Em Là Tất Cả Đối Với Anh

Chương 52




Đúng như lời Giai Giai nói cô thực sự là nhà thiết kế N bí ẩn. Nhưng liệu người kí kết hợp đồng với tập đoàn anh có phải là cô không.

Đã năm ngày kể từ khi cô về nước . Cô không hiểu sao lại trì hoãn việc kí hợp đồng với tập đoàn TE nữa. Đáng lẽ là cô phải kí với tập đoàn ngay khi cô về nước nhưng không hiểu sao cô lại không có can đảm đó.

Trong thời gian này cô cũng đã tìm được trường học mới cho Minh Bảo. Cô muốn con trai mình được học trong môi trường tốt nên đã trọn ngôi trường tốt nhất ở đây, hầu như mọi người cho con mình đi học ở đây đều thuộc loại khá giả.

À còn một điều nữa là Hy Vân cũng sang Trung Quốc cùng cô nhưng sau cô vài ngày. Và Hôm nay chính là ngày mà Hy Vân sang.

" Bảo Bảo đi học phải ngoan ngoãn nghe chưa. !"

" Con biết rồi mà Mami, con đâu còn là trẻ con nữa đâu. "

" Tan học mẹ nuôi đến đón con mẹ có việc bận không đón con được ."

" Mẹ nuôi sang đây rồi sao hay Mami cho con nghỉ đi ." Cậu ôm chân mẹ mình tỏ vẻ làm nũng.

" Không được con vào học đi mẹ đi đón mẹ nuôi ."

" Thôi vậy !" Cậu bĩu môi không vui đi vào trong

Ở phía cổng trường vẫn như thường ngày chiếc xe đen sang trọng dừng ngay tại đó. Người lái xe không ai khác chính là Nhật Nam bên trong là Bảo Tuấn con trai của chủ tịch Tử Thiên Vũ ai nghe cũng ngưỡng mộ.

Cô đứng từ xa nhìn họ thấy có chút quen thuộc nhưng cô không rõ là cảm giác gì. Nhìn cậu nhóc kia cô thấy rất giống với con trai mình là sao chứ.

" chắc là do mình nhìn nhầm !" Cô tự nhủ rồi cứ thế ra về.

Lúc này đây cô đang ở sân bay chờ Hy Vân.

" Tiểu Lam Lam !" Hy Vân vừa xuống máy bay đi ra đã lớn tiếng tìm cô.

" Hy Vân bên này !" Cô vẫy tay sau khi nghe tiếng Hy Vân gọi

" Nhớ cậu quá Tiểu Lam !" Hy Vân nhào vào ôm trầm lấy cô.

" Mới có vài ngày không gặp thôi mà !"

" Người ta nhớ cậu mà. " Hy Vân nhìn ngó xung quanh thấy thiếu hình bóng ai đó vội lên tiếng: " Bảo Bảo đâu sao nó không ra đón mình vậy ?"

" Thằng bé còn phải đi học !"

" Sao cậu không cho nó đi đón mình cậu làm thế sẽ tổn thương tới tâm hồn tớ đấy !"

" Cậu có định đi về không hay định đứng đây mãi ?"

" Về chứ về chứ !"Tại trường học sau khi đã vào trong Bảo Tuấn và cả Minh Bảo đã chạm mặt nhau. Nhìn hai người giống nhau như đúc vậy

" Cậu ....... !" Cả hai cậu nhóc đồng thanh nói

" Ra ngoài nói chuyện !" Minh Bảo lên tiếng rồi kéo tay Bảo Tuấn ra ngoài

" Sao cậu trông giống tôi vậy ?" Bảo Tuấn lên tiếng.

" Sao tôi biết được !" Minh Bảo cũng không kém ngạc nhiên khi không lại có một người giống mình như vậy.

" Cậu tên gì vậy ?" Bảo Tuấn lên tiếng

" Minh Bảo họ tên đầy đủ Tử Minh Bảo !"

" Bảo Tuấn tên đầy đủ Tử Bảo Tuấn !"

" Chúng ta cùng họ !" Cả hai đồng thanh nói.

" Tự dưng sao suất hiện một người giống mình như vậy nhỉ đã thế lại cùng họ có khi nào mình và cậu ta có quan hệ huyết thống với nhau không nhỉ ." Minh Bảo cậu không khỏi suy nghĩ

" Này Minh Bảo cậu có nghĩ cái gì tôi đang nghĩ đến không ?"

" Ai mà biết cậu đang nghĩ cái quái gì !"

" Thì tôi đang nghi cậu có quan hệ gì với tôi không !"

" Cái này thì sao tôi biết nhưng có chuyện tôi chắc chắn cần tìm hiểu ?"

" Cậu cứ việc nói ra biết đâu tôi có thể giúp đỡ cậu được thì sao !"

" Tôi có chuyện cần đến tập đoàn TE cậu giúp được không ?"

Lý do vì sao cậu nhóc Minh Bảo lại đến đấy ư. Đương nhiên là vì cậu đã tra ra được chủ tịch tập đoàn đó có liên quan đến mẹ cậu chính xác hơn là có liên quan đến việc mẹ cậu bị mất trí nhớ.

" Cậu muốn đến đó ư !"

" Ukm !"

" Đơn giản lắm cậu chỉ cần giả mạo tôi là được nhìn cậu giống hệt tôi chắc không ai nhận ra đâu. "

" Quyết định vậy đi khi tan học Mami và mẹ nuôi tôi đến đón cậu cứ giả làm tôi cho tôi mượn thân phận cậu một ngày. "

" Phương thức liên lạc !"

Hai cậu nhóc sau khi trao đổi xong thì đi vào nhưng vào lớp thì chỉ có Bảo Tuấn.

" Này Minh Bảo !" Đến cửa lớp thì Bảo Tuấn quay lại nhưng không thấy Minh Bảo đâu cậu đã thành công trong việc trốn học.

" Quyên chưa hỏi cậu ta xem mẹ cậu ta chống ra sao mà còn ứng phó chứ. "

" Tại tập đoàn TE sau vài tiếng đồng hồ cậu cũng đã đến nơi. nhìn thấy cậu các nhân viên nữ đều nhào đến

" Thiếu gia có cần tôi đưa cậu đến văn phòng chủ tịch không vậy "

Nói là đưa cậu đến nhưng mục đích thì khác nha chắc lại muốn quyến rũ chủ tịch đây mà.

" Không cần tôi tự có chân !"

" gì mà lạnh lùng vậy thiếu gia hôm nay khác quá ."

" Nhưng vẫn đẹp trai như mọi khi. "

cậu lảng đi khỏi chỗ nhân viên nữ kia và tìm đường đến văn phòng chủ tịch.

không cần hỏi cậu cũng biết văn phòng chủ tịch chắc là ở nơi cao nhất rồi.

Sau một hồi cậu cũng tới nơi. Cậu rất bình thảm mở cửa đi vào mà không cần gõ cửa. Thấy cậu đi vào anh có chút ngạc nhiên.