Cậu đi ra mở cửa thì thấy hai người
" Lâu không gặp mà cháu đã lớn thế này rồi !" Khải Triệt vui vẻ xoa đầu cậu.
" Đừng có xoa đầu cháu cháu không còn trẻ con !"
" Mới có năm tuổi đầu chẳng phải là trẻ con à !"
" Cháu không giống bọn họ !" Cậu tỏ vẻ không vui khi nghe Khải Triệt nói.
" Rồi rồi không trêu cháu nữa ba cháu đâu !"
" Lần nào sang đây cũng tìm papa chẳng bao giờ tìm cháu !" Cậu không vui nhìn Khải Triệt
" Chú và dì có chuyện cần tìm papa cháu mà !" Khải Triệt nhìn cậu cười.
" Cháu còn có việc đi trước Papa trong phòng ý cứ tự nhiên cháu đi trước đây. " Nói rồi cậu đi luôn.
Trong năm năm qua cậu sống với ba mà không có tình thương của mẹ. Cậu cũng muốn có mẹ như bao người khác. Mỗi lần đến trường nhìn những đứa trẻ khác đều có ba và mẹ đưa đi còn cậu thì chỉ có ba. Thậm chí ba cậu bận nhiều việc toàn cử người đến đón cậu. Cậu rất hiểu chuyện lại còn thông minh nên cũng đã quen dần với việc này. Cậu cũng biết rõ nguyên nhân vì sao cậu không được sống với mẹ. Ba cậu không nhắc đến việc đó không có nghĩa là cậu không biết. Ba cậu chỉ cho cậu xem ảnh của mẹ và kể vài chuyện cho cậu nghe nhưng với tư chất thông minh cậu đã tra ra toàn bộ thông tin của mẹ mình. Cậu còn biết cả nguyên nhân mà mẹ cậu ra đi nữa là.Cậu vẫn hay chứng kiến cảnh papa cậu ôm ảnh của mẹ trong phòng mà nói chuyện. Có thể thấy được ba và mẹ yêu nhau rất nhiều.
Tại sân bay trung tâm thành phố một hình ảnh của người phụ nữ quen thuộc dắt theo cậu bé chừng năm tuổi. Cô và đứa trẻ đi đến đâu là tâm điểm chú ý của mọi người. Một người xinh đẹp một người đáng yêu lo mà không bị chú ý.
" Bảo Bảo về quê của Mami rồi từ giờ hai mẹ con ta sống ở đây. " Cô cúi xuống bế đứa trẻ lên tay nhẹ nhàng nói.
" Sống đâu cũng được miễn là con được ở cùng Mami."
" Dẻo mồm ." cô nhéo má cậu bé nói
" Thôi Mami còn không lo kiếm chỗ ở có khi tối nay con trai yêu quý của người bị ở ngoài đường đấy. "
" Con không phải lo Mami của con đặt sẵn phòng rồi ."
" Mami !"
" Có chuyện gì Bảo Bảo !"
" Tối nay Mami dẫn con đi ăn nhà hàng đi con không muốn xuống bếp !"
" À ukm vậy cũng được !"
Trong những năm qua cậu luôn là người nấu ăn trong nhà mặc dù mới năm tuổi nhưng cậu không khác người lớn là bảo. Các món ăn do cậu nấu khá là ngon. Cậu phải học nấu ăn vì cậu đã được ăn một bữa ăn nhớ đời do đích thân Mami cậu xuống bếp nấu.
______Tại văn phòng của anh____
"Hai vợ chồng cậu tìm tôi có chuyện gì ?"
" Sang đây thăm cậu và đứa cháu không được hả !" Khải Triệt lên tiếng
" Vào vấn đề chính !" Anh lạnh lùng
" Này tôi có chuyện muốn nói cho anh biết !" Giai Giai đưa đứa bé cho Khải Triệt tay đập xuống bàn làm việc của anh.
" Tôi đang nghe !"
" Thái độ anh thế hả không biết khi xưa sao Nguyệt Nguyệt lại thích anh được c .... !" Cô chưa nói hết câu thì khựng lại. Giai Giai cúi mặt xuống khuân mặt anh thì tối đen lại. Căn phòng rơi vào trạng thái khó sử.
" Thôi nào thôi nào em có chuyện gì muốn nói cho anh tha thì nói đi ?" Khải Triệt lên tiếng phá tan bầu không khí quái lạ.
" Tập đoàn anh có hợp đồng với nhà thiết kế nổi tiếng N đúng không ?"
" Có chuyện gì ?"
" Tôi nghĩ Nguyệt Nguyệt vẫn còn sống !"
Nghe Giai Giai nói anh im lặng không nói gì. Thấy anh im lặng cô lại nói tiếp.
" Trước đây tôi phát hiện ra một bí mật của cậu ấy. "
" Cô ấy có bí mật ?" Anh lúc này mới dừng động tác tay nhìn về phía Giai Giai.
" Cậu ấy không muốn anh biết chuyện này tôi đã hứa giúp cậu ấy giữ bí mật. Cậu ấy nói sẽ tự mình nói cho anh biết vào ngày nào đó nhưng..."
" Bí mật của cô là gì ?"
" Nguyệt Nguyệt cậu ấy chính là nhà thiết kế N bí ẩn đó."
" Cái gì ?" Khải Triệt ngạc nhiên bất giác lên tiếng
" Vốn dĩ sẽ không còn nhưng gần đây tôi lại thấy thiết kế của N cộng thêm tập đoàn của anh lại có hợp đồng với N nên tôi mới tới. "
" Cô nói thật !"
" Tôi biết thế nào anh cũng sẽ không tin nhưng anh chắc chắn chưa vẫn giữ nguyên căn phòng đó anh có thể về tìm. Tôi tin là nó vẫn còn. "
" Thấy Giai Giai chắc chắn như vậy anh đi đứng dậy đi nhanh ra khỏi phòng.
" Nhật Phong Nhật Nam chông chừng Bảo Tuấn !" Anh đi ra khỏi phòng thông báo cho hai cậu rồi lái xe thẳng về biệt thự.