổ chuột.
Từ cái ngày mà gặp được Tinh Tinh, con mới bắt đầu bắt tay vào công việc, muốn để Tinh Tinh có cuộc sống tốt nhất! Sau này tìm được cô ấy, con mới thấy cuộc sống tốt đẹp thế nào! Nên là, con muốn lấy cô ấy, muốn cô ấy làm vợ con, để con có thể chăm sóc cô ấy hết cả đời này!
Trần Ngọc và Lâm Chấn lại im lặng, cả hai nhìn nhau một lúc rồi mỉm cười lên tiếng:
_ Không sao, chỉ cần hai đứa yêu nhau là được! Hạnh phúc với nhau là ba mẹ vui rồi! Chuyện con có xuất thân từ đâu, không quan trọng nữa! Không nói đến quá khứ nữa, bây giờ chúng ta sống tốt cho hiện tại và tương lai là được!
_ Cảm ơn ba mẹ...