Em Là Vì Sao Chiếu Sáng Cuộc Đời Anh

Chương 52: 52: Đánh Tiếng






Lâm Ánh Yên đưa Dương Triết Phàm về nhà, hắn vừa vào cửa chính, bên ngoài liền có người gọi cửa, khiến cô giật thót mình, nhìn ra:

_ Yên Yên, mẹ con đi làm rồi sao?

_ Dạ, dì tìm mẹ con có chuyện gì ạ?

_ Mẹ con đặt cái này ở chỗ dì, có dịp nên ghé qua.



Con lấy luôn cho mẹ con đi!

Lâm Ánh Yên với tay ra hàng rào, nhìn món đồ trong tay mình, cô không khỏi bất ngờ, vội giấu vào người, nhìn người phụ nữ kia, ngượng ngùng nói:

_ Con cảm ơn dì, dì về thong thả!

_ Ừm, dì về đây!

Lâm Ánh Yên đợi người rời đi, mới nhẹ nhàng đi vào nhà.



Túi đồ cũng giấu phía sau lưng.



Dương Triết Phàm khó hiểu đi đến, ngó nhìn ra phía sau cô, nhíu mày hỏi:

_ Cái gì vậy? Không bị phát hiện chứ?

_ Không có, em đi cất giúp mẹ đây, anh ngồi chờ em chút!

_ Được!

Dương Triết Phàm nhún vai, cũng không muốn quan tâm lắm mấy chuyện của phụ nữ! Hắn đi đến ngồi xuống sofa, ngó mắt nhìn khắp căn nhà, rồi tự nhiên rót nước uống.

Lâm Ánh Yên cất đồ xong quay lại, ngồi phịch xuống cạnh Dương Triết Phàm, quan tâm hỏi:

_ Anh đã ăn sáng chưa? Em làm bữa sáng cho anh nha?

_ Anh phụ em.



_ Được, vào đây! Hôm qua mẹ mua rất nhiều đồ ăn để trong tủ lạnh, phòng khi đói có thể tự làm ăn! Anh muốn ăn gì?

Lâm Ánh Yên mở tủ lạnh, ngồi xổm xuống nhìn vào trong, suy nghĩ gì đó rồi lấy ra con cá, đưa đến trước mặt Dương Triết Phàm, hỏi:

_ Chúng ta ăn cá nha? Con này mẹ bảo hôm nay em phải ăn hết, nhưng to quá ăn không nổi.

_ Được, đây anh làm sạch cho!



_ Vậy em làm thêm món mặn.



Cá đó hấp là ngon nhất!

Lâm Ánh Yên từ từ lấy ra đầy đủ các nguyên liệu, bắt đầu sơ chế các món có sẵn.



Đeo tạp dề cho mình và Dương Triết Phàm, bắt đầu sử dụng đôi tay điêu luyện, cầm dao thái từng miếng thịt và tàu hũ.



Hành cũng được cô băm nhỏ ra, để vào cá và món mặn.

Chưa đầy một tiếng đồng hồ, trên bàn đã bày ra hai món ăn được định sẵn.



Lâm Ánh Yên nhìn thành quả của mình, cởi bỏ tạp dề trên người, rồi quay sang nhìn Dương Triết Phàm, nói:

_ Mau rửa tay rồi nếm thử đi!

_ Được, đầu bếp hàng đầu như em, anh nhất định phải ăn sạch.

_ Nói được làm được, mau đi đi!

...

Hàn Tử Châu vì chuyện hôm qua, nên khó có thể tập trung vào học tập.



Cô ta ngồi trong phòng học, nhưng hồn lại bay về nơi nào đó!


Tin nhắn của Diệp Thượng Phong, Hàn Tử Châu cũng không xem lấy một tin.



Nhiều lúc muốn chặn đi người đàn ông hai lòng này!

Hàn Tử Châu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng cười nhạt, thở dài một hơi, rồi nói nhỏ:

_ Mẹ nói đúng, người đàn ông có nhiều h@m muốn, sẽ không bao giờ chung tình.



Bây giờ buông bỏ được rồi, đợi đến khi ước nguyện thành thật, thì có thể buông bỏ rồi!

_ Tử Châu, cô đang nói gì vậy? Ít ra cũng nên để cho Diệp Thượng Phong giải thích chứ?

_ Sao cô lại bên vực anh ta rồi? Chẳng phải thường ngày rất ghét anh ta sao?

_ Nhưng chuyện gì cũng nên nghe giải thích, đâu thể nghe một hướng mà phán xét chứ?

_ Tử Tửu, im lặng đi, tôi phải tập trung học, chuẩn bị thi tốt nghiệp rồi!

Hàn Tử Tửu bất lực, thôi thì cứ để Hàn Tử Châu muốn làm gì thì làm! Dù sao cũng không liên quan đến cô ta.

...

Diệp Thượng Phong nhắn tin không có phản hồi, gọi điện cũng không bắt máy, trong lòng lo lắng không thôi!

Anh ta đi đi lại lại, đứng ngồi không yên.



Trên tay vẫn cầm chắc chiếc điện thoại, sợ khi Hàn Tử Châu gọi lại vẫn có thể nhấc máy ngay!

Cốc! Cốc! Cốc!

Diệp Thượng Phong như đang ngồi trên đống lửa, vậy mà vẫn có người làm phiền.



Anh ta ngồi xuống ghế, lạnh lùng nói vọng ra:

_ Vào đi!

Cạch.


Thư kí riêng của anh ta đi vào, cúi người một cái rồi nói:

_ Diệp tổng, Diệp chủ tịch vừa nói chuyện với Bạch tổng, nghe nói sẽ kết thông gia với nhau.



Tôi thấy, anh nên gặp ông ấy để nói chuyện.



_ Bạch tổng? Bạch Cường?

_ Dạ phải! Ông ấy muốn đến đánh tiếng, nhưng không ngờ Diệp chủ tịch lại ra lời đề nghị làm thông gia.

Diệp Thượng Phong nắm chặt hai tay, hận không thể một tay bóp ch3t đám người cản trở này! Anh ta mệt mỏi, tựa lưng ra sau ghế, xoa xoa huyệt thái dương, từ từ lên tiếng bảo:

_ Ra ngoài đi, chuyện này tôi nói với mẹ trước!

_ Được! Tôi xin phép.

Diệp Thượng Phong mở mắt, lạnh lùng nhìn lên trần, vẻ mặt khó coi đến đỉnh điểm.



Bấm gọi cho Ẩn Doanh, muốn nhờ thế lực của bà giải quyết chuyện của Bạch Cường trước.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, Ẩn Doanh hờ hững hỏi vọng vào, khiến Diệp Thượng Phong càng thấy không vui.

_ Nghịch tử, có chuyện gì sao?

_ Mẹ, ba hứa với Bạch Cường, sẽ cưới Bạch Uyển Diệp cho con mẹ nói chuyện với ba đi, giúp con lần này nữa thôi!

_ Ba con lại làm việc không suy nghĩ nữa rồi! Để đó, tối mẹ nói chuyện với ba con.



Bên phía Tử Châu sao rồi?

_ Nhắn tin không trả lời, gọi điện không nhấc máy.



Không biết có chuyện gì không nữa!


_ Có phải con làm gì cho con bé giận rồi không? Không gặp mặt kể từ hôm đó luôn sao?

_ Dạ, bây giờ con phải làm sao đây? Con thật sự rất rối!

Ẩn Doanh thở dài, bà cũng làm sao biết được là nên làm gì? Nhưng vì hạnh phúc của Diệp Thượng Phong, bà nên một lần ra mặt.

_ Để mẹ tìm gặp con bé thử xem, biết đâu sẽ hỏi ra được gì! Con yên tâm làm việc đi, để mẹ dò hỏi rồi sẽ báo cho con.

_ Dạ, vậy nhờ mẹ rồi!

...

Đến chiều, Trần Ngọc và Lâm Chấn đi làm về, tiếng nói cười đùa vang từ bên ngoài cửa vào!

Lâm Ánh Yên và Dương Triết Phàm ở trong phòng, cũng có thể nghe thấy! Cô đánh thức hắn dậy, cuống cuồng nói:

_ Phàm, ba mẹ em về, nhanh lên nhanh lên, anh mau trốn đi!

_ Trốn ở đâu? Giày anh còn để ở bên ngoài, vali cũng chưa lấy vào!

_ Cái gì? Sao lại như vậy được! Anh ở yên đây, em ra ngoài lấy vào!

Lâm Ánh Yên chạy nhanh ra ngoài, vừa hay lúc nãy cô có khóa cửa, nếu không người bên ngoài đã vào từ lâu rồi!


Trần Ngọc đưa tay vặn cửa, thấy bị khóa từ bên trong, bà khó hiểu gọi vọng vào trong:

_ Tinh Tinh, con sao lại khoá cửa vậy? Mau mở cửa, có Gia Khiêm đến chơi đây!

_ Dạ, con nghe rồi! Mẹ đợi con xíu ạ!



Lâm Ánh Yên kéo nhanh chiếc vali và cầm đôi giày đi vào phòng mình.



Nhìn vẻ mặt không vui của Dương Triết Phàm, cũng đủ hiểu vừa rồi hắn đã nghe thấy!

Cô cười cười, cố xoa dịu hắn trước, rồi tìm cơ hội nói với ba mẹ mình sau:

_ Phàm, anh đừng giận, ba mẹ em chỉ là hiếu khách thôi, không có ý gì khác! Nhưng anh yên tâm, em lựa thời cơ sẽ nói với ba mẹ.



Vậy nha, ở đây chờ em.

Bụp.

Cửa phòng đóng chặt, Dương Triết Phàm chỉ biết thở dài, ngoài ra không biết nên làm gì! Có phải là tạo quá nhiều áp lực cho Lâm Ánh Yên rồi không?

...

_ Tinh Tinh, sao lâu vậy? Ba mẹ mệt lắm, con mau mở cửa đi!

_ Con đến đây! Đến rồi đây!

Cạch.

Lâm Ánh Yên nhìn ba mẹ mình, mỉm cười chột dạ, vẫy tay chào Trần Ngọc và Lâm Chấn, nói:

_ Ba mẹ về rồi! Sao không gọi điện báo cho con, con chuẩn bị bữa tối cho.

_ Không cần, Gia Khiêm có đem vài món do bác năm nấu.



Chúng ta bày ra là có thể ăn!

_ Ánh Yên, anh mượn phòng bếp chút nhá!

Lâm Ánh Yên mỉm cười gật đầu, vội đóng cửa lại rồi đi vào trong.



Trần Ngọc vừa đi cất đồ, vừa hướng về cô mà hỏi:

_ Dì Châu có gửi túi đồ cho con đúng không? Con cất đâu rồi?

_ Con để trong phòng mẹ đấy!

_ Ừ, con vào bếp phụ Gia Khiêm đi, đừng để thằng bé làm một mình.