Em Là Người Thứ Ba

Chương 52: Em muốn ly hôn.




Phó Nhược Hằng nhìn theo bóng lưng Trình Ý rời đi, hắn rõ ràng muốn chạy theo cô nhưng lại bị Lâm Tư Hạ giữ lại.

“Nhược Hằng, em thấy chóng mặt quá. Chắc là đo truyền máu nhiều quá, người ta chóng mặt quá, anh mau dìu em về phòng được không?”

Giọng cô vang lên đầy nũng nịu, cố tình để cho Trình Ý nghe thấy, nhưng cô chỉ cười nhạt không quan tâm.

Khi con người ta còn yêu thì mới còn bận tâm, mới buông lời trách móc mà thôi. Còn trong lòng cô đã quyết định sẽ buông bỏ đoạn tình cảm này rồi, bây giờ bọn họ có ở bên cạnh nhau cũng không liên quan gì đến cô.

“Hừ, đúng thật là không ra thể thống gì.” Giọng ông nội tức giận gõ gõ xuống sàn nhà hừ lạnh quay đi, “Ta phải đi về đóng cửa ăn chay niệm phật cầu cho con không bị nghiệp quật. Trong vòng một tháng, ta không muốn nhìn thấy mặt con nữa.”

Mộng Dao đến sau, nhìn thấy cảnh này cũng bất lực trước anh mình. Rõ ràng ban đầu cô đã nói với anh mình, nếu như không thích thì mau buông tha cho Trình Ý, hắn lại không nghe. Nhất quyết muốn hành hạ cô, bây giờ Trình Ý mất con, trong lòng đã nguội lạnh đến cùng cực.

Bản thân Mộng Dao là em gái cũng không thể tha thứ được cho anh trai mình. Cô liếc nhìn Lâm Tư Hạ đang quấn lấy anh trai mình, giọng điệu đầy mỉa mai.

Lâm Tư Hạ nhìn Trình Ý rời đi, khóe môi liền không giấu được nụ cười đắc thắng, thật không uổng công cô ta dùng nhiều tiền như vậy mua chuộc bác sĩ khám cho Trình Ý.

Kết quả không cần nói cũng biết, thành công khiến cho Phó Nhược Hằng hiểu lầm, tưởng rằng cái thai trong bụng của Trình Ý không phải là của Phó Nhược Hằng mà là của một người đàn ông khác.

Phó Nhược Hằng hận nhất chính là phụ nữ phản bội. Trình Ý lại cắm sừng hắn, khẳng định cho dù hắn cứu sống cô cũng sẽ giữ lại Trình Ý bên cạnh.

Nhìn thấy mọi người đều đã rời đi, Lâm Tư Hạ lại tiếp tục buông lời khiêu khích hắn.

“Nhược Hằng, anh có trách em không? Em chỉ là không muốn còn chúng ta không có cha mà thôi. Em xin lỗi, đáng lẽ ra em không nên quay về, đáng lẽ ra khi biết sự thật anh đã kết hôn, em không nên đến gặp anh. Nhưng mà Nhược Hằng à, em không cam tâm đánh mất anh như vậy. Anh coi như vì con, vì đoạn tình cảm mười năm của chúng ta mà cho em một danh phận có được không?”

Ánh mắt Phó Nhược Hằng thoáng chốc trở nên nặng nề, hơi thở ác liệt phả đến khiến cho người ta không khỏi đề phòng.

Giữa hai người phụ nữ, hắn chẳng biết phải làm như thế nào mới phải. Đột nhiên, Lâm Tư Hạ lại ôm lấy bụng, gương mặt tỏ vẻ đau đớn.

“Nhược Hằng, bụng em đau quá. Có lẽ con biết cha nó không cần nó nữa nên mới như vậy.”

Hắn nhanh chóng bế lấy Lâm Tư Hạ lên, đi nhanh ra khỏi phòng bệnh. Dường như lúc này đã chẳng còn bận tâm đến việc Trình Ý, chỉ một lòng hướng về đứa trẻ kia.

“Anh bế em đi gặp bác sĩ. Dù sao thì cũng đang mang thai, không thể sơ suất được.”

Đêm đó Trình Ý mơ thấy đứa con đã chết của mình. Trong mơ cô bé không ngừng gọi tên cô, hỏi cô tại sao lại không cần nó nữa, tại sao lại nhẫn tâm vứt bỏ nó?

Trình Ý chỉ có thể ôm lấy mặt bật khóc, đứa trẻ đáng thương của cô chẳng bằng một nửa của người trong lòng hắn. Nếu như cô dứt khoát rời đi từ đầu, có phải còn của cô sẽ không chịu cảnh như vậy không?

“Con ơi!”

“Tạm biệt mẹ!”

Đứa bé xoay lưng bỏ chạy, cô đuổi theo nhưng càng chạy càng xa. Càng muốn níu lấy lại càng vụt mất.

Chỉ còn mình cô trong bóng tối lạnh lẽo.

“Bảo bối, mẹ xin lỗi. Xin lỗi đã làm liên lụy đến con.”

Mẹ cô ở phòng bên cạnh nghe tiếng hét kế bên, sợ cô xảy ra chuyện vội chạy đến. Bà đi đến ôm lấy cô vào lòng, nếu như lúc trước bà nhất quyết ngăn cản cô lấy Phó Nhược Hằng thì mọi chuyện đã không thành ra thế này.

“Mẹ ơi!”

“Không sao đâu Tiểu Ý, có mẹ ở đây rồi.”

Trình Ý tựa vào lòng mẹ khó nức nở thành tiếng.

“Tại sao vậy mẹ? Tại sao anh ấy vẫn không yêu con? Tại sao anh ấy lại đối xử tàn nhẫn với con như vậy?”

“Trình Ý, tại sao con chịu nhiều đau khổ như vậy lại không nói với mẹ?”

Cô lắc đầu, “Lúc đầu là do con nhất quyết muốn gả cho anh ấy, sao lại có thể để mẹ lo lắng. Mẹ nói xem có phải là vì con yêu một người không nên yêu. Có phải là vì con không đủ ngọt ngào, thủ đoạn cho nên anh ấy mới xem thường con không?”

“Trình Ý không phải là lỗi của con đâu.”

Cho dù Trình gia chỉ kinh doanh nhỏ thôi nhưng Trình Ý từ nhỏ đến lớn đều được ông bà nuông chiều mà thành, không ngờ sau khi lấy Phó Nhược Hằng lại bị đối xử thậm tệ như vậy.

Ông bà từng cho rằng Phó Nhược Hằng là một chàng thanh niên có ý chí tiến thủ, biết chịu trách nhiệm cho hành động của mình nên mới tin tưởng gả Trình Ý cho Phó Nhược Hằng.

Nhưng ngày hôm nay nhìn thấy cô đau khổ như vậy, ông bà mới biết, thì ra làm dâu nhà giàu lại chẳng hề sung sướng một chút nào.

“Hai năm qua con tự nói với chính bản thân mình, con lúc nào cũng cố gắng trở thành người vợ mà anh ấy mong muốn nhưng con lại chẳng phải người mà anh ấy cần. Cho dù con có làm gì đi chăng nữa anh ấy cũng sẽ không yêu con. Nếu như con rời đi sớm một chút có phải đứa trẻ vô tội đó cũng sẽ không phải chết hay không?”

“Trình Ý, không phải là con không đủ tốt. Chỉ là hai đứa không có duyên phận với nhau, đứa trẻ đó cũng không có duyên với con. Con hãy nghĩ rằng nó đã đầu thai vào một gia đình tốt hơn, được cha thương mẹ yêu, con nên mừng cho nó mới phải. Những thứ tốt đẹp, một ngày nào đó sẽ trở lại bên con, bằng cách này hay cách khác.”

Trình Ý đau lòng nhìn mẹ, có lẽ mẹ cô nói đúng. Là cô không có duyên phận với đứa bé đó. Không làm con của cô, có lẽ đứa bé đó sẽ hạnh phúc hơn. Được sinh ra trong một gia đình cha thương mẹ yêu chứ không phải đi giành giật tình yêu với người phụ nữ khác giống như mẹ nó.

Mẹ Trình Ý nhìn cô đau lòng, ngoài an ủi ra bà cũng chẳng thể làm được gì. Duyên đến là do trời, giữ được bên cạnh nhau suốt đời là do ý người.

Bởi vì khi muốn, người ta sẽ tìm mọi cách để ở lại. Không muốn nữa thì sẽ tìm đủ lý do để rời đi.

22h30 Mình Sẽ Lên Thêm Chương 53 : Nữa Ạ, Mọi Người Đón Đọc Nha.❤️