Em Là Người Thứ Ba

Chương 53: Đơn ly hôn tôi đã ký.




Vài ngày sau khi tâm tình của cô đã tốt hơn, Trình Ý theo tài xế riêng của nhà họ Trình trở lại Trình Viện.

Cô thu dọn tất cả đồ đạc của mình, người làm nhìn thấy cô, không biết vô tình hay cố ý liền nói: “Phu nhân, thiếu gia đang ở trong phòng, từ ngày cô rời đi, cậu ấy đều giống như người mất hồn mà không ăn không uống mấy hôm nay.”

Trình Ý cúi đầu, trong đáy mắt có thoáng qua chút suy tư nhưng lại bị cô nhanh chóng xua đi. Hôm nay cô trở lại đây còn có một việc khác tìm Phó Nhược Hằng.

Cô đứng trước cánh cửa, muốn gõ, lại đột nhiên nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ bên trong phòng.

“Các người cho tôi uống cái gì đây hả? Có phải là muốn độc chết tôi không?”

“Xin lỗi thiếu gia, vẫn là canh gà như mọi khi mà.”

“Tại sao mùi vị lại dở tệ như vậy. Mọi lần đều không giống.”

Người làm quỳ dưới đất nhanh chóng trả lời.”

“Mọi lần đều là do mợ chủ đích thân xuống bếp hầm rồi đưa lên.”

“Vậy hương thơm trong phòng này thì sao? Không còn giống như trước nữa.”

“Cũng là do mợ chủ đích thân đặt vào, tôi chỉ lấy vỏ sót lại đi mua cái mới làm thơm mà thôi.”

Rõ ràng là cùng một cách nấu, cùng một nhãn hiệu nhưng tại sao trước đây khi có Trình Ý lại dễ chịu và hợp ý hắn như vậy.

Thì ra cô đã trở thành một phần rất quan trọng trong ngôi nhà này mà không ai có thể thay thế được.

Cuối cùng Trình Ý cũng lấy hết dũng khí, lạnh nhạt đẩy cửa bước vào. Thấy hắn đang còn bận làm việc, cô đi đến tiêu sái mà đặt đơn ly hôn lên bàn hắn.

“Đơn ly hôn ở đây tôi đã ký, chỉ còn chờ mỗi chữ ký của anh.” Tờ đơn ly hôn còn mới tinh được đặt đến trước mặt hắn, đã có sẵn chữ ký của cô.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng trông thật hút mắt. Phó Nhược Hằng thấy người đi vào là cô liền ngước lên nhìn đến ngẩn người.

Hắn cười nhạt nhìn cô, “Thật muốn ly hôn đến như thế sao?”

“Đừng nhiều lời, mau ký đi! Tôi không có nhiều thời gian, vả lại, Lâm Tư Hạ đang chờ anh đó, không phải sao?”

Giây phút này chắc hắn đã mong chờ từ rất lâu rồi.

“Cô chắc chứ?”

Hắn còn cho rằng cô chắc chắn là bị điên rồi, rõ ràng là lúc trước còn dùng mọi thủ đoạn bò lên giường hắn. Sao bây giờ lại dễ dàng đồng ý ly hôn đến như vậy?

“Nếu như cô ly hôn, một đồng của Phó gia cô cũng đừng mong nhận được.”

“Tôi có tay chân, cho dù là nhặt ve chai, quét rác qua ngày thì cũng không đến mức cần một đồng tiền bố thí của Phó gia các người.”

Trong nháy mắt, đáy mắt Phó Nhược Hằng như có bão tố, chuyện ly hôn này trước đây ngay cả trong mơ hắn cũng muốn nhưng tại sao hôm nay nghe thấy cô kiên định muốn rời đi, trái tim hắn lại có chút đau thắt.

Trước đây hắn luôn cho rằng cô yêu hắn, yêu đến mức không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào để ở bên cạnh hắn. Nhưng bây giờ nhìn thấy cô nhất quyết muốn ly hôn như vậy, hắn lại có chút cảm giác mất mát, thì ra cô chẳng yêu hắn nhiều như hắn vẫn nghĩ.

Hay là bởi vì cô thay đổi rồi, cho nên mới lựa chọn rời bỏ hắn, giống như cái cách mà cô đã đến bên cạnh cuộc đời hắn.

Phó Nhược Hằng lại cười, một nụ cười thâm sâu khó đoán, “Vậy cô có nhớ hợp đồng chứ? Có nhớ lúc cô van xin tôi giúp đỡ nhà họ Trình, đã nói gì hay không?”

“Đương nhiên là nhớ rồi. Đây là một trăm triệu tiền Trình gia nợ anh, cô như trả đủ, sau này chúng ta không ai nợ ai.” Trình Ý đem năm trăm triệu ra đặt trước mặt hắn.

Hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô lấy ra số tiền lớn như vậy. Lại tỏ ra không hài lòng, đứng dậy đi đến ép sát cô vào tường. Trình Ý theo phản xạ lùi lại, cô hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt.

Hắn chống tay lên tường, ép chặt cô trong khoảng không khí chật hẹp. Rời xa hắn, gương mặt cô thoáng chốc tươi tắn hơn, trông có sức sống hơn hẳn lúc còn ở Phó Viên.

Bàn tay hắn thuận lợi ôm lấy eo cô nhưng bị Trình Ý ngăn cản, “Ngài Phó, chúng ta sắp ly hôn rồi, anh còn muốn làm cái gì. Tôi nói cho anh biết, hôm nay cho dù anh không ký tôi cũng sẽ đưa đơn lên tòa đơn phương ly hôn.”

Hắn chỉ nhếch môi cười nhạt, chăm chú nhìn gương mặt cô, khiến cô bị nhìn đến phát thẹn.

Người đàn ông này chính là như vậy, không yêu nhưng lại luôn khiến người ta hy vọng. Điều đó còn đáng sợ hơn cả việc không yêu cô.

Trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, chắc chỉ có một mình hắn mới biết.

Nhưng đáng tiếc, Trình Ý của bây giờ không còn là Trình Ý của trước kia nữa rồi, tâm tàn ý tận, đối với người đàn ông này chỉ có căm hận không nói thành lời.

“Tôi có bảo không ký đơn ly hôn sao? Tôi chỉ muốn biết ở đâu cô có số tiền lớn như vậy mà thôi?”

Trình Ý tỏ ra vô tình, giọng nói mang theo ngữ khí lạnh lùng không chút kiêng dè, “Cho dù tôi có bán thân cũng sẽ trả hết nợ cho anh.”

Những lời nói cứng rắn này thành công chọc giận Phó Nhược Hằng. Trong lòng hắn chính là, cô thà bán thân kiếm tiền cũng không muốn bên cạnh hắn thêm một ngày.

Bây giờ ở bên cạnh hắn khiến cô cảm thấy ghét bỏ như vậy sao? Vậy sao lúc đầu còn cố chấp ở bên cạnh hắn?

Từ khi nào mà trong trò chơi này, cô lại trở thành người quyết định vậy chứ?